Beta: Ishtar
Trong lúc đắn đo, cỗ kiệu đã đến cửa hậu viện của thôn trang, Tạ thị cùng Vân Khanh xuống kiệu, sau khi vào cửa, Vân Khanh đi theo Tạ thị đến chủ viện.
“Phu nhân đã trở lại, muốn dùng bữa tối hay chưa?” Đi qua đi lại thời gian liền trôi qua rất nhanh, lại đến hoàng hôn rồi, Hổ Phách đi vào hỏi Tạ thị muốn dùng bữa tối hay không.
Tạ thị bởi vì buổi chiều đi ra ngoài một chuyến, liền có chút mệt mỏi, khẩu vị cũng không tốt, ngẩng đầu hỏi Vân Khanh: “Con đói bụng chưa? Nếu đói bụng, ta liền cho các nàng đem đồ ăn bưng lên.”
Sáng sớm phải đi ra ngoài hái vải nên đã tiêu hao rất nhiều thể lực, giữa trưa Vân Khanh có ăn hai chén cơm, cho tới bây giờ cũng chưa đói lắm, liền kêu: “Làm hai chén cháo và đem hai đĩa điểm tâm lên là được rồi.”
Hổ Phách được dặn dò, lập tức đi ra ngoài phân phó tiểu nha hoàn thông tri đầu bếp nữ đi hầm cháo, Vân Khanh liền chuyển cái ghế tròn ngồi ở bên cạnh Tạ Thị, giúp bà bóp chân.
“Tô Mi cũng thật bình thản a, cho tới bây giờ còn chưa tới chỗ ta đây để thỉnh an.” Tạ thị híp mắt lại suy nghĩ, trong giọng nói mang theo tia giễu cợt.
Vân Khanh nhìn bà một cái, mở miệng nói: “Nàng ta biết chúng ta ngày mai còn phải ở lại một ngày, đương nhiên vẫn bình thản như không, nếu ngày mai còn chưa đến, thế thì thật sự coi như nàng ta lợi hại rồi.”
Nàng không tin Tô Mi sẽ không muốn quay về thành Dương Châu, dựa vào tính tình của nàng ta mà có thể ngây người ở nông thôn là chuyện không thể xảy ra, chẳng qua là chưa đến giới hạn thì chưa có chịu tìm cớ để nhún nhường mà thôi.
Nhưng thật ra người mà Thủy di nương an bài, tại sao đến nay vẫn chưa có động tĩnh, nàng ta rốt cuộc là có chủ ý gì?
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng Hổ Phách đang dạy dỗ tiểu nha hoàn: “Cho ngươi đến phòng bếp mượn lọ thuốc đến, tại sao lại đi lâu như vậy, phu nhân một lát nữa vẫn còn phải uống thuốc đấy!”
Thuốc này là do Vấn Lão Thái Gia kê đơn để an thần bổ thân, Tạ thị mỗi ngày đều phải dùng, hôm qua một tiểu nha hoàn không cẩn thận làm vỡ ấm thuốc tử sa mang theo, cho nên ngày hôm nay Hổ Phách cho nàng ấy đi phòng bếp của thôn mượn đến để hầm thuốc.
Tiểu nha hoàn ngập ngừng nói: “Lúc ta vừa cầm thuốc đến phòng bếp, không cẩn thận đụng phải Xuân Xảo tỷ tỷ, nàng nói chân của nàng bị trật, ta đỡ nàng đi qua ngồi một hồi, cho nên trì hoãn thời gian.”
Vân Khanh nhíu mi, Xuân Xảo? Đây không phải là nha hoàn bên người Tô Mi sao? Ngẩng đầu nhìn Tạ thị đã muốn ngủ, liền ngừng tay, nhẹ nhàng đi ra bên ngoài.
Vừa ra sân, liền nhìn thấy Hổ Phách tiếp nhận lọ thuốc cùng gói thuốc kia, đang muốn đem vào phòng bếp để nấu, Vân Khanh đi qua, nhẹ giọng gọi nàng lại, nói: “Hổ Phách, đem lọ thuốc cùng gói thuốc kia đưa cho ta nhìn xem.”
