“Ừ, mấy vấn đề này đối với Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử cũng không khó, thứ duy nhất bọn họ muốn, chính là làm thế nào để mua được thứ có thể chiếm diện tích nhiều nhất.” Ngự Phượng Đàn lấy xuống một vấn đề.
Trên mặt viết —— hỏi không hiểu sẽ không bỏ qua. Chỉ một loại sâu.
Ngự Phượng Đàn thản nhiên cười: “Ve sầu.*”
*Nguyên văn:
不问明白不罢休. ‘Bất vấn minh bạch bất bãi hưu - Tri liễu’ (đây là câu hỏi chơi chữ)
Nhân viên thống kê bên cạnh gật đầu: “Công tử trả lời đúng rồi.”
Hai người lại tiếp tục hướng về phía trước, mà tổ của Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử, cũng với tốc độ không khác nhau lắm vượt qua các vòng, Vân Khanh biết Ngự Phượng Đàn đoán mấy vấn đề này không mấy khó khăn, vì thế đặt tâm tư vào vấn đề chính.
Hạng nhất lấy được 100 lượng bạc, hạng Nhì là 100 đồng tiền, Hạng ba được 50 đồng tiền.
Tuy rằng nói là căn cứ vào xếp hạng mà phát tiền thưởng, kỳ thật khác biệt căn bản là không lớn, hơn nữa số tiền thật sự quá ít, đối với các công tử tiểu thư luôn đầy đủ cẩm y ngọc thực mà nói, ngay cả uống chén trà cũng không đủ.
Cho nên, đây hẳn là có huyền cơ ở bên trong, thứ có thể chiếm diện tích nhiều nhất, có thể chỉ cần hao phí chút bạc là lấy được, đài chủ còn nói ra sự khác nhau giữ ba thứ hạng, ắt hẳn là dùng để che mắt bọn họ.
Vân Khanh theo bước chân của Ngự Phượng Đàn đi về phía trước, khóe mắt quan sát hai tổ đối diện, mắt thấy bọn họ bắt đầu tiến tới với tốc độ nhanh hơn, hẳn là đều đã nghĩ kỹ đáp án rồi.
Bầu trời đêm xanh thẳm, những ngôi sao lấp lánh toả sáng, chung quanh đoàn người tấp nập, truyền đến đủ loại tiếng nói cười, cuộc thi đang diễn ra trên đài, trong không khí vui sướng xung quanh có vẻ phá lệ im lặng.
Rất nhanh, Ngũ hoàng tử và An Tuyết Oánh đã đáp xong câu hỏi cuối cùng, cùng lúc đó, Tứ hoàng tử cũng trả lời chính xác đáp án của câu hỏi cuối cùng, còn lại hai người Vân Khanh và Ngự Phượng Đàn, bọn họ là đội cuối cùng về đích, đến chỗ đài chủ lĩnh 50 tiền đồng.
“Được rồi, hiện tại các vị có thể tới đường cái phía Đông bên này mua đồ, nhớ kỹ, nhất định phải là thương phẩm trên đường Đông, trong thời gian hai nén hương phải trở về trên đài, nếu vượt qua thời gian vậy thì coi như đội đó thua.”
Trong tay An Ngọc Oánh cầm một trăm đồng tiền, nàng ta chỉ cảm thấy cực kỳ vô vị, một trăm đồng tiền có thể mua được cái gì chứ, cho dù là nha hoàn bên người của nàng ta khi nghe đến số tiền này, chỉ sợ cũng sẽ không thèm ngó, lại nhìn về phía Vân Khanh cầm 50 đồng tiền đang cùng Ngự Phượng Đàn thấp giọng nói chuyện với nhau, trong bụng đã sớm giận dữ, lập tức nhìn Vân Khanh, khóe miệng lãnh đạm cười khinh thường: “50 đồng tiền, cũng không biết có thể mua được cái gì nữa, Thẩm tiểu thư cần phải tính toán thật tốt nha, miễn cho thua đến mất mặt.”
Tứ hoàng tử nghe An Ngọc Oánh nói, khẽ cau mày, nhưng không mở miệng ngăn trở, hắn muốn nhìn xem Vân Khanh khi nghe An Ngọc Oánh khiêu khích, có thể tiết lộ một chút kế hoạch mua đồ của nàng hay không.
