Trên bầu trời đêm vô số pháo hoa nở rộ, lập tức đêm tối đã bị đủ thứ ánh sáng màu sắc rực rỡ xua đi, như một ngọn đèn treo lơ lửng giữa không trung, mà chủ nhân của ngọn đèn ấy, đang đưa mắt nhìn xuống dòng người đang xôn xao hoảng loạn.
Đám thị vệ mặt mang sát khí đã lao ra khỏi Lâm Giang lâu, đẩy đám người đang hô hoán kinh hoàng ra, hướng về phía tên thích khách kia chạy tới, bầu không khí hân hoan náo nhiệt mới vừa rồi trong chớp mắt đã tiêu tán, chỉ còn lại từng đợt tiếng kêu hoảng hốt, tiếng giày chạm đất rầm rập của thị vệ, cùng tiếng la hét ‘bắt lấy thích khách’.
Ở trước mắt bao người, tên thích khách kia sau khi bắn một mũi tên, trực tiếp rút ra chủy thủ, cắt yết hầu tự sát, đến lúc bọn thị vệ tiến lại, chỉ còn là một khối thi thể.
Mà bên này ở góc độ Minh Đế đang đứng, có thể nhìn rõ một màn tên thích khách kia tự sát, nhất thời trong lòng giận tím mặt, quay đầu liền nhìn thấy Vân Khanh té trên mặt đất, lại càng thêm phẫn nộ, cả giận nói: “Ngự y đâu, như thế nào còn chưa tới?”
Ngự y không được an trí ở Lâm Giang Lâu, mà là ở một Tiểu Lâu nhỏ bên cạnh, khi Minh Đế ra mệnh lệnh đầu tiên, bọn thị vệ đã chạy nhanh đi mời ngự y, chính là trong lòng Minh Đế bị một màn tự vận của tên thích khách kia chọc giận, cho nên càng thêm hối thúc.
Mà hoàng hậu sau khi nghe được Minh Đế gầm lên giận dữ, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, bàn tay đeo đầy vàng ròng siết chặt đến mức móng tay đâm vào lòng bàn tay, hai tròng mắt híp lại, dường như hận không thể bắn thêm vài mũi tên nữa vào Vân Khanh mới cam tâm. Mễ ma ma đứng ở bên cạnh nhìn thấy bộ dáng của nàng, vội vàng thấp giọng gọi hoàng hậu vài tiếng, hoàng hậu mới ý thức được bản thân vừa rồi đã thất thố, vội vàng che dấu tâm tình, bất quá thần sắc dưới đáy mắt vẫn mang vẻ căm tức.
Mà lúc này Ngự Phượng Đàn đang ôm lấy Vân Khanh, nụ cười phong lưu trên mặt lúc này thay bằng biểu tình thập phần khó coi, hắn cúi đầu, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Vân Khanh, môi đỏ mím chặt.
Còn Vân Khanh lúc này ý thức đã nửa tỉnh nửa mê, thân mình cũng bởi vậy mà trở nên mềm mại vô lực, sắc mặt trước đó còn ửng hồng tràn đầy sức sống giờ cũng trở nên tái nhợt, đang dần dần chuyển sang xanh xám, ánh mắt càng thêm mông lung mơ hồ.
Ngự Phượng Đàn nhìn chằm chằm nơi bị mũi tên bắn trúng, chỗ đó vốn đỏ sẫm một màu máu tươi, lập tức đã biến thành máu đen, thời điểm máu chảy ra, còn ngửi được một mùi tanh tưởi gai mũi.
Loại tình huống này, thực rõ ràng là mũi tên đã được bôi độc dược, mà những biến hóa hiện giờ của Vân Khanh, tất nhiên là vì độc khí xâm nhập mà tạo thành.
Đôi mắt hẹp híp lại, bắn ra tia nhìn lạnh như băng, trong tay lại càng thả nhẹ sức lực, ngẩng đầu lên quét nhìn xung quanh cửa vào ngay đại sảnh lầu 3 của Lâm Giang Lâu.
