Trên mặt Ngự Phượng Đàn ẩn chứa một tầng lãnh ý như hoa đào tháng ba dính chút sương đêm, có vẻ như đã bị Hách Liên An Nguyên chọc tức đến độ giấu không được tâm tình hắn lạnh lùng nói: “Chẳng qua Thái tử chỉ là muốn cưới một quận chúa mà thôi. Ở đây ngoài Quận chúa Vận Ninh, Quận chúa Quý Thuận thì còn có Quận chúa Mộc Vụ, vì sao ngươi không quan tâm một chút!”
Quận chúa Mộc Vụ vẫn ngồi ở phía dưới thờ ơ uống rượu dùng bữa, thỉnh thoảng còn trêu chọc đùa giỡn Phương Bảo Ngọc từ xa, ai ngờ Ngự Phượng Đàn đột nhiên chuyển đề tài đến nàng liền ngẩng đầu nhìn Hách Liên An Nguyên nhíu mày cười, ánh mắt có chút trêu tức nói: “Thái tử, hay là ngươi quan tâm đến ta một chút“.
Hách Liên An Nguyên một khi đã đến Đại Ung hòa thân đương nhiên đối với những đối tượng có thể hòa thân cũng đã tìm hiểu đôi chút. Người đang mặc nam trang, khuôn mặt hơi mang chút anh khí lại ẩn chứa sự thông tuệ lại có phong thái nói chuyện khá hào sảng này chính là nữ nhi duy nhất của Bình Nam Vương - Quận chúa Mộc Vụ.
Bình Nam vương phủ đặt tại Vân Nam phủ, trong tay có mười lăm vạn quân Mộc gia, ai nấy đều là tinh anh, ở trên chiến trường lấy một địch mười không phải là thần thoại. Hơn nữa Quận chúa Mộc Vụ thuở nhỏ đã đi theo Bình Nam Vương thao quân, lên chiến trường nên rất quen thuộc binh pháp, võ nghệ siêu quần, nếu thật sự có thể lấy về thì so với lấy Quận chúa Quý Thuận để trêu tức Ngự Phượng Đàn thì có lợi hơn rất nhiều.
Lúc này trên mặt Hách Liên An Nguyên liền lộ ra thần sắc mừng rỡ vô cùng, chắp tay nói: “Nghe danh Quận chúa Mộc Vụ đã lâu mà hôm nay mới gặp. Nếu Quận chúa đã mở kim khẩu muốn ta quan tâm một chút thì ta nhất định không thể bác bỏ hảo ý. Xin Bệ hạ chọn ra một người giữa Quận chúa Mộc Vụ và Quận chúa Quý Thuận để làm Thái Tử Phi của ta!”
Minh Đế tuy rằng thích Hùng Yên Thải nhưng đây là trong thường ngày còn một khi dính dáng đến lợi ích, hơn nữa lại còn liên quan đến lợi ích của Đại Ung Triều thì Hùng Yên Thải chẳng qua cũng chỉ là một nữ tử mà thôi.
So với Hùng Yên Thải với chức quận chúa hữu danh vô thực này thì Quận chúa Mộc Vụ là người thừa kế đời sau của Bình Nam vương phủ và cũng là thống lĩnh đời sau tiếp quản mười lăm vạn quân Mộc gia nên nếu đem Quận chúa Mộc Vụ gả đi, vậy thì mười lăm vạn quân Mộc gia nên xử trí như thế nào.
Quân Mộc gia chỉ nhận thức người Mộc gia, còn những người khác đều không nghe theo. Muốn cho bọn họ đi theo Quận chúa Mộc Vụ đến Tây Vực – điều này Minh Đế tuyệt đối sẽ không cho phép, nhưng nếu để cho quân Mộc gia toàn bộ giải tán thì ông càng cảm thấy đau lòng. Vân Nam vẫn là nơi rối ren có nhiều bất ổn, dưới sự thống trị của Bình Nam Vương thì đến nay mọi chuyện đều an ổn. Nếu mạo muội khiến Bình Nam vương phủ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì trước hết chính là đi ngược tổ huấn, thứ hai nếu Vân Nam nổi lên bạo loạn thì sẽ khiến ông càng thêm nhiều phiền não.
Minh Đế trong đầu so sánh một lúc đành thở dài, Hách Liên An Nguyên chắc chắn đã muốn Quận chúa Quý Thuận vậy thì tứ hôn đi.
