Đột nhiên nghe thấy lời này, trong mắt Tạ thị lộ ra một vẻ nghi hoặc, hỏi ngược lại: “Không phải là lão gia vừa trở về từ trong cung sao?”
Xe ngựa của Thẩm Mậu đậu ở một nơi khác, căn cứ vào thời gian kết thúc của yến hội, mấy người Vân Khanh đã kiểm tra xe ngựa mất khá nhiều thời gian. Thẩm Mậu hẳn là đã đến nhà trước so với Tạ thị và Vân Khanh.
Chu Sa gật đầu: “Lão gia vừa đến nhà là xe ngựa xảy ra chuyện...”
“Lão gia bây giờ đang ở đâu? Người có bị thương không?” Tạ thị vừa nghe nói xe ngựa xảy ra chuyện, đầu tiên quay đầu nhìn Vân Khanh một cái. Vừa rồi con gái vẫn còn kiểm tra xe ngựa có vấn đề hay không, bây giờ lại nghe được Thẩm Mậu xảy ra chuyện vì xe ngựa, cho dù ai cũng sẽ cảm thấy không hợp lý đầu tiên.
Chu Sa vừa đi phía trước dẫn đường vừa giải thích với Tạ thị: “Trên đường trở về lão gia cũng dẫn theo đại phu. Ông ấy đang giúp lão gia kiểm tra vết thương, tuy thoạt nhìn cũng không có gì đáng ngại, nhưng dường như chân không thể cử động nữa.”
Đến nội viện, Tạ thị vội vàng vén rèm lên đi vào, thấy Thẩm Mậu nằm ở trên giường còn đại phu đang ở thay ông băng bó xương đùi, trên mặt trầy ra hai vết thương chảy máu. Lúc nhìn thấy hai mẹ con họ, ông gọi lớn: “Mọi người không sao chứ?”
“Chúng thiếp không sao.” Tạ thị đi tới bên giường, hỏi đại phu thương thế như thế nào. Sau khi đại phu băng cố định chắc chắn xương chân phải mới nói:
“Xương cẳng chân có vết rạn do bị chấn thương nên ta đã băng bó cố định cho Phù An Bá rồi. Một tháng này cần hạn chế vận động để tránh tái tổn thương xương khớp.”
Vân Khanh nghe xong những lời của đại phu nói liền quay đầu nhìn những người đứng ở trong phòng. Ngoại trừ Thẩm Mậu và đại phu, trong phòng còn có hai người Ngự Phượng Đàn và An Sơ Dương.
“May nhờ có hai người thế tử và An công tử ra tay cứu giúp, nếu không chỉ sợ ta đã bị đâm chết cùng hai con ngựa điên hôm nay rồi.” Thẩm Mậu nhớ tới cảnh tượng bất ngờ ở trên đường vừa rồi, trong lòng còn có chút kinh ngạc.
Ông ra khỏi hoàng cung liền lên xe ngựa chuẩn bị về nhà, lúc đầu không có việc gì, nào ngờ đi được nửa đường thì con ngựa đột nhiên bắt đầu cáu kỉnh bất kham dẫn đến thùng xe bắt đầu nghiêng ngả. Người đánh xe dạy dỗ nó, nhưng sự bực bội của con ngựa không giảm mà lại tăng lên khiến nó dần dần mất khống chế mà bắt đầu kéo theo xe ngựa chạy loạn ở trên đường. Ngay sau đó, đột nhiên bánh xe lỏng dần rồi rơi ra, chính thời điểm này, chân của ông đụng vào góc bàn, bị đập rách ra. Xe ngựa nghiêng ngả theo hai con ngựa điên cuồng chạy loạn ở trên đường. Một người đánh xe trong đó bị văng xuống xe rồi bị vó ngựa đạp một cước vào bụng khiến hắn thổ huyết, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Còn Thẩm Mậu ở bên trong thùng xe bị đập vào đầu đến ngất đi nên căn bản không thể nào nghĩ ra cách thoát thân. May vào lúc này, An Sơ Dương đi ngang qua, nhảy lên lưng ngựa ngăn cản con ngựa đang chạy loạn tứ phía. Ngự Phượng Đàn cũng cùng ra tay cứu Thẩm Mậu ra ngoài từ trong thùng xe bị kéo lê trên mặt đất rất lâu nên bắt đầu dập nát.
Nghe xong những lời này, Vân Khanh có nghi vấn nhiều hơn so với sự lo lắng của Tạ thị: “Con ngựa sẽ không vô duyên vô cớ nổi điên, mọi người đã tra ra là nguyên nhân gì chưa?”
Ngự Phượng Đàn chăm chú nhìn về phía Thẩm Mậu, ý cười trên khóe môi lúc này ẩn đi. Hiện giờ phụ thân của Vân Khanh cũng chính là nhạc phụ tương lai của hắn bị thương, nếu hắn có chút cười cợt chẳng phải là có chút ý tứ hả hê trên nỗi đau của người khác hay sao.