Tứ hoàng tử đứng ở một bên, mắt thấy trong ánh mắt của Ngự Phượng Đàn ẩn chứ sự lo lắng và sắc lạnh, đôi mắt đen đặc của hắn cũng nhanh nhíu lại, rồi chuyển tầm mắt đến khuôn mặt Vân Khanh, trông thấy bên bả vai nàng đã bị máu nhuộm thành màu đen, gương mặt vốn thản nhiên lúc này lại lạnh lùng xám xịt, tầm mắt dán chặt trên chiếc áo choàng của Ngự Phượng Đàn, trên nền chiếc áo choàng màu trắng kia sắc mặt nàng càng thêm trắng bệch, không biết như thế nào, Ngự Thần Hiên trong lòng có chút không tức giận, mở miệng nói: “Phượng Đàn, ngươi nanh buông nàng ra, đợi lát nữa ngự y sẽ đến đây.”
Nghe được lời nói của con mình, hoàng hậu nghiêng đầu nhìn hắn một cái, đứa con xưa nay luôn lạnh lùng hờ hững hôm nay lại nói ra những lời quan tâm như vậy, hắn là đang lo lắng Ngự Phượng Đàn ôm một nữ nhi của thương nhân sẽ bị hủy danh dự, hay là lo sợ nữ nhi của thương nhân bị hủy danh dự? Hai giả thuyết này tuy rằng mục đích giống nhau, nhưng đối tượng quan tâm lại hoàn toàn bất đồng.
Ngược lại Ngự Phượng Đàn sau khi nghe thấy, nâng lên đôi mắt hẹp dài nhìn thoáng qua tứ hoàng tử, ánh mắt như ẩn chứa mạch nước ngầm xẹt qua: “Nàng trúng độc, nếu là tùy tiện di chuyển, sẽ làm chất độc nhanh chóng tiến sâu vào cơ thể.”
Ngự Phượng Đàn chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu, vẫn như cũ ôm Vân Khanh, nương theo ngọn đèn nhìn lại, thấy hai tròng mắt nửa mở của nàng đã bắt đầu khép chặt lại, đáy mắt hắn để lộ ra một tia sốt ruột.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân thùng thùng, quần áo xốc xếch, cả người ngự y bị thị vệ cầm lấy nâng lên, vừa được thả ra liền quỳ xuống hành lễ với Minh Đế, lại bị giọng nói gấp gáp ngăn cản: “Miễn, ngươi nhanh qua đó nhìn xem vết thương của Thẩm tiểu thư đi!”
Ngự y vốn nghĩ là Minh Đế bị thương, dù sao vị thị vệ kia tốc độ khẩn cấp, một đường lôi kéo hắn chạy về phái Lâm Giang Lâu, lúc này, mới phát hiện Minh Đế và Hoàng hậu, thậm chí Tứ hoàng tử đều không có việc gì đứng ở bên kia, trong lòng nghi ngờ, sau khi nghe Minh Đế ra lệnh, đầu mới chuyển tới nơi tất cả tầm mắt của bọn họ đều đang tập trung, nhìn thấy một cô nương một thân váy trắng thanh khiết đang nằm trong lòng Cẩn vương thế tử, sắc mặt xannh đen, vội vàng nâng hòm thuốc đi qua.
Cung nhân lập tức tiến tới đem khăn lụa đặt trên tay Vân Khanh, các nàng đều đã trải qua huấn luyện, tất nhiên hiểu được tầm quan trọng của danh tiết đối với một nữ tử, mà ngự y đầu tiên là đặt hai ngón tay bắt mạch xong, lại xem xét vị trí trúng tên, mày liền nhăn lại, chậm rì rì nói: “Thẩm tiểu thư bị trúng độc.”
“Ai nấy đều thấy được trúng độc! Là trúng độc gì, có thể cứu được hay không!” Minh Đế khiển trách rống lên khiến ngự y hoảng sợ, suy nghĩ một chút, mới nơm nớp lo sợ nói: “Mũi tên này là ‘lang độc tiễn’, độc ở trên đó chính là chất lỏng loài ‘lang độc thảo’, vi thần đúng lúc biết được cách điều chế thuốc giải của ‘lang độc thảo’ này!”
“Vậy hãy nhanh ghi phương thuốc, phối dược!” Lúc này đây đổi lại là Ngự Phượng Đàn lớn tiếng hô lên, hàn ý khắp người tản ra khiến ngự y sợ tới mức thở mạnh cũng không dám ra, cả người run rẩy, vội vàng lấy giấy bút khai kê đơn thuốc đưa cho thị vệ, lại từ trong hòm thuốc lấy ra một cái chai nhỏ màu xanh, đổ ra một viên thuốc bảo cung nhân nhanh cho Vân Khanh nuốt vào.
