Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 365: Chương 365: Thái Hậu Triệu Kiến




Buổi tối sau khi trở về từ hội thưởng cúc thì nội thị trong cung đến thăm Đột An Bá phủ.

Đột An Bá Thẩm Mậu còn ở hải ngoại chưa về cho nên Tạ thị cùng Vân Khanh đi ra tiếp chỉ. Nội thị rất khách sáo mỉm cười vui vẻ sau đó phân phó người phía sau bưng hai đĩa trái cây tươi mới đem lên rồi nói: “Từ khi cả nhà Đột An Bá vào kinh đến nay Tây Thái Hậu đã vô ý bỏ lỡ nên ngày hôm nay cho nô tài sai người tặng trái cây đến.”

Tạ thị vội vàng tạ ơn sau đó cho người nhận trái cây đi xuống. Nội thị nhìn Vân Khanh đang đứng cạnh Tạ thị cười tủm tỉm nói: “Tây Thái Hậu nói nếu quận quân Vận Ninh có rảnh thì vào trong cung bồi lão nhân gia một chút.”

Lời này có thể nói là cực kỳ khách sáo, Vân Khanh vừa nghe liền cúi đầu đáp: “Tây Thái Hậu nếu muốn gặp thần nữ thì đương nhiên thần nữ sẽ phụng bồi ngài rồi, chỉ e ngại quấy rầy đến Thái Hậu nghỉ ngơi thôi.”

Nội thị vừa nghe đã hiểu ý của Vân Khanh liền nói: “Vậy nô tài phải trở về cùng Tây Thái Hậu bẩm báo là ngày mai quận quân Vận Ninh sẽ tiến cung.”

“Đa tạ công công.” Việc này ai nghe cũng hiểu rõ là Thái Hậu muốn Vân Khanh tiến cung, còn lời nói của nội thị cũng chỉ là qua loa cho có lệ mà thôi. Vân Khanh đáp ứng rồi nhưng trong đầu vẫn còn suy nghĩ về chuyện phát sinh trên Hội thưởng cúc hôm nay quả thật có chút kỳ lạ. Lúc nãy nàng ở trên xe ngựa cũng đã xem xét, suy nghĩ kỹ lại và đoán rằng Thái Hậu sẽ cho mời nàng vào cung tuy nhiên nàng không nghĩ tới là việc này lại đến nhanh như vậy.

Nàng đến kinh thành đã được nửa năm nếu nói Tây Thái Hậu thật sự muốn gặp mà hôm nay bà ấy mới triệu kiến nàng thì cũng hơi chậm trễ, cho nên tất nhiên không đơn giản là vì nguyên nhân này.

Vân Khanh cười cười, Tây Thái Hậu hay là ai cũng vậy, đều cho rằng nàng là kẻ ngốc, nói chính xác hơn là coi nàng như quân cờ có thể dùng cho bàn cờ của mình. Nhưng quân cờ cuối cùng nằm trong tay ai chưa đến phút cuối thì cũng không biết được.

“Vì sao bỗng nhiên Thái Hậu lại triệu con tiến cung vậy?” Sau khi tiễn nội thị đi Tạ thị có chút kỳ quái hỏi. Lần trước bà vào cung gặp Hoàng Hậu chính là muốn tính nhét cho Thẩm Mậu hai vị mỹ thiếp, lần này gọi Vân Khanh đi... Tạ thị đột nhiên nghĩ đến một chuyện, trên mặt mang theo một tia kinh ngạc: “Chẳng lẽ Tây Thái Hậu tính chỉ hôn cho con?”

Bà nghĩ đến chỉ có thể là chuyện này bởi không lâu nữa Vân Khanh sẽ làm lễ cập kê. Tây Thái Hậu không sớm cũng chẳng muộn lại đúng lúc này mà tuyên triệu nên khó trách làm cho Tạ thị nghĩ đến việc này.

“Nương, Thái Hậu nếu đã nói là muốn thỉnh nữ nhi đi trò chuyện vậy thì sẽ không lập tức chỉ hôn. Bà ấy dù thế nào cũng không thể tùy tiện chỉ định một người cho nữ nhi.” Vân Khanh thản nhiên bình tĩnh cười nói nhưng trong mắt lại ẩn giấu chút thâm cơ cùng một ý chí thật kiên cường.

Nếu Thái Hậu đã hạ ý chỉ, Tạ thị cho dù có lo lắng cũng không có biện pháp gì khác.

Còn Vân Khanh lại thản nhiên như thường, không hề có chút lo lắng lần này tiến cung sẽ phát sinh chuyện gì. Đến ngày tiến cung nàng thay quần áo cho phù hợp, do tiến cung yết kiến Thái Hậu nên trang phục của nàng có chút long trọng tuy nhiên lại không phải là trường hợp quan trọng nên không cần quá diễm lệ, chỉ cần hợp lễ nghi là được.

Vân Khanh ngồi xe ngựa đến trước Tử Cấm Thành sau đó xuống xe thay bằng kiệu nhỏ đi vào. Nhìn con đường chung quanh lát bằng đá cẩm thạch lạnh lẽo, tường thành màu đỏ sơn son thiếp vàng nguy nga nhưng trong mắt nàng vẫn luôn bình tĩnh.

Có lẽ trong mắt những người khác nơi này chính là nơi hấp dẫn nhất trên đời nhưng trong nhận thức của Vân Khanh đây cũng là nơi mãnh thú hung dữ nhất trên thế giới trú ngụ. Họ không có răng nanh sắc bén cũng không có móng vuốt cứng rắn nhưng lại có thể dùng động tác khép mở cánh môi khiến cho sinh tử của một người kết thúc trong nháy mắt. So họ với dã thú trong rừng thì lại càng đáng sợ hơn.

Từ lúc bước chân vào cửa cung nhất định phải đề cao tinh thần cảnh giác, cẩn thận mỗi một động tác, mỗi một câu nói bởi người trong này chính là người chú trọng quy củ nhất trên đời và cũng là loại có thể dùng quy củ để quyết định mạng sống của người khác.

Đi qua quảng trường, Vân Khanh đến bên trong nội cung rồi dưới sự chỉ dẫn của cung nữ cho hạ kiệu, sau đó theo nàng ta đi đến Từ Ninh cung nơi Thái Hậu ở..

