Mùng tám tháng bảy, ngày hôm nay, Cảnh Hựu Thần rời giường sớm, mặc triều phục, chải tóc cao, cả người tràn ngập tinh thần phấn chấn đã lâu không xuất hiện, ngay cả hạ nhân trong Vĩnh Nghị Hầu phủ cũng cảm thấy có chút kỳ quái, trên trời rốt cuộc đã rớt xuống cái bánh thịt gì mà có thể khiến Bát thiếu gia vui thành như vậy, so với lúc làm tân lang còn muốn đắc ý hơn.
Cảnh Hựu Thần khóe miệng cong lên rất cao, cố gắng khắc chế sự đắc ý của mình, tránh cho những người khác cảm thấy quá mức, dưới sắc trời còn xám xịt, những bức tường trong cung đỏ son kia tựa hồ đang reo hò chúc mừng hắn.
Đêm qua sau khi cùng Nhị công chúa một phen vân vũ, Nhị công chúa ghé vào lồng ngực của hắn, nhu tình mật ngữ nói, ngày hôm nay vừa hồi cung sẽ đi xin Hoàng Hậu tứ hôn, tuy rằng Hoàng Hậu sau khi nghe chuyện này sẽ có chút tức giận, nhưng nói thế nào cũng sẽ tha thứ cho nữ nhi thân sinh của mình, đến lúc đó hắn có thể cưới được công chúa, làm Phò mã gia, lòng nghi ngờ củaTứ hoàng tử đối với hắn cũng sẽ theo đó mà biến mất, lại giống như trước đây một lần nữa tin dùng hắn, như vậy tiền đồ của hắn chẳng phải là tuyệt không thể tả sao.
“Cảnh Lang Trung, hình như tinh thần của ngươi hôm nay không tệ a!”
Cảnh Hựu Thần ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt tuyệt tú như vẽ kia, Ngự Phượng Đàn đang chào hỏi hắn, Cẩn Vương thế tử này ngày thường rất ít giao tiếp với hắn, nay lại chủ động bắt chuyện với mình, hắn quay đầu nhìn sắc trời đang dần sáng, chỉ cảm thấy cuộc đời của hắn quả nhiên sắp sửa trở mình, cũng không rụt rè mà chắp tay đáp lại Ngự Phượng Đàn: “Thế tử tinh thần thoạt nhìn cũng không tệ.”
Ngự Phượng Đàn nhìn Cảnh Hựu Thần, ý cười nơi khóe miệng càng sâu xa, hắn đương nhiên rất không tệ a, đêm qua hắn đã cùng Khanh Khanh đính ước rồi nha.
Đã đến giờ lâm triều, văn võ bá quan dựa theo quan phẩm, phân biệt đứng vào hai hàng, đứng ở phía trước là siêu phẩm Công Tước quý tộc, người cầm đầu là phụ thân của Hoàng Hậu đương thời, Tiết quốc công.
Minh Đế sau khi ngồi xuống, tuyên bố kết quả những công vụ đã xử lý xong hôm qua, đồng thời nghe chúng thần bẩm báo việc sát thủ tập kích tại đêm Thất Tịch hôm qua.
Kinh Triệu Duẫn vừa thăng chức bước ra khỏi hàng nói: “Bẩm Bệ hạ, bọn thích khách đêm qua, theo điều tra tổng cộng có 42 người, đương trường tử vong 20 người, chạy trốn 11 người, bắt được 11 người.”
Minh Đế trong tay cầm tấu chương được niêm phong bằng lụa vàng, đôi mắt thâm thúy đảo qua nội dung bên trên, nâng lên mí mắt hỏi: “Vậy kết quả thẩm vấn thì sao?”
Kinh Triệu Duẫn vừa thăng chức hướng về phía Hình Bộ Thượng Thư Lã Song Mộc liếc mắt một cái, Lã Song Mộc cúi đầu nghĩ nghĩ, cũng đứng ra gập người bẩm báo với Minh Đế: “Khởi bẩm bệ hạ, lần này trong đêm Thất Tịch xuất hiện đám Hắc y nhân võ công cao cường, sớm đã có chuẩn bị mà đến, sau khi bị binh sĩ bắt được, trên đường áp giải vào đại lao Hình bộ chúng đã cắn vỡ túi độc giấu trong răng tự sát.”
