Lão phu nhân nghe vẻ cam chịu trong trong lời nói của nàng thì trong lòng thoải mái hơn, ai ngờ Vân Khanh còn có câu tiếp theo, nàng hơi hơi nghiêng đầu nhìn Tạ di cùng Vi Ngưng Tử, đôi mày thanh tú nhẹ nhàng nhíu lại, mang theo vài phần ủy khuất cùng nghi hoặc, nói:
“Đều là Vân Khanh không hiểu chuyện, trước kia có nghe nương nói qua, theo luật lệ Đại Ung nhà có tang sự, trong vòng ba tháng phải mặc đồ tang, trong vòng một năm chỉ đơn thuần mặc trang phục đạm mạc, vì như thế sẽ biểu đạt lòng tôn kính đối với cố nhân, nay nghe tổ mẫu giáo huấn, lại nhìn dì cùng biểu tỷ, nhất định là nương nói sai rồi”.
Lão phu nhân dọc theo đường đi cũng không từng lưu ý vấn đề này, chỉ cảm thấy số mạng của mẹ con Tạ di thật khổ, trượng phu mất sớm, chỉ còn lại có hai mẹ con bọn họ, trong lòng không để ý, lúc này nghĩ đến, dọc theo đường đi hai người bọn họ đều ngăn nắp sáng ngời trước mặt bà, bồi bà nói nói cười cười, khó nhìn thấy được vài phần ưu thương. Bà vẫn đều cảm thấy Tạ di là người trọng tình trọng nghĩa, nếu không sẽ không nhìn đến lúc bà gặp nguy hiểm xông lên đỡ một đao vì bà, nhưng đối với trượng phu, người hơn mười năm chung sống lại không có chút tình cảm nào, vậy mà với bà, người chỉ mới nhận thức được mấy tháng tình cảm thực là nhiều, lúc này ánh mắt mang theo vài phần đánh giá.
Tạ di mới vừa rồi mang theo vài phần đắc ý nhất thời bị một sự ảo não thay thế, Vân Khanh nói như thế rất đúng, dựa theo luật lệ Đại Ung, gia đình nào có người mới chết, phải mặc trang phục đạm mạc, mà trong lòng bà, họ Vi đã chết, âm dương đôi ngã, không còn vướng bận, bà ta không có nửa phần tâm tư mặc tang phục vì hắn, làm cho người ta biết bà ta là quả phụ. Nhưng ở bên ngoài bà ta không thể nói ra như thế được, vội vàng lôi kéo Vi Ngưng Tử quỳ xuống, âm thanh mang theo nức nở nói: “Cháu gái của con nói rất đúng, dựa theo quy củ, thật là như thế. Nhưng con không thể không làm vậy.”.
Nhìn nước mắt được khống chế như tự nhiên của Tạ di, Vân Khanh đáy mắt mang theo ý cười, không hiểu rõ lắm hỏi: “Dì nói như thế, chẳng lẽ có người buộc ngươi nhất định phải mặc đồ xanh đỏ sao?”.
Lời này rõ ràng là hàm ý châm biếm, nhìn Vân Khanh ánh mắt chớp chớp, giọng nói lại vô cùng ngây thơ, làm cho trong lòng Tạ di tức giận ngập tràn, cũng không thể phát tác, tiếp tục cầm khăn nói: “Cháu có điều không biết, nhà của dì kể từ khi tướng công chết, thân thích trong nhà xem chúng tôi là cô nhi quả phụ dễ khi dễ, mỗi ngày tới cửa mượn này mượn nọ, nói là mượn, kì thật là lấy, không có khả năng hoàn trả, dì không cho, bọn họ liền cướp từ trên xuống dưới, trong lòng dì vô cùng sợ hãi, đến Dương Châu đường xá xa xôi, trên đường nếu để cho người nhìn thấy mẹ con chúng tôi mặc tang phục, chắc chắn biết người không có chỗ dựa, không chừng cũng sẽ khi dễ chúng tôi như những người họ hang kia, vì tránh cho tình huống như vậy phát sinh, chúng tôi mới không thể không trái lương tâm ăn mặc rực rỡ, làm cho người ta thấy dì không phải dễ khi dễ, mới có thể bình an đến Dương Châu, tìm nơi nương tựa”.
Mặc dù bà ta khóc không ngừng, mồm miệng lại có chút rõ ràng, nhấn mạnh từng tiếng mang theo vài phần bi ai, khiến người chung quanh cảm thấy đồng tình.
Đáy mắt Vân Khanh giống như mang theo vài phần thương tiếc, nhẹ giọng nói: “Dì à, chẳng lẽ dọc theo đường đi không phải vẫn đi cùng Tổ mẫu sao?”
Sau khi nức nở vài tiếng, Tạ di nhìn Vân Khanh, đáy mắt hiện lên một tia ác độc, lập tức liền che dấu, kéo Vi Ngưng Tử quỳ gối trước lão phu nhân, nói tiếp: “Cũng may trên đường gặp lão phu nhân, để cho mẹ con tôi cùng đồng thành, nhờ phúc của lão phu nhân, cũng không sợ bọn đạo tặc kia, nhưng một đường cũng không thể mặc đồ tang đồng hành cùng lão phu nhân, lão nhân gia thân thể yếu đuối, chịu không nổi bi thương, cho dù người ta chỉ trích hai mẹ con chúng tôi, chúng tôi cũng không thể làm ảnh hưởng đến lão phu nhân.”. Vừa nói, hai mẹ con gắt gao ôm nhau cùng một chỗ ôm đầu mà khóc.
