Chỉ thấy đôi mắt Bích Liên đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ chỉ hơi đụng vào biểu tiểu thư thôi, nàng liền che thắt lưng không đứng dậy nổi, nô tỳ lúc đó thấy rất kỳ quái, đưa biểu tiểu thư vào trong phòng nhỏ ngồi, tìm một lọ thuốc muốn xoa bóp trước, kết quả khi kéo xiêm ý lên, nhìn thấy một mảng da bị xanh đỏ, trên lưng không có chổ da nào tốt cả.”
“Sao lại như thế?” Bích Bình lại gọt một trái đưa cho lão phu nhân, lão phu nhân không lấy, trầm giọng nói.
“Nô tỳ cũng thấy kỳ quái, nhìn dấu vết đó, là do móng tay ngắt mà có, có chổ còn có vết máu nữa, mở miệng hỏi biểu tiểu thư, biểu tiểu thư ấp úng, chỉ nói là bị lúc trên xe ngựa, là đụng vào cạnh xe, không chịu nói thêm gì khác nữa, cũng không dám nói.” Bích Liên cúi đầu nói.
Đã là dấu móng tay ngắt, cùng dấu đụng vào cạnh xe ngựa hoàn toàn khác nhau, Bích Liên có thể nghĩ thế, lão phu nhân cũng có thể nghĩ vậy, khuôn mặt tuổi già kéo dài ra, âm u nhìn đống hoa quả đo đỏ rực rỡ trước mặt, trợn mày nói: “Thật to gan mà, giờ đây dám ức hiếp cả biểu tỷ! Sáng sớm ta đã nói với nàng rồi, để nàng trông nom biểu tỷ, nàng trông nom như vậy sao! Còn không đặt ta trong mắt!?”
Lão phu nhân nói đến Vân Khanh liền mang Tạ thị ra mắng: “Nàng ta đã vào cửa mười bốn năm rồi, không sinh được tôn tử (cháu trai) thì thôi đi, chỉ sinh được một nữ nhân, mỗi ngày dành chút thời gian dạy dỗ cũng không xong, lại nuôi ra tính tình như vậy, bề ngoài ta còn thấy Vân Khanh thật đoan trang, rộng lượng, không ngờ lại là đứa âm hiểm, sau lưng lại ra tay độc ác với biểu tỷ đáng thương tìm đến nương tựa như vậy, chắc nếu hôm nay Bích Liên không nói ra, chuyện như vậy không biết sẽ phát triển thành cái gì nữa! Thẩm gia chúng ta dạy dỗ đại tiểu thư như vậy sao?”
Lão phu nhân càng nghĩ càng tức, mắng đến mức thở gấp, Bích Bình nghe thấy lão phu nhân nói vậy, nàng cảm thấy việc này có chút không hợp lí, nhìn đại tiểu thư ngày thường đối với hạ nhân không đánh không mắng, sao lại ra tay với biểu tiểu thư được, nàng cũng không tiếp lời, chỉ chuyển đề tài nói: “Lão phu nhân, cũng không biết biểu tiểu thư bị thương như thế nào?”
Nghe vậy, lão phu nhân thở hổn hển, tay để trên gối thả lỏng, hơi thở hơi bình phục, nói: “Ừ, Bích Liên, ngươi lấy hộp cao trị bầm trong ngăn tủ của tay đưa đến Cúc Khách viện bên đó đi, nói biểu tiểu thư không cần đau lòng, tổ mẫu sẽ thay nàng chủ trì công đạo.”
Bích Liên nghe được lời này, lập tức thuận theo, mọi việc đều có lão phu nhân lo liệu, liền đến sau phòng lấy cao trị bầm đi Cúc Khách viện.
Lão phu nhân nói với Bích Bình: “Ngươi đi nói với Tạ thị, buổi chiều bà mai đưa đến các nha hoàn đến trong viện để ta chọn, để các nàng đến đây luôn.”