Còn ánh mắt của An Sơ Dương nhìn nơi chân mày khẽ nhíu của Vân Khanh rồi đáp lại: “Sau khi ngựa chết, kiểm tra phát hiện trên móng có đinh, còn bánh xe của chiếc xe ngựa cũng bị người ta nhúng tay động chân tương tự.”
Hắn nói chuyện đều luôn rất đơn giản ngắn gọn, chí ít những lúc Vân Khanh nhìn thấy đều không nói quá nhiều. Lúc này lại càng ít lời nhiều ý nói ra nguyên nhân xảy ra chuyện.
Tạ thị đang đứng ở bên cạnh để sắp xếp nha hoàn đi sắc thuốc, nghe nói cũng xoay đầu lại: “Biết là ai sao?”
“Tạm thời chưa biết.”
Ngự Phượng Đàn khẽ ngước đôi mắt phượng, dung nhan như ngọc có vài phần sáng tỏ. Hắn đưa ánh mắt về phía Vân Khanh, cùng nhìn nhau, từ trong ánh mắt của đối phương cũng đoán được là ai ra tay.
Nơi quan viên đỗ xe ngựa có thị vệ tuần tra quản lý, nếu không phải là người của mình, sẽ không tiến vào dễ dàng và còn có thể có thời gian nhúng tay động chân ở trên ngựa như vậy. Lúc đó ánh mắt quận chúa Quý Thuận tràn đầy hận thù nên dựa theo cá tính có thù tất báo của nàng ta, chỉ sợ là đã sai người ra tay.
Nếu chỉ đơn giản ghen ghét Vân Khanh, người bình thường nhất định sẽ ra tay trên người Vân Khanh, nhưng cách nghĩ của quận chúa Quý Thuận có chỗ bất bình thường khiến nàng ta thích hủy hoại thứ mà người ta quan tâm. Thẩm Mậu là phụ thân của Vân Khanh, nên coi như là một thứ được nàng quan tâm. Đối với Vân Khanh mà nói, nếu phụ thân đột nhiên qua đời thì chắc chắn là đả kích khổng lồ.
Vân Khanh tự hỏi sau khi mình sống lại, mọi chuyện theo đó trải qua càng ngày càng nhiều. Nàng cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi, nhưng ít nhất nàng luôn kiên trì nguyên tắc của mình, không đến mức bắt buộc thì nàng sẽ không dễ dàng đẩy một người đi tới chỗ chết. Mạng người quan trọng, chỉ có những người từng trải qua cái chết mới biết. Chính vì vậy, trong lòng Vân Khanh đã bắt đầu tụ lại một tầng băng tuyết, đôi mắt của nàng nhìn phụ thân nằm ở trên giường và dáng vẻ mẫu thân nói chuyện. Một người ôn tồn an ủi, một người ánh mắt quan tâm, mặc dù họ không có quá nhiều động tác nhưng cũng có thể nhìn ra là vợ chồng thân thiết có sự ấm áp nhẹ nhàng luôn luôn bao quanh người.
Đây là mục đích sống lại của nàng, nàng có thể làm tất cả vì gia đình Thẩm phủ, bất kể là tốt hay xấu cũng chỉ để có thể khiến Thẩm phủ bình yên tồn tại ở trên thế gian, khiến cha mẹ và đệ đệ không bị thương tổn. Thế nhưng hôm nay quận chúa Quý Thuận vươn bàn tay này tới xe ngựa của phụ thân, lúc đó nếu không phải là An Sơ Dương và Ngự Phượng Đàn có mặt, phụ thân không biết võ công sẽ bị kéo lết sau con ngựa điên loạn và va đập quay cuồng trong thùng xe như vậy. Cuối cùng cho dù phụ thân chết vì va đập ở trên xe hay là ngã khỏi thùng xe mà chết thì Vân Khanh cũng không dám nghĩ tới, nhưng nàng không thể không nghĩ về chuyện đó.
E rằng hôm nay quận chúa Quý Thuận không ra tay ở trên xe ngựa của Vân Khanh vì còn có một nguyên nhân khác. Nàng ta đã muốn làm những chuyện như vậy thì cũng đừng trách Vân Khanh không khách khí.
“Vân Khanh.” Sau khi Thẩm Mậu nói xong vài câu an ủi với Tạ thị, bèn ngẩng đầu nhìn con gái mình. Hôm nay trên đại điện, lúc nghe thấy Minh đế gọi tên Vân Khanh muốn đưa đi hòa hiếu kết giao, sự nóng ruột của ông như lửa đốt. Trong nháy mắt đó dường như là không nhịn được muốn lớn tiếng cự tuyệt. Lúc này nhìn thấy con gái, ông có một cảm xúc châu báu trở về với mình lần nữa.
