Mắt thấy quyển sách thật vất vả mới tìm được bị người khác lấy đi, Vân Khanh liền đi nhanh đến bên kia giá sách, ngẩng đầu lên nói: “Xin chào, sách này có thể nhường cho ta không?”
Tuy rằng sách là nàng thấy trước, nhưng lại bị người khác lấy trước, nàng sẽ không cảm thấy là người ta lấy đồ của mình, nhưng cũng có thể xin họ nhường cho.
Người nọ nghe được bên tai truyền đến giọng nói giòn nhuyễn của thiếu nữ, dừng bước, quay nửa người lại, giữa trán cũng hơi hơiđộng: “Ngươi muốn xem sách này?”
Tiếng nói lạnh lẽo vào ngày thu lại không mang đến cảm giác đột ngột như mùa hạ, Vân Khanh hơi ngửa đầu nhìn lại, thấy người nọ ngũ quan rõ ràng, mặt như trọng sơn(chắc là ý mặt nghiêm túc), mày rậm mắtđen, tuy chưa cử động nhưng cả người lại tràn ngập lãnh khí, không khỏi cười nói: “Thì ra là An công tử.”
“Thẩm tiểu thư?” An Sơ Dương nhìn khuôn mặt như ẩn như hiện dưới làn sa trắng như tuyết, mũ sa theo hô hấp nhẹ nhàng đong đưa, giống như một ngọn gió mát lướt qua bên người, vóc người so với trước kia cao hơn một chút, bộ ngực phập phồng càng thêm cuốn hút, ở dưới áo choàng, càng tỏa ra sự cuốn hút kinh người, trong lòng hắn vừa động, thoáng cái liền đem ánh mắt chuyển qua giá sách hỏi: “Thương thế của tiểu thư hồi phục rồi sao?”
Lần trước hắn cùng An Tri phủ hai người ở viện trước chưa vào nội viện, cũng chưa gặp được Vân Khanh, sau khi trở về nghe An Tuyết Oánh kể lại tình trạng của Vân Khanh, biết nàng nằm ở trên giường, không thể động.
Thanh âm của hắn vẫn lãnh đạm như trước, thoạt nghe cảm thấy hắn rất lạnh lùng, rất không muốn cùng người nói chuyện với nhau, Vân Khanh biết sự lãnh đạm của hắn cùng Tứ hoàng tử tuyệt đối khác nhau, hắn là mặt lãnh tâm thiện, mà người kia, không cần nói tới cũng được.
“Tốt hơn nhiều rồi, bằng không hôm nay cũng sẽ không thể đi ra ngoài dạo một chút.” Vân Khanh còn cố ý giật giật vai trái, lời này nói cho An Sơ Dương, tin rằngAn Tuyết Oánh rất nhanh cũng sẽ biết, miễn cho nàng ấy cả ngày lo lắng lung tung.
“Ân, khỏe rồi thì tốt.” Ánh mắt An Sơ Dương đặt bên vai trái của nàng một lúc, mới đưa cuốn《 Lục quốc thiên hạ dã sử chí 》ra, giơcao một chút: “Ngươi cũng thích xem loại sách này sao?”
“Đúng vậy, loại dã sử này cực kỳ ít, ta vẫn luôn tìm nó, thật may hôm nay ở Vô Nhai thư cục thấy được, không nghĩ tới, ngươi cũng thích xem?” Vân Khanh ánh mắt lướt qua quyển sách trên tay hắn, sau đó rời đi, tuy rằng chỉnhìn rất nhanh, nhưng An Sơ Dương có thể cảm nhận được ánh mắt của nàng dừng trên tay hắn có một loại bức thiết, tâm trạng nôn nóng muốn xem cuốn sách này.
Hắn có chút bất ngờ, có rất ít tiểu thư khuê nữ thích xem loại sách này, như Tuyết Oánh đều là mua các tập thơ ca ở nhà lật xem, loại sách này cơ bản không muốn xem.