Bích Bình nhìn sắc mặt lão phu nhân, liền biết bà lại tức giận rồi, nhưng đây là chuyện của chủ tử, nàng sao dám nói được đây, Bích Liên lần này cũng quá xúc động rồi, lập tức kéo cả biểu tiểu thư, đại tiểu thư, phu nhân vào luôn rồi, buổi chiều đại tiểu thư cùng phu nhân chắc không tránh được bị mắng một trận trước mặt mọi người, lão phu nhân cũng không muốn giữ chút thể diện cho con dâu cùng cháu gái đâu, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Đến lúc đó, mặc kệ đại tiểu thư có thật sự làm vậy hay không, Bích Liên cũng không tốt được. Nàng thầm thở dài, trên mặt vẫn thuận theo, bảo nha hoàn bên ngoài chuyển lời lại cho Tạ thị.
Trở về Nhạn Các.
Vân Khanh nghe nha hoàn đang quỳ gối phía dưới tường thuật, khóe miệng nụ cười càng sâu.
“... Tiếp theo, Bích Liên tỷ tỷ liền đi ra, đi tới Vinh Tùng viện, biểu tiểu thư bước vào Cúc Khách viện, nô tỳ mới trở về báo cho đại tiểu thư.”
Vi Ngưng Tử, biết ngay nàng ta không an phận mà, hôm nay trong học viện chịu thiệt thòi lớn như vậy, trở về sao lại không trả thù, nhìn nàng cố chấp cố chịu đựng đi, đáy mắt lóe sáng, nhất định là dự tính cái gì rồi, cho nên nàng mới bảo tiểu nha hoàn theo dõi nàng ta.
Đi theo, liền có đáp án ngay.
Bích Liên là đại nha hoàn bên cạnh tổ mẫu, là người tốt bụng, lại có tinh thần trọng nghĩa, tính cách dễ xúc động hơn Bích Bình, cũng đơn giản hơn, dễ xui khiến nhất.
Lúc này đúng lúc là giờ ngọ thiện (ăn trưa),Vi Ngưng Tử cố ý giả bộ trên đường đụng trúng nàng, mượn việc bôi thuốc để Bích Liên phát hiện thương tích trên người.
Vân Khanh có thể tưởng tượng Vi Ngưng Tử còn dùng ánh mắt phối hợp biểu cảm đến thế nào, Bích Liên nháy mắt sẽ nghĩ đến vết thương đó là do nàng làm. Nhờ miệng Bích Liên nói mình kiêu căng, huyên náo, âm độc như thế nào cho lão phu nhân biết, để lão phu nhân trừng trị nàng thật tốt.
Nàng không khỏi nở nụ cười, tốt cho một Vi Ngưng Tử, thủ đoạn thật cao siêu, chiêu mượn đao giết ngươi thật thông thạo. Tuổi còn nhỏ đã có thể thâm sâu như vậy, thêm vài năm nữa, e rằng sẽ thành nhân tinh cao cấp luôn ấy chứ.
Một tay nàng cầm chén trà mạ vàng hình mẫu đơn, một tay chậm rãi đẩy bọt ra hai bên (kiểu uống trà trong cổ trang đóa),mắt phượng buông một nửa, nhìn lá trà màu xanh biếc đang trôi nhấp nhô trong nước, giống như một con dao hai lưỡi ở trong đó, mắt phượng hơi chớp chớp.
Vi Ngưng Tử giống như một con dao nhỏ, ấu trĩ (tính tình trẻ con) lại nham hiểm treo trên đầu nàng, không chừng ngày nào đó sẽ rơi xuống, đâm thủng nàng, nàng lúc nào cũng phải cẩn thận, một phút cũng không thể lơ là được. Nàng nhất định phải đuổi hai con sói đáng khinh luôn luôn gây rối này đi, không thể để các nàng ở lại trong phủ nữa.