Hoàng cung là cung điện xinh đẹp nhất trên thế giới, tất cả mọi thứ đều là tâm huyết của những người thợ tài ba trong đó Thái Cực trì chiếm cứ hơn phân nửa Hoàng Thành, khi rộng khi hẹp dưới hành lang gấp khúc xuyên qua từng tầng núi giả. Trong không khí tản ra mùi hoa, nơi nơi đều là cảnh xuân tươi đẹp không có chút nào là tiết trời mùa thu.

Đột nhiên xuất hiện một mỹ nhân mặc cung trang, trang điểm tinh xảo từ con đường bên trái đi ra, một tay nắm lấy tay cung nữ bên cạnh một tay sờ sờ cây trâm trên đầu.

Cung nữ dẫn đường nhìn thấy nàng ta khom mình hành lễ nói: “Nô tỳ gặp qua Bích Sung Dung*.” (sung dung là một danh hiệu của tú nữ)

Nữ tử được gọi là Bích Sung Dung đưa tầm mắt đánh giá Vân Khanh đang đi phía sau cung nữ, đôi mắt hơi hơi nhíu lại, khóe môi khẽ cong lên mang theo vài phần khinh thị hỏi: “Người đi phía sau ngươi là cung nữ mới tới sao?”

Cung nữ dẫn đường lập tức trả lời: “Thưa Bích Sung Dung, vị này là Quận quân Vận Ninh.”

Chưa nghe cung nữ trả lời còn đỡ, đến khi nghe xong vị Bích Sung Dung liền che miệng cười, nét châm chọc hiện rõ trên mặt: “Thì ra chính là vị thiên kim của Thẩm gia vốn là thương nhân chi nữ sau lại được thăng làm quận quân Vận Ninh. Khó trách vừa nhìn đã thấy một loại tục khí, từ xa đã ngửi thấy mùi tiền.”

Cả nhà Đột An Bá phủ ở kinh thành danh tiếng lan xa, từ trên xuống dưới, quan lớn quan nhỏ đối với thương hộ vận khí vô cùng tốt này có rất nhiều loại tâm tình khác nhau nên vị Bích Sung Dung này biết cũng không phải là chuyện lạ gì.

Vào lúc nàng ta nói chuyện Vân Khanh liền ngẩng đầu nhìn kĩ vị Bích Sung Dung. Tuổi tác của nàng ta áng chừng khoảng độ mười lăm mười sáu tuổi, phong hào lại là Tam phẩm Sung Dung nên vừa nghĩ cũng biết là tú nữ vừa vào năm nay.

Nhưng thấy làn da của nàng ta tinh tế mịn màng, hai mắt đen láy long lanh dưới ánh mặt trời, đôi môi tươi mọng tản ra mị lực mê hoặc vô vàn, trên mái tóc cài nhiều cây trâm trân quý giá trị xa xỉ, trong mi mắt mang theo kiều mị và khoe khoang vừa nhìn là có thể biết nàng ta sau khi tiến cung được sủng ái, hơn nữa xuất thân không thấp nếu không cũng sẽ không ở trong hai tháng ngắn ngủn liền được phong làm Sung Dung.

Chỉ là không biết sao vị Bích Sung Dung này mới gặp mặt lần đầu tiên đã tỏ ý đối địch với nàng. Tự ngẫm thấy mình cùng các phi tần trong cung trước giờ không có qua lại nên xem ra lại là tai họa tự động đến cửa, do đó cũng không cần nàng phải phí sức đi tìm hiểu.

Bích Sung Dung này có thể trùng hợp đi ra đây chỉ sợ phía sau là có người sai sử. Nhìn bộ dáng của nàng ta có lẽ không phải là người thông minh do vậy khả năng bị người khác xem như công cụ cũng là điều dễ hiểu, tuy nhiên không biết người sau lưng là ai đây.

Ánh mắt Vân Khanh nhìn lướt qua bốn phía, bên này cây cối sum xuê, bóng hoa trùng điệp, núi giả chồng chất nên muốn giấu một người cũng thật dễ dàng. Nếu người sau lưng đã không muốn hiện thân như vậy một màn trước mắt này cũng không có ý nghĩ gì nữa rồi.

Vì thế nàng nhợt nhạt cười hướng về phía Bích Sung Dung nói: “Ta phụng ý chỉ của Tây Thái Hậu tiến cung đương nhiên là phải mặc trang phục theo nghi thức điều này cũng đồng nghĩa với việc tôn trọng Tây Thái Hậu. Nghĩ đến Bích Sung Dung ở trong cung đã lâu lại là người được Tây Thái Hậu cùng Bệ hạ sủng ái tất nhiên là biết rõ những quy củ này, vậy mong ngươi giúp nhìn xem trên người ta có cái gì không phù hợp với quy củ vậy?”

Bích Sung Dung không nghĩ tới Vân Khanh lại được giáo dưỡng tốt như thế, bởi nàng ta cho rằng người này chẳng qua chỉ là con gái của thương nhân làm sao sẽ hiểu được quy củ, lễ nghi. Nào ngờ khi bị người khiêu khích nàng ta cũng chỉ cười yếu ớt mà không có dáng vẻ muốn phát giận, trong lời nói lại tâng bốc nàng lên cao khiến người nghe cũng rất thoải mái, do vậy ánh mắt liền nghiêm túc nhìn Vân Khanh đánh giá.

Vừa nhìn ngược lại phát hiện đối phương tuy rằng mặc quần áo mới cùng trang sức hoa lệ nhưng mỗi thứ đều là dựa theo quy củ mà làm không có một chỗ sai sót nào để chỉ trích, trừ bỏ vẻ tinh mỹ không còn điều gì có thể nói cho nên không khỏi có chút xấu hổ. Đột nhiên ánh mắt nàng ta nhìn đến cây trâm trên đầu Vân Khanh liền nhíu mày nói: “Cây trâm này của ngươi phía trên có khắc hình chim Phượng mà trong cung có quy định ngoại trừ phi tần nhị phẩm thì người khác không thể mang đồ trang sức bậc này.” Ít nhiều cũng bị nàng bắt được một chỗ sai.