Hổ Phách nhìn nhìn lọ thuốc cùng gói thuốc trong tay, nhớ tới Xuân Xảo là người của Tô Mi, cũng lo lắng, liền đưa qua cho Vân Khanh, nói: “Đại tiểu thư, thuốc này người xem có vấn đề hay không?”
Chuyện Vân Khanh trở thành đồ đệ của Vấn Lão Thái Gia, trừ vợ chồng Thẩm Mậu và Tạ thị ra, còn có Phỉ Thúy, Hổ Phách cùng Lưu Thúy mấy người biết, những người khác thì đều không biết.
Đó cũng là chủ ý của Vấn Lão Thái Gia, trước khi được ông đồng ý cho xuất sư, Vân Khanh không thể đối với bên ngoài tuyên bố nàng là đệ tử của ông, để tránh y thuật không thông, nhưng thanh danh bị xung quanh thổi phồng, lại thêm ảnh hưởng xấu đến danh tiếng, chỉ sợ Vân Khanh chìm đắm trong đó, ngược lại không thể tận tâm học y thuật. Đối với việc này, Vân Khanh cũng rất đồng ý, cây to đón gió, trước khi y thuật của nàng chưa vững, tốt nhất vẫn là không nên khoe khoang. ‘Thần vốn vô tội, trọng thần luôn mang tội’ chính là đạo lý này, khó tránh khỏi những người khác sẽ bởi vì nàng là đệ tử của Vấn Lão Thái Gia mà sinh lòng khiêu khích hoặc ghen tị, chẳng phải phiền phức hơn sao?
Mở ra gói thuốc, Vân Khanh lấy dược liệu bên trong ra xem xét, lại bốc lên ngửi một chút, lại đem lọ thuốc kiểm tra, rồi trả lại cho Hổ Phách nói: “Không sao, ngươi cầm đi cho người hầm đi.”
Nhưng việc Xuân Xảo đụng phải nha hoàn của Tạ thị, thật sự là trùng hợp sao? Phượng mâu lóe lên tia sáng, Vân Khanh khóe miệng khẽ nhếch, Thủy di nương muốn gài bẫy nàng, nàng nhưng thật ra muốn vờ lọt bẫy mới có thể không uổng công người ta lập mưu a.
Gọi Thanh Liên dặn dò một chút, Vân Khanh mới xoay người trở vào phòng, một lát sau, tiểu nha hoàn đem cháo và điểm tâm bưng lên, cùng Tạ thị ăn một bát cháo, Vân Khanh ngồi một hồi, liền trở về đông viện.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, bầu trời tối đen, chỉ có ánh trăng sáng ở trên cao, như một viên minh châu tản ra ánh sáng, lấn át tất cả ánh sáng yếu ớt của những ngôi sao.
Vân Khanh mặc váy trắng ngang ngực, khoác áo ngoài màu trắng ngà đem tay áo giấu ở bên trong, đem khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của nàng tôn lên vẻ quý phái thanh thoát, phảng phất như nàng tiên dưới ánh trăng, phiêu diêu như gió. Nàng nằm trên xích đu bằng trúc trong viện, lẳng lặng nghe tiếng côn trùng kêu vang ở xung quanh, gió lạnh thổi tới, phe phẩy mái tóc xõa dài của nàng, đảo qua gương mặt nàng, mang đến một chút ngưa ngứa, nàng lấy tay vén lên tai, ánh mắt như trước nhìn bầu trời.
Từ khắp sân nhìn ra ngoài, bầu trời cũng trải dài rộng lớn, cảnh vật như bị nhét vào khuôn thành một khối vuông cứng ngắc, rơi vào trong mắt liền không được linh động như lúc ban ngày.
Nàng một tay cầm quạt cung nữ bằng ngà voi chậm rãi phe phẩy, trong đầu xuất hiện cảnh sắc bên đường của vườn trái cây, không bị thúc ép sinh trưởng, lại mang hơi thở hoạt bát, khiến người ta chìm đắm trong đó.