Ngự y kê đơn xong, lại nghĩ tới Minh Đế vì vị Thẩm tiểu thư này mà khiển trách hắn, lại thấy Cẩn vương thế tử đối với Thẩm tiểu thư dường như có quan hệ gì đó, không khỏi lấy làm kỳ quái, một Thẩm tiểu thư không có tiếng tăm gì, lần này lại làm cho hai nhân vật lớn nhìn trúng, đến tột cùng nàng tài giỏi ra sao.
Vừa rồi hắn chỉ lo tập trung tinh thần chẩn trị, cũng không đi đánh giá cô nương trước mặt, lúc này nhìn lại, chỉ thấy một cô gái mặt xám trắng, tuy rằng sắc mặt suy yếu, nhưng ngũ quan lại vô cùng xinh đẹp, chính là mơ hồ cảm thấy nhìn có hơi quen mắt, trong lòng liền sợ run.
“Mũi tên còn chưa được rút ra!” Ngự Phượng Đàn quay đầu lại, nhưng thấy đáy mắt ngự y kia mơ hồ hiện lên nghi hoặc, đứng bên cạnh ngây người, khẩu khí càng thêm không tốt.
Minh Đế cũng giận trừng mắt liếc mắt hắn một cái, ngự y đi theo đều là chọn người có kinh nghiệm phong phú và y thuật giỏi nhất, ngự y đi theo lần này là phó y chính, Tây ngự y, thường ngày biểu hiện cũng tốt, sao đến khi có chuyện xảy ra lại đứng dại người thế này.
Tây ngự y lúc này mới tỉnh táo lại, xấu hổ vì bản thân vừa rồi thất lễ, vậy mà đứng ngây ra đó nhớ lại chuyện cũ quên mất việc trị thương, sắc mặt xám ngoét, vội vàng nói: “Thỉnh đem Thẩm tiểu thư đưa vào gian phòng cách vách, để lại hai cung nữ hỗ trợ vi thần là dược.”
Ngự Phượng Đàn nghe vậy lập tức ôm lấy Vân Khanh sắp lâm vào hôn mê, bước nhanh về phía gian phòng cách vách, Tây ngự y xách theo hòm thuốc, nhắm mắt theo đuôi đi theo, đợi sau khi đặt Vân Khanh nằm yên ổn trên giường, Ngự Phượng Đàn lại nhìn nàng trong chốc lát, rồi mới xoay người nói: “Thỉnh Tây ngự y tận lực chú ý một chút, chớ nên lưu lại sẹo.”
Tây ngự y nghe vậy gật đầu, thầm nghĩ Cẩn vương thế tử quả nhiên là nổi danh phong lưu, ngay cả chút việc nhỏ ấy đều thay Trầm gia tiểu thư nghĩ chu đáo, cười nói: “Thế tử xin yên tâm, lão phu tất nhiên sẽ cẩn thận xử lý miệng vết thương.”
Ngự Phượng Đàn lúc này mới yên lòng, sau khi đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Tây ngự y nhìn hắn ra cửa, xoay người phân phó cung nữ cởi y phục chỗ đầu vai của Vân Khanh ra, thấy được đầu vai một mảnh máu chảy đầm đìa, mũi tên màu đen còn cắm ở phía trên.
Thiếu nữ đôi mắt nửa mở, trên cái trán tuyết trắng toát ra tầng tầng mồ hôi, có thể thấy được bị mũi tên cắm ở trên vai, hiển nhiên là cực kỳ đau đớn, nhưng từ lúc hắn đến cho tới bây giờ, cũng chưa từng nghe thấy thiếu nữ hừ rên một tiếng, không khỏi âm thầm ngạc nhiên.
Nhưng mà thời điểm lấy tên ra, tất nhiên phải có chút đau đớn, hắn nhìn thiếu nữ như đóa hoa xinh đẹp, trong lòng có chút không đành lòng mở miệng nói: “Thẩm tiểu thư, lão phu phải tên rút ra, cô hãy cố chịu đựng một chút.”
Vân Khanh mơ mơ màng màng kỳ thật không phân biệt được người bên cạnh lúc này là ai, đang làm cái gì, nàng chỉ nghe được có người nói “Tên”: “Rút ra” gì đó, dường như đang hỏi ý kiến của nàng, khó khăn gật gật đầu.
Động tác này vô cùng yếu ớt, lại làm cho Tây ngự y cảm thấy yên tâm, xem ra viên thuốc vừa rồi đã có tác dụng, vì thế liền tiêu độc hai tay(khử trùng hai tay), lấy một cái kẹp, làm tư thế chuẩn bị xong không báo trước một tiếng rút mũi tên.
