Trầm Vân Khanh nhấc váy chạy tiến trong viện, mặc kệ bà vú già ở phía sau ngăn trở, vọt vào trong viện.
Đây là sân chủ mẫu của Hầu phủ, là nơi mà phu nhân Hầu phủ ở, cũng từng là nơi nàng ở trong nửa năm, khi đó, tất cả những người trong viện khi gặp nàng đều đồng loạt hô một tiếng phu nhân, chứ không giống hiện tại trừng mắt gắt gao ngăn nàng lại, ở trên người nàng kéo lôi, nhéo đánh.
Bắt đầu từ hai tháng trước, nàng đã không còn là phu nhân của Hầu phủ nữa, chỉ là một di nương ti tiện, cho dù là một đại nha hoàn trong phủ, cũng có mặt mũi thân phận hơn nàng.
“Trầm di nương, người đừng làm khó chúng tôi, phu nhân đã dặn, không có sự cho phép của phu nhân, di nương không được tiến vào sân!” Một ma ma hung hăng ôm lấy thắt lưng của Trầm Vân Khanh, ngón tay âm thầm cấu mạnh vào bên hông nàng.
Từng đợt nhói đau từ hông truyền đến, Trầm Vân Khanh cắn chặt răng căn, đối với bên trong hô lớn:“Phu nhân, phu nhân, mong người cho phép tôi, tôi có chuyện muốn tìm người.”
“Ai dám cãi vã ở đây vậy?” Một đại nha hoàn mặc áo sắc tươi sáng, viền áo bên ngoài màu xanh nhạt, bên dưới là quần lụa màu ánh trăng, mái tóc đen được búi gọn gàng, tất cả đều biểu hiện là một nha hoàn rất được sủng ái.
Ma ma vừa thấy nàng, lập tức cười làm lành nói:“Tuyết Lan cô nương, là Trầm di nương muốn gặp phu nhân!”
“Một di nương nho nhỏ, mà dám xưng tôi ở trước mặt phu nhân, quy tắc của Hầu phủ chỉ để bài trí thôi sao!”
“Ba” một tiếng, một bạt tai đã rơi đến trên mặt của nàng, Tuyết Lan đứng ở trước mặt,từ trên cao nhìn xuống nhìn Trầm Vân Khanh, chính là nữ nhân này, kiên trì không cho phép hầu gia nạp nàng ta làm thông phòng, chặt đứt con đường phú quý của nàng ta, may mà nàng ta đầu nhập minh chủ khác, mới có địa vị thông phòng như hôm nay.
Trầm Vân Khanh gắt gao cắn chặt răng, nuốt vào cừu hận, trong lòng cứ mãi mặc niệm, nàng còn muốn cứu cha mẹ ra khỏi chốn ngục lao, không thể tức giận, cho dù ủy khuất đến đâu, cũng phải nuốt vào.
Đợi sau khi nội tâm bình tĩnh, ngước mắt nhìn thoáng qua gương mặt xinh đẹp của Tuyết Lan, liền tiếp tục nhìn về phía cửa phòng hô:“Phu nhân, phu nhân...... Cầu ngài...... Nô tỳ biết ngài đang ở......”
“Sao thế này, trời lạnh như cắt mà còn có người không thể sống yên ổn nữa à?”
Một thanh âm truyền ra, ở bên trong nghe diễn đủ, Vi Ngưng Tử rốt cục chậm rãi thong thả bước ra, một thân váy dài thêu hoa phù dung đỏ thẫm, khoác áo choàng đỏ, trong tay ôm ấm lô, dáng vẻ tràn đầy quý phái.
Nhìn nữ nhân đứng trên bậc thang, trong đầu Trầm Vân Khanh nhớ lại hai tháng trước phụ thân bởi vì thuốc nhuộm có vấn đề phải vào lao ngục, nàng đã cầu khẩn hết mọi người chung quanh, chỉ có đi cầu Vi Ngưng Tử, huynh trưởng của nàng ấy từng bước thăng chức, hiện tại đã là cận thần của tân hoàng.
Khi đó, biểu tỷ vẫn là tiểu thiếp của Hầu phủ cười nói với nàng, nàng ấy chỉ là một di nương, nếu giúp cha mẹ chủ mẫu không quá thích hợp, nếu là chủ mẫu giúp di nương, thì đó sẽ là hợp tình hợp lí hơn.