Non nửa năm ngắn ngủi không gặp mặt, ánh mắt Thẩm Mậu đánh giá con gái từ trên xuống dưới, thấy Vân Khanh đã thay đổi hẳn, giống như mỗi giờ mỗi khắc đều đang thay đổi và ngày càng có một khí chất của con gái đại gia hơn so với trước kia. Trong lúc nàng cử động tay chân đã có một sự quyết đoán, bên trong khuôn mặt gió thoảng mây trôi như tranh vẽ lại hàm chứa sức mạnh cuốn gió bạt mây khiến người ta không thể coi thường. Một đôi mắt phượng trong lúc lưu chuyển nhìn quanh đã có phong tình của một cô gái, hơn nữa còn là một sự cơ trí giấu tại nơi sâu thẳm của tâm linh khiến người ta không đoán ra.
Sau khi Vân Khanh nghe được tiếng gọi của phụ thân, liền đi tới bên cạnh ông. Nhìn thấy vết thương trầy xước lớn nhỏ trên mặt Thẩm Mậu, trong ánh mắt nàng lướt qua một vẻ âm u nhưng khóe miệng lại lộ ra một nụ cười thản nhiên: “Cha, chân của cha còn đau không?”
Nếu nói xương khớp rạn nứt không đau đúng là không thể, nhưng Thẩm Mậu cũng sẽ không kêu ca ra khiến con gái lo lắng: “Đại phu đã kê đơn nên sau khi ta uống vào thì khỏe hơn nhiều rồi.”
Một tay Thẩm Mậu cầm lấy tay Vân Khanh. Ông nằm ở trên giường nói với Ngự Phượng Đàn và An Sơ Dương vẫn đứng ở bên cạnh: “Hôm nay cám ơn các con, nếu không phải như vậy, ta cũng không biết bây giờ đang ở đâu rồi!”
Thẩm Mậu làm việc buôn bán nhiều năm nên đã có sự khéo léo của thương nhân, cũng vì thường xuyên giao tiếp với quan viên nên lộ thêm mấy phần nho nhã. Hơn nữa một người ba mươi mấy tuổi vẫn có dung mạo anh tuấn nên trong lúc cử động tay chân cho người ta cảm giác rất thoải mái.
Hai người Ngự Phượng Đàn và An Sơ Dương có cùng một suy nghĩ nên khi Thẩm Mậu cảm tạ, hai người đều nói không cần quá mức khách khí.
Lúc này Thẩm Mậu bị thương nên cũng không thể ở lại chỗ này quá lâu, Ngự Phượng Đàn và An Sơ Dương sau một hồi hàn huyên bèn cáo từ. Tạ thị chuẩn bị đứng dậy tiễn hai người bọn họ, đôi mắt đen nhánh của An Sơ Dương lướt qua người Vân Khanh, nói: “Phù An Bá có thương tích, phu nhân hãy ở đây chăm sóc sẽ tốt hơn.”
Tạ thị nhìn qua An Sơ Dương, khóe miệng nở ra một nụ cười rồi ngừng lại nói: “Vân Khanh tiễn Cẩn Vương thế tử và An công tử nhé.”
Nghe được lời nói của Tạ thị, khóe miệng An Sơ Dương hơi cong một chút. Trong mắt hiện lên một chút hi vọng khiến yết hầu khẽ giật, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài. Ngự Phượng Đàn liếc mắt nhìn hắn rồi cười tự nhiên, ý cười trong đôi mắt đẹp đẽ có chút giảo hoạt: “Không cần đâu, Phù An Bá bị thương nên tâm tình của quận chúa chắc chắn buồn bã, lúc này nàng chỉ muốn ở bên cạnh cha nên không cần tiễn hai người chúng ta.”
Ngự Phượng Đàn dứt lời, ngón tay thon dài như ngọc kéo An Sơ Dương đi ra ngoài với bước đi khá kiên định lại nhanh nhẹn khác thường.
Khuôn mặt An Sơ Dương lập tức lạnh đi, hắn còn muốn nói thêm một chút với Vân Khanh thì Ngự Phượng Đàn đã kéo hắn ra ngoài nên đương nhiên tâm tình không thể tốt được.
Dường như không cảm thấy sự khó chịu của nam tử bên cạnh, Ngự Phượng Đàn ngẩng đầu nhìn sắc trời nhập nhoạng rồi cười vô cùng rạng rỡ với mắt sáng lấp lánh như sao sa. Hừ, muốn nói chuyện với Vân Khanh sao? Đâu thể như vậy được. Hắn không muốn tạo ra cơ hội tiếp cận quan hệ cho tình địch và Khanh Khanh.
Nhìn dáng vẻ Ngự Phượng Đàn kéo An Sơ Dương đi, Vân Khanh không khỏi mím môi khẽ cười, người này còn không phải người thường thích ghen tuông sao. Vừa rồi An Sơ Dương rõ ràng là muốn tìm một cơ hội nói chuyện với nàng mà anh chàng Ngự Phượng Đàn này lại kéo người ta đi thật nhanh, đúng là một kẻ nhỏ mọn.