Một dòng máu đen đỏ trộn lẫn theo mũi tên được rút ra phun ra ngoài, cung nữ đã chuẩn bị tốt ở một bên cầm trong tay lụa trắng đã rắc thuốc bột lập tức che lên vết thương, tiếp theo, Tây ngự y tiến hành tiêu độc miệng vết thương, băng bó, quá trình này thời gian cũng không ngắn, đại khái qua khoảng nửa canh giờ, mới xử lý xong tất cả.
Mà bộ váy ao dính máu đã không thể mặc lại được, cung nữ nhanh chóng đem xiêm y mới đến thay cho Vân Khanh, Tây ngự y tuy rằng là đại phu, nhưng vẫn là nam tử, lúc này cũng cần phải tránh mặt, vì thế mở cửa đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Cẩn vương thế tử nửa dựa vào vách tường, hai tay bắt chéo ôm trước ngực, hai mắt nhìn thẳng phía trước, nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, mới quay đầu, sau khi nhìn thấy hắn, liền hỏi: “Miệng vết thương có vấn đề gì không?”
“Không có vấn đề, chỉ cần chăm sóc tốt vết thương ở bả vai, những chỗ khác đều không cần bận tâm.” Tây ngự y đáp.
“Ân, ông vất vả rồi.” Ngự Phượng Đàn nghe vậy, trong đôi mắt hẹp dài phảng phất như có một tảng đá đè nặng trong lòng, thật vất vả mới dỡ xuống được, toàn thân cũng thả lỏng, cười khẽ nói cám ơn.
“Không dám, đây là chức trách của lão phu.” Tây ngự y quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa sau lưng, lại quay lại nói: “Ngược lại là Thẩm tiểu thư, lúc lão phu rút mũi tên ra, nàng hừ cũng không hừ một tiếng, nữ tử cứng cỏi như vậy, quả thật hiếm thấy vô cùng.”
Cứng cỏi?
Ngự Phượng Đàn cười như không cười nhìn thoáng qua cửa phòng đang đóng chặt, nếu như Tây ngự y ông biết được nàng hôm nay đã làm cái gì, chỉ sợ sẽ không dùng hai chữ như vậy để nhận xét về nàng.
Đợi cung nữ giúp Vân Khanh thay đổi y phục xong, liền đi ra bẩm báo với Minh Đế, Minh Đế sau khi nghe được, bảo Ngự Phượng Đàn hộ tống Vân Khanh hồi phủ dưỡng thương.
Lúc này, Tạ thị ở dưới lầu mới biết được tin tức nữ nhi bị thương, liền muốn đi lên lầu ba, nhưng thị vệ đứng ở nơi đó giống như tường đồng vách sắt, làm sao cũng không cho bà tiến lên, bà đứng ở đó đợi một hồi lâu, rốt cục nhìn thấy có cung nhân đem Vân Khanh nâng xuống, vội vàng đi qua, chỉ thấy lúc đi lên nử nhi vẫn vui vẻ, lúc này trở về lại biến thành hấp hối, hai mắt khép chặt, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng suy yếu, trong lòng vừa đau đớn lại vừa khổ sở.
“Thẩm phu nhân chớ nên lo lắng, bệ hạ đã phân phó ngự y xem qua, độc đã được khống chế, không có nguy hiểm đến tính mệnh.”
Tạ thị nghe vậy, ngẩng đầu liền nhìn thấy Ngự Phượng Đàn đứng ở một bên an ủi, rưng rưng gật đầu: “Con bé sao lại bị thương?” Đến bây giờ, bà còn không biết nữ nhi đến tột cùng là như thế nào bị thương thành như vậy, tất cả rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Vân Khanh đang êm đẹp sao lại bị trúng độc chứ?
Ngự Phượng Đàn thấy vẻ mặt bà tràn đầy lo lắng, tầm mắt xẹt qua trên người Vân Khanh, nghĩ đến Vân Khanh luôn xem người nhà là quan trọng nhất, nay nhìn thấy Tạ thị đáy mắt đầy từ ái và đau lòng, cũng có thể hiểu được suy nghĩ và hành động của Vân Khanh, hắn mỉm cười, giọng nói mềm nhẹ cất lên trấn an Tạ thị: “Có thích khách bắn tên vào bệ hạ, Thẩm tiểu thư xả thân thay bệ hạ chặn tên, bị bắn trúng vai trái, trên mũi tên có tẩm ‘lang độc thảo’, may mà ngự y đã giải được chất độc, vì bảo vệ sự an toàn cho Thẩm tiểu thư, bệ hạ lệnh cho ta hộ tống Thẩm tiểu thư về Thẩm phủ.”