Đôi mắt đục ngầu của lão phu nhân cũng đã ươn ướt, đưa tay nâng mẹ con Tạ di dậy, cảm động nói: “Con là đứa ngốc mà, sao chỉ suy nghĩ vì người khác mà không cân nhắc suy nghĩ cho chính mình”.
“Lão phu nhân có ân đối với con, con làm sao dám quên ân tình của ngài”. Tạ di trên mặt mang theo đầy nước mắt, trong giọng nói mười phần chân thành.
Phấn khích, thật sự là phấn khích, Vân Khanh nhịn không được muốn hướng Tạ di vỗ tay, rõ ràng chính bản thân muốn, không tuân thủ tang chế, nhưng qua miệng lưỡi của bà ta, đổi thành là vì Tổ mẫu nên mới không thể không làm vậy.
Rốt cuộc là Tạ di thuận thế đem Tổ mẫu xoay vòng vòng, không thể không nói công lực thật không giống bình thường, Vân Khanh nhìn bà ta vừa xướng vừa diễn không sai biệt lắm, cũng thuận thế theo, đem Vi Ngưng Tử đang quỳ trên mặt đất kéo lên, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang tràn đầy nước mắt, thân thiết hỏi: “Biểu tỷ mau đứng lên, nếu nương biết dì cùng tỷ vì thân thể mẹ chồng bà an khang ngay cả giữ đạo hiếu đều để ở một bên, chắc chắn sẽ thực cảm động”.
Nghe vậy, trong mắt lão phu nhân hiện lên một tia tinh quang, triều đại này lấy hiếu trị quốc, hiếu vì trăm thiện trước, Tạ di vì thân mình bà an khang, mặc dù cũng có thể xưng là hiếu, cũng là vượt quá mức, bà không phải vãn bối trực hệ của Tạ di, không cần vì bà mà vứt bỏ đạo hiếu, còn nữa bà làm một người già, đương nhiên hi vọng nữ nhân nên mặc áo tang, nếu con dâu của con trai mình giống Tạ thị, chưa xong đạo hiếu đã mặc quần áo xanh đỏ, bà nhất định tức chết, vốn muốn nói nhưng đến bên môi liền sửa lại, “Dù tâm tư con đơn thuần, dù con cùng Ngưng Tử vì sức khower của ta, nhưng quy củ vẫn phải giữ, nếu để người khác nghe được, còn tưởng rằng Trầm phủ ta không có quy củ, ngay cả hiếu đạo đều dạy không tốt”.
Nói xong, liền buông tay Tạ di ra, sắc mặt cũng trở nên thản nhiên, không còn vẻ nào cảm động nữa.
Vi Ngưng Tử không hề chú ý tới thần sắc của lão phu nhân, ngay từ đầu nàng ta đã thầm quan sát vị biểu muội trước mắt này, chỉ thấy Trầm Vân Khanh chải ba búi tóc, mái tóc đen nhánh theo trên vai chảy xuôi xuống dưới, trên đầu cài cây trâm hoa mai bạch ngọc, trên người mặc trang phục xanh nhạt thanh nhã, vạt áo thêu mai hồng, hạ thân mặc váy dài màu ánh trăng, trên tay đeo hai đôi vòng ngọc bằng vàng, toàn thân lơ đãng lộ ra một sự quý khí, mỗi một đồ vật lại càng thêm xa xỉ.
Nàng ta theo bản năng nhớ tới chính mình, trên đầu bất quá chỉ có một cây trâm bằng vàng, một đóa hồng bằng lụa màu đỏ, trên cổ tay là chiếc vòng chạm trổ, chính là thứ tốt nhất của nàng ta, cũng không sánh bằng những thứ trên hai tay biểu muội kia.
Khóe mắt cụp xuống, nàng ta thầm nghĩ ở trong lòng: nhất định phải khiến cho biểu muội trước mắt này được vui, nàng ấy là con gái duy nhất của Tạ thị và Thẩm gia, nếu như nàng tiếp nhận chính mình, Tạ thị cùng Thẩm gia cũng sẽ rất dễ tiếp cận, mà chỉ cần bọn họ thích mình, thì những vật phẩm quý báu như thế nàng ta cũng sẽ có.
Nàng ta ngẩng đầu, khóe mắt lộ vài giọt nước mắt, khóc đến lê hoa đái vũ, nhu nhược bắt lấy tay Vân Khanh, “ Cám ơn, cám ơn biểu muội đã quan tâm tỷ….” Nói tới chỗ này, tựa hồ như kích động đến nỗi không nói ra lời.
Vân Khanh cười nhẹ, đem thần thái Vi Ngưng Tử thu vào đáy mắt, đây là tuyệt chiêu của nàng ta, đơn giản đem một mặt đáng yêu của nàng ta biểu hiện ra bên ngoài, ai ai cũng đều cảm thấy bình thường nàng ta sống không được tốt, cho nên chỉ cần được người khác coi trọng một chút liền cảm động, làm cho người ta thấy đau lòng, cảm thấy thương tiếc, trong lòng nhịn không được cho nàng ta là rất tốt. Những điều ở kiếp trước trải qua đã nói cho nàng biết, Vi Ngưng Tử tựa như con rắn được người nông phu cứu, bất cứ lúc nào cũng đều có khả năng phun độc, cắn ngược lại ân nhân của mình, là mỹ nhân độc như rắn rết, Trầm Vân Khanh nàng thấy thật đáng tiếc.
Vân Khanh rút ra một bàn tay đang bị nàng ta nắm, vỗ nhẹ nhàng trên lưng nàng ta, nửa thật nửa giả sẵng giọng nói “Xem biểu tỷ nói, ở chỗ này có người nào không quan tâm tỷ chứ, tỷ nói là dì không quan tâm tỷ, hay là nói tổ mẫu không quan tâm tỷ?”.