Thẩm Mậu được người dìu đi nghỉ, lúc này Tạ thị đang giúp ông kéo chăn đắp lên, ông nói: “Nàng cảm thấy An Sơ Dương thế nào?”
Tay của Tạ thị không ngừng lại, sau khi đắp kín chăn, bèn ngồi ở mép giường đè chặt góc chăn rồi ngước mắt nhìn Thẩm Mậu: “Sao vậy, chàng ngắm con rể thay con gái sao?”
Con gái sắp phải cập kê rồi, lúc này ông nói đến công tử trẻ tuổi đương nhiên chính là vì hôn sự, Thẩm Mậu nói: “Ngày hôm nay ở trên điện, trong lời nói của An thượng thư có ra hiệu một chút cho ta, đại khái là có ý muốn hai nhà kết thân.”
Vốn dĩ lúc ở Dương Châu, An thượng thư vẫn là Tri phủ và có quan hệ với Thẩm gia không tồi. Sau khi đến kinh thành cũng qua lại thân thiết nên mọi người của hai nhà cũng coi như hiểu rõ tường tận. Tạ thị cũng biết tính cách của An phu nhân không phải là một người khó sống cùng, nếu làm mẹ chồng chắc chắn cũng sẽ không quá giày vò người khác.
Còn An Sơ Dương, tác phong tốt lành được người ta đồn đến bây giờ cũng chưa có thông phòng trong nhà. Ngoại trừ tính tình có chút lạnh lùng, còn những phương diện khác coi như là xuất sắc. Hắn bây giờ làm quan ngũ phẩm trong cấm vệ quân nên cũng tính là có sự nghiệp.
Thế nhưng điều này còn chưa phải là trọng điểm chú ý của Thẩm Mậu. Ông dùng tay kéo chăn vừa rồi được Tạ thị đè chặt cho thoải mái một chút rồi mặt mày tán dương: “Ta thấy An Sơ Dương cũng có ý đối với Vân Khanh nhà ta. Ngày hôm nay con ngựa kia điên rất hung bạo khiến cấm vệ quân trên đường nhìn thấy rồi lại tránh ra hết, nhưng hắn lại xông tới không hề sợ hãi là quá nửa cũng muốn nịnh bợ nhạc phụ ta đây. Còn nữa, lúc con gái chúng ta tiến vào, nàng chú ý xem mặt của hắn cũng không còn lạnh băng như vậy...” Bởi vì An Sơ Dương có ý đối với Vân Khanh nên có khả năng đã đề cập với An thượng thư. Như vậy mới có thể khiến An thượng thư âm thầm đề cập với ông ở trong yến hội, đại khái là muốn xem xem cuối cùng ý tứ của Thẩm Mậu như thế nào?
Lúc thế gia kết thân, tuy nói nhìn ưng nhà nào thì tới nhà đó cầu hôn nhưng cũng không phải tùy tiện mà tới. Đầu tiên sẽ trải qua việc mọi người hai nhà hoặc là những người quen biết hiểu rõ ý tứ lẫn nhau, nếu hai bên đều có ý mới chính thức đến nhà để từ đó mới tránh khỏi xấu hổ bị cự tuyệt.
Người làm cha mẹ sẽ tương đối lưu ý những khía cạnh này, nhưng phương hướng chú ý của Tạ thị và Thẩm Mậu dường như bất đồng: “Nhưng thiếp lại thấy Cẩn Vương thế tử bình thường không có việc gì cũng qua đây rồi nói là thích Mặc nhi, Hiên nhi nên còn tặng mấy món đồ chơi tới để kiếm cớ tới tìm Vân Khanh. Chàng nói trong kinh thành nhiều phủ cũng có trẻ con như vậy, nhưng hắn hết lần này tới lần khác chỉ tới nhà chúng ta là vì điều gì?”
Thẩm Mậu đi ra ngoài lâu như vậy, không biết chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này. Ngày hôm nay cũng vì sau khi An thượng thư ra hiệu cho ông một ý tưởng muốn kết làm thông gia nên ông mới đi quan sát biểu cảm của An Sơ Dương. Bây giờ nghe thê tử vừa nói như vậy thật đúng, lúc đó Cẩn Vương thế tử cũng là ngàn cân treo sợi tóc đã mạo hiểm vào thùng xe của xe ngựa bất cứ lúc nào cũng có thể quay cuồng nguy hiểm để kéo ông ra ngoài.
Ông không khỏi sinh ra tính kiêu ngạo của người làm cha, nheo mắt nói: “Nói như vậy là Vân Khanh cũng nhận được rất nhiều ưu ái? Vậy rốt cuộc phải gả con gái cho ai nào, xem ra cả hai đều không tệ...”
