Khi Minh Đế đi vào Vân Khanh đang đứng ở trong Thiên Điện liền tiến đến hành lễ rồi đứng hầu ở một bên. Tây Thái Hậu cùng công chúa Quý Thuận cũng đi ra.
Minh Đế nhìn thoáng qua công chúa Quý Thuận rồi nhìn Bảo Chiêu Nghi đang nằm ở một bên khẽ nhíu mày hỏi: “Đã có chuyện gì xảy ra? Đang yên đang lành sao lại bị thương ở trên mặt vậy?”
Vào lúc Minh Đế đến Ngự y đã đem tình hình thương thế của Bảo Chiêu Nghi bẩm báo với ông. Bảo Chiêu Nghi là một trong những tú nữ được sủng ái gần đây nên ông cũng có chút thương tiếc.
Tây Thái Hậu biết chuyện hôm nay sẽ không thể âm thầm xử lý được nên nét mặt liền lộ ra vẻ chỉ trích nhìn công chúa Quý Thuận mắng: “Ngươi cũng thật là... Tự nhiên dùng dược phấn gì đó lại còn để cho con súc sinh kia làm người khác bị thương. Đúng là cũng có chút không phải rồi! “
Tây Thái Hậu nói vậy dường như đã đem âm mưu phá hủy gương mặt Vân Khanh nói thành do súc sinh không hiểu chuyện gây ra. Có lẽ trước khi Minh Đế đến đã có cung nhân bẩm báo chuyện này nên ông đến đây chắc không đơn giản chỉ vì Bảo Chiêu Nghi mà thôi.
“Làm sao có thể náo loạn như vậy! Đây cũng không phải lần đầu tiên con mèo của ngươi làm người khác bị thương! Hôm nay lại còn thả nó đi gây chuyện thì về sau còn ai dám vào cung cùng Thái hậu giải sầu chứ!” Minh Đế nhìn thoáng qua Bảo Chiêu Nghi chỉ thấy dung mạo động lòng người lúc trước nay không còn nữa mà thay vào đó là một tầng băng vải dính đầy máu liền khoát tay để cung nhân nâng nàng ta đi mà không còn một chút thương tiếc nào. Ông quay sang nhìn Vân Khanh khi thấy nàng không bị thương mới yên tâm bởi việc sắp tới phải đưa người đến Tây Vực để hòa thân, nếu dung nhan bị hủy thì chỉ sợ Thái tử Tây Vực cũng không còn muốn lựa chọn nàng nữa.
Tây Thái Hậu và Minh Đế cứ mỗi người một câu, chỉ trong chốc lát đã đem chuyện này giải quyết êm đẹp. Đã có một con súc sinh làm lá chắn nên dù có thể nào chăng nữa cũng sẽ không xử phạt công chúa Quý Thuận.
Đây là chỗ thông minh của công chúa Quý Thuận. Nàng ta sẽ không để cho người khác nắm được chứng cứ định tội mình, mặt khác ỷ vào sự sủng ái của Minh Đế và Thái Hậu rồi dựa vào một chút khôn vặt mà cứ thế làm xằng làm bậy.
“Bệ hạ, vừa rồi Bảo Chiêu Nghi còn nói công chúa Quý Thuận sai nàng ta hạ thủ với thần nữ mà con mèo này cũng là của công chúa Quý Thuận nuôi, điều này có phải có chút trùng hợp hay không? Thần nữ vô cùng kinh hoảng, không biết mình đã làm điều gì đắc tội với công chúa đến nỗi muốn hủy dung của thần nữ như vậy!” Vân Khanh vờ như không hiểu được Thái hậu và Minh Đế đang chuyển hướng sự việc, ánh mắt nàng không hề e dè nhìn Minh Đế với tư thái cung kính nhưng lời nói lại không hề nhượng bộ.
Hôm nay Tây Thái hậu đã cùng Vân Khanh nói chuyện cả một ngày nên nghĩ rằng Vân Khanh là người biết tiến biết lùi nhưng lúc này lại phát hiện nàng không có dịu dàng nhu thuận, không chịu nín nhịn khi bị khi dễ như trong tưởng tượng của mình nên bà cảm thấy có chút không hài lòng. Bọn họ cũng đã nói công chúa Quý Thuận không đúng rồi mà Thẩm Vân Khanh vẫn chưa chịu bỏ qua, chẳng lẽ còn muốn khiến công chúa Quý Thuận bị phạt mới vừa lòng hay sao.