Vân Khanh lại hoàn toàn không có phản ứng, nàng ngẩng đầu nhìn An Tuyết Oánh với đôi mắt ghen tỵ trắng trợn, phủi phủi đám bụi vô hình trên ống tay áo, cười nhạt nói: “An tiểu thư chẳng qua cũng chỉ cầm một trăm đồng tiền, cớ gì lại cười ta chứ, nếu có bãn lãnh, không bằng nghĩ xem ngươi nên làm thế nào để giúp Tứ hoàng tử mua được món đồ thích hợp, thắng được trận đấu này đi.”
Vừa nghe nhắc tới Tứ hoàng tử, thân mình An Ngọc Oánh thoáng cứng đờ, cùng hợp tác với mình thế nhưng lại là vị đường huynh băng sơn khiến người người khiếp sợ, ở trước mặt hắn, nàng ta luôn vô thức cảm thấy sợ hãi, không cam lòng tức giận trừng mắt nhìn Vân Khanh, ngậm miệng không thèm nói tiếp.
“Tứ hoàng tử, thời gian hai nén hương, nói dài cũng không dài, nếu bạn đồng hành của ngài còn muốn tiếp tục ôn chuyện, không bằng hẹn dịp khác được không, Ngũ hoàng tử đã đi chọn lựa đồ trước rồi kìa, ta đây không muốn bại bởi hắn đâu.” Ngự Phượng Đàn cười nhạt, mắt phượng sáng rỡ như ánh sao, khiến các vị tiểu thư chung quanh đang vây xem trong lòng rung động mãnh liệt, chỉ có thể cảm thán nhân gian vì sao lại có một nam nhân tuấn mỹ như thế.
Tứ hoàng tử nhìn sang Ngự Phượng Đàn, liền nghĩ đến những họat động gần đây của hắn tựa hồ luôn hữu ý vô tình ngáng đường mình, cho nên Ngự Phượng Đàn vừa mở miệng nói chuyện, vốn đã chuẩn bị kỹ càng, lúc này nghe hắn nói không có ý định bại bởi Ngũ hoàng tử, ám chỉ là do An Ngọc Oánh khiêu khích, khiến hắn không thắng được Ngũ hoàng tử, cố ý để cho đồng đội kéo dài thời gian. Câu từ trào phúng như thế làm cho Tứ hoàng tử sắc mặt vốn đã lạnh lùng nhất thời càng thêm âm trầm, đôi mắt lợi hại mang theo nguy hiểm, khó chịu mở miệng nói: “Cho dù hiện tại bắt đầu, đối với Bản hoàng tử mà nói, thời gian như vậy cũng đã đủ rồi.”
“Tứ hoàng tử thật là tự tin, vậy ngài cứ từ từ bắt đầu, ta cùng Thẩm tiểu thư phải đi mua đồ rồi.” Đôi mắt hẹp dài của Ngự Phượng Đàn hơi hơi nheo lại, lộ ra một chút bất đắc dĩ, tựa hồ cảm thấy cùng Tứ hoàng tử nói chuyện quá lãng phí thời gian.
Vân Khanh nghe Ngự Phượng Đàn nói chuyện, có một loại cảm giác thực bất đắc dĩ, hắn lần nào cũng đều chọc cho người ta tức giận, còn bản thân thì lại giả vờ vô tội mà thối lui, coi như cái gì cũng không liên quan đến hắn.
Tứ hoàng tử sắc mặt khẽ biến, ánh mắt cũng dừng lại trên người Vân Khanh, đôi môi thâm hơi mấp máy, lời nói lạnh lùng nhưng cũng thực rõ ràng từ yết hầu truyền ra: “Ngọn đèn kia, ta sẽ tặng cho ngươi.”
Đôi mắt của hắn cực đen, như là tinh hoa của bóng đêm sâu thẳm, mơ hồ truyền ra một loại bá đạo cùng quyết đoán, tựa hồ không chấp nhận được người khác cự tuyệt lời của hắn.
Loại tính cách vô cùng tự tin này, chỉ có dòng dõi hoàng gia hậu duệ quý tộc mới có thể bồi dưỡng ra.
Ngự Phượng Đàn khi nghe thấy Tứ hoàng tử nói thế, nét cười trong mắt nhiễm một tia hàn băng, nụ cười trên môi càng thêm sắc bén, cả người tản mát ra một loại khí tức cực kỳ tà ám, so với khí chất bá đạo của long tử trời sinh của Tứ hoàng tử cũng không thua kém.