Tạ thị nhìn vẻ mặt tự hào của ông liền mỉm cười quay đi, trong ánh mắt lại có vẻ ảm đạm: “Bây giờ con gái là quận chúa nên chúng ta không làm chủ được hôn sự của con.”
Vừa nghĩ đến điều này, nụ cười trên mặt Thẩm Mậu liền nhạt nhẽo. Nghĩ tới bản thân không thể làm chủ được hôn sự của con gái mình, ngược lại phải cho Minh đế là kẻ chẳng có một chút giáo dục quyết định, trong lòng ông cũng có chút không phục. Ông lầm bầm một câu: “Sao đột nhiên lại trở thành quận chúa vậy...”
“Đúng vậy, sao lại trở thành quận chúa vậy...” Tạ thị cũng than một tiếng. Bỗng bên ngoài có nha hoàn đẩy cửa bước vào khiến hai người ngừng cuộc đối thoại.
Đêm cuối thu đã không còn côn trùng, trên đường phố yên tĩnh thỉnh thoảng có vài tiếng trẻ nhỏ khóc, đánh tan sự cứng nhắc. Lúc gió lạnh thổi tới cuốn tung đám lá cây rơi trên mặt đất, mảnh trăng khuyết lành lạnh trên bầu trời xanh thẫm tản ra ánh trăng nhàn nhạt.
Hai chiếc xe ngựa vội vàng phóng ra từ phủ Tiết Quốc Công, trên đường chỉ nghe tiếng vó ngựa rồi đậu ở trước cửa phủ Ninh Quốc Công.
Người cưỡi ngựa xuống xe, cánh cửa chỉ mở ra một khe nhỏ. Sau khi bên trong nhìn qua mới nhanh chóng vừa mở cửa vừa hô lớn: “Tiết Quốc Công tới...”
Mặt khác dẫn theo mấy người đi vào bên trong.
Tiết Quốc Công bước đi phía trước, gã sai vặt dẫn đường ngược lại do bước chân quá nhỏ, chạy chậm theo ngay sau bên trái. Họ vừa vào nội viện đã nhìn thấy An Ngọc Oánh đứng trước cửa với khuôn mặt nhỏ nhắn chưa dùng phấn trang điểm lộ ra một vẻ tái nhợt. Nàng ta lo lắng đi tới, kéo Tiết Quốc Công khóc lóc: “Ngoại tổ phụ, người nhanh chóng tới gặp mẫu thân đi! Mẫu thân có vẻ không chịu nổi rồi!”
“Nói bậy!” Tiết Quốc Công nhăn mày quát khẽ khiến những lời không may của An Ngọc Oánh nghẹn trong cổ họng. Lúc này ông mới sải bước đi vào trong phòng, Tiết Đông Hàm và thê tử Hải thị của mình đi theo phía sau cùng với thê tử Hoa thị của Tiết Đông Cốc.
Lúc này An lão thái quân ngồi trên chủ tọa trong phòng, Ninh Quốc Công bên cạnh đầu giường, An thượng thư và An phu nhân cùng với An Tuyết Oánh cũng đứng ở bên cạnh. Còn một người phụ nữ nằm trên giường được đắp kín chăn, khuôn mặt lại có chút xanh nhợt với khí tức yếu ớt, chính là Tiết thị.
Bên trong phòng có một mùi máu tươi thoang thoảng trộn lẫn với mùi hương xông nồng nặc khiến mùi càng thêm kỳ quái. Đó là Tiết thị sau khi bị hành hình trên bản đinh thành ra các vết thương chảy máu trên người vừa sâu vừa lớn. Sau đó bà ấy đã cầm máu nhưng bởi vì những chiếc đinh làm thương tổn nội tạng nên mỗi ngày đều sẽ nôn ra máu. Từ sáng sớm hôm nay bắt đầu bắt đầu nôn ra máu không ngừng nên đã gọi đại phu tới khám nhưng cuối cùng cũng không có cách nào chữa được.
Chân mày Tiết Quốc Công nhíu chặt, bước nhanh tới bên giường nhìn khuôn mặt của Tiết thị. Trên hai tròng mắt của bà đã không còn khí thế kiêu ngạo thường ngày mà hiện lên nhan sắc xám đen giống như đã không còn thần sắc khi nhìn về phía trước. Da dẻ bà khô quắt có sự xanh xao của thiếu máu, hơn nữa có sự khô kiệt do thiếu nước nên môi miệng bong, da trắng bệch khiến không thể nhìn ra dáng vẻ cao quý trước đây chút nào.
“Lệ nhi!” Trong lòng Tiết Quốc Công cũng căng thẳng khi nhìn dáng dấp con gái mình hôm nay, bước tới gọi lớn một tiếng chất chứa bao vẻ nhân từ.
Lúc này trong cổ họng Tiết thị vẫn đang có bọt máu trào lên, từng ngụm máu dường như lại có dấu hiệu tuôn trào. Sau khi nhìn thấy phụ thân, bà vươn tay ra khỏi chăn rồi gọi lớn: “Cha...”