Từ một góc độ khác mà nói, Hách Liên An Nguyên bề ngoài anh tuấn, xuất thân bất phàm, ở Tây Vực quốc có được thực quyền cũng không phải là một nhân vật bù nhìn. Nếu Quận chúa Quý Thuận có thể khiến cho Hách Liên An Nguyên vui thích, đến lúc Hách Liên An Nguyên đi lên vị trí Tây Vực Vương thì vinh hoa phú quý của nàng ta cũng không phải bày ở trước mắt sao. Quận chúa Quý Thuận không phải Thẩm Vân Khanh, nàng ta sau khi gả ra ngoài còn có Minh Đế và Tây Thái Hậu làm chỗ dựa ở phía sau. Tây Vực nếu muốn quan hệ hữu hảo của hai nước không bị tổn hại thì đương nhiên sẽ phải đối tối với Quận chúa Quý Thuận.
Nghĩ như vậy trong lòng Minh Đế liền thoải mái hơn, sắc mặt cũng trở nên hiền hòa nhìn Thái tử Tây Vực nói: “Khó thấy được Thái tử si tình như thế, Trẫm vài lần thử lòng ngươi cũng không sửa tâm ý. Quận chúa Quý Thuận chính là cháu bên họ ngoại của Trẫm nên gả cho ngươi cũng thích hợp. Trẫm cũng nguyện ý tứ hôn cho các ngươi để giúp đạt thành tâm nguyện.”
Thật ra Hách Liên An Nguyên cảm thấy Quận chúa Mộc Vụ tốt hơn một chút nhưng cũng biết chỉ cần Minh Đế không phải là một hôn quân thì tuyệt đối sẽ không làm ra quyết định như thế. Dù sao thì hắn ta cũng đã đạt được mục đích của mình vì thế lên tiếng tạ ơn: “Hoàng đế thánh minh.”
Thanh âm vừa dứt, khuôn mặt hắn ta mang theo một phần đắc ý cùng khiêu khích trông thấy sắc mặt Ngự Phượng Đàn trở nên trắng bệch, ánh sáng trong mắt liên tục lóe lên rõ ràng đã bị chọc tức thì lại càng kiêu ngạo hơn.
Mưu kế thế này cũng dám khoe khoang trước mặt hắn. Bây giờ nữ tử trong lòng bị giành đi rồi thì có thống khổ không.
Hách Liên An Nguyên sải bước trở về vị trí ngồi xuống, bưng lên chén rượu được cung nhân rót đầy uống một hơi cạn sạch rồi quay đầu nói với Hách Liên An Tố: “Lục đệ, biện pháp chọn Thái tử phi này của ngươi quả thật không tệ.” Hắn vỗ vai Hách Liên An Tố, miệng cười vui vẻ. Vừa mới chọn thì đã chọn trúng nữ nhân Ngự Phượng Đàn thích. Ha ha...
Quận chúa Quý Thuận không dám tin nhìn Minh Đế, chưa từng nghĩ tới kết quả lại là như vậy. Tây Thái Hậu nét mặt lo lắng nhưng cũng khó mở miệng nói với nhi tử. Dù sao vừa rồi bà cũng đã nhìn thấy bộ dáng của Hách Liên An Nguyên vô cùng khẳng định. So sánh giữa Đế vị của nhi tử với tiền đồ của Hùng Yên Thải thì đương nhiên Đế vị sẽ quan trọng hơn.
Tuy vậy Tây Thái Hậu cũng hiểu rõ tính tình của Quận chúa Quý Thuận nên đưa tay nắm chặt bàn tay Quận chúa Quý Thuận an ủi: “Yên Thải, ai gia cảm thấy Thái tử Tây Vực đối với ngươi cũng là thiệt tình.”
Vân Khanh nghe Minh Đế tứ hôn thì trong lòng âm thầm bật cười, nhìn thoáng qua gương mặt vẫn đang căng thẳng của Ngự Phượng Đàn và dáng vẻ đắc ý tạ ơn của Hách Liên An Nguyên. Nếu lúc này mà cười thì thật sự không nên chút nào, nhưng nàng đúng là rất muốn véo Ngự Phượng Đàn một cái.
Hắn thật sự là rất biết diễn xuất!
