Hai người Lưu Thúy và Thải Thanh vội vàng đi lên lôi kéo Trần ma ma gần như điên cuồng, Vân Khanh dửng dưng nhìn bộ dáng bà ta hai mắt tóe lửa, cười càng thêm tùy ý, quay đầu lại đối với ma ma đang quỳ gối trước mặt lão phu nhân nói: “Ngươi xác định đây chính là tờ giấy ta đưa cho ngươi sao?”
Ma ma kia gật đầu đáp: “Già nô sau khi cầm tờ giấy này vẫn luôn để trong người, trừ bỏ đi ra ngoài cho thầy lang ở hiệu thuốc xem ra, cũng không để những người khác cầm qua.”
Nghe xong lời của bà ta, Vân Khanh gật đầu, cười lạnh nói: “Theo lời ngươi nói thì sau khi ta đưa đơn thuốc cho ngươi, chỉ có thầy bốc thuốc xem qua, cho nên hắn là dựa theo này nội dung trên đơn thuốc này mà bốc thuốc, không có ai khác từng xem qua?”
Ma ma kia do dự một chút, ánh mắt hơi lóe lên, đột nhiên, như là nhớ ra cái gì đó nói: “Lúc già nô mới cầm đơn thuốc ra ngoài, còn có Thủy di nương cũng xem qua.”
Nói xong, liền ngẩng đầu nhìn Thủy di nương nói: “Thủy di nương, già nô không biết chữ, đơn thuốc này vẫn luôn mang trên người, người lúc đó cũng cầm qua nhìn, người có thể làm chứng đơn thuốc này là thật hay giả mà!”
Thủy di nương nghe vậy, trong đôi mắt đẹp toát ra tia âm độc, gắt gao nhìn chằm chằm lão ma ma kia, sắc mặt thay đổi, siết chặt chiếc khăn trong tay, thủy chung vẫn không nói một lời nào.
Vân Khanh nhìn nàng ta, nhợt nhạt cười, trong đôi mắt phượng xinh đẹp như nhìn thấu tất cả, ánh mắt lại chuyển đến trên người lão phu nhân, nhìn đến lão phu nhân cảm thấy có vài phần chột dạ, giận dữ nói: “Thủy di nương, nếu nàng muốn chứng cớ, vậy ngươi tới nhìn xem phương thuốc này có phải nàng viết hay không!”
Thủy di nương vốn không muốn ra mặt, nàng ta cắn chặt môi dưới nhìn lão bà tử kia hồi lâu, do dự một hồi, Vân Khanh thấy vậy, cũng không vội vàng, cầm phương thuốc lắc lắc: “Nếu Thủy di nương không xem, vậy phương thuốc này ta cũng có thể không thừa nhận là ta viết, ai biết có phải ma ma này cầm đi ra ngoài cho người ta đổi một cái khác không chứ?”
Nghe vậy, ma ma cả người run lên, nhìn Thủy di nương liếc mắt một cái, sau đó lớn tiếng hô: “Không có, xin đại tiểu thư đừng nói oan cho già nô, già nô tuy rằng chỉ là một ma ma hạ đẳng, nhưng làm người luôn thành thật, cầm phương thuốc xong già nô liền đi hiệu thuốc bốc thuốc, làm sao đổi phương thuốc khác a.”
“Ngươi nói ngươi không có, thì là không có sao, lão phu nhân sao lại đi tin tưởng lời của một hạ nhân như ngươi kia chứ?” Vân Khanh không cho là đúng mở miệng.
Lão phu nhân nghe vậy lại không biết nói như thế nào, cháu gái nói đúng vậy, một ma ma không có bằng chứng nói là nàng kê đơn thuốc, nàng cũng có thể không thừa nhận a, chuyện hại chết người này không phải chuyện nhỏ, tuyệt đối không thể khinh xuất xem thường, nhưng nghĩ đến tôn tử của mình liền như vậy không có, bà sao có thể cam lòng được đây, tóm lại không phải Vân Khanh có vấn đề, chính là ma ma này có vấn đề!