Một câu này, đã khiến Trầm Vân Khanh do dự vài ngày, rốt cục không thể chống lại những tin tức không ngừng truyền đến rằng phụ thân đang chịu khổ ải, tự nguyện từ thê biếm làm thiếp, mà Vi Ngưng Tử vốn đang là tiểu thiếp, được thăng làm Hầu phủ phu nhân.
Vì thế, hầu gia cũng không được vui, còn nói thân phận hắn mẫn cảm, vốn không muốn nhúng tay chuyện này, nhưng dưới sự đau khổ cầu xin của Trầm Vân Khanh, rốt cuộc vẫn bị tấm lòng hiếu thảo của nàng đối với cha mẹ làm mềm lòng, cũng chuẩn bị bạc liên lạc với bạn bè trong triều
Hai tháng nay, nàng ở Hầu phủ bị người ta chế giễu khi dễ, làm nhục, đánh chửi, bất cứ một nha hoàn nào cũng có thể chà đạp nàng xuống vũng bùn, đến cuối cùng lại nhận được tin tức ngay cả mẫu thân cũng phải vào lao ngục, bất chấp trên mặt bị đánh đến sưng phồng, nàng giãy dụa bươn bức về phía trước, các ma ma đột ngột buông tay ra, nàng té sấp xuống mặt đất, không ngừng dập dầu thành tiếng vang dội trong sân, một bên dập đầu một bên hô:“Phu nhân, van cầu ngài, cứu cha mẹ nô tỳ đi, bọn họ cũng dì dượng của ngài! Là tỷ tỷ tỷ phu của nương ngài!”
Vi Ngưng Tử lẳng lặng thưởng thức dáng vẻ xan xin của nàng, nhìn trên dung nhan tái nhợt vẫn xinh đẹp như cũ, bởi vì dùng sức dạp đầu lên đất mà trở nên xanh tím xướt da, trong lòng vô cùng sảng khoái, trên mặt mang theo nụ cười tươi thập phần cao quý, nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ đau thương, thở dài nói:“Trầm di nương, không phải ta không chịu ra tay cứu cha mẹ ngươi, chỉ là bọn họ từ ba ngày trước đã bị chặt đầu, Trầm phủ cũng bị tịch thu, người đã chết, cho dù ta là Hầu phủ phu nhân, cũng không có biện pháp giúp ngươi tìm trở về.”
Ba ngày trước đã bị chặt đầu, Trầm phủ bị tịch thu.
Trầm Vân Khanh mềm nhũn ngã trên đất, vừa rồi sức lực dập đầu đến trầy da đã biến mất không còn. Ngồi bệt trên nền đất lạnh như băng.
Cha mẹ đã chết, Trầm phủ bị tịch thu, về sau nàng không có thân nhân, không còn nhà mẹ đẻ, cô linh linh sống ở trên đời này, giống như một cô hồn dã quỷ.
Nhưng mà...... Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Vi Ngưng Tử, lệ nhiễm hai tròng mắt, lóe lên tia tối tăm, “Vậy sao ba ngày trước lúc ta đến cầu ngươi, ngươi lại bảo ta trở về chờ!”
Ánh mắt kia rõ ràng trong trẻo, lãnh liệt, giống như có thể đem lòng người nhìn thấu.
“Bởi vì ta muốn cho loại thiên kim đại tiểu thư từ nhỏ cha mẹ song toàn như ngươi, nếm thử cảm giác mất cha mẹ là như thế nào.” Vi Ngưng Tử thấy còn cần phải ngụy trang nữa, ánh mắt nhìn Trầm Vân Khanh như hận không thể đem nàng ăn sống nuốt tươi.
Trầm Vân Khanh thần sắc cứng lại, ngẩng đầu nhìn Vi Ngưng Tử, khuôn mặt luôn ôn nhu trò chuyện cùng nàng trong trí nhớ hình như trở nên xa lạ hẳn lên, trầm ngâm một lúc lâu, mở miệng nói:“Là ngươi hãm hại cha mẹ?”
