“Như thế nào, Vận Ninh quận quân nhớ ta đến như vậy sao? Vẫn nhìn ta làm cái gì đấy?” Ngự Phượng Đàn mâu quang đột nhiên lóe lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười trêu ghẹo, ánh mắt ở nơi sâu lắng có một dòng suối ôn nhu chảy xuôi, thanh âm lại giống như gió xuân thổi qua lớp lông chim, nhẹ nhàng, mà rất là mê hoặc.
Vân Khanh nhìn đôi mắt hẹp tràn ngập ý cười của hắn liền biết lý do người này hôm nay đến, tất nhiên là cùng khẩu dụ mà Hoàng hậu truyền đến có liên quan, trong ánh mắt mang theo một tia hồ nghi: “Hoàng hậu truyền là khẩu dụ gì?”
Lưu Thúy nay đối với cuộc đối thoại giữa Ngự Phượng Đàn và Vân Khanh đã thành mắt điếc tai ngơ, từ lần trước sau chuyện xảy ra trên đường cái phía Đông, nàng ẩn ẩn cảm thấy Ngự Phượng Đàn rất ưa thích tiểu thư nhà mình, mà tiểu thư nhà mình thì đối với thế tử cũng không bài xích.
Nàng là một nô tỳ, khi tiểu thư cần thì mở miệng, không cần thì làm một cái cọc gỗ là được rồi.
Ngự Phượng Đàn cười, từ trong cổ họng phát ra âm thanh trầm ấm, giống như tiếng tiêu trầm thấp dễ nghe, làm cho người ta lặng yên trầm mê, hắn than nhẹ lắc đầu: “Ta cái gì cũng chưa nói, nàng lại biết mục đích ta đến đây, xem ra Vân Khanh cùng ta đúng là tâm linh tương thông a.”
So với hành động của hắn ở trong phòng đối với nàng, lời như vậy đã là thực bình thường, Vân Khanh cũng không để ý gì tới việc đó, mà lại ngước mắt lẳng lặng nhìn hắn, hai tròng mắt viết chữ: chờ đợi.
Ngự Phượng Đàn cười xong, cũng không còn nói lảng qua việc khác, mà nói vào mục đích chủ yếu hôm nay hắn đến: “Hoàng hậu cảm kích phụ thân nàng vì bệ hạ giải ưu, tính ban cho ông hai người mỹ thiếp.”
Vân Khanh nghe xong, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, đuôi lông mày xinh đẹp tuyệt trần nhướng lên, trầm ngâm, hoàng hậu vô duyên vô cớ nhét cho phụ thân hai kiều thiếp, nhất định là có mục đích, mà mục đích này......
Nàng rất nhanh liền nghĩ tới món đồ mà Tứ hoàng tử đang tìm kiếm, hiện tại An Bá phủ dọn đến kinh thành, là mảnh đất nằm dưới mắt Minh Đế, Tứ hoàng tử đại khái là không dám tùy tiện động thủ, nên nghĩ ra một cách quang minh chính đại, chỉ cần tặng thiếp thất đưa vào phủ, hạ thủ từ bên trong, so với ở bên ngoài tìm kiếm đúng là đơn giản hơn rất nhiều.
Kỳ thật đem một hai nữ nhân nhét vào hậu viện, lấy địa vị hiện nay của nàng, cho dù là hoàng hậu ban nữ nhân, nàng cũng không sợ, nhưng hoàng hậu ban kiều thiếp, phụ thân sẽ không thể luôn lạnh nhạt, cho dù không có việc gì cũng phải đi ứng phó một chút, mẫu thân tất nhiên cũng sẽ thương tâm, đến lúc đó chỉ biết ngược lại sẽ tăng thêm rất nhiều phiền toái.
Nhớ tới Tô Mi, Bạch di nương, Thủy di nương các nàng trước kia ở trong phủ tạo ra rắc rối gì, trong lòng Vân Khanh vẫn còn có định luận, tuyệt đối không thể để cho Hoàng hậu tay vươn đến hậu viện Thẩm gia, nàng nghiêng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mang theo một tia kiên định: “Hoàng hậu lần này hạ khẩu dụ, hẳn là mời mẹ ta vào trong cung rồi.”
“Ừm.” Ngự Phượng Đàn tán thưởng gật đầu, độ nhạy bén của Vân Khanh đối với chính trị càng ngày càng cao: “Bà ta là mời mẫu thân nàng vào trong cung, mặc dù là hoàng hậu, nhưng mà cũng không thể trực tiếp ép người, bà ta vốn định Tiên Lễ Hậu Binh cơ.”
Vân Khanh hiểu được ý của Ngự Phượng Đàn, Hoàng hậu vốn định trước đó mời Tạ thị vào cung, nói bóng nói gió một phen, nếu Tạ thị lúc đó hiểu chuyện, liền trực tiếp đem hai ả mỹ thiếp đón về nhà, nếu Tạ thị không tiếp, Hoàng hậu cũng sẽ cho người nâng đến An Bá phủ.
