Trời vừa sáng, Vân Khanh liền tỉnh lại, đêm qua nghĩ chuyện của mẫu thân, nàng lăn qua lộn lại ngủ không được, thật vất vả mới ngủ được, kết quả lại nằm mơ, trong mộng việc của kiếp trước và kiếp này lẫn lộn khiến nàng phân không rõ, một hồi là mẫu thân cùng phụ thân khoác lên áo tù bị còng tay, một hồi lại là dáng vẻ Cảnh Hựu Thần nhìn nàng ôn nhu cười, một hồi lại là cảnh Vi Ngưng Tử kéo tay nàng cùng nàng đùa giỡn, hình ảnh vừa chuyển, mọi người đều biến mất, chỉ nhìn thấy Ngự Phượng Đàn tay cầm một đóa hoa, đối với nàng nở nụ cười điên đảo chúng sinh.
Nụ cười này, liền khiến nàng bừng tỉnh, mở mắt ra nhìn màn trướng bằng lụa màu xanh da trời ngây ngốc một hồi, nhớ tới giấc mộng vừa rồi, chỉ cảm thấy đầu đau dữ dội, nằm mơ thấy cha mẹ, Cảnh Hựu Thần và Vi Ngưng Tử thì thôi, cuối cùng thế nhưng còn thêm cái tên Ngự Phượng Đàn kia, nàng giơ tay vỗ cái trán hai cái, gần đây thái độ của nàng đối với hắn vẫn là lo lắng đề phòng, tinh thần khẩn trương cao độ, giống như đối với bọn người Vi Ngưng Từ.
Ngầm thở dài một hơi, Vân Khanh lại ngây ngốc một chút, liền rời giường gọi Lưu Thúy cùng Nã Thanh tiến vào, hầu hạ nàng rửa mặt súc miệng, sau lại thay một cái váy màu tím nhạt thêu hoa lê ôm thân nâng ngực làm nổi bật cái eo nhỏ bằng lụa mỏng thêu hoa mẫu đơn, phối với một cái áo dài tay bằng lụa mỏng màu lam nhạt, bên hông buộc thắt lưng màu đồng hình đường cung (họa tiết hình tròn hình như cửa sổ),lại cột búi tóc hình đuôi ngựa, cài thêm vào cây trâm màu lục bằng bảo thạch phối với hai cái kẹp hình bươm bướm màu hồng trân châu ở trên đầu, khiến người nhìn vào có nét thanh tú như tinh linh lại mang thêm nét yêu mị.
Nàng nhìn vài lần, vừa lòng gật đầu, liền đi hướng sân viện của Tạ thị.
Thẩm Mậu do buôn bán đã thành thói quen ngủ trễ dậy sớm, Tạ thị mỗi ngày cũng đều cùng với các bà quản sự thảo luận, cho nên lúc Vân Khanh đến, hai người bọn họ đều đã thức dậy.
Thẩm Mậu thấy nữ nhi đến sớm như vậy, cười nói: “Tại sao không ngủ thêm một chút?”
“Sớm một chút đến chỗ nương, là muốn cùng cha dùng đồ ăn sáng.” Vân Khanh đối với Thẩm Mậu hành lễ nói, mang theo chút nũng nịu của thiếu nữ, chọc cho Thẩm Mậu cười ha ha: “Được, vậy chúng ta một nhà ba người liền cùng nhau dùng bữa.”
Vì thế Tạ thị liền gọi nha hoàn đem tất cả điểm tâm Vân Khanh thích bưng tới. Thẩm phủ bởi vì giàu có, nên chi phí về phương diện ăn ở cũng cực kỳ thooải mái, bữa sáng đồ ăn rất nhiều, có vịt thủy tinh bách vị, xôi lục khoai môn, cá đuôi phượng sốt cà, thịt cua tiểu lồng(thực ra là 1 loại nhìn như bánh bao nhưng vỏ mỏng như há cảo, lại kích thước nhỏ, thường là thịt heo nhưng trong đây có thịt cua, khi ăn trong bánh có ít nước sốt hòa cùng với thịt - cao cấp mà ngon, làm rất cong phu), cháo gà xé sợi, canh khổ qua, đậu hủ quan âm, mật lạc, còn có mì gà lạnh xé sợi cùng với một chén chè tổ yến ngân nhĩ, đồ ăn được bày trong bộ đồ sứ, vừa làm đẹp vừa tạo thêm sức hút, khiến người ta vừa thấy liền muốn động đũa.(hic, ăn sáng mà như ăn tiệc vậy nè)
Ở trong phòng Tạ thị dùng đồ ăn sáng thì có vẻ thoải mái hơn, đang lúc ba người vừa ăn sáng vừa tán gẫu, bên ngoài có tiểu nha hoàn đứng sau màn nói: “Lão gia, phu nhân, đại tiểu thư, Thủy di nương lại đây thỉnh an.”