“Bích Sung Dung lời nói không sai.” Vân Khanh mỉm cười nâng tay rút ra cây trâm trên đầu đặt trong lòng bàn tay rồi nhìn Bích Sung Dung bởi vì đắc ý mà đang vênh mặt, nàng cười càng thêm ôn hòa: “Nhưng có lẽ Bích Sung Dung không biết, cây trâm này là vật bệ hạ ban cho Vận Ninh, hôm nay Vận Ninh tiến cung đương nhiên vì muốn biểu hiện long trọng nên đem theo cây trâm này. Ta nghĩ Bích Sung Dung cũng biết, tuy rằng trang sức không thể vượt cấp nhưng nếu là do bệ hạ ban thưởng thì cũng có thể đeo.”

Bích Sung Dung hiển nhiên không nghĩ tới điểm ấy. Ngày đó Minh Đế tuy rằng không ban thưởng nhiều nhưng lại ban cho Vân Khanh không ít trang sức, trong đó có vài món phục sức vượt cấp. Đối với những món trang sức này Vân Khanh cũng biết tuỳ tình thế mà sử dụng, trong ngày thường nàng chắc chắn sẽ không đeo nhưng hôm nay tiến cung tuyệt không phải là chuyện tầm thường cho nên mang theo cây trâm như vậy có thể đúng lúc nhắc nhở một số người. Nàng tuy rằng từng là thương nhân chi nữ nhưng ở trước mặt Minh Đế và người trong thiên hạ thì việc nàng là nữ tử từng vì Đế Vương liều mình và nhận được phong hào Quận quân Vận Ninh là tuyệt đối không phải giả.

Bích Sung Dung không nghĩ tới Vân Khanh thái độ ôn hòa, khuôn mặt xinh đẹp, có tính tình tốt lại trong vài câu nói liền đem trọng điểm đẩy ra nhưng nàng cũng không phải vì thế mà im lặng cho qua liền nói: “Thì ra là thế, đây là vật Bệ hạ ban cho vậy ngươi lúc này đeo lên cũng không có vấn đề, chính là sau này vẫn nên cẩn thận một chút dù sao không phải gặp ai ngươi cũng có thể nói lời này. Ngươi nên biết người trong cung chú trọng nhất chính là quy củ.”

Quả thực là già mồm át lẽ phải, rõ ràng chính mình nói sai giờ còn muốn đem cái sai đổ lên trên người Vân Khanh, quả thực đang coi nàng là quả hồng mềm sao.

Như vậy chỉ có thể nói Bích Sung Dung này đã nhìn lầm người rồi.

“Bích Sung Dung đúng là người trọng quy củ, khi hướng người khác đưa ra yêu cầu cũng đã chứng minh điểm này.” Vân Khanh mỉm cười khiến Bích Sung Dung biến sắc: “Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói Bích Sung Dung là người yêu cầu người khác phải quy củ mà chính ngươi lại là người xem thường quy củ.” Vân Khanh tựa hồ sợ Bích Sung Dung nghe không rõ nên nhấn mạnh từng từ từng chữ cho dù ở trong hoa viên rộng lớn như vậy cũng khiến lời nàng trở nên thật rõ ràng.

Lúc này vừa đúng là sáng sớm có các phi tần khác đi dạo trong hoa viên nhìn đến nơi này có người đang cãi nhau. Các nàng xưa nay ở trong cung điện có chút buồn tẻ liền đứng qua một bên nhìn xem tình hình của hai người.

Trong đó một mỹ nhân dung mạo xuất chúng, mặc cung trang khí chất thanh nhã cầm quạt tròn trong tay, bước sen từ tốn đi lại. Đôi mắt ẩn tình liếc nhìn Vân Khanh rồi miệng cười nói: “Làm sao vậy, Bích Sung Dung, ngươi cũng ở nơi này?”

“Bảo Chiêu Nghi, ngươi có thể tới thì ta sao lại không thể tới?!” Xem ra Bích Sung Dung cùng vị Bảo Chiêu Nghi này tựa hồ không hợp nhau nên khi nhìn đến đối phương đáy mắt liền có hàn quang, thập phần không khách khí đáp lời.

Vị Bảo Chiêu Nghi bị đối đãi vô lễ như thế cũng không tức giận, dùng cây quạt che miệng nở nụ cười xinh đẹp nói: “Bích Sung Dung thật nóng nảy quá. Ta chẳng qua chỉ hỏi mà thôi ngươi cần gì phải tức giận như vậy.” Đáp lời xong nàng ta chuyển qua nhìn Vân Khanh sau đó cố ý đi lên phía trước vài bước chân thành hành lễ nói: “Quận quân Vận Ninh.”

Vân Khanh thấy nàng hành lễ khóe môi khẽ cười, thoạt nhìn có thể thấy được tranh đấu giữa những nữ nhân trong hậu cung lúc nào cũng chực nổ ra. Chỉ xem lần xung đột này giữa nàng cùng Bích Sung Dung cũng đã có người khác nhảy vào can thiệp.

Chiêu Nghi cùng Sung Dung đều là phong hào Tứ Phẩm trong hậu cung mà Bảo Chiêu Nghi lúc này vừa xuất hiện lại thi lễ chẳng khác nào phối hợp với lời của Vân Khanh châm chọc Bích Sung Dung nãy giờ nói nhiều như vậy lại không biết đối với tam phẩm quận quân Vận Ninh hành lễ.

“Bảo Chiêu Nghi quả nhiên là người hiểu biết lễ nghi.” Vân Khanh tránh sang bên cạnh khẽ cười nói, ánh mắt lẳng lặng nhìn Bích Sung Dung.

Nàng cũng không muốn làm khó Bích Sung Dung mà chỉ tiện thể mượn Bích Sung Dung làm ví dụ để cho mọi người biết được Thẩm Vân Khanh không phải là người dễ chọc, cũng không nên đang yên đang lành mà tìm đến nàng khiêu khích. Trước đó cũng nên suy nghĩ về phân lượng của mình cân nhắc xem rốt cuộc có đủ tư cách ấy hay không.

Bích Sung Dung không ngờ được lúc nãy là Vân Khanh gián tiếp mắng mình không hiểu lễ nghi. Giờ đây thấy Bảo Chiêu Nghi đối với Vân Khanh hành lễ còn mình lại đứng ở bên cạnh lâu như vậy không khỏi vừa giận vừa tức liền nhìn Vân Khanh ‘hừ’ một tiếng rồi trừng mắt liếc nhìn Bảo Chiêu Nghi quay lưng bỏ đi.