Bạch di nương ở một bên nhìn sự việc biến đổi, lặng lẽ tự nhiên đi ra ngoài, đối với tiểu nha hoàn bên cạnh nói: “Nhanh đi thỉnh phu nhân lại đây, chỉ sợ đại tiểu thư sắp bị lão phu nhân trách phạt rồi.”
Tiểu nha hoàn kia thấy tình hình trong viện cũng không tốt, vụng trộm len ra khỏi đám người chạy ra ngoài, hướng sân của Tạ thị chạy tới.
Lão phu nhân nhìn bộ dáng của Vân Khanh tựa hồ là dầu muối đều không chịu, liền quay lại nhìn chằm chằm ma ma kia gắt giọng: “Ngươi thành thật nói cho ta! Phương thuốc này có phải ngươi đã đem cho người khác đổi lại rồi hay không!”
Ma ma bị ánh mắt hung ác của bà dọa co rụt cổ lại, chịu đựng sự giận dữ của bà nói: “Không có, già nô không có, già nô nói, phương thuốc này Thủy di nương từng xem qua, lão phu nhân nếu như không tin già nô, liền có thể cho Thủy di nương xem!”
“Đi! Cầm nhìn!” Lão phu nhân lúc này quyết đoán lên, phân phó Vương ma ma tiến tới lấy phương thuốc trong tay Vân Khanh, đem đến trước mặt Thủy di nương.
“Ngươi cẩn thận nhìn xem, phương thuốc này có phải Vân Khanh kê hay không!
Thủy di nương cầm phương thuốc, nội tâm tức giận đến run người, sao nàng ta có thể tìm một ma ma ngu ngốc như vậy đi làm việc kia chứ, chết sống phải lôi nàng ta vào chuyện này, hung hăng trừng mắt nhìn ma ma kia.
Ma ma cụp đôi mắt xuống, đáy mắt hiện lên một tia sáng, lần trước việc Thủy di nương đem Mã ma ma và Xuân Xảo ra làm đệm lưng bà ta chưa hề quên, lúc này đây Thủy di nương lại dùng bạc mua bà ta làm việc, bà ta cũng không ngốc như vậy, bằng mọi giá cũng phải kéo Thủy di nương vào chuyện này mới được.
Thủy di nương nhìn thoáng qua, tùy tiện nói: “Ta không nhớ rõ.”
Bích Bình lại nhìn nàng ta một cái, mở miệng nói: “Nô tỳ nhớ rõ lúc đó Thủy di nương xem rất cẩn thận, còn nói nội dung trong đơn phương đều dùng để an thai.”
Bị phản kích như vậy, lão phu nhân cũng hồ nghi nghiêng đầu nhìn nàng ta: “Như thế nào! Ngươi xem lâu như vậy, cho dù không ghi nhớ toàn bộ, thì cũng nhớ được một nửa trong đó chứ, đơn thuốc này rốt cuộc ngươi xem có phải nàng kê hay không!”
Thủy di nương cắn chặt răng, hôm nay nàng ta đã bố trí đâu vào đấy, nếu như nàng ta còn không chịu thừa nhận đơn thuốc này, như vậy Vân Khanh có thể dựa vào đó kiên quyết không chịu thừa nhận nàng ta đã viết, mà là ma ma giữa đường cố ý thay đổi dùng để hãm hại Vân Khanh, chỉ có nàng ta khẳng định, lão phu nhân mới có thể tin tưởng, nàng ta tỏ vẻ nghiêm túc nhìn phương thuốc một hồi, trên mặt lộ ra một chút khó xử nhìn mắt Vân Khanh, gật đầu nói: “Chính là phương thuốc này.”
Nghe vậy, Lưu Thúy nội tâm run lên, đứng ra nói: “Không có khả năng, tiểu thư không có khả năng sẽ kê đơn thuốc như vậy, Thủy di nương ngươi cần phải nhìn cho rõ!”