“Đây là đáp án của các ngươi dành cho Trẫm?” Minh Đế hai tròng mắt đảo qua lại giữa mặt Hình Bộ Thượng Thư và Kinh Triệu Phủ, ngữ khí thoáng lãnh đạm hỏi.
Chuyện đêm qua, trong triều không người không biết, hôm nay trước khi lâm triều đã sớm chuẩn bị để thảo luận về vấn đề này, lúc này lại nghe được Hình Bộ Thượng Thư nói toàn bộ Hắc y nhân bị bắt được đều uống thuốc độc tự sát, biểu tình trên mặt so với vừa rồi thì đặc sắc hơn nhiều.
Sau khi Hắc y nhân xuất hiện tại đường Đông, ám vệ xuất hiện rất nhanh, mà Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử bọn họ đều hết sức ra tay tương viện, cho nên không người tử vong nhưng người bị thương tuyệt đối không ít.
Nhưng những điều này lại không phải là quan trọng nhất, quan trọng là kinh thành là nơi dưới chân Thiên Tử, những hắc y nhân này thế nhưng dám quang minh chính đại như vậy mà xuất hiện, đại khai sát giới náo loạn một hồi sau đó liền biến mất.
Hành động này chả khác nào khiêu khích uy quyền của đế vương, cho nên Minh Đế mới hỏi như thế.
Hình Bộ Thượng Thư cùng Kinh Triệu Phủ hai người trong lòng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, lúc này bị Minh Đế ép hỏi, liền nhìn nhau liếc mắt một cái, Hình Bộ Thượng Thư cúi đầu trả lời: “Bệ hạ, tuy rằng Hắc y nhân sớm có chuẩn bị, uống thuốc độc tự sát, nhưng vi thần vẫn có thể phát hiện, đêm qua những hắc y nhân này đến thập phần kỳ quái.”
“Kỳ quái? Lữ đại nhân, Hắc y nhân như thế nào kỳ quái?” Cấm quân thống lĩnh đã thượng triều, vừa nghe Hình Bộ Thượng Thư nói, liền mở miệng hỏi, tuy rằng Hình bộ chưa từng thẩm vấn ra nguồn gốc của Hắc y nhân, nhưng thân là Ngự Lâm quân của Kinh thành, chuyện ngày hôm qua xác thực bọn họ cũng có trách nhiệm, trị an của kinh thành toàn bộ đều do bọn họ quản lý, nhiều Hắc y nhân như vậy đột nhiên xuất hiện, điều này có một phần lỗi do việc tuần tra của họ có sơ hở, cho nên hắn mở miệng hỏi trước để tỏ vẻ mình cũng quan tâm vụ án này.
Hình Bộ Thượng Thư Lã Song Mộc sau khi nghe hắn hỏi, nói tiếp: “Căn cứ vào tình huống hôm qua Kinh vệ quân cùng Hắc y nhân giao thủ mà nói, những hắc y nhân thân thủ này đều thuộc hàng thượng đẳng, trên đường Đông hôm qua do là đêm Thất tịch nên khắp nơi đều đông nghịt người, Hắc y nhân thế nhưng lại không tập trung tấn công vào một người cụ thể nào mà hợp lại đánh chém, đả thương nhiều người, mà không giết chết một ai, loại hành vi này nếu nói bọn họ là cố ý đến ám sát thì cũng có chút không đúng.”
“Theo ý của Lữ đại nhân, thì những Hắc y nhân nhân kia khuấy đảo tạo ra vở kịch này đến tột cùng là vì cái gì, nhiều người bị thương như vậy, cơ hồ mạng táng dưới đao, chẳng lẽ chỉ là một màn náo loạn nhỏ?” Tiết quốc công đứng tại vị trí hàng đầu cười lạnh vài tiếng, đôi mắt nhìn Hình Bộ Thượng Thư đều là hàn ý, An Ngọc Oánh đêm qua bị thương, một thân chật vật ông đã nghe thấy, ngoại tôn nữ mình yêu thích nhất bị thương đến như vậy, ông làm sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Hình Bộ Thượng Thư cũng không bị khí thế của Tiết quốc công dọa sợ, nhìn Tiết quốc công nói: “Tiết quốc công có thể để cho hạ quan bẩm báo xong hết được không.”