Dù sao mục đích cuối cùng đều là gài người vào, khác biệt không lớn.
Vân Khanh nghiêng đầu nhìn Ngự Phượng Đàn, lại nhớ tới một vấn đề, Ngự Phượng Đàn hôm nay là tới nơi này báo cho nàng biết quyết định của Hoàng hậu, như vậy Ngự Phượng Đàn có phải đã từng hoài nghi tại sao Hoàng Hậu lại muốn gài người vào Thẩm gia rồi không, dựa theo tính cách của hắn, không giống như là người rảnh rỗi nhàm chán liền kiếm chuyện để làm, nếu đã biết, sẽ không thể không truy tìm ngọn nguồn.
Hay là nói Ngự Phượng Đàn kỳ thật ngay từ đầu đã biết nguyên nhân Tứ hoàng tử và Hoàng hậu nhằm vào Thẩm phủ?
Trong lúc vô tình, trái tim của Vân Khanh vừa mở lòng với Ngự Phượng Đàn, lại bị che phủ bởi một tầng sương, những người hoàng gia này, ai cũng có suy nghĩ thâm sâu như biển, nói không chừng Ngự Phượng Đàn tiếp cận nàng như vậy, cũng là vì muốn tìm được món đồ đó.
Không biết tại sao, nghĩ đến Ngự Phượng Đàn tiếp cận mình chính vì nguyên nhân này, ngực nàng như bị một vật gì đó ngăn lại, cảm giác khó chịu đến không thở nổi, không khỏi mím lại đôi môi hồng.
Ngự Phượng Đàn nhìn đôi mắt nàng từ cơ trí sắc bén cuối cùng từ từ dừng lại ở một mảng ảm đạm, trên hàng chân mày thản nhiên hiện lên một tia u ám, Vân Khanh thông minh như vậy, lần đó ở Dương Châu, khi hắn trốn vào nhà nàng thì hẳn là đã biết mục đích của Tứ hoàng tử đối với Thẩm gia rồi.
Mà hôm nay lời mình nói ra, nhất định sẽ khiến nàng liên tưởng đến hắn có phải cũng có cùng một mục đích với Tứ hoàng tử hay không, vì món đồ thần bí kia mà tiếp cận nàng, cho nên khi ánh mắt nàng nhìn đến hắn liền trở nên ảm đạm.
Trong lòng hắn chợt động, đáy mắt có loại dự cảm khiến tim hắn đập dồn dập, gắt gao nhìn Vân Khanh, bình tĩnh mở miệng, sự bỡn cợt trong giọng nói thường ngày vô tình biến mất, còn lại chính là một mảnh chân thành tha thiết và thâm tình ẩn sâu trong đó, chậm rãi, kiên định mà hữu lực, nói: “Không nên suy nghĩ lung tung, ta đối với nàng không có mục đích khác.” Mục đích duy nhất, chính là cưới nàng.
Lời này hắn đặt ở đáy lòng, không có nói ra, nhưng mà Vân Khanh sớm đã biết.
Tâm tư của mình bị nam tử tuấn mỹ này vừa liếc qua liền nhìn thấu, Vân Khanh trong lòng trừ bỏ tức giận, còn có một tia kinh ngạc, sức quan sát của Ngự Phượng Đàn thật sự rất sâu sắc, đây không giống với một thế tử được nuôi trong cẩm y ngọc thực nơi kinh thành, ngược lại như là trưởng thành dưới cuộc tranh chấp quyền lực trong triều, có ánh mắt tinh chuẩn hiểu rõ lòng người.
Nhưng khi tầm mắt bắt gặp mâu quang của hắn thì Vân Khanh đột ngột ngẩn ra, trong đôi mắt nhỏ sáng rực như một dải lưu tinh làm động lòng người kia là một mảnh giống như biển hoa, ánh mắt chân thành lại si mê, thứ duy nhất chứa trong đó khi nhìn vào cũng chỉ có nàng.
Ánh mắt này, không thể là giả.
Sự chân thành trong giọng nói, cũng không thể là giả.
Nàng cúi đầu, đem cảm giác rung động trong lòng do ánh mắt kia đem lại cố gắng che giấu, một chốc kia khi đối mặt với ánh mắt của hắn, nàng cơ hồ có thể cảm nhận được trái tim nhảy lên mãnh liệt, cái cảm giác bập bùng mãnh liệt lúc này khiến cho nàng trở tay không kịp, ngón tay không tự chủ được nắm lại, cố gắng khắc chế loại cảm giác xa lạ này.
Giống như có một cảm giác bị điện giật từ tim lan tràn đến toàn thân, tê rần, dù là kiếp trước, hay là kiếp này, đây đều là cảm giác nàng chưa từng có.