Thu hồi suy nghĩ, nhìn tiểu nha hoàn đang quỳ phía dưới, mới vừa rồi Vân Khanh nói thực ra cũng khá khó hiểu, nhưng tiểu nha hoàn này lại chỉ nghe một chút đã hiểu ra ý của nàng, hơn nữa tay chân rất linh hoạt, ăn nói cũng rất rõ ràng.
Vân Khanh híp mắt đánh giá nàng, chỉ thấy nàng mặc y phục thô sứ nha hoàn màu xanh lam, dù có hơi cũ, nhưng vẫn phẳng phiu như trước, trên mặt có chút bụi bẩn, nhưng là mới bị dính thôi, mà không phải lâu rồi, lại nhìn dung mạo của nàng, chân mày lá liễu dài, bên dưới là đôi mắt non nớt, lại lộ ra linh khí.
Lưu Thúy hầu hạ Vân Khanh nhiều năm, vừa thấy nét mặt của nàng, biết ý mở miệng hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Nô tỳ gọi là Tiểu Liên.” Tiểu nha hoàn đáp.
Tiểu Liên? Vân Khanh chỉ mơ hồ có chút ấn tượng, Lưu Thúy lại nhớ rõ, nhỏ giọng nói: “Chính là lần trước muội muội nàng bị đau bụng, đến xin phu nhân mời thầy thuốc đến.”
Trong đầu chợt nhớ lại, Vân Khanh nhớ ra rồi, thì ra là nàng, thảo nào nhìn có hơi quen mắt, dựa vào ấn tượng của nàng đối với tiểu nha hoàn không sai, cũng vì nàng ta nên nàng mới phát hiện bí mật trong thuốc của phụ thân, coi như có công một nửa rồi. Lần này vậy mà lại nhìn đến nàng, hai lần gặp nàng, đều biểu hiện rất tốt, đối với một thô sứ nha hoàn mười hai tuổi mà nói, thật là hiếm có. Hiện giờ, bên cạnh nàng có đại nha hoàn Lưu Thúy, tìm thêm một nhị đẳng nha hoàn có thể yên tâm, thật sự quá ít.
Suy nghĩ một chút, Vân Khanh giơ tay nói: “Ngươi bắt đầu từ ngày mai, sẽ làm trong viện của ta, làm nhị đẳng nha hoàn trước đi. Đổi tên thành Thanh Liên.”
Tiểu nha hoàn vừa nghe, trong lòng vui mừng, nàng hiện giờ làm thô sứ nha hoàn một tháng được ba trăm đồng, mà làm nhị đẳng nha hoàn trong phòng tiểu thư, thấp nhất cũng được hai lượng bạc hàng tháng, bỗng chốc được tăng gấp mấy lần, trên mặt cảm kích, vội vàng dập đầu nói: “Thanh Liên cảm ơn đại tiểu thư nhìn trúng.”
Chờ Vân Khanh bảo Thanh Liên đứng dậy, đi ra ngoài thu xếp đồ đạt này nọ, Lưu Thúy mới mở miệng nói: “Tiểu thư, biểu tiểu thư dùng cách này thật âm độc, đến lúc đó người nói cái gì cũng không được, nô tỳ thấy nên mau chóng giải quyết mới phải, để tránh lão phu nhân giận chó đánh mèo.”
Đặt chén trà lên bàn nhỏ, Vân Khanh nhìn ngón tay được chăm sóc trắng nõn non mịn của mình, trầm ngâm một lát, rồi mở miệng nói: “Ta nhớ chiều hôm nay, bà mối đã dẫn mấy nha hoàn đến đây?”
“Đúng vậy, vẫn là bà mối dẫn người đến.” Lưu Thúy không biết hai chuyện này có quan hệ gì với nhau, Vân Khanh môi nhỏ khẽ nhếch, mở miệng nói: “Đến, đợi lát nữa ngươi để người đi ra ngoài...”
Dặn dò như vậy, Lưu Thúy nghe liên tục gật đầu, lập tức vội vàng đi ra ngoài.