Vân Khanh thấyAn Sơ Dương đang trầm mặc, nghĩ rằng hắn không muốn, dù sao sách này rất khó tìm, đoán rằng An Sơ Dương tất nhiên cũngthích, không khỏi có chút thất vọng, nghĩ lại, nếu như đợi sau khi hắn xem xong quyển sách này, mình lại đi mượn về, cũng giống nhau.
“Ngươi xem xong, lại cho ta mượn xem cũng được.”
“Nếu ngươi muốn......”
Một trước một sau, hai người đồng thời mở miệng, An Sơ Dương nghe được lời nói của Vân Khanh, đôi mắt như Hắc Diệu Thạch(một loại đá đen)liền lóe lên một qia sáng, lời muốn nói lại nuốt xuống.
Bởi vì hai người đồng thời mở miệng, Vân Khanh không nghe rõ An Sơ Dương nói cái gì, liền ngửa đầu hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”
An Sơ Dương chuyển mắt xuống quyển sách trên tay, lại ngẩng đầu nhìn thiếu nữ đang đội khăn che mặt, trong mắt nổi lên tia kỳ dị: “Ngươi nếu thực thích, ta xem xong lại đưa cho ngươi xem.”
Vân Khanh mỉm cười, tươi cười lộ ra bên dưới lụa mỏng, mang theo sự chân thành tha thiết: “Thì rahai chúng ta có cùng suy nghĩ như vậy.”
“Ân.” An Sơ Dương từ trong cổ họng lên tiếng, có chút mơ hồ, như có chút không không xác định.
“Hừ!” Không biết như thế nào, bên tai Vân Khanh truyền đến hừ nhẹ của nam tử, giọng điệu như giận dỗi, lại mang vẻ tùy tiện, có chút quen thuộc như đã từng nghe qua.
Nàng không khỏi quay đầu nhìn chung quanh, nhưng không nhìn thấy thân ảnh của ai cả, thầm nghĩ do mình có lẽ bị bệnh lâu nên lỗ tai nghe nhầm, thu hồi tầm mắt: “Ta lại tiếp tục xem cuốn khác.”
Nếu đã đi ra, sẽ không thể tay không mà về, tuy rằng một quyển bị người đoạt trước, nhưng còn những quyển khác cho nàng chọn.
Vân Khanh ở dãy sách lịch sử dạo một vòng, phát hiện những quyển khác không đủ hấp dẫn nàng, dù sao nhà kệ sách nhà nàng cũng không tính là ít, liền chuyển đến dãy sách thuốc, dãy này sách tuy nhiều, nhưng phần lớn là nói về cơ bản, Vân Khanh nhìn lướt qua, tầng giữa và tẩng dưới vẫn chưa đổi mới, liền ngẩng đầu nhìn tầng trên, trong đó một quyển bìa sách màu vàng nhạt, lần trước ở thư cục nàng hình như chưa xem qua, liền nâng tay chuẩn bị đi lấy.
“Thương thế của ngươi còn chưa hoàn toàn bình phục, ta lấy giúp ngươi.”
Lưu Thúy vốn muốn ngăn cản động tác nâng tay của Vân Khanh, ai ngờ một bàn tay to ở bên cạnh vươn ra đem cuốn y thư có bìa màu vàng cầm xuống, đưa tới trước mặt Vân Khanh.
“Đa tạ rồi.” Vân Khanh nhận sách, biểu tình có chút sững sờ, An Sơ Dương tại sao còn chưa đi, mà vẫn đứng ở chỗ cách nàng không xa chứ.
“Không có gì, tay ngươi không tiện, ta cũng nên giúp một chút.” An Sơ Dương một chút cũng không có cảm thấy mình đã làm gì sai, chẳng qua là thuận tay giúp bằng hữu của muội muội lấy sách, đương nhiên, trong lòng hắn sau khi ở thư cục bất ngờ gặp Vân Khanh, liền có ý nghĩ không muốn rời đi.