“Tính tình của nàng ta lúc nào cũng vậy, lúc ở nhà là bảo bối khi tiến cung được bệ hạ yêu thích nên đương nhiên sẽ kiêu căng một chút. Hi vọng quận quân Vận Ninh bỏ qua.” Bảo Chiêu Nghi nhìn thân ảnh Bích Sung Dung biến mất liền quay sang Vân Khanh giải thích.

Thoạt nhìn nàng ta có dáng vẻ thong dong bình thản nhưng chỉ dựa vào cuộc giằng co vừa rồi của nàng ta với Bích Sung Dung mà đoán thì thấy được mâu thuẫn giữa hai người cũng không nhỏ. Hơn nữa Vân Khanh cũng cho rằng mình ở trong cung không có lực ảnh hưởng gì quá lớn mà vị Bảo Chiêu Nghi này đột nhiên tiến đến lấy lòng, nếu so với vị Bích Sung Dung tính tình bộc trực kia thì càng có vẻ khả nghi hơn.

Người trong hoàng cung lấy lợi làm đầu nếu chuyện không có lợi sẽ chẳng có ai lại lỗ mãng hùng hồn đứng ra nói giúp người khác cả. Nếu điều này là thật có lẽ sau đây còn có cạm bẫy lớn hơn đang chờ nàng.

“ Tính tình thẳng thắn của Bích Sung Dung cũng không có điều gì không tốt, có lẽ cũng vì như vậy nên nàng ấy mới khiến người khác càng yên tâm kết bạn hơn.” Vân Khanh khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng đáp làm như không nghe ra hảo ý trong lời nói của Bảo Chiêu Nghi.

Bảo Chiêu Nghi mặt hơi biến sắc, trong mắt hiện lên một chút âm trầm. Lời của Thẩm Vân Khanh vừa nói thoạt nhìn không có gì nhưng nếu suy nghĩ kĩ lại đang ám chỉ với Bích Sung Dung rằng loại người bộc trực như vậy so với loại người âm hiểm còn tốt hơn nhiều. Điều này cũng chẳng khác nào ám chỉ Bảo Chiêu Nghi rắp tâm bất lương. Nhưng nếu không phải là người trong lòng có điều gì đó mờ ám thì sẽ rất khó nghĩ tới tầng hàm ý này, cho dù là bị người ám chỉ cũng không thể nói ra.

Xem ra Thẩm Vân Khanh quả nhiên không phải là nữ tử bình thường, nếu không cũng sẽ không giữ được danh nghĩa Quận quân đến bây giờ.

Cổ tay Bảo Chiêu Nghi nhẹ nâng: “Có lẽ Quận quân Vận Ninh là muốn đi đến Từ Ninh cung của Thái hậu. Vậy ta liền không quấy rầy ngươi nữa.”

Cung nữ bên cạnh nãy giờ vẫn luôn cúi đầu nghe các nàng rất đối thoại mà không có mở miệng ngăn cản lúc này mới nói: “Xin mời Quận quân Vận Ninh đi hướng bên này.”

Từ lúc Bích Sung Dung xuất hiện, vị cung nữ trong cung của Tây Thái Hậu không nói một lời cho dù có việc gì đi nữa. Chẳng lẽ nàng ta không hề lo lắng cho mình vì những việc này mà đến muộn, hay là nói nàng cũng giống như Bích Sung Dung đều do người khác sắp xếp ở đây để ra oai phủ đầu với Vân Khanh?

Có thể mua chuộc được cung nữ bên người Tây Thái Hậu lại có thể sai khiến Bích Sung Dung có lẽ không có mấy người. Chỉ sợ đây là Tây Thái Hậu sai sử, muốn Bích Sung Dung đến cản đường nàng.

Nghe nói Tây Thái Hậu xuất thân hèn mọn cho nên sau khi lên làm Thái Hậu liền chú trọng quy củ, mỗi tiếng nói cử động đều phải tuân theo quy củ để tỏ vẻ mình có tôn nghiêm của Thái Hậu. Mới vừa rồi Bích Sung Dung từng câu từng chữ đều là giảng giải quy củ, đây là đang ám chỉ cho Vân Khanh biết lần này đến chỗ Tây Thái Hậu cũng không thể thiếu quy củ, phải nhớ kỹ thân phận là con gái thương nhân của mình.

Vân Khanh cười nhạt lại cảm thấy loại hành vi này thật buồn cười, chẳng qua đối với vị Bích Sung Dung được Thái Hậu phái ra thì so với vị Bảo Chiêu Nghi lại không tính là gì. Nếu muốn làm cho Bích Sung Dung xấu mặt thì Vân Khanh chỉ cần trực tiếp nói ra việc Bích Sung Dung không tuân thủ lễ tiết còn Bảo Chiêu Nghi hoàn toàn có thể ở một bên xem cuộc vui mà không cần đứng ra làm vật cản. Trừ phi nàng ta muốn tạo ấn tượng tốt với Vân Khanh.

Đối với một người mới gặp lần đầu tiên lại cố ý lấy lòng, nếu không vì lợi ích thì cũng là có ý đồ gì đó. Mục đích của vị Bảo Chiêu Nghi này cũng thật khả nghi.

Mang theo nghi hoặc đi theo cung nữ dẫn đường Vân Khanh rốt cục cũng đến cửa Từ Ninh cung. Từ Ninh cung nằm ở phía Bắc mặt quay về hướng Nam, là cung điện có nội thất hoa mỹ nhất trong cung. Mỗi một chi tiết nhỏ của nơi này cùng với Trữ Tú cung của Hoàng hậu đều là dựa theo quy chế tốt nhất để xây dựng.

Dạo gần đây Tây Thái Hậu ưa thích trưng bày những món đồ xanh xanh vàng vàng hoa lệ phú quý, hơn nữa cũng do Minh Đế hiếu đạo muốn bù đắp lại những khổ sở lúc trước Tây Thái Hậu phải trải qua.

