Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 241: Chương 241: Quốc Sắc Vô Song (1)




Người này, trong lúc Vân Khanh ngủ mơ, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện thân ảnh, bộ mặt mông lung của nam tử này.

Nhi tử của Hoàng hậu và Minh Đế - Tứ hoàng tử, Ngự Thần Hiên.

Đời trước, số lần nàng cùng Tứ hoàng tử gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có ấn tượng, người này, chính là kẻ hạ lệnh đem cả nhà Thẩm phủ nàng tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, tài vật sở hữu sung nhập quốc khố tân đế, nay hắn lại một lần nữa xuất hiện tại trước mặt nàng, mà lúc này đây, lần đầu tiên gặp mặt của nàng cùng hắn, cũng là ở trong Lệ Viên của Thẩm phủ.

Thời gian cùng không gian lặp lại giao thoa, Vân Khanh tựa hồ lại nghĩ tới ngày đó nghe được lời nói phiêu đãng của Vi Ngưng Tử ở bên tai, phân không rõ tình cảnh đang diễn ra hết thảy trước mắt là đời này hay đời trước.

Mà ngồi ở phía dưới hắn, đó là Cảnh Hựu Thần một thân cẩm bào màu xanh, mang trên mặt tươi cười khéo léo, nhưng trong mắt lại đầy nịnh nọt, nhìn thấy người tiến vào thì liền nhỏ giọng, kêu: “Điện hạ, vị mới vừa vào kia, đó là nữ nhi duy nhất của Thẩm phủ.”

Nghe vậy, Ngự Thần Hiên tự nhiên liếc mắt một cái liền thấy ở bên trong phần đông nữ tử mặc xanh xanh đỏ đỏ, Vân Khanh một thân trang phục trang nhã.

Chỉ là một cái liếc mắt đảo qua, đáy mắt Ngự Thần Hiên liền lóe lên một tia sáng kỳ dị, ngày ấy hắn giả trang đến Dương Châu, ở cửa hàng Thẩm gia nhìn thấy một nữ tử mang mũ sa, lúc ấy nghe được người chung quanh gọi nàng là Thẩm gia đại tiểu thư.

Chỉ thấy nữ tử hôm nay một đầu tóc mây mềm như tuyết, khuôn mặt trắng nõn như châu, mặc dù ở kinh thành đã gặp qua không biết bao nhiêu mỹ nhân, nay cô gái mặc trang phục mộc mạc, lại không giảm đi sự tao nhã trên người, cũng là cực kỳ hiếm thấy, nhưng thấy nàng sau khi đi vào, không có như các khuê tú khác đối với hắn cùng Ngự Phượng Đàn ánh mắt đều thẹn thùng, quyến rũ, hâm mộ, chỉ là cực kỳ bình tĩnh đánh giá......

Cảnh Hựu Thần cẩn thận quan sát ánh mắt Ngự Thần Hiên, không bỏ qua đáy mắt thâm sâu kia xẹt qua một chút cực kỳ nhỏ ý thưởng thức cùng kinh diễm, nếu không phải hắn đi theo bên người Tứ hoàng tử nhiều năm, chắc cũng không thể phát hiện tia đánh giá lướt qua nháy mắt kia.

Hắn ngước mắt nhìn về phía Vân Khanh, cảm thấy ý tưởng của mình ngày ấy thật là chính xác, đối diện bỗng có tầm mắt cực kỳ sắc bén, làm cho hắn không thể không thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Ngự Phượng Đàn.

Chỉ thấy nam tử đối diện nét mặt như vân, một đôi phượng mâu nhỏ màu rượu, nhìn không ra đến tột cùng cái gì đang ẩn sâu trong đó, lại khiến trong lòng hắn cảm thấy lạnh lẽo, Cảnh Hựu Thần tự hỏi chưa bao giờ nhìn thấu Cẩn Vương thế tử, hắn ở kinh thành là người có quyền thế, nhưng lại chưa bao giờ lạm quyền, phong lưu tùy ý, sống so với hoàng tử còn muốn tiêu sái hơn, lúc mọi người nghĩ đến hắn sẽ trở thành một gã ăn chơi trác táng, thì hắn được cử mang binh đi đánh Tây Nhung xâm chiếm, sau khi được Minh Đế phái ra nghênh chiến, bày ra mưu trí khiến không ai ngờ được, toàn thắng trở về, làm cho thế nhân đối hắn lại thay đổi cách nhìn.

Ở ngoài sáng, hoàng đế đối với hắn tồn tại khúc mắc, trong lòng kiêng kị, hắn lại phi thường thoải mái giao binh quyền cho Minh Đế, không có dấu hiệu muốn nắm quyền, đồng ý mang chức suông ‘Trấn tây đại tướng quân’ - dưới trướng không có thủ hạ cùng binh lực cũng không có gì oán hận.