Sau đó vẫn như cũ không nhanh không chậm báo cáo Minh Đế những chuyện hắn tra được: “Còn nữa, vi thần lại cho người ta cẩn thận tra xét thi thể của Hắc y nhân, xiêm y trên người bọn họ là vải dệt bình thường lưu thông cả nước, mà binh khí trong tay cũng xuất phát từ những tiệm rèn bình thường, cũng không có chỗ đặc thù, cho nên, thần cảm thấy, lần ám sát này, mục đích chỉ là muốn đem sự chú ý của chúng ta dời đi chỗ khác.”
Minh Đế sau khi nghe Hình Bộ Thượng Thư nói xong, ngón tay gõ gõ trên tấu chương, trong đôi mắt bình tĩnh không có chút cảm xúc, làm người ta không biết giờ phút này đến tột cùng ông đang nghĩ cái gì, hơi trầm ngâmmột hồi, Minh Đế cầm tấu chương trong tay để lại trên ngự án trước mặt, ánh mắt đảo qua các thần tử đang đứng ở đại điện: “Các khanh đối với sự kiện này có ý kiến như thế nào?”
Thấy tình hình như vậy, những thần tử dưới điện đem tầm mắt hướng về những người khác đảo một vòng, tất cả đều trầm mặc, mà đôi mắt Ngự Phượng Đàn hàm chứa ý cười nhìn lướt qua những người ở chỗ này, lại nhìn Tam hoàng tử đang đứng đối diện mình, Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử, ý cười trong đáy mắt càng tỏ ra nồng đậm.
Tam hoàng tử vẫn cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng ngẩng đầu lên, ngược lại nhìn Hình Bộ Thượng Thư hỏi: “Nếu bọn Hắc y nhân này là vì muốn đánh lạc hướng của chúng ta, vậy thì mục đích của bọn chúng rốt cuộc là cái gì?” Chuyện mà không có mục đích thì ai sẽ đi làm, nhưng lại để cho nhiều Hắc y nhân như vậy xuất hiện, mà không tạo ra một uy hiếp thực tế nào.
“Tam hoàng tử, việc này Hình bộ còn đang điều tra, cụ thể......”
“Điều tra, điều tra cái gì, không nói Hình bộ các ngươi như thế nào, ngay cả tuần tra kinh thành cũng thật sự làm người ta cảm thấy bất an, may mắn Bản hoàng tử là người đã có thê thất, nếu không hôm qua đến đường Đông chẳng phải cũng sẽ bị những Hắc y nhân kia tập kích.” Tam hoàng tử mang trên mặt thái độ cao cao tại thượng, ngắt lời Hình Bộ Thượng Thư, trong lời nói toàn là những chỉ trích vô cùng sắc bén.
Nói thật, tuy rằng hôm qua không ai bị thương, nhưng những khuê trung thiên kim, công tử được nuông chiều đều bị dọa chân nhuyễn đến ngất xỉu, bị chém trúng mấy đao cũng không phải không có, sau khi trở về khóc đến mệt, phát sốt cũng có không ít, các đại thần trong lòng cũng sợ hãi, dù Hắc y nhân đến tột cùng có giết người hay không, nhưng trong lòng bọn họ cũng đã cảm thấy thập phần nguy hiểm, liền giống như Tam hoàng tử nói, trị an như vậy, ai có thể yên tâm chứ, lo sợ trên đường phố bất cứ lúc nào cũng có người sẽ cầm đao xông ra.
Nhưng mà lời này cũng có người không thích nghe, thống lĩnh Cấm Vệ quân là người đầu tiên đứng ra, một đôi mắt to như chuông đồng gắt gao nhìn thẳng Tam hoàng tử, hô: “Điện hạ nói lời này là hoài nghi năng lực của kinh vệ binh chăng?”
Tam hoàng tử hừ một tiếng: “Thống Lĩnh Đại Nhân, không phải Bản hoàng tử đối với trị an kinh thành không tín nhiệm, mà ngươi phải biết rằng, dưới chân Thiên Tử tụ hội đều là hậu duệ của thế gia quý tộc, vạn nhất có một ngày phụ hoàng lên phố du tuần, nếu lại phát sinh chuyện như vậy, thì an nguy của phụ hoàng sẽ do ai phụ trách?”