Ngự Phượng Đàn và nàng đều có suy nghĩ giống nhau, vào lúc Quận chúa Mộc Vụ xuất hiện rồi cả lúc đài chủ kia xuất hiện thì liền phát hiện có chỗ quái dị. Sau đó trải qua một phen điều tra của Ngự Phượng Đàn thì đúng như bọn họ nghĩ, nước Tây Vực phái người đến hòa thân và phía sau màn này là sứ thần Tây Vực đã đem hai người Hùng Yên Thải, Thẩm Vân Khanh đưa vào danh sách ứng cử. Dựa theo tính cách của Minh Đế, Vân Khanh nhất định sẽ trở thành người được chọn đi hòa thân, tiếp đó Thái Hậu lại triệu nàng tiến cung thì càng chứng minh cho điều này.
Tuy nhiên Ngự Phượng Đàn đối với vị Hách Liên An Nguyên từng cùng nhau giao thủ trên chiến trường thì vô cùng hiểu rõ. Hắn ta từ khi được sinh ra đến bây giờ vẫn thường xuyên được truy phong mà ít phải chịu đả kích nên tự cho là rất thông minh, có chút thành công vĩ đại. Mặc dù hắn ta cũng có chút đầu óc tính toán nhưng cũng dễ dàng bị ý nghĩ của chính mình thuyết phục bởi luôn cho rằng mình là người thông minh nhất trên đời.
Vậy mà ở trong chiến trận Tây Vực hắn ta lại bị Ngự Phượng Đàn đả kích nên cảm thấy đó là vũ nhục nghiêm trọng nhất trong đời và vẫn canh cánh trong lòng muốn báo thù.
Ngự Phượng Đàn chính là lợi dụng tâm lý này của hắn ta đã trình diễn trước mắt hắn ta một màn chuông gió lưu ly đột nhiên vỡ vụn, Thế tử xả thân cứu Quận chúa lại “khuyến mãi” thêm vẻ mặt có chút che giấu, ý tứ hàm xúc không rõ. Còn về phần Ngự y cùng cung nữ và những người khác thì căn bản không cần Ngự Phượng Đàn động thêm tay chân vì vào lúc Công chúa Quý Thuận bị giáng xuống làm quận chúa thì hầu hết mọi người đều biết ý tứ của Minh Đế nên tự nhiên sẽ nói hai người bọn họ đang chờ tứ hôn.
Sau đó lúc ở yến hội Ngự Phượng Đàn lại hợp thời nắm chặt cái chén một chút, sắc mặt căng thẳng một hồi. Khi Hách Liên An Nguyên nhìn thấy thì điều này chính là sự tức giận, phẫn nộ.
Cuối cùng thêm vào thân phận của Quận chúa Mộc Vụ trợ giúp nên tuy Minh Đế không muốn cho phép thì cũng buộc phải đồng ý thôi.
Lúc bắt đầu Hách Liên An Nguyên chỉ nhận thức quận chúa Quý Thuận, Minh Đế có thể nói nhìn thêm những người khác. Nhưng đến khi Hách Liên An Nguyên thật sự nhìn trúng người khác, hắn ta đề nghị giữa Quận chúa Mộc Vụ và Quận chúa Quý Thuận tùy ý chọn ai cũng được thì Minh Đế có thể cự tuyệt một lần nhưng không thể tiếp tục cự tuyệt thêm một lần nữa. Tây Vực đến hòa thân, người ta chỉ có một Thái tử mà ngươi ai cũng không ban tặng thì rõ ràng là không có thành ý.
Sau khi cân nhắc kĩ lưỡng thì Minh Đế khẳng định sẽ chọn người mang lại lợi ích ít hơn đó chính là Quận chúa Quý Thuận.
Nàng nhớ tới kĩ năng diễn xuất thiên tài của Ngự Phượng Đàn thì khóe miệng không khỏi khẽ mỉm cười, ánh mắt hướng về phía hắn nhìn xem có phải hắn vẫn giữ dáng vẻ đóng kịch kia hay không thì vừa hay phát hiện Ngự Phượng Đàn vẫn tỏ ra có bộ dáng căng thẳng, chỉ khi phát hiện Vân Khanh đang nhìn hắn thì khẽ cười, chớp chớp đôi mắt, trong con ngươi hẹp dài cũng ẩn giấu ý cười như muốn nói: “Ngươi xem đi, ta nói Hách Liên An Nguyên rất dễ lừa mà“.