Tạ thị rưng rưng gật đầu, một câu đều nói không nên lời, chỉ lo gật đầu, đi theo bên người Vân Khanh, nắm bàn tay lạnh lẽo của nàng, đau lòng không thôi.
“Mới vừa rồi ngự y đã băng bó, xử lý miệng vết thương thỏa đáng, Thẩm phu nhân xin yên tâm.” Ngự Phượng Đàn cùng Tạ thị đi về phía trước, kiên nhẫn trấn an bà.
Thẩm Mậu ở lầu một cũng nghe được tin tức nữ nhi bị thương, mãi đến khi trông thấy nữ nhi được nâng xuống, lập tức xông lên phía trước, đem nàng ôm lên xe ngựa nhà mình.
Ngự Phượng Đàn vẫn đi theo trên đường, cho đến lúc đưa Vân Khanh đến phủ cửa, sau khi nhìn Thẩm Mậu, Tạ thị, Vân Khanh vào cửa, mới xoay người rời đi.
Tây ngự y kê thuốc rất có hiệu quả, đến ngày thứ ba, Vân Khanh đã tỉnh lại, ánh mắt rõ ràng, thần trí cũng minh mẫn.
Bởi vì lúc thưởng đăng(ngắm đèn) xảy ra sự cố, vốn ngày thứ sáu Minh Đế phải rời khỏi Dương Châu, nay tạm nán lại, mà Vân Khanh vừa tỉnh, Tây ngự y liền lại đây bắt mạch, khẳng định nói chỉ cần uống hết số thuốc đã sắc trong toa, liền không có việc gì.
Cho nên mỗi ngày Tạ thị đều tự mình bưng thuốc tới cho Vân Khanh uống, ngay cả Thẩm Mậu, cũng thường hay chạy đến giám sát Vân Khanh uống dược, sợ vì thế mà lưu lại di chứng gì.
Lúc này trong Nhạn các, Vân Khanh đang nằm trên giường tay cầm một quyển sách thuốc, Tạ thị và Thẩm Mậu đi đến, Phỉ Thúy phía sau trong tay bưng một chén thuốc vừa mới sắc.
Nàng lập tức thở dài một tiếng: “Cha, nương, hai người so với đồng hồ báo thức còn chuẩnc hơn a, thuốc này cho dù hai người không đưa đến, con cũng sẽ uống mà!”
Nhìn nàng khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, Thẩm Mậu chắp tay sau lưng đi đến trước giường ngồi xuống, ánh mắt lướt qua quyển sách thuốc nói: “Con đang dưỡng bệnh, còn đọc sách làm cái gì, phải ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi mới được.”
“Cha, con đã không thể xuống giường, nếu mỗi ngày còn không được nhúc nhích nằm yên trên giường, ngay cả sách đều không thể xem, chẳng phải là muốn con buồn chết sao.” Vân Khanh nhăn mũi, bất mãn nói.
Tạ thị bưng thuốc lại, vừa đi vừa thổi, nhìn khuôn mặt nữ nhi vẫn tái nhợt như trước, nhíu mày nói: “Con hiện tại cũng biết nằm một chỗ khó chịu, lúc trước con dũng cảm như vậy... chắn tên, cũng không nghĩ tới một ngày này sao?”
Lúc bà nói xong câu cuối cùng, thanh âm ép tới thật thấp, suy cho cùng thì Vân Khanh lúc đó đã thay Minh Đế chắn tên, thảo dân vì thiên tử chắn tên, đó là phúc phận, phải là một người rất gan dạ, nhưng người làm mẹ như Tạ thị lại không nghĩ như vậy, nữ nhi chính là cốt nhục trong lòng bà, một mũi tên này tuy là bắn trúng người nữ nhi, nhưng cũng như bắn trúng tim bà đau đớn không kể xiết.
Tầm mắt Vân Khanh từ trên mặt Thẩm Mậu chuyển đến khuôn mặt của Tạ thị, nhẹ giọng nói: “Nữ nhi không kịp suy nghĩ đã lao ra rồi, lúc đó sao có thể nghĩ nhiều như vậy.”