Mà ngay lúc này, màn xe ngựa từ từ vén lên, lộ ra ánh mắt thẳng tắp, dừng lại trên người Vân Khanh.
Bên ngoài kai là thanh âm nữ tử dễ nghe, một thân quần áo màu đỏ với váy dài, chất sa đặc biệt làm tà váy nhẹ bay, theo cử động hơi đong đưa, tựa sương khói tràn ngập bên chân, cả người như chìm trong sương khói mây mờ, khiến người khác không nhịn được muốn thấy dung nhan, nhưng một đường nhìn lên lại bị một tầng lụa mỏng che khuất, chỉ nhìn được ngón tay mảnh khảnh, trắng muốt như cọng hành, mềm nhẹ làm người ta muốn đặt trong tay mà cẩn thận vuốt ve.
Đại phu chân đất vừa thấy mọi người hướng về Vân Khanh, không khỏi phất tay áo đứng dậy, mặt lộ ra căm phẫn: “Ngươi đã nói là bị cảm nắng, vậy thì thử cứu hắn xem.” Hắn ta nhìn quần áo trên người lão nô gọn gàng sạch sẽ, đoán rằng chủ nhân xe ngựa là người xa hoa, muốn nhân cơ hội kiếm một khoản, không nghĩ đến nửa đường lại có con nhóc con cướp đi tài lộc, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc có trị được hay không.
Trị bệnh cứu người là quan trọng, Vân Khanh không chút từ chối, nàng bước lên từng bước, chân thành nói: “Phiền toái hộ vệ ca ca đưa lão nhân gia chuyển sang chỗ râm mát, thông thoáng, tránh cho ánh mắt trời chiếu thẳng vào.”
Nàng là nữ tử, không thể tùy ý cùng nam nhân tiếp xúc thân cận, hộ vệ kia hiểu rõ gật đầu, ôm lão nô đến chỗ thoáng gió, lại nghe theo lời Vân Khanh, đem áo cởi bỏ, dùng nước làm quần áo ẩm ướt, trên trán cũng đặt một mảnh khăn ẩm hạ nhiệt.
Ước chừng qua một nén nhang, lão nô từ từ tỉnh lại, tuy rằng còn yêu nhưng người đã không còn gì lo lắng. Vân Khanh bắt mạch cho lão một lần nữa, rồi dặn lão uống nhiều nước, mùa hè tránh phơi nắng dưới ánh mặt trời.
“Tiểu cô nương thật lợi hại.” Trong đám đông có người kêu lên, ánh mắt nhìn Vân Khanh cũng thêm thiện ý.
“Đúng vậy, thật là không nhận ra, so với đại phu kia còn giỏi hơn.” Mọi người nói xong ngẩng đầu lên tìm đại phu chân đất kia nhưng đã không còn thấy bóng người. Hóa ra là hắn thấy Vân Khanh đem lão nô cứu tỉnh, lập tức biết không tốt, xám xịt mặt mày bỏ chạy.
Lúc này hộ vệ xoay người đến bên xe ngựa đứng một lúc lâu rồi chạy đến nói: “Cô nương, gia nói người qua bên đấy.”
Vân Khanh nhạy bén hiểu được ý của người hộ vệ, trong xe ngựa, gia nói là cho người đi qua bên đấy chứ không phải cho mời, cái này chứng tỏ người nọ có chức tước cao, đã quen sai bảo người khác, trong giọng nói đều là sai bảo và mệnh lệnh, thiếu đi cung kính.
Cảm giác được ánh mắt đánh giá của người bên trong, bén nhọn dừng trên thân thể nàng, dường như mỗi tấc trên người đều bị người khác vô tình bình luận, chân mày Vân Khanh cau lại, nàng quay lại nhìn về phía sau.
Mã xa rộng lớn, lại có rèm cẩm phía sau cản bớt ánh sáng mặt trời, từ phía của nàng, chỉ có thể nhìn thấy ngón tay thon dài xốc lên một góc mành cùng với trường bào đen bóng. Dựa vào phong thái của hắn, cũng có thể cảm giác được người ngồi bên trong nhất định là người lạnh lùng ngang ngược, thích chinh phục người khác.
Như cảm nhận được ánh mắt sau mũ sa của Vân Khanh, người nọ hơi ngẩn ra, rồi ánh mắt nhìn nàng lại càng ác liệt hơn, dường như chứa cả lệ khí thật nặng, Vân Khanh chỉ cảm thấy tóc gáy theo bản năng dựng đứng lên, đó là bản năng tự nhận biết nguy hiểm.
Người ở bên trong rất nguy hiểm, nàng không muốn đến gần, cũng không thích cảm giác bị người khác khống chế, thản nhiên thu hồi ánh mắt, Vân Khanh chậm rãi nói với hộ vệ: “Cảm ơn chủ nhân của ngươi đã mời, bèo nước tương phùng, không cần phải nhiều lời.”