Nếu ngày mai chỉ còn có một ngày, nàng nhất định phải đi ra ngoài nhìn xem mới được, nếu không chẳng phải là lãng phí cảnh đẹp nơi này rồi sao.
Nghĩ đến đây, Vân Khanh liền bất giác chờ mong đến ngày mai, đứng dậy đi vào phòng, phân phó Thanh Liên nói: “Ngươi đi tìm Hoàng trang chủ, cho Hoàng Tiểu Muội sáng mai đến hậu viện trong thôn trang đợi ta.”
Thanh Liên đáp lời liền đi ra ngoài, Nã Thanh hiếu kỳ nói: “Tiểu thư, ngày mai người còn muốn đi hái vải sao?”
“Không hái nữa, ngày mai cho Hoàng Tiểu Muội mang ta đi xung quanh xem phong cảnh.” Vân Khanh cười nói, bảo nàng ấy đem tóc xõa xuống, nấu nước đi tắm.
Đến ngày thứ hai, Vân Khanh thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, trước đi đến chỗ Tạ thị thỉnh an, Tạ thị biết nàng muốn ra ngoài dạo, không có ngăn cản, chỉ là dặn dò Nã Thanh cùng Thanh Liên phải chăm sóc Vân Khanh thật tốt, Hoàng Tiểu Muội càng phải cẩn thận chút, không nên đi đến nơi hoang vu.
Lần này đích thật là đi du sơn ngoạn thủy, Vân Khanh tâm tình so với hôm qua thoải mái hơn rất nhiều, hôm nay vẫn như cũ từ cửa sau hậu viện đi ra ngoài, trừ dòng suối nhỏ vẫn chảy nước róc rách ra, Vân Khanh còn ngẩng đầu nhìn ra phương xa, thấy chung quanh đỉnh núi đều là hoa đào nở rộ trắng hồng, tươi mát đáng yêu, trong không khí cũng ngửi thấy hương hoa thoang thoảng, so với Thẩm phủ thì tươi mát khoáng đạt hơn rất nhiều, nàng liên tục hít sâu hai cái, sau đó nhìn đầu kia của dòng suối nhỏ nói: “Tiểu Muội, chúng ta theo suối đi xuống, đến bên kia ngắm hoa đào và hoa lê đi.”
“Được, tiểu thư, ngay từ đầu ta đã muốn mang người đi qua bên kia rồi, theo dòng suối đi xuống, nơi đó liền đến bờ sông, còn có một bãi cỏ, ta thích nhất đi chỗ đó chơi.” Hoàng Tiểu Muội cao hứng nói.
Nã Thanh nhìn dáng vẻ ngây thơ của nàng, nhịn không được nở nụ cười, Thanh Liên lại nghiêm túc mở miệng nói: “Ngươi thật không biết lớn nhỏ, ở trước mặt tiểu thư nên tự xưng nô tỳ.”
“Ai, ra ngoài chơi còn nô tỳ nô tỳ, không có ý nghĩa.” Hoàng Tiểu Muội không thèm để ý lời của nàng ấy, nói với Vân Khanh: “Tiểu thư, mau cùng ta đi thôi.”
Bốn người liền theo dòng suối nhỏ đi xuống, dọc theo đường đi Vân Khanh đều chìm đắm trong cảnh sắc xinh đẹp, nghe Hoàng Tiểu Muội giới thiệu, nhìn nàng tươi cười hồn nhiên, cùng giọng nói sang sảng, trong lòng thản nhiên sinh ra một sự hâm mộ, nàng từ nhỏ sống ở Thẩm phủ, mọi chuyện đều phải theo quy củ mà làm việc, làm sao có thể cười vui vẻ tự nhiên thế này, chơi đùa ầm ĩ, muốn đi đâu thì đi, đây là cuộc sống nàng chưa từng nghĩ tới. Đáy lòng liền quyết định chủ ý, hiếm khi được tự do đi ra ngoài như vậy, hôm nay nên thả sức mà chơi thôi