Vi Ngưng Tử cười lạnh một tiếng, hơi nghiêng người, nhẹ nhàng ở trên đỉnh đầu Trầm Vân Khanh, gằn từng tiếng, nói vô cùng rõ ràng.“Không ta thì là ai, phường nhuộm làm sao có thể có người tùy tiện đi vào được, đem minh lệnh chỉ có thiên tử mới có thể sử dụng là’ càn khôn hoàng’ thêm ở bên trong hơn nữa, nhà các ngươi cự phú nổi danh thiên hạ, bệ hạ, đã sớm muốn tịch thu nhà các ngươi, ta chỉ cần động chút tay chân, đem chuyện diễn ra sớm hơn một chút mà thôi.”
“Ngươi không sợ hầu gia biết chuyện này sao?” Trầm Vân Khanh hết sức ổn định thanh âm của mình, hai tròng mắt nhuốm màu tro tàn, gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân hoa lệ trước mặt
Nàng biết, Vi Ngưng Tử để ý hầu gia, tình nguyện làm tiểu thiếp, làm thiếp, làm muội muội phía dưới thiếp, cũng muốn gả cho hầu gia.
Nghe vậy, Vi Ngưng Tử che miệng nở nụ cười, khóe mắt đều là ý cười, ánh mắt khi nhìn Trầm Vân Khanh cất giấu thương hại thật sâu,“Ngươi cũng không ngẫm lại, nếu hầu gia thật sự để ý ngươi như vậy, làm sao có thể cho ngươi từ chính thất biến thành tiểu thiếp, chỉ là đứa con gái của một thương nhân, lại là đứa con gái đã từng bị từ hôn muốn thất trinh, hầu gia hắn vì sao lại thích một người như vậy, biểu muội ngoan của ta, ngươi thật sự không hề nghĩ đến vì sao năm đó hầu gia muốn cưới ngươi sao?”
“Ngân lượng ngươi sở hữu là bao nhiêu, toàn bộ đồ cưới của ngươi có bao nhiêu, ngươi rốt cuộc có biết hay không, chỉ cần dùng ngân lượng ném thôi cũng đủ để cửa thiên lao đánh vỡ. Có số ngân lượng này, con đường quan lộ của hầu gia về sau khẳng định càng thêm thông thuận, không chừng có ngày còn có thể tấn chức là Quốc Công, tất cả những chuyện này đều là nhờ công lao của muội muội đó!”
“Ngươi có biết mấy ngày nay vì sao hầu gia không ở trong phủ không? Bởi vì chàng đã mang binh đi tịch thu Trầm phủ, làm con rể của Trầm phủ, chàng biết rõ ràng từng ngóc ngách ẩn giấu vàng bạc, hoàn toàn không hề bỏ sót chút nào.”
“Chỉ tiếc là, bệ hạ tịch thu nhà của ngươi, nói cách khác, đợi cho dì dượng chết, gia sản phú giáp thiên hạ của Trầm gia đều rơi vào trong tay của hầu gia......”
Mỗi một câu, liền giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim nàng, rút ra, rồi lại đâm vào, lại rút ra, rồi lại đâm vào, đem trái tim của nàng đâm đến huyết nhục mơ hồ, yết hầu như bị bế tắc, Trầm Vân Khanh một chữ đều nói không được, sắc mặt từ trắng chuyển sang đen, rồi sau đó lại chuyển sang trắng.
Chung quy là nàng rất ngây thơ, nghĩ rằng đã gặp phu quân, đến cùng chẳng qua cũng chỉ là dẫn sói vào nhà mà thôi.
Khó trách, từ khi hầu gia đáp ứng nàng đả thông các mối quan hệ, cứ cách hai ba ngày sẽ đến chỗ nàng lấy tiền đi, tất cả tâm tư của nàng đều chỉ dồn vào việc làm sao để cứu cha mẹ mình, không ngờ rằng, nhiều vàng bạc như vậy cũng không thể đả thông con đường nào, ngay từ đầu đó đã là con đường chết.
Nội tâm âm thầm cười lạnh, toàn thân Trầm Vân Khanh lộ ra một loại thê lương không nói nên lời, cái loại sắc thái của hoàng hôn sắp kết thúc này phảng phất ở trên người nàng đi thong thả một vòng tròn, làm cho thân hình gầy yếu run rẩy đến đáng thương.