Dứt lời xoay người bước đi, trên mặt hộ vệ lưu lại vẻ khó xử, vội vàng bước nhanh đến xe ngựa trước mặt thấp giọng, “Gia, cô nương lúc nãy không chịu lại đây.”
“Ừ.” Thản nhiên lên tiếng, tựa như không có chút nào khác lạ, mới vừa rồi lúc nàng kia nhìn sang, ánh mắt tuy thản nhiên, bình thản vô cùng, nhưng là hờ hững, lơ đãng, tựa như tất cả đều không đặt vào mắt, vừa trống rỗng lại vừa đề phòng.
Xuyên qua lớp mành, hắn có thể nhìn thấy dáng người yểu điệu, gió mát thổi qua mái tóc dài đến thắt lưng giống như dòng thác, cùng với mũ sa màu trắng bị gió thổi lên, lộ ra một nửa dung nhan như hoa sen bạch ngọc, cằm đầy đặn, đôi nôi phấn nộn như đóa hoa khẽ mím lại, trong sáng nhiều hơn phong lưu, lộ ra khí chất thần bí nhè nhẹ.
“Tứ gia, nữ nhân này lộ ra một nửa dung nhan mà đã như vậy, nếu lớn lên tí nữa thì đúng là tuyệt sắc mỹ nhân.” Lúc này trong xe ngựa truyền ra thanh âm ôn hòa mang theo một chút lấy lòng, giống như là thật cẩn thận mở miệng nói.
“Đúng là mỹ nhân bại hoại, xem ra Giang Nam mỹ nữ, lời này không sai.” Vị nam nhân được xưng là gia kia lại nhớ lại, tưởng tượng bộ dáng vừa mới cự tuyệt dưới mũ sa kia, khóe miệng khẽ cong lên, cổ họng phát ra tiếng cười nhẹ.
Một nam nhân như hắn bỗng nhiên cười, quay đầu nhìn thoáng qua hướng chiếc xe ngựa của Vân Khanh, hắn chưa từng gặp qua tứ gia cười với nữ nhân nào, mặc dù cười như thế có cũng như không.
“Tứ gia, có cần đi hỏi thăm gia thế nàng kia không?”Chỉ cần có thể lấy lòng nam nhân trước mặt, bất cứ chuyện gì hắn cũng không bỏ qua.
“Không cần.” Chợt ý thức được là mình vừa mỉm cười, trong nháy mắt hắn đem ý cười thu lại, sắc mặt khôi phục vẻ lạnh lùng, “Hữu Thần, lần này lẻn vào Liễu phủ có tìm được thứ kia không?”
Vừa nhắc đến chính sự, không khí thoải mái trong xe ngựa lập tức bị một cỗ khí tức nghiêm nghị thay thế, mà nam nhân kia, cũng chính là Cảnh Hữu Thần, sắc mặt khẽ thay đổi, đáy mắt lộ ra ý sợ hãi, cúi đầu nói: “Vi thần vô năng, lần lẻn vào Liễu phủ gặp phải một người mặc đồ đen đeo mặt nạ cũng lẻn vào thư phòng tìm kiếm thứ đó, người này võ công cực cao, thần không phải là đối thủ của hắn, bị trọng thương nên hoảng sợ chạy ra ngoài.”
“Thì ra là thất thủ?” Thanh âm lạnh lùng bỗng chuyển thành âm trầm thị huyết, Cảnh Hữu Thần hoảng sợ, lập tức quỳ rạp xuống, “Vi thần mặc dù thất thủ nhưng tra được tin tức khác.”
“Nói.” Một chữ đơn giản, không mang theo cảm xúc nhưng ép Cảnh Hữu Thần không nâng nổi đầu dậy, “Lúc trước Tạ Thịnh Thư trừ nhất muội gả cho Liễu gia thì còn hai người khác, một người gả cho Vi gia ở kinh thành, một người gả cho Trầm gia ở Dương Châu. Vi thần nghĩ, nếu muốn tìm kiếm, hai nhà này cũng không thể bỏ sót.”
“Ngươi cho rằng thứ đấy cũng có khả năng ở trong nhà hai người kia?” Tứ gia sờ sờ ngọc ban chỉ trên ngón cái, sắc mặt cứng rắn lạnh lẽo, đôi con ngươi âm trầm đen tối nhìn nam tử đang quỳ rạp trên mặt đất.
Cảnh Hữu Thần chịu đựng hàn ý trên lưng, gật đầu nói: “Đúng thế, vi thần cho rằng, nếu vật đó nếu thật sự được giao cho Tạ Thư Thịnh, như vậy có khả năng ở trong tay nữ nhi của hắn, sau đấy mới đến kỳ muội trong phủ.”