Minh Đế cũng có chút bất ngờ. Ông chưa từng nghĩ rằng Vân Khanh lại không chịu thoái nhượng mà trực tiếp nói ra âm mưu lúc nãy của công chúa Quý Thuận. Tính tình bộc trực như vậy không phải không có lợi bởi làm người được chọn đi hòa thân sẽ đại diện cho Đại Ung, cho nên một nữ tử không chịu từng bước nhượng bộ như nàng thì khi gả đến quốc gia khác cũng khiến cho người ta có một cái nhìn ấn tượng với Đại Ung.
Có thể thấy suy nghĩ của Tây Thái Hậu và Minh Đế là hai tư tưởng hoàn toàn khác nhau. Tuy cả hai đều cảm thấy bất ngờ với thái độ của Vân Khanh nhưng tư tưởng của Minh Đế lại xuất phát từ góc độ vì lợi ích của toàn cục.
Gương mặt Tây Thái Hậu có chút lạnh lùng nói: “Thẩm Vân Khanh, ai gia cũng đã nói rõ rồi. Bảo Chiêu Nghi là vì bị kinh hách nên nói năng lung tung còn con mèo này chẳng qua là trùng hợp đi qua. Ngươi nói như vậy chẳng khác nào là bảo công chúa Quý Thuận có điều gì bất mãn với ngươi hay sao?”
Bị Tây Thái Hậu chất vấn khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Khanh cũng trở nên lạnh lùng: “Bảo Chiêu Nghi bị thương ở mặt chứ không phải là đầu óc. Là nàng ta hồ ngôn loạn ngữ hay là do công chúa Quý Thuận gây ra thì Tây Thái hậu cứ hỏi thử công chúa Quý Thuận xem như thế nào?”
Tây Thái Hậu rõ ràng thiên vị công chúa Quý Thuận do vậy Vân Khanh cũng không tính cùng bà tranh luận, nàng nhìn công chúa Quý Thuận nói tiếp:“ Ta biết công chúa Quý Thuận thân phận cao quý không giống với ta, người là công chúa cao cao tại thượng về sau có Phò mã hết lòng quan tâm chăm sóc dỗ dành, mà thần nữ chỉ là con gái của một gia đình bình thường nếu không còn dung mạo thì về sau khó có thể kết hôn được. Ta cũng không muốn nói gì nữa chỉ muốn hỏi công chúa điện hạ một câu: Việc này thật sự có liên quan đến người hay không?”
Đúng là không biết lượng sức! Tây Thái Hậu thầm mắng và nhìn Vân Khanh với vẻ mặt khó chịu. Nếu không phải là còn cần Vân Khanh đi hòa thân thì giờ phút này bà sẽ không ngần ngại mà dùng tội danh phỉ báng công chúa xử phạt nàng 20 đại bản! Nàng ta là cái thá gì mà dám chỉ trích Hùng Yên Thải chứ!
Công chúa Quý Thuận đang đứng ở một bên yên lặng nhìn Vân Khanh với ánh mắt đầy vẻ chờ mong Tây Thái Hậu trừng phạt nhưng khi nghe xong lời của Vân Khanh nói, ánh mắt của nàng ta bỗng nhiên thay đổi liền bước đến quỳ xuống trước mặt hai người tỏ vẻ ăn năn và lớn tiếng nói:“Ngoại tổ mẫu, Hoàng cửu cửu (cậu),chuyện này đúng là do Yên Thải gây nên. Xin hãy trách phạt Yên Thải!”
Tây Thái Hậu nghẹn họng nhìn chằm chằm công chúa Quý Thuận. Bà đã nghĩ là Quý Thuận sẽ làm ra chuyện phản bác nhưng không ngờ nàng ta lại tự mình quỳ xuống thỉnh phạt và thừa nhận chuyện này là do mình gây ra.
Ngay cả Minh Đế cũng cảm thấy kinh ngạc, hơi nheo mắt nhìn Vân Khanh rồi mới lên tiếng hỏi: “Yên Thải, ngươi có biết mình vừa nói gì không?“. Chuyển biến này thật kỳ lạ. Tuy ông sủng ái Hùng Yên Thải nhưng không có nghĩa là không hiểu tính cách của nàng ta như thế nào cho nên tình huống này có chút khác lạ. Ông không rõ vì sao công chúa Quý Thuận lại đột nhiên thừa nhận việc này là do nàng ta tạo ra.
