Nói thêm vài câu nữa, Vi Ngưng Tử đưa mắt nhìn Tạ di mấy lần, Vân Khanh ngồi một bên trông thấy, đoán được Vi Ngưng Tử đang nhắc nhở Tạ di mở miệng đòi tiền của cửa hàng, gần cuối năm, chắc chắn Vi phủ tiêu phí không ít. Nàng đang chờ sau khi Tạ di mở miệng, biết được chân tướng sự việc, nhưng Tạ di vẫn không cho Vân Khanh cơ hội này.
Dường như Tạ di diễu võ dương oai đi một vòng, mang theo sau hộp quà tặng đến, thuận tay lấy mười hộp về, mọi người ở Thẩm gia nhìn mẹ con bọn họ mà sắc mặt không chút thay đổi, ngoại trừ lão phu nhân còn nguyện ý nhẹ nhàng nói cười.
Trở lại trong Vi phủ, Vi Ngưng Tử cởi áo choàng trên người xuống, đưa cho nha hoàn phía sau, nghi hoặc hỏi Tạ di: “Nương, sao người không nhắc đến chuyện tiền lãi của cửa hàng với Thẩm gia?”
Theo lý mà nói, tiền lãi của cửa hàng một năm tổng kết một lần, Tạ di đến Thẩm phủ hẳn là nên nhắc đến việc này.
“Bây giờ nói ra, các khoản mục còn rõ ràng như vậy, buôn bán lời được bao nhiêu chính là bấy nhiêu, ta có ngốc mới nói ra!” Tạ di giảo hoạt cười, tự cho là thông minh nói: “Chờ đến sang năm hoặc năm sau nữa, ta mới yêu cầu đem sổ sách ba năm cùng kiểm tra một lần, Thẩm gia không thể một điểm sai cũng không có, chỉ cần có lấy một chỗ sai, ta có thể rêu rao lên.” Đến lúc đó làm một trận ồn ào huyên náo, Thẩm phủ khẳng định xuất ra không ít để bồi thường.
“Chắc chắn như vậy sao? Vạn nhất Thẩm gia không có một chút sai sót nào thì sao?” Vi Ngưng Tử vẫn cảm thấy lo lắng, nàng ta cảm thấy chút tiện nghi ấy Tạ di hoàn toàn không cần phải chiếm lấy, bình thường lợi nhuận của mấy cửa hàng kia cũng đủ cho hai mẹ con tiêu xài.
“Không có khả năng, cho dù đúng như vậy, ta cũng phải tìm được chỗ sai, ai bảo Thẩm gia đáng giận như vậy!” Tạ di vui vẻ uống trà, ảo tưởng sau này có núi vàng núi bạc, ít nhất cũng phải gạt đến hai vạn.
Trong lòng Vi Ngưng Tử không đồng ý với cách làm của bà ta, nhưng Tạ dì luôn luôn quản lý của cải hết mức chặt chẽ, nàng ta cũng không được thay thế bà ta quản lý loại chuyện này, cũng không thể đến Thẩm phủ đề cập đến chuyện tiền lãi của cửa hàng, chỉ có thể âm thầm hy vọng lời Tạ di nói là sự thật.
Dù thế nào thì cũng không có ai ngại có nhiều tiền cả.
Đối với Vân Khanh mà nói, bọn họ không mở miệng cũng tốt, theo như tiêu phí của mẹ con Vi gia, nhiều nhất một năm, Vi phủ sẽ đến cửa đòi tiền, nào là tiền lương hàng tháng của nha hoàn, chi tiêu cho việc xử lý công chuyện trong phủ, chi tiêu cho việc quà cáp lễ vật, tất cả những thứ này đều là phải dùng tiền.
Tiếng sấm mùa xuân vang lên, mang theo hơi thở trong lành và những giọt mưa quý giá rơi xuống, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, ngày hôm sau rời giường mở cửa sổ ra, đã có thể nhìn thấy trong đình viện màu xanh biếc non mềm, phấn hoa anh đào trắng tinh, hoa đào kiều diễm mới nở rộ thành từng đóa.
Tháng ba hoa đào nở đầu cành, mà vào một ngày kia hoa đào nở đẹp nhất, cũng là lúc bụng Tạ thị nổi lên những cơn đau.
