Làn khói nhẹ bay, bóng đêm sâu thẳm, chỉ có chút ánh sáng lập lòe phía xa xa, nghiêng nghiêng chiếu vào trong điện. Chút ánh sáng màu xanh ấy chỉ soi rõ một vùng không gian nhỏ hẹp trước mắt, lại làm cho bóng đêm xung quanh nó càng thêm u ám.
Một tiếng cười như chuông bạc phát ra từ trong chùm ánh sáng xanh, sau đó một thân ảnh dần dần xuất hiện đi đến trước cửa đại điện. Từ dáng đi yểu điệu cùng quần áo, có thể nhìn ra, đây là một nữ nhân.
Minh Đế nhíu mày, đang lâm triều, sao có thể có nữ nhân xuất hiện, hắn hô to: “Thị vệ, các ngươi đều đang làm cái gì vậy!”
Trong không khí u tĩnh, thanh âm của hắn đặc biệt vang dội, lại giống như đá chìm đáy biển, không ai lên tiếng trả lời, chỉ nhìn thấy nàng kia khanh khách cười nói: “Ngươi còn kêu cái gì chứ, bọn họ đã sớm không còn ở đây rồi, ngươi có kêu lớn cách mấy cũng vô dụng.”
Thanh âm kia vô cùng dễ nghe, lại làm cho Minh Đế cảm thấy cả người như có một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân bốc lên, hắn nhìn hai hàng quan viên y quan chỉnh tề đứng phía dưới đều đang cúi đầu, vẻ mặt bị che khuất trong bóng tối. Cảm thấy bất an sợ hãi, ngón tay gắt gao nắm lấy tay vịn của Long ỷ, lạnh lùng nói: “Các ngươi không thấy à? Một nữ nhân như nàng cũng dám tùy ý lên triều, còn dám nói chuyện với trẫm như vậy, mau ngăn nàng lại?!”
Ai ngờ, bách quan không một ai động đậy, mà khuôn mặt của nữ nhân kia cũng càng ngày càng rõ ràng, cho đến khi hoàn toàn hiện ra trước mặt của hắn. Da dẻ trắng ngần, dáng vẻ đoan trang, đang nhìn Minh Đế, trong nụ cười đều là nét âm trầm: “Không cần gọi nữa, ngươi nên biết, ông trời cũng đã sớm nói, ta mới là Thiên Tử chân chính, ngươi ngồi trên chỗ đấy nhiều năm như vậy, cũng nên xuống rồi!”
“Nữ nhân cũng muốn làm hoàng đế, ngươi xứng sao? Tiết quốc công, mau mang nàng ta về, đừng để An Ngọc Oánh lại nói ra lời điên cuồng gì nữa!” Minh Đế không biết làm sao, lại cuồng loạn kêu to, hắn nhìn nàng ta đi đến càng ngày càng gần, làm sao cũng không thể ngăn được bước chân của nàng.
Tiết quốc công đang đứng ở hàng bên phải rốt cục ngẩng đầu lên, nhưng vẻ mặt cũng là dữ tợn, nói: “Bệ hạ, ngươi cũng nên xuống rồi, Nữ Đại Ngự Hưng, chẳng lẽ ngươi không biết những lời này sao? Ngọc Oánh chính là người do trời cao lựa chọn, nàng mới là Thiên Tử chân chính, ngươi mau thoái vị đi!”
“Đúng vậy, bệ hạ, Tuệ Không đại sư không phải đã nói, “Phượng mặc Mẫu Đan Long Phi Thiên” sao? Nàng mới là Thiên Tử chân chính, ngươi mau thoái vị đi......”
“Ngươi xuống đây đi, đừng có ngồi ở trên đó nữa! Chỗ đó không thuộc về ngươi!”
“Ngươi xem, An Ngọc Oánh mới là đế vương chân chính, thoái vị đi......” Một đám thần tử không nhìn rõ mặt bắt đầu không ngừng lặp lại những lời này, giống như lời niệm chú quanh quẩn trong đại điện. Mỗi câu của bọn họ đều lộ vẻ âm trầm, vẻ mặt chìm trong bóng tối lại càng khiến người ta cảm thấy rợn tóc ráy.
