Lưu Thúy ngủ ở gian ngoài, nghe thấy tiêng ồn liền đứng dậy mặc thêm áo ngoài, đốt đèn, chỉ trong chốc lát, bên ngoài Quy Nhạn các liền vang lên âm thanh xô đẩy.
Vân Khanh vốn không ngủ, lúc này nghe thấy tiếng ồn, biết được việc mong chờ đã đến, lập tức mặc thêm kiện áo choàng xanh lam vân mây, nhẹ nhàng bước ra ngồi xuống ghế trong phòng, Lưu Thúy rót cho nàng một chén mật trà để ở trong tay giữ ấm.
Lúc này trong viện đã có một đám nha hoàn bà tử dẫn theo một người, Lý ma ma dẫn đầu trong đó, tiểu nha hoàn gác đêm thắp sáng đèn trong viện, toàn bộ sân đột nhiên sáng bừng lên, chiếu rọi khuôn mặt người đang bị áp đến, cũng là bà tử trông coi mà Vân Khanh gặp ở khố phòng.
Bà tử kia vốn đang có chút sợ sệt, nhưng thấy không đi đến viện của Tạ thị mà đến Quy Nhạn các, trong lòng xem thường, la hét: “Hơn nửa đêm các người bắt lão nô đến đây làm gì?”
Lưu Thúy vốn không thích bà tử này, nghe vậy nổi giận: “Láo xược, bà nhìn thấy tiểu thư không hành lễ còn lớn tiếng kêu gào, còn ra thể thống gì?”
Bà tử kia tròng mắt xoay chuyển, rồi mới hướng Vân Khanh quỳ xuống hành lễ, cười đến mặt mày nhăn lại: “Tiểu thư, sao đã muộn người như vậy còn cho người ta bắt lão nô đến đây, là có việc gì gấp sao?”
Bà ta nói năng tùy tiện, không có nửa điểm tôn kính, Lý ma ma thấy thế bước lên mắng: “Ngươi đêm hôm khuya khoắt lén lút đến khố phòng, bị bà tử tuần tra bắt được, sao lại là tiểu thư cho người bắt ngươi, đừng ở đây nói năng lung tung.”
Bà tử kia da mặt dày, cười nói: “Lão nô là người trông coi khố phòng, nửa đêm nhớ đến dược liệu mới nhập vào hôm nay để không đúng vị trí nên mới đến xem.” Qua cách bà ta nói, từ trộm tặc lại trở thành trung thực đáng tin, đúng là mụ già gian xảo.
“Đúng là cứng mồm, nếu vừa rồi không tìm được chứng cứ, ngươi đúng là sẽ không thừa nhận.” Lý ma ma quát to, nói với hai bà tử bên cạnh: “Đi lên, lục soát người bà ta, để xem bà ta đến dược khố làm gì.”
Lời này vừa nói ra, bà tử kia sắc mặt liên thay đổi, khuôn mặt tươi cười bớt đi vài phần, cao giọng: “Lý ma ma, bà không cần ỷ mình là tâm phúc của phu nhân mà đem mình thành chủ tử, bà cũng chỉ là nô tỳ, dựa vào cái gì mà đòi lục soát người ta”
Nghe vậy, Vân Khanh lạnh lùng cười, gương mặt bạch ngọc nổi lên ý giận lạnh lẽo, đúng là đứa nô tài ngông cuồng, nàng thuận cầm ném chén trà trong tay, bịch một tiếng, nhằm hướng bà tử đang la lối kia ném tới, chén trà chuẩn xác ném trúng trán bà ta, nước trà nóng đầy đầu làm bà ta điên cuồng la hét.
“Ta một người như thế ngồi ở chỗ này, không nghĩ đến có người không nhìn thấy, xem ra quy củ Trầm phủ đều bỏ quên hết rồi, người đến, nói cho bà ta xem rốt cuộc ta có tư cách lục soát người bà ta hay không.” Vân Khanh cúi đầu, đôi mắt xếch chứa oai nghiêm nhìn bà tử đang quỳ trên mặt đất.
Thấy thế, nha hoàn bà tử xung quanh trong lòng khiếp sợ, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Vân Khanh xử lý sự tình, cũng là lần đầu tiên phát hiện tiểu thư nhan sắc mỹ miều mềm mại tuy rằng còn ít tuổi nhưng cả người phát ra hơi thở sắc bén mạnh mẽ, không chấp nhậ người khác xem thường.
Hai bà tử lập tức tiến lên, đè bà tử trông coi kia xuống, tránh cho bà ta giãy dụa, hai cái tát trực tiếp làm bà ta choáng váng, một bà tử khác lục tìm tay áo, ở trước ngực, sau lưng, hai bên hông và dây lưng của bà ta, chỉ trong thoáng chỗ đã tìm thấy không ít dược liệu.
Nhìn đến vật chứng chính xác trong tay, Lý ma ma lớn tiếng quát: “Vật chứng đều đã tìm ra, ngươi còn muốn nguỵ biện thế nào?”