Hắn không hiểu Ngự Phượng Đàn, cũng giống như hắn rất khó biết Ngự Thần Hiên đến tột cùng đang nghĩ cái gì.

Ngự Phượng Đàn đón nhận tầm mắt của Cảnh Hựu Thần, hòa lẫn vào ánh mặt trời, ngón tay vẽ ra một đường cong, đem rượu ngon uống cạn, đầu lưỡi đảo qua nhấm nháp vị rượu, phong tư như vậy, ‘quỳnh quang lan chi’(ánh sáng chói mắt và hoa lan xinh đẹp) đều không thể hình dung, sau đó liền không hề cố kỵ đem ánh mắt chuyển tới Vân Khanh chưa từng lưu ý nhìn về phía hắn, lại phát hiện tầm mắt của nàng vẫn dừng lại ở trên người Tứ hoàng tử, tựa hồ theo từ khi vào, vốn không có nửa phần dời đi.

Hắn mặt mày hơi trầm xuống, ánh mắt chuyển dời đến trên mặt Ngự Thần Hiên, khóe miệng tươi cười càng phát ra tươi tắn, trong lòng tất cả lại không có tư vị gì.

“Tứ hoàng tử, tại đây đều là toàn bộ nữ tử xinh đẹp nhất vùng Giang Nam, có thể khiến người động lòng ah.” Ngự Phượng Đàn thản nhiên cười, giống như vô ý lại tựa như trêu chọc, đem tầm mắt Ngự Thần Hiên cùng Vân Khanh đang giao nhau đánh gãy, hắn như có như không liếc liếc Vân Khanh một cái, đáy mắt tựa hồ có ý khác.

Ngự Thần Hiên thế này mới phát hiện mình mới vừa rồi lâm vào trong trầm tư, che giấu đáy mắt kinh ngạc trong một chốc kia, tùy ý nói: “Giang Nam cảnh sắc xác thực cùng kinh thành có khác biệt rất lớn.” Hắn ý vị thâm trường nói, lại làm cho mọi người sinh ra một loại cảm giác, không biết hắn nói là người hay là cảnh, hay là cả hai đều có.

“Hoàng hậu giá lâm!” Đúng lúc này, chỉ nghe cung nhân kéo dài tiếng nói, cao giọng hô.

Mọi người lập tức đứng lên, nhất tề cung kính hướng đến phương hướng thanh âm nhìn lại, chỉ thấy tại cổng vòm vào hoa viên, một phụ nhân trang phục sắc màu rực rỡ được một đám cung nhân vây quanh đang đi lại đây.

Đến khi nàng đến gần, mọi người liền nhất tề đi quỳ lạy, trong miệng kêu: “Tham kiến hoàng hậu, hoàng hậu thiên tuế, thiên thiên tuế.”

Hoàng hậu ung dung cười, dưới sự hầu hạ của cung nữ, đoan trang đứng ở chiếc ghế vàng phía trước, nâng tay nói: “Chư vị đứng lên đi.”

Lúc này, Vân Khanh mới nâng góc váy, đứng lên, nhìn phụ nhân kia ngồi ngay ngắn ở trên ngôi báu, một thân hoa phục đỏ thẫm sắc phượng, hoa lệ dưới ánh mặt trời giống như máu loãng ở nơi sâu rộng nhất chảy xuôi xuống, búi tóc cao cao cài trâm phượng hoàng chín đuôi, ở chính giữa trán vẽ một bông hoa màu đỏ tươi, bày ra bộ dáng hoàng gia vô thượng uy nghiêm.

Tuy rằng tuổi tác đã gần bốn mươi, hoàng hậu lại bảo dưỡng thập phần thích đáng, phấn thơm da thịt dưới ánh mặt trời thoạt nhìn cũng có vẻ trắng nõn, chính là mặt mày cao gầy, mang theo loại khí tức đặc hữu của nữ nhân sống trong hoàng cung tối tăm cùng dày đặc oán khí, dù hiện tại là ngày thu ánh nắng chói chan, cũng không thể đem loại hơi thở tối tăm này tán đi.

Vị hoàng hậu này, là hậu cung truyền kỳ, là điển phạm(mẫu mực) mà nữ tử trong cung đều muốn học tập.

Trong đôi mắt tối tăm kia cũng không phải không có đạo lý.

Vân Khanh nội tâm suy nghĩ lướt qua, hoàng hậu đã mang mỉm cười bưng lên chén ngọc trên bàn, nói: “Bổn cung là lần đầu tiên tới Dương Châu, tuy chỉ mới đến ngày hôm qua, nhưng có thể biết được Giang Nam giàu có và đông đúc, hôm nay đặc biệt mời các vị, cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp ngày thu, và cuộc sống thái bình thịnh thế muôn đời của đất nước ta.”