Chỉ thấy An Ngọc Oánh từ trong đám người đi tới, quần thần đều nhường đường cho nàng, môi nàng đỏ tươi như yêu quái khát máu, hai mắt xanh xao như quỷ mỵ nhìn chằm chằm Minh Đế, như một con ác quỷ sẽ nhào lên cắn nuốt hắn bất cứ lúc nào, âm sắc bén nhọn kêu lên: “Ngươi xuống dưới...... Ngươi xuống dưới!”
......
“Không, nàng không phải! Trẫm mới là chân mệnh Thiên Tử, nàng là yêu nữ họa quốc, yêu nữ!”
Ngụy Ninh đang ngồi trước cửa hầu hạ nghe được bên trong có tiếng phát ra, lập tức mở mắt, hấp tấp từ trên đất đứng lên, đẩy cửa nội điện ra, chạy chậm vào.
Trong Dưỡng Tâm điện rộng lớn, ngọn nến trên cây đèn hình con hạc bằng đồng ở hai bên chiếu ra ánh sáng ảm đạm, trong điện lúc sáng lúc tối, giữa điện là một chiếc giường ngà voi khổng lồ, xuyên qua tầng tầng màn trướng, có thể trông thấy bóng người đang ngủ trên đó, tay chân khua loạn xạ, tựa như có thứ đang chắn trước mặt hắn, động tác vội vàng mà mang theo kinh hoảng.
Trong lòng Ngụy Ninh căng thẳng, vội vàng đi đến trước giường, nhẹ giọng gọi: “Bệ hạ, bệ hạ.”
“Ngụy Ninh, Ngụy Ninh......” Minh Đế hoảng loạn bật ngồi dậy, mở mắt ra nhìn màn vải màu vàng sáng cùng Ngụy Ninh đang đứng bên ngoài hơi khom thân mình, biết vừa rồi mình mơ thấy ác mộng, đôi mắt hỗn độn dần dần trấn tĩnh lại, hít vào một hơi thật sâu.
Ngụy Ninh thấy Minh Đế đã tỉnh, trong lòng cuối cùng cũng thả lỏng một chút, thấp giọng nói: “Bệ hạ, nô tài ở đây.”
“Ừ.” Minh Đế nâng hai tay lên, xoa mặt thật mạnh, xóa đi nỗi sợ hãi gây ra do cơn ác mộng vừa rồi, gắt gao híp mắt hỏi: “Hiện tại là giờ nào rồi?”
“Hồi bệ hạ, giờ dần canh ba.” Ngụy Ninh liếc mắt nhìn đồng hồ đang treo trên vách, trả lời.
Minh Đế cụp mắt xuống, nhìn lòng bàn tay bị mồ hôi thấm ướt, trong đôi mắt đột nhiên lóe ra vẻ hung ác nham hiểm, giọng nói lại không hề thay đổi: “Đã đến giờ dần rồi cơ à.”
“Bệ hạ, canh giờ còn sớm, tối hôm qua ngài ngủ trễ, không bằng ngủ thêm một lát nữa đi.” Ngụy Ninh cúi đầu nói, lại nghe thấy mệnh lệnh của Minh đế từ màn trướng phát ra: “Ngươi giúp trẫm phái người mời Tuệ Không đại sư vào cung, trước khi lâm triều, trẫm nhất định phải gặp được hắn.”
Ngụy Ninh nghe được phân phó, sắc mặt không chút thay đổi. Mới vừa rồi tiếng hét của Minh Đế trong cơn ác mộng rất là khẩn trương, không như bộ dáng trầm ổn thường ngày, chỉ sợ đêm nay đã mơ thấy chuyện gì không tốt.
Sự việc này, hắn hầu hạ Minh Đế hai mươi mấy năm, cũng không phải chưa từng gặp, nhưng như hôm nay thì thật hiếm thấy, không biết là chuyện gì mà lại khiến cho Minh Đế để ý đến như vậy, vội vã thúc giục muốn mời Tuệ Không đại sư đến.