Vừa vào cửa liền có thể nhìn thấy bài trí trong cung đều là những món đồ có giá trị ngàn vàng, từ đại môn đến song cửa sổ đều được các thợ khéo tay làm ra một cách tinh xảo. Ngay cả hình ảnh tú nữ trên bình phong bát phúc cũng được thêu tỉ mỉ hoa lệ, nhìn từ xa trông rất sống động giống như nữ tử đang thật sự chuyển động trên đó.

Thái Hậu ngồi ở trên vị trí cao nhất mặc một thân trường bào màu lam đậm dệt kim thêu chữ “Thọ” khắp khắp thân áo, búi tóc hình tròn chỉnh tề cài cây trâm Phượng Ngậm Châu màu vàng, hai bàn tay đeo bốn chiếc nhẫn ngọc bích lớn. Bà ngồi ở trong điện rộng lớn, nét mặt nghiêm trang, hai tay đặt ở trên gối, thắt lưng thẳng tắp nhìn như hình ảnh Bồ Tát đang ngồi trong miếu vô cùng đoan trang.

“Vân Khanh thỉnh an Tây Thái Hậu.” Vân Khanh tiến lên hành lễ rồi cúi đầu chờ Tây Thái Hậu gọi đứng dậy. Mỗi một cử chỉ của nàng đều hết sức đúng mực.

Đây là lần đầu tiên Tây Thái Hậu nhìn kĩ Thẩm Vân Khanh. Bà biết người con gái này nhờ có công lao của một mình nàng mà làm cho cả nhà đều được phong tước vị. Đây cũng là ngoại lệ đầu tiên trong triều đại này, tuy rằng Vân Khanh đã cứu Minh Đế nhưng trong mắt của Tây Thái Hậu tước vị được phong này đã đủ thỏa mãn yêu cầu của Vân Khanh rồi, coi như cũng đã trả được cái ơn cứu mạng.

Đương nhiên trên đời này mọi thứ đều có thể ra giá trao đổi. Vân Khanh cũng không cần Minh Đế luôn phải tâm niệm nhớ mãi phần nhân tình này, chỉ là đôi khi có một phần nhân tình so với không có thì vẫn tốt hơn.

Tây Thái Hậu cũng không cố ý bắt Vân Khanh phải bảo trì tư thế hành lễ mà xua tay cho nàng đứng lên sau đó liền ngắm kĩ nàng. Mắt phượng mày ngài, mũi ngọc môi son cả khuôn mặt đều lộ ra vẻ đẹp tươi tắn lại không khiến người khác cảm thấy chói mắt, gương mặt dịu dàng thanh nhã càng nhìn càng thấy thoải mái.

Ánh mắt Tây Thái Hậu thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, nét đoan trang thậm chí nghiêm túc cũng dần phai nhạt. Bà cất tiếng hỏi: “Tổ tiên của ngươi đều là nhân sĩ Giang Nam sao?”

“Hồi Thái hậu, Thẩm gia vẫn đều ở vùng Giang Nam cho đến đời phụ thân của thần nữ mới di cư đến Thiên Việt thành.” Tuy rằng không biết tại sao Thái Hậu lại đột nhiên nhắc tới điều này nhưng Vân Khanh vẫn cung kính đáp lại.

Tây Thái Hậu nghe nàng trả lời thanh âm trong trẻo, tư thái thong dong không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nên lộ ra vài phần vừa lòng, ánh mắt dần trở nên thân thiết từ ái và nghĩ rằng trên thế giới này người tương tự nhau cũng không ít do vậy ngẫu nhiên gặp được một người có năm phần tương tự cũng không có gì là kì lạ.

Chỉ là không biết khi Hoàng đế nhìn thấy khuôn mặt này còn có suy nghĩ gì khác hay không.

Tây Thái Hậu lại nghĩ tới lúc trước khi tuyển tú Minh Đế chưa từng nhắc tới tên Thẩm Vân Khanh có lẽ cũng đã quên người kia mất rồi. Nghĩ đến đây bà lại không khỏi có chút cảm khái, hồi ức ngày trước lại chợt ùa về.

Vân Khanh sau khi trả lời Tây Thái Hậu thấy bà vẫn chưa lên tiếng liền đứng im bình thản chờ đợi, từ đầu tới cuối không lộ ra một chút không kiên nhẫn cùng xao động nào.

Tây Thái Hậu phục hồi tinh thần nhìn ngắm nàng một lần nữa, khuôn mặt dãi dầu qua năm tháng cũng lộ ra nét tươi cười, thong thả nói: “Ai gia nghe người ta nói Giang Nam cảnh đẹp, mười dặm non xanh nước biếc đều khiến người người yêu thích. Ai gia sinh ra và lớn lên ở phương Bắc cũng nhiều lần muốn đi phương Nam thăm thú nhưng vì sức khỏe không tiện đi xa. Cả nhà ngươi trước kia vẫn đều ở Dương Châu phủ không bằng kể cho ai gia nghe một chút về tình cảnh của phương Nam?”

Tây Thái Hậu chuyển đổi đề tài để cho Vân Khanh nói về chuyện phương Nam tuy vậy thâm tâm Vân Khanh cũng hiểu được lúc này là chỉ là đệm lót cho chuyện phía sau qua đó không khỏi cảm thấy người trong Hoàng gia hành xử cứ thích ứng phó mặt ngoài để được thanh danh tốt dù vậy trên mặt nàng vẫn khẽ nở nụ cười trả lời từng câu hỏi của Tây Thái Hậu.

Lúc đầu Tây Thái Hậu hỏi rất hào hứng dần dần liền mệt mỏi nhưng bà cũng không để cho Vân Khanh đi mà chỉ cho người pha bình trà để uống cho tỉnh táo. Đến khi giữ được Vân Khanh ở lại dùng xong bữa trưa lại cùng nàng nói rất nhiều chuyện khác cho đến buổi chiều lại sai người đem kinh thư đến muốn Vân Khanh đọc cho nàng nghe, cứ như vậy mà giữ Vân Khanh đến lúc dùng xong bữa tối.

Cho đến lúc này Tây Thái Hậu mới mở miệng nói: “Ngươi cùng ai gia nói chuyện cả ngày có lẽ cũng mệt rồi, thực phí cho sự nhẫn nại của ngươi. Hôm nay đã tối rồi ngươi ở lại trong cung đi. Ai gia sẽ sai người đến Đột An Bá phủ thông báo.”