Trong tay cầm cuốn sách thuốc bìa vàng, Vân Khanh cảm giác có chút là lạ, liền quay đầu gọi Lưu Thúy, cầm sách thuốc đi đến quầy tính tiền.
An Sơ Dương cũng đi theo phía sau, cầm quyển sách trong tay 《 Lục quốc thiên hạ dã sử chí 》 đặt bên cạnh sách của Vân Khanh, âm thanh lạnh lùng nói: “Tính chung.”
“Không cần, An công tử.” Vân Khanh một bên nói, Lưu Thúy ở phía sau nhanh nhẹn lấy ra một nén bạc đặt trên quầy, ông chủ thư cục nhận lấy xong, bỏ sách vào túi đưa cho nha hoàn là Lưu Thúy.
An Sơ Dương nhìn Vân Khanh lại một lần nữa cự tuyệt tâm ý của hắn, sắc mặt không khỏi trở nên khó coi, lần trước hắn đưa vòng tay cho nàng, nàng cũng cự tuyệt, lúc này đây, hắn muốn tính tiền giùm nàng, nàng vẫn là kiên trì tự mình chi trả.
Chẳng lẽ như lời phụ thân nói, nam tử không có công danh, nữ tử sẽ không có thể an tâm gả cho sao?
Một đôi mắt trong veo như như băng tuyết, lại ẩn chứa cảm giác mát lạnh hơi đọng lại, lấy ra một thỏi bạc nhanh tay đặt trên quầy, cầm sách liền đi theo sau Vân Khanh.
Hắn chân dài bước rộng, vài bước liền đến bên cạnh Vân Khanh, cái thái độ lạnh lùng này vẫn đầy uy nghiêm bất dịch(không làm thay đổi được), trong con mắt có thêm vài phần kiên định: “Ta sẽ đi giành lấy công danh.”
Dứt lời, hai má màu nâu đồng phảng phất có chút ửng đỏ, không chờ Vân Khanh phản ứng gì, lập tức xoay người lại bước đi thật nhanh.
“Ạch, tiểu thư, An công tử đây là có ý gì a?” Lưu Thúy nhìn bóng lưng màu đen kia đang càng chạy càng xa, vô cùng mờ mịt hỏi.
Giành lấy công danh?
Vân Khanh cũng có chút sững sờ, quan hệ của An Sơ Dương và nàng tuy rằng cũng có quen biết, hai người cũng vì chuyện cướp phỉ lúc trước, mà Vân Khanh cảm thấy hai người như là bằng hữu, nhưng lời nói hôm nay, không giống như là giữa bằng hữu nói với nhau.
Nếu nàng nghĩ sâu xa một chút, lời này giống như là nam tử hứa hẹn với tiểu tình nhân......
Chẳng lẽ An Sơ Dương đối với nàng....? Lần trước yêu cầu cưới nàng, không phải là bởi vì nàng lâm vào khốn cảnh sao......
“Đại khái là muốn cố gắng hướng về phía trước thôi.” Vân Khanh nhíu nhíu mày, tầng giấy của cánh cửa sổ này cũng chưa có thủng, chính nàng cũng đừng nên đi chọc phải, An Sơ Dương năm nay mới mười bảy, tương lai còn dài, nàng cũng không nghĩ sẽ cùng An Sơ Dương chung sống cả đời, An Tri phủ có một con trai trưởng như vậy, tuy rằng lần trước ở trong sân nhìn thấy phụ tử bọn họ cãi nhau, nhưng rốt cuộc An Tri phủ vẫn rất thương yêu đứa con trai này, nếu biết nhi tử một lòng muốn kết hôn với một nữ nhi thương nhân, trong lòng khẳng định sẽ rất khó chịu.