Đây chính là đem an nguy của Minh Đế ra làm cái cớ, thống lĩnh Cấm Vệ quân cao giọng nói: “Vi thần đảm nhiệm chức thống lĩnh Cấm Vệ quân này cũng đã năm năm, trong thời gian đó cũng không xảy ra chuyện gì lớn, sự kiện Hắc y nhân đêm qua, vi thần xác thực có điểm thất trách, nhưng tuyệt không như lời điện hạ, kinh vệ binh vẫn đều cần cù siêng năng.”
“Trong ngày thường vô sự tự nhiên không có việc gì, nhưng vừa xảy ra chuyện các ngươi liền khống chế không xong đấy thôi!” Tam hoàng tử lạnh giọng trách mắng: “Đến lúc đó nếu thật sự xảy ra chuyện gì, các ngươi dù có chết cũng không thể tạ tội được!”
Thống lĩnh Cấm vệ quân là một võ quan, mồm miệng vốn không lanh lợi, bình thường là người một câu cũng không nói, từ lúc nãy nói năng đã có chút lộn xộn, lúc này lại bị Tam hoàng tử chỉ trích như thế, chỉ có thể hừ hừ để trả lời.
Tam hoàng tử đem biểu tình của hắn bỏ vào trong mắt, quay đầu đối với Minh Đế nói: “Phụ hoàng, chưa nói đến việc Hình bộ còn chưa tra ra lai lịch của Hắc y nhân, nay còn có một bộ phận Hắc y nhân đào thoát, nếu bọn chúng lại ngóc đầu trở lại, vậy chuyện tương tự sẽ phát sinh hay không cũng khó có thể đoán trước, nhi thần khẩn cầu Phụ Hoàng thay Thống lĩnh Cấm Vệ, để bảo vệ kinh thành bình an.”
Tam hoàng tử sau khi nói xong, An Thuận Hầu cũng tán thành: “Việc đêm qua xác thực đối với trị an của dân chúng Thiên Việt đã phát sinh hiềm nghi, xin hãy bệ hạ hãy suy nghĩ kĩ.”
Lần lượt lại có quan viên đứng ra tán thành, ủng hộ ý kiến của Tam hoàng tử.
Ngự Phượng Đàn nhìn một màn trên triều, chu môi cười yếu ớt, trong mắt âm thầm lóe ra hào quang.
Thống lĩnh Cấm Vệ quân là chức võ quan không có hậu thuẫn, hắn dầu muối không vào, ở kinh thành có danh là Thiết Diện Diêm Vương, từ trước vốn cấm đi lại vào ban đêm, nhưng cao phủ kinh thành đều biết lệnh cấm đi lại chẳng qua là nhằm vào dân chúng bình thường, chân chính thế gia hậu duệ làm sao để việc này vào mắt, chỉ cần không náo loạn quá đáng, ngay cả Minh Đế cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt.
Nhưng hắn thì khác, có khi tự mình còn mang binh đi tuần, nếu tra được quan gia hậu duệ cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhất quyết muốn dựa theo luật pháp mà xử trí, cho nên đã làm cho rất nhiều người cảm thấy đau đầu. Cho nên tại chức vài năm, dù là quan viên phe nào hắn cũng đều đắc tội, hơn nữa bởi vì tính tình hắn quá cứng rắn, làm cho Cấm Vệ quân mấy năm này, trong trong ngoài ngoài đều không có chút lợi lộc, tấu chương các phía đệ lên cũng không ít nhưng Minh Đế vẫn áp chế không giải quyết.
Mà tối hôm qua vừa xảy ra chuyện, bây giờ trải qua một phen nghị luận nảy lửa này, ngược lại dần lộ ra chân tướng, có người trình diễn một vở Hắc y nhân ám kích, ở ngoài mặt nhìn như là bị tập kích, kỳ thật mục đích thực sự là muốn lấy cớ để thay chức thống lĩnh Cấm Vệ quân này.
Làm quan kỳ thật là một kỹ thuật sống, làm cho Hoàng đế yêu thích là điều bắt buộc, nhưng mà quan hệ cùng thần tử đôi khi cũng rất trọng yếu, Minh Đế mặc dù cảm thấy hắn cũng không tệ lắm, nhưng lúc này cũng không thể không lo lắng mà suy xét một chút.