Vân Khanh lập tức bị chọc cười phải hơi cúi đầu che dấu sau đó ngẩng lên nhìn phản ứng của Quận chúa Quý Thuận. Vị quận chúa cao cao tại thượng này nhất định không bao giờ nghĩ tới đêm nay cuối cùng người bị tứ hôn sẽ là nàng ta.
Chắc chắn Hùng Yên Thải một lòng chỉ muốn nàng sớm một chút cút đi hòa thân nhưng sự thật không được như trong suy nghĩ của nàng ta rồi.
Nhưng khi Vân Khanh nhìn đến nàng ta, trái ngược với suy nghĩ cho rằng Quận chúa Quý Thuận sẽ phẫn nộ, sẽ phát tiết, thậm chí còn muốn phản kháng thì lại chỉ thấy Quận chúa Quý Thuận vẫn như thường ngày, vô cùng ngây thơ cười với Tây Thái Hậu: “Không có việc gì, Ngoại Tổ Mẫu, con biết, con hiểu mà. Bệ hạ cũng là vì quan hệ hai nước mới đáp ứng thôi.”
Nàng ta nói như vậy làm Tây Thái Hậu vô cùng cảm động, khen là đứa bé ngoan hiểu chuyện. Ngay cả Minh Đế cũng cảm thấy có chút áy náy nên thầm nghĩ đến khi nàng ta xuất giá nhất định phải thêm vài rương hồi môn để cho Quận chúa Quý Thuận gả đi vui vẻ, thuận lợi.
Chỉ là Vân Khanh cũng không quá tin tưởng vị Quận chúa Quý Thuận này. Người có thể đem Lâm Chân đánh đến hai năm sau mỗi khi nhìn đến nàng ta còn cả người rét run thế mà vào lúc bị tứ hôn hòa thân còn có thể thong dong ôn hòa như vậy, đây quả thực chính là thay đổi thành người khác rồi. Nếu không phải trước đó đã thấy qua sự mạnh mẽ ngoan độc huy kiếm giết người của nàng ta thì có lẽ chỉ đơn thuần nhìn dáng vẻ của Quận chúa Quý Thuận lúc này cũng sẽ cảm thấy đúng là hình mẫu hiền lương dịu dàng, vô cùng nhu thuận.
Vân Khanh cũng cảm thấy Quận chúa Quý Thuận ngày thường ngoan độc nhưng vào thời điểm quyết định hôn nhân đại sự này lại bình tĩnh như thế thì đây giống như bình yên trước cơn bão.
Sau khi nghe được đối tượng tứ hôn xác định là Quận chúa Quý Thuận, cả người Tạ thị đang căng thẳng rốt cuộc đã có thể thả lỏng, bàn tay vẫn còn đang lạnh lẽo nắm chặt lấy tay Vân Khanh không buông.
Vân Khanh nhận thấy được trong lòng bàn tay lạnh lạnh ẩm ướt nên quay đầu nhìn Tạ thị lại thấy được trên cổ áo phu nhân quan viên tam phẩm hoa lệ của bà có chút ẩm ướt, hiển nhiên là vừa rồi do quá khẩn trương do vậy ánh mắt nàng không khỏi dịu dàng nói: “Nương, người xem trên tay người mồ hôi ướt hết rồi này.”
Trên người quần áo đều ướt nhưng trước khi Minh Đế tuyên bố có thể rời đi thì cũng đành phải cố mặc, cũng may trong điện rất ấm áp không có gì đáng lo. Mà so với việc này thì Tạ thị càng cao hứng hơn khi con gái mình vẫn có thể giữ ở bên người và không cần gả đến địa phương xa lạ.
Làm phụ mẫu chính là như thế, bọn họ không cần nữ nhi gả được chỗ tốt mà chỉ cần có thể giữ ở gần bên người để lúc nào nhớ có thể đi thăm, nhìn mặt của nữ nhi cũng có thể vui vẻ.
“Không có việc gì rồi.” Vân Khanh cười nói, ánh mắt quét qua những người quen trên điện. An Tuyết Oánh cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Vân Khanh hít sâu vào một cái.
Cảnh Trầm Uyên lại nâng chén cùng Vân Khanh đối ẩm một ly. An Sơ Dương khuôn mặt vẫn lạnh như băng nhưng sắc mặt rõ ràng không còn lo lắng như lúc đầu.