Bà nói ra lời này, người phía dưới tự nhiên là không thiếu được đáp lại những lời khách khí, như thế lui tới một hồi, yến hội liền chính thức bắt đầu, tranh các tiểu thư làm đã nộp lên, hoàng hậu ngồi ở phía trên, một ma ma trong cung đem một vài tác phẩm mở ra ở trước mặt bà, để bà lần lượt xem qua.

Vân Khanh ngồi ở phía dưới, bình tĩnh đợi kết quả, tranh của nàng là một bức Hải Đường Xuân Thụy, lập ý không khí vui mừng nhưng cũng không quá mức nổi trội, đó cũng là mục đích hôm nay của nàng, chỉ cầu khiêm nhường, cũng không cầu nổi bật.

Ngoài dự liệu, hoàng hậu nương nương lại ở trong phần đông tác phẩm, thuận tay cầm lên một bức họa, cười nói: “Bức họa đồ này thủ pháp tinh tế, sắc thái vận dụng đậm nhạt thích hợp, chợt xem cơ hồ nghĩ rằng Hải Đường chân chính nở rộ ở trước mắt, quả thật là tác phẩm xuất sắc, không biết là tác phẩm của vị thiên kim nào?”

Ma ma bên cạnh lập tức tiếp nhận bức họa trong tay hoàng hậu, hiện ra ở trước mặt mọi người, Vân Khanh tùy ý nhìn lại, dĩ nhiên là bức Hải Đường Xuân Thụy của nàng.

Trong lòng nàng lập tức có dự cảm không tốt, đối với thi họa, nàng dĩ nhiên biết khả năng của mình, mà bức họa đồ này, nàng cố ý chỉ dùng bảy phần lực, tuy rằng tính không tệ, nhưng nàng tin tưởng với năng lực của các vị thiên kim khác thì tranh của nàng chỉ tầm trung, sẽ không có vẻ nổi trội gì.

Mỗi bức họa đều có tên các vị thiên kim kí tên, hoàng hậu là có chuyện muốn tìm nàng, hơn nữa, mười phần là phiền toái!

Nhưng lúc này bức tranh đã bày ra rồi, nàng lại không thể không đứng lên, hành lễ nói: “Hồi hoàng hậu nương nương, bức họa này là dân nữ họa.”

Nhưng thấy hoàng hậu ngước mắt, bông hoa trên trán ở dưới ánh nắng phản xạ ra ánh sáng chói mắt, ngay cả đáy mắt bà cũng mang theo một chút chói mắt và hàn ý, bà nhìn nữ tử đứng bên dưới, nhìn đến dung nhan nàng thì ngón tay không khỏi nắm chặt, lòng bàn tay không khỏi in hằn dấu vết của cạnh ghế.

“Trên bức họa ký chữ Thẩm, hóa ra chính là Thẩm gia tiểu thư anh minh tài trí - Thẩm Vân Khanh?” Hoàng hậu ung dung cười, vẻ mặt từ ái đem mũi nhọn trong lời nói che giấu.

Vân Khanh âm thầm cả kinh, hoàng hậu lời này nghe qua cũng không phải là có ý tốt gì, ‘anh minh tài trí’ bốn chữ này nếu là hình dung nam tử, đó là vinh hạnh to lớn dường nào, nhưng nếu là nói nữ tử, kia đó là nghĩa xấu, nàng chẳng biết tại sao vị hoàng hậu này lần đầu thấy nàng, trong lời nói liền mang theo một cỗ địch ý ẩn tàng, cỗ địch ý này làm cho nàng cảm thấy rất không sảng khoái.

Ngay tại lúc tâm tư mọi người ở đây đều nghe ra thâm ý trong lời nói kia, hoàng hậu đang công khai ám chỉ Vân Khanh không tuân thủ nữ tắc thì lại nghe có người phát ra một tiếng cười khẽ, mọi người liền ngước mắt nhìn lại.

Chỉ thấy Cẩn Vương thế tử tựa vào ghế gỗ lim, mỉm cười, trong lúc đó tựa như có làn gió xuân thổi qua người hắn, hơi hơi giãn môi, nói: “Hoàng hậu nương nương lời ấy thật sự không sai, lúc thần đến Dương Châu, lúc nào cũng nghe thấy tên Thẩm gia tiểu thư, nếu không phải nàng một lòng hộ gia, nay thánh giá bệ hạ có thể đã không thể thưởng thức đến lâm viên đẹp nhất Giang Nam - Lệ Viên rồi.”

Vân Khanh vốn cuối thấp nửa đầu, nghe được lời nói của Ngự Phượng Đàn, hơi hơi nâng mắt lên, lại cùng cặp phượng mâu kia ở giữa không trung giao nhau, khẽ đảo mắt, liền dời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.