Hắn vừa muốn mở miệng thay Vân Khanh cự tuyệt, lại nghe Vân Khanh cất lời: “Ý tốt của Tứ hoàng tử Vân Khanh xin nhận, chỉ là ngọn đèn này, Vân Khanh nhất định sẽ tự mình đoạt được.”
Thanh âm mềm mại bình thản như nước, trừ bỏ cự tuyệt, còn có một loại khiêu chiến, nàng không cần Tứ hoàng tử đưa cho nàng, bởi vì chính nàng có thể đoạt đến.
Cặp mắt phượng như kết tinh của nhật nguyệt tỏa ra ánh sáng rực rỡ như lưu ly, đẹp đến rung động lòng người, giọng nói trầm lãnh của Tứ hoàng tử cũng lạnh lẽo như đôi mắt của hắn, mang theo một cỗ rét lạnh, lọt vào trong tai Vân Khanh: “Hãy chờ xem đây là đưa, hay là đoạt.”
Từ trên người hắn tỏa ra khí tức băng hàn mãnh liệt, có thể cảm giác ra trong lòng Tứ hoàng tử đã tức giận, trong lòng càng tức giận, chứng tỏ hắn đối với thái độ của nữ tử này cực kỳ để ý.
“Vậy thì không nên kéo dài thời gian nữa rồi.” Bên môi Vân Khanh nở nụ cười như hoa nở rộ, môi hồng như phấn, khuôn mặt như ngọc, thuần khiết vô cùng, nàng lập tức xoay người, đi xuống đài.
Ngự Phượng Đàn thản nhiên cười, nhìn vẻ mặt băng hàn của Tứ hoàng tử, cất bước đi theo bóng hình như ánh trăng bồng bềnh phía trước.
Ba người nói chuyện với nhau, không ai để ý sắc mặt của An Ngọc Oánh đã khó coi đến cỡ nào, nàng ta và Tứ hoàng tử cùng một tổ, là vì muốn đánh bại Vân Khanh, ai ngờ Tứ hoàng tử lại nói, ngọn đèn kia dù đoạt được thì cũng sẽ đưa cho Thẩm Vân Khanh, vậy nàng ta thì sao? Đôi mắt của nàng ta sắc bén như thanh kiếm tẩm độc, hận không thể hóa thành vạn tiễn bắn thẳng đến Vân Khanh.
Ngự Phượng Đàn đi ở phía sau Vân Khanh, nhắm mắt theo đuôi đi theo nàng, thấy nàng như đã nhắm sẵn mục tiêu cứ đi về một hướng, mỉm cười hỏi: “Nàng đã nghĩ ra muốn mua cái gì rồi sao?”
“Ừm.” Dòng người rất nhiều, Vân Khanh đi ở trong đám người, cũng không có dấu hiệu sẽ bị người khác xô đẩy đến hướng khác, nàng biết thân hình mang theo mùi đàn hường nhàn nhạt sau lưng kia luôn ngăn cản dòng người va chạm với nàng, để nàng có thể thoải mái đi tới.
Nàng mỉm cười, không biết như thế nào, trong lòng lại có một cảm giác yên bình, trở nên thực mềm mại, ngay tại ngã tư đường náo nhiệt, giờ phút này thoạt nhìn cũng có chút bất đồng so với vừa rồi.
“Nàng nghĩ tới cái này?” Ngự Phượng Đàn ngẩng đầu nhìn Vân Khanh dừng lại trước một cửa tiệm, trong đôi mắt có chút ngạc nhiên, cái đó và thứ hắn nghĩ tuy có khác nhau như tác dụng lại giống nhau đến kì diệu, nhưng mà thứ Vân Khanh chọn hiển nhiên càng hoàn mỹ, hắn thong dong mở miệng: “Bất kể bọn họ mua cái gì, khẳng định cũng không chiếm được nhiều diện tích như chúng ta.”
“Ngài cứ tự tin như vậy?” Vân Khanh đưa tiền cho chủ quán, tiếp nhận món đồ, nhoẻn miệng cười, lập tức quay đầu nhìn Ngự Phượng Đàn hỏi.
“Bởi vì ta có lòng tin với nàng.” Đôi mắt hắn vô cùng ôn nhu, trong ánh sáng ngọc cứ như là cành liễu lướt qua mặt hồ. Vân Khanh chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên, thoáng kích động thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng nói: “Đợi lát nữa trở về trên đài rồi nói sau, thứ mà Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử nghĩ đến tất nhiên cũng không bình thường.”