Đi đôi với một tiếng này còn có huyết dịch chảy ra từ khóe miệng. Nha hoàn chăm sóc bên cạnh lập tức lót khăn ở cạnh gò má, thấm khô máu xong lại dùng khăn lau sạch khóe miệng của bà, rồi để cho một nha hoàn bưng nước đi thay.
Dường như mùi máu tươi trong không khí lại nồng nặc thêm một chút.
Tiết Quốc Công nhìn từng chậu nước đỏ au khiến vành mắt có chút đỏ lên, nắm tay Tiết thị: “Lệ nhi, cha ở đây rồi.”
Dường như sau khi Tiết thị nôn ra một ngụm máu, tinh thần lại khá hơn một chút, bà mở mắt nhìn Tiết Quốc Công giống như phải nhìn thật rõ rốt cuộc ánh mắt đó có phải đúng là của ông hay không. Sau khi nhìn trừng trừng thêm mấy giây, bỗng nhiên bà quay đầu về phía những người khác với đôi mắt đều là màu sắc hắc ám: “Các người ra ngoài, các người đều ra ngoài hết đi!”
Ninh Quốc Công trông coi Tiết thị cả một ngày nên thấy tinh thần bà lúc này kích động, không nhịn được nói: “Nàng đừng kích động, cẩn thận sức khỏe...”
“Ra ngoài! Các người đều ra ngoài đi! Ta có lời muốn nói với cha!” Tiết thị lập tức nói rất nhiều lời vì tinh thần đã khá hơn, cũng không thở dốc và cũng không hộc máu.
An phu nhân bị ánh mắt của Tiết thị nhìn chằm chằm đến mức có chút chột dạ, dù sao ánh mắt của một kẻ ác quỷ gầy yếu đến xanh xao vẫn rất khủng bố. Kỳ thực bà đã muốn đi từ sớm vì thật sự An phu nhân chẳng có chút đồng cảm nào đối với Tiết thị vì những người bà ta muốn hại chết lúc đó còn có bản thân Tuyết Oánh nữa. Có điều An phu nhân vẫn quay đầu nhìn An lão thái quân để đợi bà lên tiếng.
An lão thái quân khẽ nhíu mày nhìn Tiết thị giống như người điên, trong ánh mắt chất chứa sự bất mãn sâu sắc. Người con dâu này ỷ vào nhà mẹ đẻ là Tiết Quốc Công nên ngày thường chẳng hề tôn trọng bà chút nào, nhưng hết lần này tới lần khác Ninh Quốc Công lại nghe lời vợ nói và có cảm tình sâu sắc đối với Tiết thị. Tiết thị dựa vào những điều này mà tác oai tác quái, khiến từng người được An lão thái quân làm chủ cho Ninh Quốc Công nạp làm tiểu thiếp đều bị Tiết thị dùng đủ mọi cách giết chết. Cho tới bây giờ Ninh Quốc Công vẫn không có lấy một mụn con trai khiến bà đã bất mãn từ lâu.
Khi đó con trai không ở bên cạnh mà bà lại chỉ có một người con dâu nên cũng không có cách nào dùng khả năng của bản thân để đối phó với Tiết thị. Bây giờ An phu nhân đã tới, người con dâu hiền lành rộng lượng này có lẽ thuận mắt hơn Tiết thị rất nhiều. Bà sẽ không trưng ra bộ mặt mẹ chồng này ở khắp nơi, mà ngay cả cháu gái An Tuyết Oánh cũng nhu thuận hiểu chuyện hơn hẳn An Ngọc Oánh.
Bây giờ Tiết thị đang bệnh như vậy mà còn lớn lối như thế. Hừ, lợi hại, có lợi hại hơn nữa thì đến giờ cũng không phải là bộ dạng này sao.
Trong mắt An lão thái quân lóe lên vẻ tàn khốc vì trong lòng cực kỳ bất mãn đối với Tiết thị, nhưng việc tu dưỡng nhiều năm khiến cho bà cũng không biểu hiện lên mặt.
Cuối cùng vẫn là Tiết Đông Hàm mở miệng nói: “Lão thái quân xá cho muội muội thân bị trọng thương nên nhất thời tâm tình bất ổn, bây giờ nàng muốn nói vài lời cùng phụ thân, cũng xin lão thái quân lượng thứ.” Cho dù bản thân Tiết thị có bị trọng thương không hay còn có nguyên nhân khác, nhưng gào thét với An lão thái quân như vậy chính là bất hiếu, An lão thái quân hoàn toàn có thể phớt lờ. Tiết thị sắp chết nên cũng không có gì nhớ nhung nữa. Nhưng An Ngọc Oánh vẫn phải tiếp tục sống, nếu nàng đã có một mẫu thân có tội danh khi quân mà Tiết thị lại thêm một tội danh bất hiếu, ngay cả An Ngọc Oánh làm trắc phi của Tứ hoàng tử thì sau này cũng rất chật vật.