“Vâng”, Vân Khanh cúi đầu lên tiếng. Ngay từ đầu nàng đã biết vì muốn giữ mình lại mặc dù cả người mệt mỏi nhưng Tây Thái Hậu vẫn gắng gượng nói chuyện chỉ cảm thấy buồn cười. Thực ra với uy nghiêm của Thái Hậu nếu muốn giữ nàng lại cũng không cần để nàng bồi ở bên người Tây Thái Hậu mà phải ép buộc chính mình ở cùng với nàng, cho dù vậy thì Vân Khanh cũng không thể không theo. Tuy rằng bà đã là Thái Hậu nhưng rốt cuộc đối với những việc như thế này của Hoàng gia Tây Thái Hậu vẫn chưa quen được.

Đương nhiên Vân Khanh sẽ không đem điều này nói ra. Tây Thái Hậu là mẹ ruột của Minh Đế, địa vị ở hậu cung có thể nói là cao nhất nên chỉ cần không có chạm đến giới hạn của nàng thì màn cảnh cáo của Bích Sung Dung cũng không phải là chuyện quá quan trọng.

Tây Thái Hậu dường như có chút mệt mỏi. Sáng hôm nay bà phải dậy sớm, buổi trưa cũng không có nghỉ ngơi giờ thấy sắc trời hơi tối mà lát nữa còn có chuyện phải an bài nên khi nhìn xuống đồng hồ thấy còn cỡ chừng một canh giờ bà dụi dụi mắt nghĩ rằng vẫn nên nghỉ ngơi trước để tránh lát nữa tinh thần mỏi mệt sẽ khó đối phó do vậy liền nói với Vân Khanh: “Ngươi nghỉ ngơi một lát vì bây giờ ai gia có chút việc. Hôm nay là đêm trăng tròn trời trong ít mây, lát nữa ngươi cùng ai gia đến Ngự Hoa Viên thưởng hoa một chút.”

“Vâng”, Vân Khanh cung kính đáp ứng. Nàng nhìn Tây Thái Hậu được ma ma đỡ tay đi ra hướng bên trái thiên điện, khóe miệng hơi cười cảm thấy thật vất vả cho Tây Thái Hậu đã lớn tuổi rồi mà vì một tiểu bối đến cả cái mạng già cũng bất chấp.

Đợi Tây Thái Hậu đi vào thiên điện Vân Khanh mới xoay người ra khỏi Từ Ninh cung. Hôm nay là một ngày thật buồn chán vì đầu óc cứ không ngừng phải suy nghĩ, miệng thì không ngừng nói, quả thực có chút mệt mỏi. Nàng thong thả đi dọc theo hoa viên xung quanh Từ Ninh cung mà cung nữ phía sau lại bảo trì khoảng cách nhất định đi theo ở phía sau.

Vừa không quá gần cũng không xa đến mức nhìn không thấy động tác của Vân Khanh. Đúng là người được huấn luyện trong cung nên mỗi một cử chỉ đều có chừng mực.

Dần dần đi vào một tiểu hoa viên chung quanh mười dặm đều thoang thoảng mùi hoa quế. Dưới ánh trăng đang dần lên cao, từng nụ hoa quế vàng tươi to cỡ bàn tay chen chúc ẩn hiệntrong tàng lá trông thật xinh đẹp.

Vân Khanh nhịn không được tới gần hít thở sâu, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, đôi mi dài khẽ rung động. Dưới sự giao hòa giữa ánh trăng cùng ánh nắng chiều tà khuôn mặt nàng ửng hồng, cả người như tiên nữ đang đứng giữa bụi hoa.

Dưới tàng cây xanh biếc làn váy dài đỏ tươi theo gió đêm nhẹ đưa, phiêu dật. Trong làn gió thoang thoảng mùi hoa quế lại có một mỹ nhân tuyệt sắc thiên hạ đứng đó, khóe môi nàng mang theo nụ cười thanh thuần xinh đẹp làm cho người ta chỉ muốn hái xuống nụ cười kia giam giữ ở trong tay, vĩnh viễn cũng không buông ra.

Tứ hoàng tử bị mời tiến cung vừa vặn nhìn thấy bức tranh đẹp như vậy. Hắn đứng trong khung cảnh màu bàng bạc, nhìn đến lúm đồng tiền của nàng chưa bao giờ xuất hiện trước mặt mình chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác khó hiểu khiến hắn đứng sững người lại cho đến khi cung nữ bên cạnh thấp giọng nói: “Nô tỳ tham kiến Tứ hoàng tử.”

Một tiếng này lập tức đem cảnh đẹp kia phá vỡ, chỉ thấy Vân Khanh từ trong tàng cây hoa quế quay mặt lại mà cảm giác ngây thơ xinh đẹp vừa nãy lại trong nháy mắt thay thế bằng sự xa cách lạnh lùng, đôi phượng mâu nhìn hắn khiến hắn cảm giác được trong ánh mắt nàng ẩn giấu một chút chán ghét.

Không biết vì sao Tứ hoàng tử lại cảm thấy tức giận và thập phần đáng tiếc: “Ngươi tại sao lúc này còn ở trong cung?” Hắn chỉ hỏi một câu bình thường nhưng phối hợp với đôi mắt cùng khuôn mặt lạnh lùng làm cho người khác có cảm giác bị người cao cao tại thượng chất vấn.

Vân Khanh nhướng mày trong lòng sinh ra một cỗ chán ghét: “Tây Thái Hậu lưu thần nữ ở trong cung.”

Hoàng tổ mẫu lưu Trầm Vân Khanh ở trong cung? Khi nào thì hoàng tổ mẫu lại yêu thích Thẩm Vân Khanh như thế? Tứ hoàng tử trong lòng hơi xúc động và có chút luyến tiếc muốn tiếp tục cùng nàng nói chuyện. Hắn nghĩ hôm nay phụ hoàng triệu hắn vào cung chắc là sẽ nói với hắn về chuyện tứ hôn. Cưới An Ngọc Oánh không quan trọng mà quan trọng là hắn cũng muốn cưới được Thẩm Vân Khanh về nhà.