“Đương nhiên, lão phu nhân, tì thiếp đã xem rất kỹ, tờ giấy này chính là đơn thuốc mà đại tiểu thư đã viết!” Thủy di nương đã muốn không có đường lui, chỉ có thể đứng ra nói.
Ma ma kia thấy Thủy di nương rốt cục cũng chịu mở miệng, vì thế bắt đầu gào khóc hô: “Lão phu nhân a, già nô đã nói đơn thuốc này là thật mà, nay Thủy di nương làm chứng cho già nô, nếu không già nô đã bị người ta oan uổng, muốn kêu oan cũng không được rồi!”
Tiếng gào khóc ầm ĩ truyền đi, Trần mẹ ở một bên nghe càng thêm nhận định tất cả là Vân Khanh làm, bà ta hai mắt phừng phực lửa giận nhìn Vân Khanh, bi ai quát: “Đại tiểu thư, vốn ta nghĩ người là chân chính thiện tâm, vì cô nương kê đơn trợ sản, ai biết người thế nhưng lại làm loại chuyện này, đứa nhỏ trong bụng cô nương sinh hạ cho dù là con trai cũng chỉ là con vợ kế a, làm sao cũng sẽ không trở ngại đến địa vị đại tiểu thư của người, hơn nữa phu nhân nay trong bụng cũng có, phu nhân mới là chủ tử trong phủ a, người làm sao có thể làm như thế......”
Trần mẹ nói xong đã muốn đứng lên, trong đôi mắt ngập nước đã thay thế bằng oán hận bén nhọn, hướng về phía Vân Khanh nói: “Ngươi mới nhiêu đó tuổi thật không ngờ lại ngoan độc như thế, hại chết cô nương, hại chết đứa nhỏ trong bụng nàng, hôm nay ta liều mạng mạng già, cũng phải lôi người đi chôn cùng với cô nương!”
Nói xong liền điên cuồng xông về phía Vân Khanh, đang lúc tất cả mọi người không có kịp phản ứng, Tạ thị từ ngoài cửa vội vàng tiến vào, bà vừa rồi nghe được tiểu nha hoàn nói Vân Khanh kê đơn thuốc trợ sản, kết quả làm hại mẫu tử Tô Mi tử vong, gấp đến độ lập tức liền hướng tới Lan Tâm viện đi tới.
Vừa mới vào sân, liền nhìn thấy Trần mẹ hung mãnh chạy về hướng Vân Khanh, vừa vội lại sợ, xuất phát từ bản năng người mẹ, nhấc chân muốn tiến lên che chở nữ nhi, kêu lên: “Vân Khanh!”
Bạch di nương ở bên cạnh nhìn đến, vội vàng hô: “Phu nhân, cẩn thận thân mình của người.”
Trần mẹ nghe được thanh âm của Tạ thị, thân thế rồi đột nhiên thay đổi, quay đầu hướng tới phía trước chạy hướng Tạ thị đánh tới, đôi mắt bà ta đỏ ngầu, trong lòng cũng chỉ có một ý niệm trong đầu.
Thẩm Vân Khanh giết Tô Mi, còn không vì Tạ thị tranh giành sao, này hết thảy nói không chừng đều là Tạ thị sai sử, bà ta có phải liều cái mạng già này, cũng muốn cho Tạ thị cùng đứa nhỏ trong bụng chôn theo Tô Mi!
Tình hình đột nhiên biến đổi, lại làm cho người ta khó lòng phòng bị, vốn có ma ma tiến lên kéo lại Trần mẹ lại bởi vì bà ta đột nhiên thay đổi phương hướng mà kéo hụt không khí, Phỉ Thúy đang đỡ Tạ thị, lại bị bà nôn nóng là giãy khỏi tay nàng, Lưu Thúy tiến lên muốn đi kéo Trần mẹ, lại Bạch di nương làm bộ tiến lên ngăn cản Trần mẹ mà ngăn trở.