Mà nguyên nhân quan viên các phe cố chấp ủng hộ ý kiến này bởi vì thống lĩnh Cấm Vệ quân nắm giữ an nguy của Thiên Việt thành, nếu có thể đem đương nhiệm thống lĩnh Cấm Vệ quân kéo xuống và thêm vào người của chính mình, tuyệt đối là chuyện không thể tốt hơn.
Minh Đế đương nhiên cũng sẽ nghĩ đến chuyện này, chẳng qua trên mặt ông không hề tỏ vẻ gì, mà lại cực kỳ bình tĩnh xem xét từng biểu tình trên mặt các đại thần trong điện, trong mắt mang theo ý vị sâu xa, đáy mắt nhưng lại có nhiều điểm âm trầm: “Trong chuyện này, thống lĩnh cấm vệ quân xác thực có chỗ thất trách, giáng xuống làm Vệ trưởng Đông môn vệ.” Ông nói xong, quay đầu nhìn Lại Bộ Thượng Thư: “Lại Bộ đem danh sách quan viên thích hợp cho chức vụ này trình cho Trẫm một bản.”
Vốn nghe được Minh Đế nói câu phía trước, không ít người đều rục rịch, tính trực tiếp tiến lên đề cử ứng viên, mà sau khi Minh Đế nói hết câu, đáy lòng đã có ý nghĩ khác, xem ra hôm nay Minh Đế không muốn nghe ai thích hợp chức vị này rồi.
Tiếp theo các quan viên khác tiến lên trình tấu những đại sự khác, Minh Đế sau khi thương nghị xong, Ngụy Ninh liền hỏi có còn việc muốn bẩm báo hay không.
Ngự Phượng Đàn mặc thế tử phục màu tím, bước ra khỏi đội ngũ, hướng về phía Minh Đế cất cao giọng: “Thần có việc muốn tấu.”
Hắn vừa mở miệng nói chuyện, liền nghênh đón tầm mắt của mọi người, Ngự Phượng Đàn tuy rằng thân mang quan vị mỗi ngày vào triều, nhưng rất hiếm khi mở miệng, trừ phi Minh Đế ngẫu nhiên hỏi ý kiến của hắn, hoặc là có chuyện khiến hắn đặc biệt hứng thú mới có thể nói được vài câu, hiếm khi được nhìn thấy hắn còn chủ động có việc muốn thượng tấu, cho nên chúng thần trong đại điện đều yên tĩnh nghe hắn đến tột cùng muốn nói gì.
Mà Minh Đế cũng bắt đầu thấy tò mò như quần thần, đứa cháu này của hắn, cơ bản là sẽ không tham dự vào những việc này, hắn lần này thượng tấu không biết là sự tình gì đây?
“Có ghi tấu chương không?” Thấy hắn vốn chưa từng phát biểu ngôn luận, Minh Đế còn cố ý hỏi Ngự Phượng Đàn có tấu chương trình lên hay không.
“Có.” Ngự Phượng Đàn từ trong cổ tay áo rút ra một bản tấu chương, đưa cho nội thị, nộp cho Minh Đế.
Minh Đế tiếp nhận tấu chương, mở ra, tầm mắt ở nội dung bên trên xem một lần, thời gian tầm mắt dừng lại trên bản tấu càng khá dài, sắc mặt của ông cũng càng ngày càng kém, mà Ngụy Ninh đứng ở phía sau Minh Đế, tầm mắt vài lần bay đến nội dung bên trên tấu chương, sắc mặt cũng thoáng biến đổi, rất nhanh vội vàng thu hồi tầm mắt của mình.
“Phượng Đàn, ngươi đem những gì ngươi ghi trong bản tấu khẩu thuật một lần cho Trẫm.” Minh Đế quăng tấu chương “bốp” một tiếng lên ngự án, thanh âm thật nhỏ nhưng ở trong đại điện lại phá lệ rõ ràng.
Các đại thần hai mặt nhìn nhau, không biết bên trong bản tấu chương này rốt cuộc đề cập chuyện gì, mà khiến Minh Đế sau khi xem xong cũng không cho nội thị đọc, lại muốn Ngự Phượng Đàn tự thuật một lần, bản tấu chương này bên trong rốt cuộc viết là cái gì?