Nhưng trong lòng hắn vừa có một tia vui mừng thì đã thấy trong đôi mắt của Vân Khanh lướt qua tia chán ghét, nhìn nàng nhấc làn váy từ tàng cây hoa quế đi ra với biểu cảm ước gì lập tức không còn nhìn thấy bộ dáng của hắn nữa thì trong lòng đột nhiên trầm xuống: “Quận quân Vận Ninh không muốn gặp Bản hoàng tử đến vậy sao?”

Vân Khanh lạnh nhạt nói: “Lúc này Tứ hoàng tử tiến cung nhất định là có việc gấp do vậy không nên để bị chậm trễ.”

Tứ hoàng tử nhìn biểu tình trên khuôn mặt vừa nãy còn che dấu mà lúc này là hoàn toàn thúc giục hắn rời đi liền cười lạnh nói: “Quận quân Vận Ninh làm sao mà biết đây là việc gấp? Chuyện này cùng với ngươi có quan hệ gì sao?”

“Ta không biết nhưng mà Tứ hoàng tử, cho dù việc đó có liên quan tới ta thì đó cũng là việc Bệ hạ muốn cùng ngươi nói hoặc là chuyện ngươi muốn nói với bệ hạ. Ta chỉ biết như vậy, còn chuyện này với ta có liên quan gì thì sao? Dù thế thì Điện hạ cũng không nên ở chỗ này hao phí thời gian để tránh Bệ hạ biết liền mất hứng.”

Vân Khanh đứng trước vườn hoa là vị trí vừa đón ánh trăng, ánh trăng như sương trắng chiếu trên khuôn mặt nàng làm cho đôi phượng mâu càng trở nên xinh đẹp lộ ra một cỗ bí ẩn mê hoặc lòng người nhưng lại cố tình không có một chút tình cảm, con ngươi đen láy long lanh nhưng từ ánh sáng lóng lánh lại trở nên hơi âm u làm cho dung nhan của nàng lại càng trở nên xinh đẹp tuyệt trần.

Tứ hoàng tử thừa nhận Thẩm Vân Khanh là mỹ nhân khó gặp và tạo ấn tượng với mọi người ngay từ lần gặp đầu tiên, sau khi hiểu nàng nhiều hơn thì lại càng không có cách nào lãng quên được.

“Ngươi thật sự không muốn biết sao, cho dù chuyện này với chuyện chung thân đại sự của ngươi có quan hệ?” Tứ hoàng tử không tin một nữ tử có thể đối với chuyện có liên quan với mình sẽ tỏ thái độ thờ ơ, đặc biệt là chuyện hôn nhân đại sự.

Vân Khanh nhìn nét mặt Tứ hoàng tử không hề để ý đến sự tức giận của hắn mà càng khẳng định rõ ràng: “Ta thật sự không cần biết, xin Điện hạ không cần hỏi lại. Người cứ nói như thế mãi sẽ làm ta cảm thấy người có món đồ gì đó không thể không cho ta biết. Hành động như vậy thật có chút ấu trĩ, ta tin tưởng Điện hạ không phải loại người ngây thơ như thế!”

Tứ hoàng tử cắn chặt răng vẻ mặt lạnh như băng nhìn Vân Khanh. Từ ánh mắt cho đến thần sắc của nàng đều nói lên nàng không thấy hiếu kỳ, chính xác mà nói nàng đối với việc cùng hắn nói chuyện là không có... chút nào hứng thú. Cho dù chuyện có liên quan đến hôn nhân đại sự của nàng nếu như phải cùng hắn nói chuyện thì nàng tình nguyện không biết.

Hắn cảm thấy rất kỳ lạ, nếu là nói hắn cùng Thẩm Vân Khanh từng có chuyện xung đột thì tuyệt đối chưa từng xảy ra, nhưng ngay từ đầu nàng lại không thích hắn. Chỉ cần nhìn thấy hắn là nàng sẽ đặc biệt lãnh đạm, lộ ra vẻ xa cách và lạnh lùng.

Loại xa cách lạnh lùng này khác với những nữ tử dùng sự lạnh lùng cùng xa cách để hấp dẫn hắn, thế nên hôm nay hắn mới sinh ra tâm tư muốn sở hữu nàng.

Trong nhận thức của Tứ hoàng tử tất nhiên sẽ không biết, ngay từ đầu Vân Khanh chính là từng bước lập kế loại bỏ từng người bên cạnh hắn. Đầu tiên là tâm phúc của hắn ở kiếp trước, Cảnh Hựu Thần. Sau đó là người sẽ trở thành phò mã của Nhị công chúa có khả năng giúp hắn. Kế tiếp còn có thể có nhiều người hơn đều sẽ bị nàng từng bước nhổ bỏ chỉ vì không để chính mình dẫm lên vết xe đổ ở kiếp trước.

Từ sau khi Vân Khanh được trọng sinh, Tứ hoàng tử cùng nàng đứng ở hai phe đối địch do vậy Vân Khanh làm sao có thể trưng sắc mặt tốt cho hắn xem. Huống chi sau khi trọng sinh những hành động của Tứ hoàng tử cũng không có gì tốt để cho Vân Khanh nhìn hắn với cặp mắt khác xưa được.

“Tốt, Thẩm Vân Khanh. Bây giờ ngươi như thế và tốt nhất vẫn bảo trì được thần thái cao ngạo lạnh lùng cùng ra vẻ xa cách kia, về sau không nên cầu xin sự thân cận và sủng ái của ta!” Là nhi tử của Hoàng hậu, sự kiêu ngạo từ trong xương của Tứ hoàng tử thậm chí đã vượt qua những hoàng tử khác. Hắn có thân phận chói mắt nhất, có bề ngoài xuất sắc, thiên kim trong kinh thành si mê hắn nhiều không kể xiết. Cho tới bây giờ đều chỉ có hắn khinh thường cùng người khác nói chuyện chứ không ai lại dám cự tuyệt sự thân cận của hắn như thế.

Hắn bị tổn thương, lòng tự tôn và kiêu ngạo của Tứ hoàng tử cao cao tại thượng đã bị thương tổn cho nên đôi môi hắn nhếch lên, đôi mắt ưng gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Khanh tựa hồ muốn nhìn thấu nàng lại tựa hồ như đang đợi nàng nhận thua.