Tạ thị cùng Vân Khanh hai người đều ngẩn ra, Thủy di nương thế nhưng sáng sớm đến trong sân thỉnh an, việc này thật kỳ lạ. Phải biết rằng trong ba vị di nương, Thủy di nương mỗi ngày thỉnh an bình thường đều là chậm nhất, hoặc là liền nói thân mình không tốt không tới, Tạ thị cũng lười quản nàng ta, bà cũng không thích những vị thiếp này ở trước mặt mình tranh đua, liền nhắm mắt làm ngơ.
Hôm nay là mặt trời mọc lên từ phía tây sao, bà mở miệng cho Thủy di nương tiến vào, rèm cửa từ từ mở ra, Thủy di nương thướt tha thong thả đi tới.
Chỉ thấy nàng ta mặc một cái áo khoác màu lựu có cạnh thêu màu xanh, phía dưới là cái váy cùng màu dệt hoa mẫu đơn vàng, mái tóc đen được búi hình bán nguyệt, ở trên cài một cây trâm vàng có đầu là một bông hoa hải đường bằng ngọc bích, hai cái hoa tai bằng ngọc châu hình tròn lủng lẳng bên gò má phấn nộn, nàng ta năm nay mới hai mươi lăm tuổi, vốn là thời kì khoe sắc, mặc trang phục như vậy, lộ rõ nét diễm lệ, lại mang theo chút phong tình, vòng eo uyển chuyển lay động theo từng bước đi, dáng vẻ như cành liễu trước gió, khiến Thẩm Mậu muốn nhìn thêm vài lần.
“Tì thiếp vội tới cùng lão gia, phu nhân, đại tiểu thư thỉnh an.” Thủy di nương vừa đi vào liền phát hiện ánh mắt của Thẩm Mậu dừng lại ở trên người nàng ta, sắc mặt liền tự nhiên càng thêm kiều mỵ, mâu quang cũng mang theo vẻ đắc ý.
“Đứng lên đi, ngươi hôm nay sao lại đến sớm như vậy.” Tạ thị thản nhiên nhìn nàng ta liếc mắt một cái, mở miệng nói. Bà đương nhiên biết Thủy di nương vì sao sáng sớm hôm nay lại đến sớm như vậy, hôm qua nàng ta đi qua bên lão phu nhân nơi đó cáo trạng trừ việc muốn lão phu nhân trừng phạt bà ra, chính là muốn lôi kéo lão gia qua nghỉ ở chỗ nàng ta, đáng tiếc dù nàng ta hao tâm tính kế, kết quả cũng không được như ý, tối hôm qua lão gia vẫn là đến viện của bà nghỉ ngơi, vì thế Thủy di nương hôm nay mới sáng sớm liền ăn diện xinh đẹp, ở trước mặt lão gia đi vài vòng, để hấp dẫn lực chú ý của Thẩm Mậu. Nàng ta đưa mắt nhìn phản ứng của Thẩm Mậu, tuy rằng trên mặt hắn vẫn thản nhiên, nhưng Tạ thị cùng hắn có nhiều năm làm vợ chồng như vậy, vẫn nhìn ra được hắn đối với sắc đẹp của Thủy di nương nổi lên chú ý, mâu trung hiện lên một tia ảm đạm.