Nghe xong lời nói của Tiết Đông Hàm, sắc mặt An lão thái quân trưng ra vẻ không vui. Bà đứng ở đây đã cảm thấy xúi quẩy mà mùi máu tươi khắp phòng cũng khiến trong lòng bà buồn bực khó chịu. Tuy lời nói của Tiết thị vừa rồi cực kỳ thất lễ, thế nhưng hiện nay phủ Ninh Quốc Công và phủ Tiết Quốc Công cũng không còn trở mặt, bà bèn theo lời của Tiết Đông Hàm mà mở miệng nói: “Tiết thị đã nôn ra máu cả ngày hôm nay rồi, lúc này nếu đã khỏe thì nghỉ ngơi sớm một chút.”
An lão thái quân dứt lời liền đứng lên, An phu nhân lập tức đứng bên cạnh cùng với An Tuyết Oánh đỡ An lão thái quân đi ra ngoài, An thượng thư cùng với Ninh Quốc Công theo phía sau. Từ đầu đến cuối cũng không ai gọi An Ngọc Oánh, vì hiển nhiên cháu gái này ở trong mắt của An lão thái quân cũng giống như là người nhà họ Tiết.
An Ngọc Oánh cũng không muốn đi theo những người khác ra ngoài, lúc này nàng quỳ gối trước giường nhìn Tiết thị, dựa vào Tiết Quốc Công gọi lớn: “Ngoại tổ phụ...”
Tiết thị đợi sau khi mọi người của phủ Ninh Quốc Công rời khỏi đây, ánh mắt nhìn con gái như hoa như ngọc. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bà ta lướt qua vạn phần oan ức và trong ánh mắt đều là sự yêu thương, bà ta nhớ tới Minh đế ban hôn mà gào lên, trong cổ họng khô khốc: “Phụ thân, con biết con sống không được bao lâu nữa, bây giờ lại là một phế nhân ngay cả đứng dậy cũng không được, người phải giúp Ngọc Oánh báo thù, báo thù...”
Ánh mắt của bà ta vừa rồi rõ ràng là xám đen mà lúc này lại bắn ra hai luồng ánh sáng cực kỳ hung ác, tất cả hợp lại cùng với mái tóc khô xác và khóe môi tái nhợt khiến Hải thị và Hoa thị đều có chút sợ hãi.
Các phu nhân cũng không có nhiều cảm tình sâu sắc với cô em gái chồng này vì sau khi gả đến Tiết gia, Tiết thị ỷ vào bản thân là con gái yêu của Tiết Quốc Công mà ức hiếp họ không ít. Sau khi bà ta lập gia đình, mỗi lần gặp gỡ cũng đều vênh váo hống hách, không hề coi họ là chị dâu chút nào. Nếu không phải vì chồng và cha chồng, Hải thị và Hoa thị tuyệt đối không muốn gặp người em chồng này.
“Được, vi phụ nhất định báo thù thay con, giết chết Thẩm Vân Khanh. Bây giờ con không nên suy nghĩ nhiều mà nên nghỉ ngơi cho tốt mới là điều đúng đắn.” Tiết Quốc Công nhỏ giọng an ủi con gái, đáy mắt ông ta đang lóe lên ánh sáng đen tối giống như Tiết thị.
Tiết Quốc Công an ủi như vậy nhưng Tiết thị không hề yên tâm, dường như trong cổ họng lại có vài tiếng lầm rầm còn kiên định hơn lúc nãy: “Phải khiến nó sống không bằng chết! Sống không bằng chết! Ngọc Oánh bị nó làm hại, hãm hại phải làm thiếp...”
Hải thị biết đầu đuôi sự tình nên nói thật là bà cũng có vài phần khinh thường An Ngọc Oánh. Để được gả cho Cẩn Vương thế tử mà giở ra đủ mọi thủ đoạn, trước đây đấu không lại quận chúa Quý Thuận tàn nhẫn bá đạo nên bây giờ lại tới nhằm vào quận chúa Vận Ninh, cuối cùng vẫn là tự mình hại mình mất hết thể diện khắp chốn kinh thành. Mọi người bên ngoài đều đang đồn đại An Ngọc Oánh thần kinh sợ hãi đến mức điên điên khùng khùng, lại có mẫu thân phạm vào tội lớn nên có thể gả cho Tứ hoàng tử làm trắc phi đã tốt lắm rồi.
Bà không khỏi mở miệng nói: “Tiểu cô, người đừng giận! Ngọc Oánh là trắc phi, nếu Tứ hoàng tử về sau quang vinh lên ngôi, sau này Ngọc Oánh ít nhất cũng là hoàng quý phi...”