Nhưng sau khi Vân Khanh nghe được những lời này của hắn nụ cười bên khóe môi lại càng rạng rỡ, đôi phượng mâu mang theo sắc bén phi thường khách khí mà cũng phi thường cung kính nói: “Xin Điện hạ yên tâm, Vân Khanh tuyệt đối không khiến người phải phiền não về việc này và cũng sẽ không để cho người khó xử như thế.”

Nàng nói một cách thoải mái lộ ra một tia cười nhạo. Hai cung nữ đứng cách đó không xa cũng có thể cảm nhận được lệ khí lúc nào cũng có thể bùng phát của Tứ hoàng tử. Tứ hoàng tử nhìn chằm chằm vào Vân Khanh, sau một lúc lâu mới cất tiếng nói lạnh đạm như thường ngày nói: “Thẩm Vân Khanh, tốt nhất ngươi nên nhớ rõ lời nói hôm nay!”

Nếu nói ban đầu Tứ hoàng tử còn cảm thấy hướng Minh Đế xin cưới Thẩm Vân Khanh là việc có cũng được mà không có cũng không sao thì giờ phút này trong lòng hắn chỉ có một ý niệm là phải cưới cho được Thẩm Vân Khanh. Hắn muốn cưới nàng rồi đặt ở trong phủ đệ của mình để cho nàng tiêu hao tuổi thanh xuân trong hậu viện lạnh lẽo, làm cho nàng ở trong chuỗi ngày dường như vô tận kia sinh ra khát vọng, sinh ra ái mộ đối với hắn rồi nghĩ hết tất cả biện pháp để thu hút sự chú ý của hắn, cầu xin hắn thương yêu nàng! (hơi bị biến thái...)

Đến lúc đó để xem nàng còn có thể không nhớ rõ lời nói của mình ngày hôm nay hay không!

Khát vọng chinh phục của nam nhân đối với nữ tử giờ khắc đang châm ngòi lửa giận của Tứ hoàng tử, đôi mắt ẩn chứa triền miên ban đầu giờ đây đã biến thành nồng đậm lệ khí. Nói xong câu này hắn ‘hừ’ lạnh một tiếng, bước đi về hướng Dưỡng Tâm điện.

Trong Dưỡng Tâm điện đèn đóm được thắp sáng trưng, Minh Đế đang ngồi phê duyệt tấu chương, sau khi Tứ hoàng tử đi vào mới ngẩng đầu lên, dưới ánh nến nếp nhăn trên trán lộ rõ dù cho có bảo dưỡng cỡ nào cũng không thể chống lại dấu vết của thời gian.

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” Tứ hoàng tử khom mình hành lễ.

“Miễn, ngồi đi.” Minh Đế khoát tay nhìn khuôn mặt của nhi tử, trên khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng của hắn lúc này lại phủ một tầng sương, cả người lộ ra một cỗ lãnh ý. Ông mỉm cười hỏi: “Sao vậy, đã phát sinh chuyện gì?”

Trước khi Tứ hoàng tử tiến vào đã thu liễm cơn giận nhưng rốt cuộc đây là lần đầu tiên bị một nữ tử châm chọc như thế nên lệ khí trên người ít nhiều vẫn còn tồn tại. Hắn bị Minh Đế liếc mắt một cái đã nhìn thấu nhưng cũng không có bối rối, sắc mặt hơi hòa hoãn lại nói: “Không biết phụ hoàng lúc này cho đòi nhi thần đến là có chuyện gì?”

Minh Đế cầm một bản tấu chương mới chậm rãi nói: “Ngươi tuổi cũng không nhỏ, trong phủ còn chưa có phi tử. Lần trước Trẫm ở Ninh Quốc Công phủ có gặp An Ngọc Oánh tài nghệ siêu tuyệt, dung tư xuất sắc. Đem nàng ban cho ngươi làm trắc phi thì có được không?”

Tuy ngữ khí là hỏi nhưng Tứ hoàng tử biết việc này đã không có cách nào thay đổi. Như lời Hoàng hậu đã nói, cùng với việc khiến cho Phụ hoàng không vui thì không bằng cưới An Ngọc Oánh, chẳng qua cũng chỉ là một Trắc phi mà thôi nhưng lại thuận tiện nối lên quan hệ với Ninh Quốc Công do vậy liền vén trường bào quỳ xuống đáp lời: “Tạ phụ hoàng tứ hôn.”

“Đứng lên đi.” Minh Đế đối với thái độ của Tứ hoàng tử thực vừa lòng. Vị sát tinh An Ngọc Oánh này chỉ có Tứ hoàng tử mới có thể chèn ép được, chỉ cần đem nàng gả ra ngoài về sau liền sẽ không lại mơ thấy giấc mộng kia rồi. Minh Đế hai ngày này ngủ cực kỳ ngon hoàn toàn không còn mơ thấy giấc mơ ấy. Hắn cảm thấy đại sư Tuệ Không quả nhiên là tu vi bất phàm trong lòng càng cảm thấy Tuệ Không đáng giá tin tưởng.

Mà sau khi Minh Đế nói xong Tứ hoàng tử vẫn không đứng dậy mà quỳ tại chỗ dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn hắn. Minh Đế cau mày nói: “Ngươi còn có lời gì muốn nói sao?”

“Nhi thần còn muốn cưới một người làm Trắc phi.”

Đây là lần đầu tiên Tứ hoàng tử nói muốn cưới một người. Minh Đế dù là đế vương nhưng cũng là một người làm cha. Tuy nói gia đình Đế Vương luôn lấy ích lợi làm đầu nhưng lúc này lại thật sự xuất phát từ tình cảm cha con muốn nghe một chút nhi tử luôn thanh tâm quả dục lại muốn cưới ai.

Đương nhiên hắn cũng không khỏi đoán người đó phải chăng là thiên kim của một quyền thần nào trong triều hay không cho nên trong mắt Minh Đế tuy mang theo ý cười nhưng trong chỗ tối vẫn có một tia âm trầm.

Tứ hoàng tử nhớ lại trên đường đến Dưỡng Tâm điện lúc nãy, phong tư tuyệt diễm cùng ngữ khí ngạo mạn của nữ tử kia khiến ánh mắt hắn sáng quắc nhìn Minh Đế nói: “Nhi thần muốn nạp đích nữ của Đột An Bá, Quận quân Vận Ninh làm Trắc phi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.