Sau khi tứ hôn, yến hội tự nhiên liền thoải mái hơn, đa số mọi người đều vì con gái mình tránh được một kiếp nạn mà tâm tình vui vẻ. Trong bầu không khí ăn uống linh đình càng làm nổi bật sắc mặt của người nào đó đang trở nên khó coi.
Nhị công chúa bưng chén rượu đi đến bên người Quận chúa Quý Thuận cười nói: “Chúc mừng muội muội sắp đi hòa thân. Thái tử Tây Vực oai hùng bất phàm, muội muội gả cho hắn nhất định sẽ hạnh phúc.”
Quận chúa Quý thuận đã từ trên điện đi xuống nhưng không nghĩ rằng vừa đứng ở chỗ này lại nghe được lời nói tràn ngập trào phúng của Nhị công chúa nên không khỏi cười lạnh một tiếng: “Như thế nào, Nhị công chúa dựa vào cái gì mà châm chọc ta chứ. Ta là đi hòa thân, gả cho một Thái tử. Còn ngươi thì sao, lập gia đình hai ngày đã đem phu quân đánh thiếu chút nữa chết tươi. Bây giờ bệ hạ căn bản là không thèm nhìn ngươi, nếu không phải mẫu hậu cho ngươi đi vào tham gia thịnh yến thì chỉ sợ hiện tại ngay cả cửa cũng vào không được!”
Tuy rằng hai người trước kia đều là công chúa nhưng Nhị công chúa mới là nữ nhi thực sự của Minh Đế. Tuy vậy so với Hùng Yên Thải thì Nhị công chúa cũng phải xếp hạng phía sau, đồ tốt nhất Tây Thái Hậu và Minh Đế luôn ưu tiên cho Hùng Yên Thải chọn lựa. Một người là công chúa chân chính, một người là được vượt cấp phong làm công chúa do vậy có thể hiểu được với sự đối xử khác biệt như vậy sẽ khiến người ta tạo thành loại tâm lý gì.
Có lẽ các công chúa khác sau khi biết thân thế của Hùng Yên Thải sẽ không cảm thấy quá bất công, nhưng Nhị công chúa thì không như vậy. Nàng ta mới là công chúa có huyết thống cao quý nhất thì làm sao phải nhường nhịn một công chúa giả từ bên ngoài vào. Vì thế từ nhỏ hai người liền đối lập với nhau, đùa giỡn cãi nhau căn bản không phải là chuyện lạ. Nhị công chúa còn xúi giục những người khác không chơi với Hùng Yên Thải, nói Hùng Yên Thải là đứa nhỏ không cha không mẹ. Cho đến một lần Hùng Yên Thải đem con gái của thần tử vừa mắng nàng ta xô thẳng xuống hồ thiếu chút nữa chết đuối thì về sau không còn người nào dám nói xấu trước mặt nàng ta nữa.
Nhưng quan hệ giữa Nhị công chúa và Hùng Yên Thải vẫn còn rất nhiều chuyện không hợp. Ước chừng là thuộc loại ngươi có ta cũng muốn có, nếu không tranh đến có thể phân biệt thắng thua thì sẽ không cam tâm.
Kỳ diệu là hai người ở phương diện thưởng thức nam nhân không có chung nhận định, đây cũng coi như là may mắn của Cảnh Hựu Thần.
Nhị công chúa bị Quận chúa Quý Thuận châm chọc, trên trán nhất thời lại xuất hiện nếp nhăn rồi tức giận nói: “Phụ hoàng không phải không để ý tới ta. Là do người quá bận! Ngươi đừng vội nói bậy!”
Quận chúa Quý Thuận nhìn dáng vẻ vừa bị chọc liền giận của nàng ta thì khẽ hừ nhẹ khinh thường cười lạnh nói: “Bệ hạ làm sao bận việc chứ. Người rốt cuộc có bao nhiêu việc mà hiện tại lại ở đây cùng các đại thần uống rượu? Sao người cũng chưa cùng nữ nhi như ngươi nói được một câu đây? Ngươi là đồ ngu xuẩn. Sau hôm tân hôn đã đem Phò mã của mình đánh trọng thương làm cho tấu chương của Ngự Sử liên tục trình lên tay Bệ hạ nói người không biết giáo dục con gái để Nhị công chúa tàn bạo bất nhân khiến người tức giận muốn chết, chẳng lẽ ngươi không biết? Ngươi không biết Hoàng hậu vì dạy dỗ ra một nữ nhi như ngươi mà vẫn luôn ở Trữ Tú cung phản tỉnh (sám hối) sao? Nếu ngươi không phải là con gái của Hoàng hậu, hừ...”