“Trắc phi cái gì! Còn không phải là một người thiếp sao!” Đột nhiên giọng nói của Tiết thị rú lên với âm thanh sắc nhọn nhưng đoản khí. Sau đó khóe miệng lại bắt đầu có máu tươi chảy ra không ngừng với ánh mắt trợn trừng phẫn nộ nhìn Hải thị, thật sự rất giống với ma quỷ chết oan đòi mạng từ địa ngục chui ra. Quả thực khiến Hải thị sợ đến mức tránh đi sau lưng của Tiết Đông Hàm rồi mới nhẹ nhàng giải thích:
“Ta không phải có ý này. Tiểu cô, người hãy thả lỏng tinh thần. Việc này là thánh chỉ ban hôn của bệ hạ ban xuống nên cho dù gả qua cũng không hề thua kém so với chính phi...”
“Được rồi!” Tiết Đông Hàm nghe Hải thị vẫn đang nói không ngừng, biết rõ muội muội tâm cao khí ngạo này của mình sao có thể dễ dàng chịu đựng con gái bảo bối của mình đi làm thiếp. Bất kể Hải thị nói điều gì cũng chỉ khiến Tiết thị càng thêm phát điên mà thôi.
Hải thị bị trượng phu khiển trách một câu, lúc này mới ngậm miệng, còn Tiết thị thì dùng hết sức lực vốn có cầm lấy tay của Tiết Quốc Công, đáy mắt lộ ra sự khẩn cầu mãnh liệt với giọng nói run rẩy gào lên: “Cha, nhất định phải khiến con tiện nhân Thẩm Vân Khanh kia làm thiếp, làm thiếp! Sau đó để cho nó sống không bằng chết, nếu không, con gái chết cũng không cam tâm...”
Bà ta nói tới đây, bỗng nhiên người bắt đầu run rẩy kịch liệt, trợn trắng mắt lên rồi đột nhiên im lặng trở lại với dáng vẻ nanh ác đáng sợ. An Ngọc Oánh sợ đến mức lui về sau hai bước rồi mới la lớn: “Đại phu, mau tới đây...”
Đại phu vẫn luôn đứng hầu ở bên ngoài nhanh chóng tiến đến cứu chữa, chốc lát trong nhà lại rối loạn một hồi. Cũng may sau khi đại phu kiểm tra một lượt, lau mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa, nói: “Phu nhân của Ninh Quốc Công lên cơn phẫn nộ đã bất tỉnh, nhưng...”
Đại phu dừng một chút, Tiết Đông Hàm lập tức hỏi: “Làm sao?”
Đại phu nắm chắc nguyên tắc chăm sóc người bị thương, dưới bầu không khí tràn đầy sát ý trong mắt những người chung quanh, nói: “Nội tạng của phu nhân Ninh Quốc Công bị hao tổn khiến nôn ra máu không ngừng, mà giận dữ nôn ra máu như vậy chỉ sợ không có ích lợi gì đối với cơ thể.”
Bà ta vốn không sống được bao lâu nữa, hàng ngày còn nôn liên tục như thế, cho dù là người khỏe mạnh cũng có một ngày thổ huyết đến chết.
Phu nhân của Ninh Quốc Công vẫn luôn tĩnh dưỡng, lúc đầu cũng không dao động lớn như vậy. Là bởi vì An Ngọc Oánh biết bệ hạ thay nàng chỉ hôn cho Tứ hoàng tử, còn làm trắc phi, mau lẹ tới khóc lóc kể lể với Tiết thị mới dẫn đến trong lòng Tiết thị sục sôi mà thổ huyết không ngừng hôm nay.
Nhưng khi thấy tình hình hôm nay, trong lòng An Ngọc Oánh không tả hết khổ sở. Vừa rồi mẫu thân nói nhiều câu như vậy nhưng không hề nói một câu muốn Tiết Quốc Công đi từ hôn với bệ hạ. Tiết thị chỉ nói phải báo thù Thẩm Vân Khanh, nhưng rõ ràng không hề từ chối việc ban hôn này.
Tiết Quốc Công thấy Tiết thị đã ngủ nên cả nhà cũng không tiện ở đây lâu, cáo từ về tới phủ Tiết Quốc Công.
Lúc này trong đại sảnh ngọn đèn dầu sáng rõ, sắc mặt Tiết Quốc Công âm trầm. Vừa rồi ông đi hỏi đại phu, đại phu đã nói Tiết thị tối đa cũng chỉ có thời gian nửa năm. Tiết Quốc Công nhìn thấy bộ dạng Tiết thị dầu hết đèn tắt, cho dù trong lòng đã có chuẩn bị nhưng vẫn khó chịu không thôi. Ông ngước con mắt xám đen lên nhìn về phía con trai cả và hai con dâu, trong giọng nói hàm chứa lạnh lùng: “Vừa rồi con cũng nghe thấy lời của muội muội con. Tâm nguyện của nó như vậy có cách nào để giải quyết được bây giờ?”