Công chúa Quý Thuận làm như không thấy sự kinh ngạc của hai người tiếp tục nói: “Vì lúc ở trên đường về nhà con và Vân Khanh đã xảy ra tranh chấp. Nàng ta tham gia thi đấu đứng hạng hai nên trong lòng Yên Thải không thích, do vậy chỉ muốn làm gì đó để trả thù nàng ta. Hôm nay thấy nàng ta ngủ lại trong cung liền sắp xếp thời gian rồi xúi Bảo Chiêu Nghi động thủ bằng cách dùng móng vuốt con mèo làm nàng ta bị thương.”
Càng nghe công chúa Quý Thuận nói thì sắc mặt Tây Thái Hậu càng trở nên khó coi, cắn răng nói: “Yên Thải, ngươi không phải là bị trúng mê dược gì chứ? Sự kiện kia rõ ràng là một chuyện ngoài ý muốn, ngươi tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy được.”
“Là con làm, Ngoại tổ mẫu, là Yên Thải khiến mọi người thất vọng rồi!” Công chúa Quý Thuận không chịu nói khác đi mà còn hướng hai người họ dập đầu cầu khẩn: “Những lời quận quân Vận Ninh vừa nói ra khiến Yên Thải cảm thấy hành vi của mình rất thất thố nên xin Ngoại Tổ mẫu trừng phạt giáng Yên Thải xuống làm Quận chúa để trấn an lòng người!”
Vào lúc Tây Thái Hậu nghe Quý Thuận xin được giáng làm Quận chúa đã bị chọc giận đến run người, ngay sau đó liền ngồi bệt xuống đất thở dốc. Sắc mặt bà trở nên tái nhợt, trán vã mồ hôi thỉnh thoàng còn ho khan, trong lúc hít thở còn có thể nghe được âm thanh khò khè nơi lồng ngực.
Công chúa Quý Thuận thấy vậy rất sợ hãi không biết Tây Thái Hậu vì sao lại như vậy liền quát lên với cung nữ bên cạnh: “Còn không mau dìu Tây Thái Hậu lên giường!”
Cung nữ sợ tới mức nhảy dựng, vội vàng đi lên đỡ Tây Thái Hậu. Nào ngờ các nàng chưa động chạm còn đỡ đến lúc chạm vào lại khiến Tây Thái Hậu càng khó chịu bật ho lớn, thậm chí mắt trợn trắng ra.
“Mau dừng tay!”, Minh Đế vừa thấy động tác của bọn họ lập tức quát lớn. Mấy người cung nữ lập tức dừng lại, tay chân luống cuống đứng một bên. Một người nội thị lanh lợi đã nhanh chóng chạy đi mời ngự y.
Ngự y vừa giúp Bảo Chiêu nghi chuẩn đoán xong liền quay về Thái y viện lấy thuốc do vậy lúc này muốn quay lại cần phải có thời gian.
Minh Đế nhìn Tây Thái hậu nằm trên đất sốt ruột mắng: “Các ngươi hầu hạ kiểu gì mà bệnh hen suyễn của Tây Thái Hậu lại phát tác như thế!”
Cung nữ bị dọa sắc mặt trắng bệch liền quỳ rạp trên mặt đất nói: “Bệ hạ, nô tỳ không biết...”
“Không biết! Hỏi cái gì cũng không biết!” Minh Đế đá văng cung nữ, vén áo choàng ngồi xổm xuống lo lắng hỏi: “Mẫu hậu, người cảm thấy thế nào rồi? Có nghe được nhi thần nói chuyện không?”
Tây Thái Hậu nằm trên đất không ngừng ho khan không trả lời Minh Đế, đôi mắt càng trợn càng trắng và dần dần lòng đen bị tròng trắng thay thế hoàn toàn.
Vân Khanh quan sát tất cả, lông mi nhíu lại trầm ngâm suy nghĩ. Bộ dạng của Tây Thái hậu như vậy nếu Ngự y không tới kịp chỉ sợ sẽ không qua khỏi.
Lúc này không thể để Tây Thái Hậu xảy ra chuyện gì được! Nghĩ đến đây Vân Khanh từ trên ghế lấy một cái gối ôm nhanh chóng đến ngồi cạnh Tây Thái Hậu rồi nâng tay bà để lên.
Công chúa Quý Thuận vừa thấy Vân Khanh muốn chạm vào Tây Thái Hậu thì sợ nàng sẽ làm ra chuyện gì bất lợi vì vừa rồi Tây Thái Hậu muốn bảo vệ mình mà chuẩn bị trừng phạt Vân Khanh, do vậy đưa tay ra ngăn lại nói: “Ngươi cũng không phải là Ngự y, không nên chạm vào Ngoại tổ mẫu!”