Quận chúa Quý Thuận hừ một tiếng không buồn nói câu kế tiếp bởi vì Nhị công chúa đã bị chọc tức đến mức mặt đỏ cả lên. Nàng ta gần đây luôn bị bài xích, lúc trình bái thiếp tiến cung thì phụ hoàng không thèm gặp, mẫu hậu cũng không muốn, thậm chí ngay cả Tứ đệ cũng không thèm gặp. Nàng ta đã hoàn toàn bị cô lập, đi tới chỗ nào cũng có người chỉ trỏ.
Nhị công chúa muốn động thủ chỉnh người nhưng phát hiện người khác căn bản là không sợ nàng. Nếu không có Minh Đế, Hoàng hậu che chở thì công chúa và dân thường không khác gì nhau. Nàng ta cả ngày ở trong phòng nghe lời ma ma cố gắng tỏ ra có chút quy củ, chờ đến khi lời ra tiếng vào bên ngoài tiêu tán một ít thì mẫu hậu cũng sẽ gặp thôi.
Cũng do nguyên nhân như vậy nên Cảnh Hựu Thần càng lên mặt, mấy ngày qua đều không đến phòng của nàng ta. Khi nàng ta vừa nổi cáu lên liền đi mắng chửi người khác thì nào ngờ Cảnh Hựu Thần lại còn tát nàng ta một cái.
Bị chọc cho nổi giận nên Nhị công chúa cũng không cần biết cái gì là Ngự Sử nữa liền xoay người đánh nhau với Cảnh Hựu Thần. Tuy rằng không bị tổn hại gì nhưng đây là lần đầu tiên sau tân hôn nàng ta bị đánh. Cảnh Hựu Thần xuống tay cũng không hề khoan nhượng, đánh nàng ta vài cái tát rồi còn mắng là người đàn bà chanh chua.
Nếu là trước kia thì làm gì Cảnh Hựu Thần dám làm như thế? Hắn chỉ có thể tới lấy lòng nàng chứ nào đâu có dám động thủ!
Nghĩ đến đây Nhị công chúa không khỏi nổi giận xung thiên muốn động thủ với Quận chúa Quý Thuận nhưng lại chợt nhớ ra nơi này là yến hội nên cánh tay đang muốn nâng lên liền thu trở về, gầm nhẹ nói: “Ngươi nói ta vậy còn ngươi thì sao, thích Ngự Phượng Đàn lâu như vậy nhưng không phải cũng bị đưa đi hòa thân. Giả thì vẫn là giả. Cho dù ngươi được phong công chúa nhưng thực chất chính là quận chúa, có thể giống một công chúa thật sự hay sao? Ta tuy rằng không được hoan nghênh nhưng người ta gả là người trong lòng ta, mỗi ngày cùng hắn ở chung một chỗ. Ngươi thì có thể sao? Ngươi phải đi lấy Thái tử Tây Vực xa lạ, đến chỗ chỉ có sa mạc, sau này không cần nói tới việc muốn nhìn Ngự Phượng Đàn mà ngay cả có thể về nước hay không cũng là một vấn đề!”
Lời nói của Nhị công chúa vô cùng ngoan độc, mỗi một câu đều là nói trúng tâm sự của Quận chúa Quý Thuận. Đúng vậy, nàng ta thích Ngự Phượng Đàn, ngay từ nhỏ đã thích. Nhưng giờ đây nàng không có gả cho hắn mà ngược lại phải gả cho một Thái tử phế vật, phải dọn đến ở phương xa ngàn dặm nên đáy mắt nàng ta cũng đột nhiên tràn ngập lo lắng.