Bà tử trông coi thấy sự tình bại lộ, ngụy biện cũng không được, lập tức lớn tiếng khóc lóc, “Đại tiểu thư, lão nô cũng không còn cách nào khác, chồng lão nô bị bệnh, không có tiền mua thuốc, nghĩ đến trong phủ còn nhiều dược liệu nên mới trộm một ít về dùng, lão nô là nhất thời hồ đồ…”
Lý ma ma đưa dược liệu đến trước mặt Vân Khanh, “Tiểu thư, người xem…” Bà vốn muốn đưa vật chứng cho Vân Khanh, thấy nàng liếc nhìn dược liệu, sắc mặt hơi đổi, cầm dược liệu trong tay xem một chút, trong mắt càng thêm lạnh lẽo, mặt không chút biến sắc, nhìn chằm chằm bà tử kia hỏi: “Ngươi chỉ lấy mấy vị dược liệu này thôi sao?”
“Đúng thế tiểu thư, lão nô không phải là người xấu, cũng không có ý đồ này, chỉ vì dược liệu quá đắt, không mua nổi.” Bà tử kia khóc thật sự thương tâm, đem toàn bộ sân ồn ào huyên náo, không người nào để ý sắc mặt Vân Khanh biến hóa trong chớp mắt.
Lúc này một bà tử hoài nghi nói: “Không thể nào, buổi chiều ta còn thấy chồng ngươi đang mua rượu trên đường, làm sao có thể bệnh nặng được?”
Bà tử trông coi kia ngừng khóc, bà ta vốn muốn dựa vào bệnh tật giả vờ đáng thương để được Vân Khanh đồng tình, sao có thể để cho người khác bóc trần nói dối, xoay người hét lên với người kia: “Ngươi đừng ngậm máu phun người, chồng ta rõ ràng là bệnh sắp chết, ngươi chắc chắn đã nhìn nhầm người.”
“Không thể nào, không phải chỉ ta thấy, mấy người kia đều thấy được.” Bà tử này vừa nghe thấy mình ngậm máu phun người, càng muốn chứng minh là mình nói thật, lại lôi ba nhân chứng khác.
Lúc này Vân Khanh sao có thể không hiểu, nàng nhìn bà tử đang quỳ rạp dưới đất nhưng trong mắt không có lấy một giọt nước mắt, thản nhiên mở miệng: “Lý ma ma, theo quy định trong phủ, tự mình trộm cắp thì phạt như thế nào?”
“Một mình trộm cắp đồ vật trong phủ, phạt đánh tám mươi trượng, gộp cả người nhà làm trong phủ, tất cả đều đem phát mại ra ngoài.” Lý ma ma một hơi nói ra quy củ.
Bà tử trông coi kia nghe nói bị đánh tám mươi trượng thì thôi, nhưng con trai và con dâu đều làm nô bộc ở Trầm gia, Trầm gia lại đối đãi với hạ nhân tốt nhất trong các nhà quyền quý ở Dương Châu, nếu bị phát mại ra ngoài sẽ không biết đến chỗ nào, cũng không giả dối nữa, vừa dập đầu vừa khóc: “Van xin tiểu thư tha thứ, van xin tiểu thư khai ân.”
Vân Khanh thản nhiên nhìn lướt qua, lông mày nhăn lại, Lý ma ma lập tức hiểu ý, liền bảo bà tử nhét giẻ vào miệng bà ta, lôi ra ngoài.
Lưu Thúy nhìn thoáng qua bà tử kia, trong mắt có vài phần nghi hoặc, đợi mọi người bốn phía tản đi hết, mới mở miệng hỏi: “Tiểu thư, người hạ dược không phải là bà tử kia sao?”
“Ừ.” Vân Khanh nhẹ nhàng thở dài, thuận tay để mấy vị thuốc kia lên bàn, mắt phượng sâu thẳm nhìn vào rèm treo, “Mấy vị dược liệu này không có trong thuốc bổ của lão gia.” Vừa rồi lục soát ra mấy vị dược liệu kia, căn bản là không có một vị nào trong thuốc bổ của Trầm Mậu. Bà tử này là kẻ hám tiền, thùa dịp dược liệu mới được lấy về, nghĩ trộm một ít ra ngoài đổi thành tiền, không ngờ lại đụng phải bà tử tuần tra mà nàng an bày đêm nay, sự việc ôn ào, chỉ sợ nhiều người biết đến.
“Vậy lần sắp xếp này không phải...” Trong lòng Lưu Thúy hận bà tử kia đến nghiến răng, tiểu thư bày trí tỉ mỉ kế sách như vậy lại bị bà ta phá hỏng.
“Cũng không hẳn, đợi thêm vài ngày nữa đi.” Vân Khanh ngẩng đầu nhìn khố phòng, khép lại vạt áo, xoay người bước vào trong phòng.
Mà lúc này, góc khuất bên cạnh khố phòng, một bóng đen lẳng lặng đứng thẳng, đợi mọi người rời đi mới chậm chạp quay người đi, may mắn tối nay không ra tay, nếu không bị bắt chính là mình.