Nàng còn muốn cùng Tuyết Oánh làm hảo tỷ muội một đời nữa, không nên bởi vì chuyện này mà làm cho An Tri phủ và An phu nhân nảy sinh khúc mắc trong lòng.
Trong đầu vừa nghĩ đến lời nói bất ngờ của An Sơ Dương và kết quả sau đó, Vân Khanh dựa vào Lưu Thúy, từ cửa thư cục đi ra, bước về phía xe ngựa đang dừng lại.
Mã xa phu(người đánh xe ngựa) đang ru rú dưới một mái hiên tránh gió, nhìn thấy Vân Khanh và Lưu Thúy đi ra, chạy nhanh bước đến bên cạnh xe ngựa, từ trên xe lấy ra một băng ghế nhỏ, Vân Khanh vịn vào tay của Lưu Thúy, dẫm xuống băng ghế bước lên xe ngựa, vén lên màn che thật dày, vừa đi vào, liền ngửi thấy mùi máu tươi tanh nồng, nàng vừa nhấc đầu lên, thân mình liền bị người điểm huyệt, nhất thời bất lực ngã xuống, ngã vào một bộ ngực ấm áp lại mang theo chút ẩm ướt.
Mà Lưu Thúy đi theo tiến vào, cũng cùng động tác là vén rèm, ngẩng đầu, khiếp sợ, bị điểm huyệt, rồi ngã xuống, chỉ khác ở chỗ Lưu Thúy trực tiếp ngã xuống trên đệm.
Vân Khanh bị điểm huyệt, không thể động, không thể kêu, một đôi phượng mâu gắt gao trừng trừng nhìn người trước mắt.
Ánh sáng ảm đạm bên trong xe ngựa, le lói vài tia sáng tỏa ra từ kẽ hở của rèm cửa sổ, chiếu sáng mọi thứ chung quanh, nam tử đeo mặt nạ màu bạc ngồi ở nơi có chút tối tăm này, ngược lại như sáng ngời, đẹp như ngọn đèn to đang tỏa sáng, cuối cùng tất cả tập trung vào trong đôi mắt chưa bị che giấu kia. Ngân quang từ ngoài chiếu vào, phản xạ ra nhiều đóa hoa li ti dưới ánh sáng, khi tầm mắt hai người giao nhau, liền như ngọn gió lướt qua của ngày xuân, có thêm một nhánh cây xanh biếc, mang theo hoa lê trắng như đào phấn, sáng lạn nở rộ, trong chốc lát đặc sắc vô cùng.
Vân Khanh trong mãnh xuân sắc kiều diễm kia, rõ ràng nhìn thấy hình ảnh chính mình, rồi người nọ đột nhiên nổi lên ý cười tà mị trong mắt.
Chết tiệt, lại là tên nam nhân đeo mặt nạ bạc này!
“Thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt rồi!” Nam nhân mặt nạ bạc vươn tay đem nàng ôm vào trong ngực, ánh mắt sáng rỡ, phảng phất có thể nhìn thấu tâm tư của nàng, tiếng nói trầm thấp vui vẻ chào hỏi.
Gặp cái đầu ngươi! Nhìn thấy ngươi sẽ không có chuyện tốt!
“Đừng oán giận a, có thể gặp mặt thì có nghĩa là có duyên phận rồi!” Nam nhân mặt nạ bạc một chút cũng không sợ nàng tức giận, thoải mái trêu đùa.
Nghe giọng hắn nói chuyện, Vân Khanh cảm thấy không thể cãi lại nên rất khó chịu, nhăn mày một chút, đem ánh mắt chuyển tới dưới yết hầu của nam nhân mặt nạ bạc, ý bảo hắn, muốn hắn giải huyệt đạo của nàng, để nàng nói chuyện.
“Ngươi nhìn ta làm cái gì, còn nhìn đến bên gáy nữa, chẳng lẽ ngươi đối với ta có ý đồ gì?” Nam nhân mặt nạ bạc trong mắt giống như lộ ra một chút sắc thái sợ hãi.