Thủy di nương vội vàng đứng dậy, nghe được Tạ thị nói như thế, muốn nghĩ cách không để lão gia biết nàng ta luôn tìm cớ để không đến thỉnh an, mượn cớ lại nói là nàng ta không hiểu lễ nghĩa, tối hôm qua Phàm Nhi nói những lời này thật đúng, lão gia thích giọng nói của Tạ thị, nàng ta liền giả bộ thành như vậy, vì thế nũng nịu mở miệng nói: “Tì thiếp mấy ngày trước đây thân thể không được tốt, liền không thể tới cùng phu nhân thỉnh an, cũng may phu nhân là người rộng lượng, cho phép tì thiếp nghỉ ngơi hai ngày, ngày hôm nay thân mình vừa thấy khỏe lại, trong lòng cảm thấy mấy ngày trước đây đã quá mức vô lễ, cho nên sáng sớm hôm nay đến hầu hạ phu nhân.”
“Ngươi nay sức khỏe tốt thì được rồi.” Tạ thị nghe xong lời của nàng ta, trong lòng một trận âm thầm phát bực, nói cái gì là bà có tấm lòng độ lượng, chính là đang muốn bà không có biện pháp trách cứ chuyện Thủy di nương trước kia không đến thỉnh an, lại ở trước mặt Thẩm Mậu nói chuyện như cẩn trọng lắm, nàng ta đương nhiên không thể nói chuyện trước kia, như vậy để nàng ta không có cớ nói mình ghen tị. Nghĩ đến đây, đáy mắt bà liền mang theo tia chán ghét, Thủy di nương này trước đây là được lão phu nhân muốn đề lên làm chính thất của Thẩm Mậu, nhưng Lão Thái Gia không đồng ý, nói nàng ta không có khí khái gia mẫu, làm không nổi chức chủ mẫu của Thẩm gia, sau bà vào phủ lại không sinh được con trai, lão phu nhân lại làm chủ cho nàng ta tiến vào, là muốn nàng ta có thể sinh con trai để làm nhị phu nhân, cho nên Thủy di nương vào phủ chính là lấy thân phận quý thiếp mà vào, ỷ vào có lão phu nhân ở sau lưng làm chỗ dựa, dáng vẻ bệ vệ lẫn khinh người.
Nhìn dáng vẻ Tạ thị có chuyện không thể nói, Thủy di nương trong lòng rất sảng khoái, cố ý ân cần đứng ở phía sau Tạ thị, chia thức ăn, rót nước, dâng trà, làm cũng không phải tệ, chỉ là ánh mắt luôn ở trên người Thẩm Mậu tới lui, đúng thật là ý không ở trong lời.
Nhìn nụ cười lãnh đạm của Tạ thị, Vân Khanh cũng biết mục đích đến đây của Thủy di nương, phượng mâu xẹt qua một tia sắc bén, Thủy di nương này cái gì đều không biết làm, giỏi nhất là làm chuyện tranh thủ tình cảm, không có việc gì liền thích ở phía sau khởi gió làm mưa, tạo ra sự đấu đá trong đám thê thiếp, nhìn Thủy di nương dáng vẻ khoe khoang phong tao kia, Vân Khanh lại cảm thấy ngực như bị nghẹn cục tức, đồ ăn sáng ngon như vậy mà dùng cũng không có mùi vị.
Dùng qua đồ ăn sáng, Thẩm Mậu liền muốn đi ra sân trước, hắn nhận khăn lau miệng từ nha hoàn đưa qua, đứng lên đi ra bên ngoài.
Thủy di nương vẻ mặt cười quyến rũ hành lễ nói: “Lão gia đi thong thả.”
Thẩm Mậu nghe âm thanh tô nhuyễn kia, cước bộ dừng một chút, đối với nàng ta liếc mắt một cái, mở miệng nói: “Chú ý sức khỏe một chút, không nên tối ngày sinh bệnh.”
Nghe vậy, Thủy di nương mắt đẹp sáng ngời, vẻ mặt kinh hỉ, cách làm của nàng ta hôm nay quả nhiên là đúng, lão gia đã chú ý tới nàng ta, còn muốn nàng ta chú ý giữ gìn sức khỏe, đây là ám chỉ muốn tới phòng của nàng ta rồi, nàng ta vội vã đáp: “Đa tạ lão gia quan tâm, tì thiếp sức khỏe đã tốt lên rồi.”
Thẩm Mậu lại nhìn thoáng qua khuôn mặt diễm lệ của nàng ta, gật gật đầu xoay người rời đi. Tiểu nha hoàn tiến vào thu dọn chén bát, lại đem cái bàn dọn sạch sẽ, châm một bình trà xuân long tĩnh tiến vào đặt ở trong phòng.