Đôi mắt Ngụy Ninh thoáng ngưng trọng, hôm qua bệ hạ đi Ninh Quốc Công phủ, nhận phải một quẻ xấu như vậy, hôm nay liền nằm mơ, lại còn vội vã tìm Tuệ Không đại sư. Giữa hai chuyện này, tất nhiên có liên hệ.
Hắn vừa suy đoán tâm tư của Minh Đế, dưới chân lại không ngừng, bước ra ngoài Dưỡng Tâm điện, truyền ý chỉ của Minh Đế xuống. Không một ai phát hiện, ngay lúc vừa rồi, có một con chim ruồi nho nhỏ ngậm một miếng hương liệu, từ trong khe hở của cửa trước, nhanh nhẹn như một làn khói, thoáng chốc biến mất trong những mái ngói cao vút của cung điện.
Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu khắp mặt đất. Trong một căn nhà ở Kinh thành.
Tuệ Không hồi tưởng lại chuyện vừa mới xảy ra trong con ngõ nhỏ, trong lòng còn sợ hãi, đóng kín cửa phòng cùng cửa sổ, mới đến trên giường nằm, nghĩ đi nghĩ lại những lời của Ngự Phượng Đàn.
Tuy trên miệng nam nhân có dung mạo khuynh thành kia mang theo nụ cười, lời nói lại thật giả khó phân, nhưng Tuệ Không cảm thấy, khi nghe hắn nói xong lại có cảm giác tin tưởng. Hơn nữa mới vừa rồi, nhờ vào ánh trăng, hắn cẩn thận quan sát tướng mạo của Thế tử, lại phát hiện tướng mạo của người này thế nhưng là......
Tuệ Không cả kinh, trên thực tế hắn cũng không phải hoàn toàn là giả mạo, ít nhất lúc trước, khi hắn ở trong miếu nhỏ, đi theo vị sư phụ kia, cũng là một vị hòa thượng có kiến thức thâm sâu về nhân tướng học, cho nên xưa nay ngoại trừ tâm tư linh hoạt, nói lời lừa bịp, Tuệ Không còn có một kĩ năng, chính là biết xem nhân tướng mạo, mới khiến hắn trở nên nổi bật trong nhóm ‘Thần Toán’ kia.
Ngón tay hắn nắm lấy Phật châu, nghĩ đến lời Ngự Phượng Đàn, trong lòng bắt đầu lập kế hoạch. Nếu thật sự có thể vào cung, nên làm gì mới có thể để cho Minh Đế lưu hắn lại ở trong cung. Cứ nghĩ đi nghĩ lại, được một lúc, hắn mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Mà Dịch Kinh Thương vẫn ẩn trong bóng đêm nghe thấy tiếng hít thở trong phòng dần dần đều đều, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra một tia bội phục, đôi mắt lại nhìn vào ngõ nhỏ vừa rồi, chỉ sợ bốn hắc y nhân ngã xuống khi nãy nay đã đứng lên, nhanh chóng rửa sạch hiện trường.
Tiết quốc công quả thực phái người đi giết Tuệ Không đại sư, đối với Tiết quốc công bọn họ mà nói, người chết mới là người có thể thật sự bảo vệ bí mật, nhưng người hắn phái ra, sớm đã bị người của Ngự Phượng Đàn nửa đường chặn giết, mà bốn gã áo đen này, chẳng qua chỉ là diễn trò thôi, vì để cho Tuệ Không hiểu rõ, những người áo đen này là do Tiết quốc công phái tới, biết rõ ai đang đối phó hắn.
Nếu không, hắc y nhân cũng sẽ không lắm mồm như vậy, cuối cùng còn gào lớn tên người chủ mưu phía sau. Là một kẻ ám sát chuyên nghiệp chắc chắn sẽ không mắc sai lầm ngớ ngẩn mà ‘ cao giọng ’ bộc lộ ra kẻ chủ mưu, ngay cả điểm ấy mà cũng làm không được thì đã chết sớm rồi.