Ý đồ cái quỷ! Để cho ta mở miệng nói chuyện!
Vân Khanh cố gắng dùng ánh mắt biểu đạt sự phẫn nộ của mình, rốt cục có thể để nam nhân mặt nạ bạc hiểu được ý của nàng: “Ngươi muốn mở miệng nói chuyện?”
Gật đầu.
“Nhưng nếu ta giải huyệt đạo, ngươi muốn hô to thì làm sao bây giờ?” Nam nhân mặt nạ bạc rất không yên tâm hỏi.
Xa phu ở bên ngoài thấy Vân Khanh cùng Lưu Thúy đi vào xong, liền vung roi quay xe ngựa trở về, màn xe dày cách âm thật tốt, một chút cũng nghe không ra âm thanh bên trong.
Vân Khanh tròng mắt hướng bên ngoài chớp chớp, lại ở trên người mình và nam tử đảo một vòng, sau đó lại không chuyển động, tiếp tục giận dữ trừng mắt nhìn hắn.
“Ngươi là nói, nếu bị người bên ngoài phát hiện ngươi cùng ta ở chung một chỗ, khuê dự của ngươi sẽ không còn, cho nên ngươi sẽ không kêu, đúng hay không?” Nam nhân mặt nạ bạc rất hứng thú ôm lấy Vân Khanh không thể cử đông, ngón tay vòng quanh một lọn tóc rơi ra của nàng, chơi đến nghiện, ngón tay tựa hồ tuyệt không cảm thấy động tác này quá mức thân mật, chỉ cảm thấy mái tóc mềm mại như tơ lụa, nếu có thể vuốt từ đầu đến đuôi, nhất định sẽ cảm giác thật tốt.
Vô nghĩa!
Võ công của ngươi cao cường như vậy, ta cũng đánh không lại ngươi a! Vân Khanh lúc này không muốn nhìn đến động tác của hắn, mặc dù biết là không còn cách nào, thầm muốn trở mặt xem thường tỏ rõ sự khinh bỉ của mình, còn có Lưu Thúy ở đây, nàng không thể tùy tiện liều mạng, nếu để cho người phát hiện, danh dự của nàng và Lưu Thúy cũng không thể cứu vớt.
“Ngươi sao không trả lời ta chứ?” Nam nhân mặt nạ bạc thực vô sỉ nói.
Vân Khanh chỉ nghĩ đến nếu có thể dùng tay thì tốt rồi, lập tức có thể đem tên nam nhân ngu ngốc này đánh bay tới mặt khác của địa cầu, nàng muốn động cũng không động được, làm sao trả lời?
Ai ngờ, nam nhân mặt nạ bạc lại tiếp tục nói: “Ngươi không trả lời, chính là chấp nhận.”
Nói xong ngón tay nhanh như chớp ở trên người nàng động một chút, cảm giác được thả lỏng nhất thời truyền đến, Vân Khanh rốt cục có thể mở miệng nói chuyện, tay vừa cử động được, liền hung hăng đánh vào ngực của nam nhân mặt nạ bạc.
“Ngô.” Một tiếng kêu rên, trong đôi mắt nam nhân mặt nạ bạc lộ ra một tia đau đớn, thân thể cũng theo phản xạ gập người lại.
Vân Khanh dịch người ra cách hắn một khoảng, mới phát hiện, trên người hắn là mặc y phục dạ hành màu đen, ở bên hông trái có cảm giác ươn ướt, như là bị chất lỏng thấm vào, còn có một chút dính ngấy. Trong đầu vừa nghĩ, nhớ tới chóp mũi vẫn còn ngửi thấy mùi máu tươi, cùng với phản ứng của hắn khi bị nàng đánh, Vân Khanh cau mày nói: “Ngươi bị thương?”