Đã có bài học kinh nghiệm từ chuyện của Tô Mi, lần này bà đỡ trước nửa tháng đã được mời vào ở trong phủ, mỗi ngày tiếp đãi món ngon, bà đỡ là người Dương Châu, biết rõ gốc gác và gia quyến.
Còn lại việc khai dược, uống thuốc, bưng nước hầu hạ đều tuyển chọn từ những nha hoàn bà tử tin cậy, không có cơ hội cho người khác nhúng tay vào, ngoại trừ Tề đại phu, những đại phu khác đều không cần, chính vì để đảm bảo an toàn cao nhất.
Vân Khanh tin rằng, chỉ cần công tác chuẩn bị làm tốt cả mười phần, cho dù có người muốn xuống tay, phòng bị nghiêm mật không một khe hở thì hắn cũng không có cách nào.
Lão phu nhân nghe được tin Tạ thị bắt đầu đau bụng, liền đến trong viện trông chừng, ở bên ngoài đi tới đi lui đợi đến lúc đứa nhỏ sinh ra.
Hai bà đỡ đều nhận được nhiều bạc, biết lần này sinh con là chủ mẫu Thẩm gia, cố gắng hết sức ở bên cạnh giúp đỡ, đem tất cả kỹ thuật đều sử dụng, nỗ lực khích lệ Tạ thị.
Bởi vì trước đấy động thai, lần sinh con này của Tạ thị cũng không phải vô cùng thuận lợi, đau đến run rẩy, cơn đau cũng không giống như ban ngày, nước ối còn chưa vỡ.
Bà đỡ sốt ruột, lâu như vậy nước ối còn chưa vỡ ra liền vươn tay chọc vỡ nước ối, Lý ma ma đứng một bên nhìn thấy, xúc động nhíu mày, lấy khăn lau mồ hôi cho Tạ thị, một bên ra sức khích lệ: “Phu nhân, cố lên, lần này nhất định là thiếu gia, người phải cố gắng lên!”
Tạ thị túm lấy chăn ở dưới thân mình, nghiến chặt răng, dồn tất cả sức lực về bụng, bà đỡ bên cạnh hô lên: “Hít sâu vào… thở ra…”
Lúc Vân Khanh đến viện của Tạ thị, bà đỡ đã vào trong được một ngày, nàng vừa từ thư viện trở về đã nhận được tin Tạ thị muốn sinh, vội vàng chạy đến.
So với Thẩm Mậu và Lão phu nhân, lo lắng trong lòng nàng tuyệt đối không kém hai người.
Kiếp trước Tạ thị không sinh thêm lần nào nữa, Thẩm gia cũng không có người thừa kế, kiếp này không giống vậy, Tạ thị lại mang thai, hơn nữa hôm nay còn chuyển dạ, việc này có nghĩa là vận mệnh Thẩm gia không giống như kiếp trước.
Chỉ cần nàng có thể thay thế được số kiếp bị khám nhà của Thẩm gia, Thẩm gia nhất định sẽ tốt hơn kiếp trước rất nhiều lần.
Hai tay nàng nắm chặt, gương mặt xinh đẹp vì lo lắng mà có vẻ rầu rĩ, trong lòng Vân Khanh thầm cầu nguyện, cầu nguyện trong bụng mẫu thân là một tiểu đệ đệ, chỉ cần là đệ đệ, trong nhà sẽ không còn phiền não nữa.
Chỉ cần có đệ đệ, tổ mẫu sẽ lại không làm khó mẫu thân, phụ thân cũng không vì con nối dòng mà lại nạp thiếp, tài sản Thẩm gia cũng không sợ không có người nối nghiệp, chính mình về sau cũng có huynh đệ tỷ muội giúp đỡ.
Đời này, chính là tối hôm nay, lão phu nhân vì cháu ruột mà đến, ban đêm cũng không về Vinh Tùng viện, đến bên giường Tạ thị an ủi một chút, còn đứng nhìn mấy lần, Thẩm Mậu ở trong phòng canh giữ một đêm.
Ngày hôm sau, mặt trời theo đường chân trời nổi lên, theo vài tiếng khóc trẻ con trong trẻo non nớt mà toàn bộ Thẩm phủ đều như tỉnh lại, Lão phu nhân vừa được Vương ma ma đỡ đi nghỉ liền đứng lên, một bước dài chạy ra ngoài.
“Con trai hay con gái?” Lão phu nhân nhìn Lý ma ma mở cửa đi ra, trước tiên mở miệng hỏi.