Ngữ điệu của nàng so với bình thường thì nhỏ và nhanh hơn một chút, nếu vào tai người khác sẽ rất nhanh bị bỏ qua, nhưng mà Ngự Phượng Đàn đứng cách nàng rất gần, ngay cả cái chớp mắt vừa rồi, luồng sáng rung động chợt lóe lên trong đôi mắt phượng xinh đẹp kia cũng không thoát khỏi tầm mắt của hắn, khóe môi hắn hơi cong lên, đuôi mắt khóe mắt đều là ý cười, xem ra, cố gắng của hắn cũng không phải không có thành quả.
Hai người một trước một sau đi về phía trước, Ngự Phượng Đàn nhìn cây trâm cài trên mái tóc đen như mây của nàng, hạt châu hình giọt nước phía trên theo cước bộ của Vân Khanh mà nhẹ nhàng lắc lư, từng đợt lại từng đợt, cứ như trái tim của hắn theo chuyển động của nàng mà nảy lên.
Ánh mắt của hắn dừng trên chiếc cổ đang cúi xuống của nàng, ngoại sam mỏng ngày hè làm lộ ra cái cổ mảnh khảnh, trắng trắng, mềm mềm, còn mang theo một chút hồng nhạt, thật rõ ràng và tinh tế, lại có một loại kiên định không chịu khuất phục.
Ánh mắt của Ngự Phượng Đàn cứ nhìn như vậy, một lời không nói theo ở phía sau, bên cạnh hai người bỗng có một đôi tình nhân che miệng vui cười đi lướt qua, hai tay cùng đan chặt vào nhau, trên mặt nam tử là sự vui vẻ khó tả.
Hắn nhéo nhéo ngón tay, nhìn bàn tay nhỏ bé đang buông thỏng của Vân Khanh, hơi hơi cuộn lại, giống như muốn nắm tay, nhưng chính giữa lại lộ một lỗ hổng, như đang chờ người nắm vào dắt đi.
Hắn mỉm cười, ngón tay thon dài vươn lên phía trước, muốn nắm bàn tay nhỏ bé kia.
Lúc này ánh sáng hơi tối, nơi này rất ít người, Vân Khanh nhớ lại giây phút khi khuôn mặt vừa rồi chợt đỏ như bị phỏng kia của mình, nàng mím môi, cúi đầu trầm tư, đây là lần thứ mấy khi nhìn đến Ngự Phượng Đàn nàng lại có phản ứng như vậy rồi chứ?
Ánh đèn lồng từ sau lưng chiếu tới, khiến chiếc bóng của nam tử chiếu nghiêng lại đây, cùng cái bóng của nàng như được đặt song song cùng một chỗ, vô thức cảm thấy có chút ngọt ngào.
Bỗng nhiên thấy một bộ phận của cái bóng kia giật giật, sau đó duỗi về phía trước, Vân Khanh đầu tiên là sửng sốt, khi tiếp tục nhìn thì thấy bóng dáng kia là hướng về bóng bàn tay của mình, nàng lập tức hiểu được ý tứ của hắn.
Trong lòng nàng cũng có chút khẩn trương, có chút kích động, còn có một chút chờ mong, nhưng không có chán ghét, cánh tay nàng cứng ngắc cố tình không muốn đung đưa nữa, nhìn bóng dáng càng ngày càng gần, tim đập cũng càng lúc càng nhanh......
“Vân Khanh.” An Tuyết Oánh và Ngũ hoàng tử sóng vai đi tới, bắt gặp sắc mặt của nàng và Ngự Phượng Đàn, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao Cẩn Vương thế tử thoạt nhìn có chút tức giận vậy.
Còn Vân Khanh thì trên mặt như bị phỏng, hai gò má bao phủ bởi một rặng mây đỏ, An Tuyết Oánh vươn bàn tay nhỏ bé, sờ lên trán Vân Khanh, lại dùng tay kia thử độ ấm trên trán mình, nhíu mi nói: “Ngươi có phải đã bị nhiễm lạnh không? Nhiệt độ có chút cao a.”
Hai má Vân Khanh vốn đã hồng hồng, nay còn đỏ hơn, ho nhẹ một chút, mới ổn định được tâm tình, nghiêm mặt nói: “Nào có, đại khái là vừa rồi quá nhiều người, chen lấn có chút nóng, đúng rồi, thời gian cũng không còn sớm, hai người đã chọn xong đồ chưa?”