Đôi khi Dịch Kinh Thương cảm thấy, những biểu hiện của Cẩn Vương thế tử trước mặt hắn hiện nay cũng chỉ là một phần nhỏ của hắn. Cho dù chỉ là một phần nhỏ, đối với Dịch Kinh Thương mà nói cũng đã đủ bí hiểm. Hắn nhớ tới trước kia mình vẫn đi theo bên cạnh Ngự Phượng Đàn, lại chưa điều tra được bất cứ chuyện gì.
Dịch Kinh Thương nằm trên nóc nhà, hô hấp nhẹ như tơ liễu, mà trong lòng thì lại trĩu nặng. Cẩn Vương thế tử, người này tựa như một con báo con thong dong tao nhã, lại như con mèo yêu thích náo loạn, thoạt nhìn đều cao quý hoa lệ như nhau, nhưng dưới lớp lông tuyệt mỹ kia lại che giấu một bộ móng vuốt sắc bén.
Người như vậy, làm sao có thể bị người khác khống chế được.
Mặt trăng dần lặn về phía đông, Dịch KinhThương vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, cho đến khi trong ngõ nhỏ truyền đến tiếng bước chân, hắn lập tức cảnh giác mà tỉnh lại, nghe tiếng bước chân kia là của người được nghiêm chỉnh huấn luyện, tiến lùi có trật tự, không giống kẻ có ý đồ xấu, liền vững vàng chờ đợi.
“Xin hỏi Tuệ Không đại sư ở đây phải không?” Ngoài cửa truyền đến tiếng thị vệ lễ phép hỏi, Dịch KinhThương biết là người trong cung tới mờ Tuệ Không, trong lòng lại càng thêm bội phục Ngự Phượng Đàn. Nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, liền biến mất ở sau mái nhà.
Tuệ Không ngủ không sâu, nghe được tiếng đập cửa liền tỉnh lại, rất nhanh lại nghe thấy bên ngoài lặp lại hỏi: “Xin hỏi Tuệ Không đại sư ở đây phải không?”
Tuệ Không chợt rời giường, khoác áo cà sa lên, thời thời khắc khắc bảo trì hình tượng cao tăng của mình, sau khi rửa mặt sạch sẽ mới khoan thai tiêu sái đi ra, mở cửa viện, nhìn người ngoài cửa, cúi đầu nói: “Bần tăng đúng là Tuệ Không, không biết thí chủ có chuyện gì?”
Thị vệ lần đầu gặp Tuệ Không, thấy vẻ mặt hắn sáng trong sạch sẽ, xiêm y gọn gàng, tư thái siêu nhiên, liền sinh ra ý kính trọng, hơn nữa Ngụy tổng quản đã dặn, phải khách khí mời đại sư vào cung, vì thế càng tỏ ra cung kính, một gã thủ lĩnh thị vệ đứng ra chắp tay nói: “Quấy rầy đại sư, bệ hạ muốn mời đại sư vào trong cung bàn luận Phật pháp, mong đại sư nể mặt.”
Quả thật y như lời Ngự Phượng Đàn nói, hoàng đế đến mời hắn rồi.
Tuy trong lòng Tuệ Không căng thẳng, sắc mặt cũng nhu hòa vô cùng: “Nếu bệ hạ cho mời, vậy bần tăng liền theo hai vị vào cung.”
Thị vệ vốn tưởng rằng cao tăng đều có cái giá, ai ngờ vị cao tăng mặt mũi trắng trẻo trước mắt này lại hiền hoà như vậy, khó trách ở dân gian có được uy vọng cao đến thế, còn khiến cho bệ hạ cố ý muốn mời, liền nghiêng người vươn tay nói: “Đại sư, mời.”
Trong Dưỡng Tâm điện, mùi tịnh thần hương thanh nhạt bao trùm cả nội điện.