Hít sâu một hơi, Vân Khanh khắc chế loại rung động đột ngột này, nhớ tới hoàn cảnh hiện tại cùng đề tài đang nói đến, tựa hồ không thích hợp với sự đa sầu đa cảm này, ngẩng đầu lên nhìn Ngự Phượng Đàn, lại không biết khi nào, một mùi đàn hương thoảng thoảng đã đến gần đến nổi có thể ngửi thấy một cách rõ ràng.
Ngự Phượng Đàn nhìn đôi mắt ảm đạm của nàng khi nhìn vào hắn thì trở nên sáng rực, vốn trong lòng đang vui vẻ, tiếp theo đó liền nhìn đến Vân Khanh giao mắt với hắn lần nữa thì nàng nhanh chóng cúi đầu, hắn không tự chủ được đứng lên, đi tới trước mặt nàng.
“Vân Khanh, nàng có phải cảm thấy không khỏe?” Ngự Phượng Đàn nhìn thấy nàng ngẩng đầu lên, trên mặt là một dải màu hồng kì lạ, khiến cả khuôn mặt nhỏ nhắn vì khẩn trương tô lên một màu hồng yêu mị cùng với ánh mắt đơn thuần kia, cơ hồ làm hắn nhịn không được muốn sờ vào mặt nàng.
“Không.” Vân Khanh cực nhanh áp chế biến hóa trong nháy mắt đó, có chút xấu hổ không dám nhìn thẳng vào Ngự Phượng Đàn, dời đề tài đi chỗ khác, bật thốt lên nói: “Thế tử có biện pháp nào không, không để cho Hoàng hậu nhét người vào Thẩm phủ?”
Chủ đề đột ngột chuyển đến vấn đề này, Ngự Phượng Đàn nhăn mày lại, hiển nhiên rất không hài lòng, vừa rồi thần sắc kì lạ trong chớp mắt kia của Vân Khanh, nhìn vào thì không giống như là bị bệnh, lại càng không giống như đang giận hắn, đây rốt cuộc là vì sao.
Nhưng đối với vấn đề mà Vân Khanh vừa đề cập, hắn cũng không dám xem nhẹ, tầm mắt vẫn như trước dừng lại ở trên mặt Vân Khanh: “Ta cho rằng Hoàng hậu là nữ nhân, nàng cũng là nữ nhân, nữ nhân đối với nữ nhân, hẳn là sẽ có biện pháp hay.”
Vân Khanh nghe xong giật mình, trong đầu có một ý tưởng nhanh chóng xông ra, lời nói của Ngự Phượng Đàn nghe như vô tâm, kỳ thật là đang giúp nàng gợi ý, nữ nhân đối với nữ nhân......
Nàng trầm ngâm một lát, đột nhiên nở nụ cười với Ngự Phượng Đàn, thanh âm mang theo vui sướng: “Cám ơn thế tử đã tới báo trước việc này cho ta biết.” Nếu không phải Ngự Phượng Đàn nói cho nàng nghe trước, cho dù nàng có biện pháp giải quyết, cũng không thể nào sắp xếp thảo đáng.
Nhìn miệng nàng nở nụ cười như hoa, Ngự Phượng Đàn hận không thể lập tức đem nàng ôm vào trong ngực, chia sẻ niềm vui với nàng, chỉ là hiện tại thật sự là không phải lúc làm ra hành động như vậy, nhưng nhìn vào đôi mắt phượng của Vân Khanh trừ nét thông minh ra còn hiện lên một tia giảo hoạt, hắn rất muốn biết, nàng đến tột cùng đã nghĩ tới cách gì mà có thể cười rạng rỡ như thế.
“Nàng có biện pháp gì, nói ra cho ta nghe xem.”
Vân Khanh mỉm cười tinh nghịch dò xét hắn.
Ngự Phượng Đàn giương lên khóe mắt, thật sự là một tiểu hồ ly thận trọng a, cười yếu ớt nhấc tay cam đoan, trong thanh âm trầm ấm êm tai mang theo ẩn ẩn sủng nịch: “Nàng yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác biết.”
Vân Khanh kỳ thật cũng không sợ Ngự Phượng Đàn nói cho người khác biết, nếu Ngự Phượng Đàn muốn làm loại chuyện này, thì hắn sẽ không đến báo cho nàng biết trước, nàng gật đầu, sau đó đối với Ngự Phượng Đàn không tiếng động nói hai chữ.
Một chốc kia, cặp mắt hẹp dài trong chốc lát lóe lên hào quang rực rỡ, ý cười trên khóe miệng không nhịn được tỏa ra ngoài, lộ ra hàm răng vừa đều vừa trắng sáng như ngọc, Ngự Phượng Đàn cười to nói: “Hay, quả nhiên là biện pháp tốt a!”