Nhìn dáng vẻ này của nàng ta thì Nhị công chúa rất là vui vẻ, dám mắng nàng ư? Ai cũng hiểu rõ chẳng qua không nói. Nàng cũng học dáng vẻ cười lạnh vừa rồi của quận chúa Quý Thuận hừ nhẹ nói: “Ta nếu là ngươi thì ngay lúc nãy đã nhảy ra làm lớn chuyện, sống chết gì cungx không gả cho tên Thái tử Tây Vực. Hoàng tổ mẫu và phụ hoàng thích ngươi như vậy, nếu ngươi làm náo lên thì họ cũng sẽ không ép ngươi phải gả ra ngoài!” Nhị công chúa lúc ấy ngồi nhìn đã cảm thấy Quận chúa Quý Thuận không hề biết cách tận dụng lợi thế, nếu là nàng thì đã sớm náo lớn làm cho việc tứ hôn này không thể nào khác tiếp tục tiến hành!
Đúng là quá ngu ngốc! Ngươi cho là ai cũng giống như ngươi sao? Quận chúa Quý thuận nhìn Nhị công chúa liếc mắt xem thường. Con công chúa ngu xuẩn này đến bây giờ còn không phát hiện ra mình bị Minh Đế và Hoàng hậu ghét bỏ ở điểm gì. Ngu như vậy, cũng may mắn là sinh ra trong Hoàng gia. Nếu lúc ấy trong tình huống đó mà nàng nhảy ra gây chuyện thì mới thực sự là ngu như heo.
“Ngươi cho là ai cũng giống ngươi sao, phải gây lớn chuyện khiến ai ai cũng ghét như ngươi mới là đúng sao!” Quận chúa Quý Thuận thật sự không chịu nổi dáng vẻ ngu ngốc của Nhị công chúa liền không buồn nhìn nữa, chuyển ánh mắt sang chỗ khác.
Vừa vặn thấy Vân Khanh và Lâm Chân, An Tuyết Oánh đang cười vui vẻ. Nụ cười kia chói mắt giống như Hồng Mai trong đêm tuyết đâm vào hai mắt Quận chúa Quý Thuận cơ hồ muốn rơi lệ.
Thẩm Vân Khanh, người nên đi hòa thân là ngươi, là ngươi! Ta tuyệt đối sẽ không thay thế ngươi đi hòa thân!
“Ngươi nói đi, bài thơ lúc ấy đúng là do Ngoại Tổ Mẫu ngươi viết à?” An Tuyết Oánh nhớ tới bài thơ lúc ở trong đình thì cảm thấy có chút kỳ quái. Nếu Vân Khanh nói muốn tham gia tỷ thí thơ ca thì có lẽ sẽ không dùng thơ của người khác.
“Chẳng nói như thế thì làm sao có thể khiến Cổ Thần Tư lộ mặt.” Vân Khanh bưng một ly nước trái cây uống xong, khóe môi hiện lên ý cười mang theo chút trêu chọc cùng giảo hoạt.
An Tuyết Oánh nhất thời khen: “Ta biết mà, bài thơ kia nhất định là do ngươi viết. Lúc trước ở Bạch Lộc Thư Viện thì phu tử đã nói ngươi viết thơ hay rồi. Chỉ tiếc, người nên được khen ngợi là ngươi mới đúng.” Lúc ấy mọi người chung quanh đều khen ngợi bài thơ không dứt, nếu biết là Vân Khanh viết thì chắc chắn sau khi kinh sợ ngây người qua đi thì về sau bọn họ đều không dám coi khinh Vân Khanh nữa.
“Muốn cái thanh danh kia làm cái gì, ngược lại càng mệt. Hơn nữa ta cũng không thích cái danh dự kia.” Về thơ ca là do kiếp trước thường xuyên buồn bực ở trong nhà đối nguyệt ngâm thơ mà ra, kiếp này tinh lực của nàng đều đặt trên những thứ hữu dụng thực tế như học thêm y thuật, xem thêm sách sử. Bây giờ đối với nàng mà nói thì những thứ này tuyệt đối so với biết ngâm thơ còn thực dụng hơn nhiều.
Vân Khanh nói xong đem chén bạch ngọc cầm trên tay buông xuống rồi ngẩng đầu lên thì vừa hay trông thấy Quận chúa Quý Thuận đang đứng ở một góc trong điện xoay đầu lại, đôi mắt được kẻ hếch lên trực tiếp nhìn về phía Vân Khanh, giữa trán lộ ra một cỗ lệ khí nồng đậm, lạnh lẽo đáng sợ giống như đêm tối vô tận không một ánh trăng sao rọi tới được.