Minh Đế mặc một bộ y phục hàng ngày màu vàng sáng, ngồi ở trước giường, nhắm mắt dưỡng thần, nghe được tiếng bước chân cố ý khắc chế để trở nên nhẹ nhàng, đôi mày lay động, tiếp theo liền nghe được Ngụy Ninh nói bên tai: “Bệ hạ, Tuệ Không đại sư đến.”
“Mời đại sư vào.” Minh Đế mở mắt ra, giọng điệu trầm ấm nghiêm trang nói.
“Vâng Ngụy Ninh trả lời, xoay người đi ra nói với Tuệ Không đang đợi ở bên ngoài: “Đại sư, mời theo nô tài vào bên trong nội điện.”
Tuệ Không từ bên ngoài ngồi xe ngựa đến hoàng cung, lại thay cỗ kiệu nhanh chân nâng vào, liền biết Minh Đế nhất định vội vàng muốn gặp hắn, đi đến trước mặt Minh Đế, hai tay tạo thành chữ thập, hành lễ của một người xuất gia: “Bần tăng thỉnh an bệ hạ.”
“Đại sư, mời ngồi.” Minh Đế phân phó một tiếng, liền có tiểu thái giám đưa một chiếc ghế được đẽo gọt tỉ mỉ từ gỗ cây Tử Đàn đến, để ở phía sau Tuệ Không, Tuệ Không cũng không chối từ, thuận thế ngồi xuống.
“Đại sư có biết, hôm nay trẫm mời ngươi đến là có chuyện gì không?” Minh Đế thấy Tuệ Không tự nhiên ngồi xuống, sắc mặt cũng không gó gì thay đổi, chỉ đặt câu hỏi trước.
Tuệ Không cẩn thận quan sát vẻ mặt Minh Đế vài lần, chỉ thấy Minh Đế ngồi trên giường, bộ y phục màu vàng sáng cũng không thể khiến mặt hắn tươi tỉnh hơn chút nào, ngược lại có vẻ càng thêm âm trầm, giữa trán có vết hõm thật sâu, có thể thấy được vừa rồi đã quá lo lắng suy nghĩ, liền chậm rãi nói: “Theo ngu kiến của bần tăng, bệ hạ có tâm sự.”
Có tâm sự, tất có tâm mộng.
Một lời liền nói trúng tâm tư của Minh Đế, khiến sắc mặt của hắn không khỏi nhu hòa vài phần, hỏi: “Đại sư quả nhiên là cao tăng, hôm nay trẫm nằm mộng, đúng là về lời quẻ hôm qua của đại sư. Trong giấc mơ này, quẻ bói hóa thành sự thật......”
Lòng nghi ngờ của Minh Đế rất nặng, cho dù trong lòng tin tưởng Tuệ Không, vẫn là muốn thử một lần, lại xác nhận lần nữa, cho đến khi Tuệ Không chuẩn xác nói ra tiếng lòng của mình, rốt cuộc mới xác nhận hắn thật là cao tăng theo lời thế nhân.
Thật ra Minh Đế cũng đã sớm tin, nếu không cũng sẽ không vì một câu ký ngữ mà nổi giận ngay trên thọ yến của An lão thái quân, nhưng làm một đế vương, hắn cảm thấy việc tin phục mù quáng này rất mất phong độ, vì thế lừa mình dối người hỏi lại một lần, rồi từ quan điểm của mình tự thuyết phục chính mình, Tuệ Không là cao tăng chân chính, mặc dù bản thân mình là Chân Mệnh Thiên Tử, cũng phải tôn Phật kính Phật.
Như thế, hắn có thể yên tâm kể cho Tuệ Không nghe về cơn ác mộng của mình. Đương nhiên, Minh Đế sẽ không nói ra, ở trong mộng mình bị quần thần liên tục bức lui về phía sau, bị An Ngọc Oánh hóa thân yêu nữ đẩy mình từ trên Long ỷ lăn xuống đất, hắn chỉ miêu tả đại khái rằng trong mộng An Ngọc Oánh đến đoạt ngôi vị hoàng đế của hắn.