Nếu không phải là sợ Tây Thái Hậu chết khiến kế hoạch của nàng bị đảo lộn thì Vân Khanh cũng không buồn cứu giúp!
“Nếu người muốn cứu Thái Hậu thì không nên ngăn cản ta!” Sắc mặt Vân Khanh thay đổi, trong mắt tràn ngập lãnh ý kiên quyết nói và đem động tác của công chúa Quý Thuận ngăn lại, tiếp đó quay đầu nói với Minh Đế: “Bệ hạ, thần nữ biết phương pháp trị bệnh cho người bị hen suyễn do vậy hãy cho phép thần nữ thử một lần giúp Tây Thái Hậu bảo toàn tính mạng tức thời để đợi Ngự y đến.”
Minh Đế nhìn Tây Thái Hậu sắc mặt trắng bệnh, hô hấp khó nhọc, mỗi lần thở phát ra tiếng khò khè nên quay sang nhìn Vân Khanh thấy nàng có vẻ kiên định, ánh mắt bình tĩnh khiến người khác cảm thấy nàng có biện pháp nên gật đầu nói: “Ngươi hãy thử xem sao. Nếu Thái Hậu vì ngươi mà xảy ra chuyện gì, Trẫm nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Thấy Minh Đế đã mở miệng nên đương nhiên những người khác cũng không tiếp tục ngăn cản. Vân Khanh gọi một cung nữ giúp nàng đỡ Tây Thái Hậu ngồi dậy sau đó lấy một g,ối ôm để lên người cung nữ làm chỗ dựa giúp Tây Thái Hậu có thể từ từ mà ngả đầu ra phía sau.
Tiếp đó nàng dùng tay chà ấn chỗ Hộ Khẩu hợp cốc trên tay Tây Thái Hậu, vừa làm vừa nói với bà: “Xin người dùng lực làm vài động tác nuốt nước miếng, giống như thường ngày nuốt đồ ăn thức uống vậy.”
Sau khi được Vân Khanh đỡ ngồi dậy, Tây Thái Hậu cảm thấy cả người như nhẹ nhõm một chút, đến lúc được Vân Khanh ấn ở trên tay thì hô hấp cũng không còn khó khăn nữa, cơn ho đã đỡ hơn mà sắc mặt không còn trắng đến dọa người như lúc trước. Do vậy khi nghe thấy lời nàng nói liền lập tức cố gắng làm vài động tác nuốt nước miếng nhờ đó đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Minh Đế thấy thần sắc của Tây Thái Hậu đã tốt hơn liền nhẹ giọng hỏi: “Mẫu hậu cảm thấy thế nào rồi?”
“Đỡ nhiều rồi.” Tây Thái Hậu nghe thấy con trai hỏi và có thể mở miệng trả lời khiến trong mắt Minh Đế lộ ra nét mừng rỡ. Lúc nãy còn thấy bộ dáng của Tây Thái Hậu có vẻ như sắp chết đến nơi nhưng chỉ trong vòng chưa đến một khắc đã có thể mở miệng trả lời câu hỏi của Minh Đế.
Công chúa Quý Thuận nhìn Vân Khanh, ánh mắt biến hóa khó lường mang theo một chút lạnh lùng.
Vân Khanh nghe thấy Tây Thái Hậu trả lời trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm. Kinh nghiệm thực tế của nàng không nhiều nhưng từ lúc Tây Thái Hậu phát bệnh trong lòng nàng đã có phán đoán là bị hen suyễn, cho đến khi nghe Minh Đế nói thì mới hoàn toàn khẳng định được bệnh tình của Tây Thái Hậu.
Tiết trời thu đông chính là thời kỳ bộc phát của căn bệnh này, mặt khác Vân Khanh cũng để ý thấy trong điện của Tây Thái Hậu tuy rằng rất hoa lệ nhưng lại không có một chút khói hương, cũng không có bình hoa tươi nào bày trong nội điện. Những điều này chính là để tránh không cho bệnh hen suyễn có thể tái phát. Lúc nãy Tây Thái Hậu rõ ràng là do bị kích động nên dẫn đến phát bệnh.
Đây đều là kinh nghiệm đúc kết lại khi nàng ở Dương Châu được Vấn lão thái gia cho tiến hành diễn tập đại phu và bệnh nhân. Hôm nay nếu không phải sợ ảnh hưởng đến những việc về sau thì nàng cũng sẽ không nhúng tay vào.