Giỏi cho một tỷ muội tình thâm như biển, bên người thì thầm, thân mật nói chuyện với nhau, chẳng qua chỉ là một tuồng kịch.
Giỏi cho một tướng công không phải khanh không cưới, ôn nhu săn sóc, quỳ ở cửa cầu thân, chẳng qua chỉ là vì lợi.
Một người, hai người đều là ác quỷ đang đội lớp người, đem Trầm gia nuốt sạch sẽ.
Giỏi cho một Trầm Vân Khanh không biết nhìn người, chính mi, chính mi đã đem Trầm phủ đẩy đến hoàn cảnh nay, uổng cho mi là con gái của Trầm gia, mi không xứng làm con gái Trầm gia!
Ánh mắt mang theo lệ khí thật sâu, Trầm Vân Khanh chậm rãi mở miệng hỏi nói:“Vì sao lại hận ta?”
“Ngươi không phải thề tuyệt không làm thiếp sao, hiện tại quỳ gối ở nơi này, còn không phải tự cam làm thiếp, gọi ta một tiếng chủ mẫu sao!” Vi Ngưng Tử cúi đầu nhìn, giống như đang nhìn một con kiến, đáy mắt lóe lên tia sáng,“Chỉ tiếc, hầu gia đã bảo ta nên xử lí ngươi trước khi chàng trở về, nếu không, ta vẫn còn rất muốn nhìn xem ngươi quỳ gối trước mặt ta, cầu khẩn van xin ta giống như chó!”
-- Thà làm thê nhà nghèo, không làm thiếp hào môn!
Trầm Vân Khanh rũ mắt xuống, lông mi run rẩy không khống chế được, cũng chỉ vì một câu này, làm cho một người có thể điên cuồng như thế, đem dì dượng ruột thịt của mình hãm hại phải vào lao ngục. Phủ bị tịch thu, cả nhà bị chém.
Từ nay về sau, Trầm phủ một gia tộc tương đương tuyệt hậu, không có hậu nhân, đã không có hậu nhân.
Gần như trong nháy mắt, mặt nàng trầm như nước, chỉ còn lại một mảnh mịch, một đôi mắt long lanh trong suốt như đêm đen, tối đen như mực.
“Nói vậy các ngươi cũng sẽ không buông tha ta?” Trầm Vân Khanh cười khổ nói, thở dài một tiếng, mặt trầm như nước, chỉ còn một mảnh tĩnh mịch,“Thôi! Chỉ là, biểu tỷ, ta có một chuyện muốn cầu ngươi, có thể mua cho cha mẹ ta hai cổ quan tài hạ táng hay không, Vân Khanh tất có đền đáp hậu hỉ.”
Vi Ngưng Tử nghi hoặc nhìn Trầm Vân Khanh, đồ cưới của nàng ta đã không còn, còn có cái gì để gọi là đền đáp hậu hĩ”
“Biểu tỷ có còn nhớ nương ta có một bộ trang sức bằng Phỉ Thúy không, đó là gia truyền chí bảo bà ngoại ta, ta không đặt ở trong đồ cưới, mà đã giấu đến một chỗ.” Trầm Vân Khanh nhẹ nhàng nói, trong mắt mang theo chờ mong.
Bộ trang sức đó, Vi Ngưng Tử đương nhiên nhớ rõ, nàng ta chỉ thấy Trầm Vân Khanh mang qua một lần ở yến hội, có thể nói là giá trị khuynh quốc, phỉ thúy như thế cho dù là hoàng gia cũng khó nhìn thấy, không khỏi động tâm.
“Biểu tỷ, ngươi chỉ cần đáp ứng đem phụ mẫu ta mai táng đàng hoàng, chỗ giấu những trang sức đó, ta sẽ nói cho ngươi.”
Một cỗ quan tài mà thôi, cho một hạ nhân đi mua nhặt xác thì được rồi, Trầm Vân Khanh hiếu thuận, Vi Ngưng Tử đương nhiên biết rất rõ, một cỗ quan tài đổi một bộ trang sức bằng phỉ thúy, hoàn toàn không cần phải tính toán thiệt hơn, ả ta nở nụ cười,“ Cho dù biểu muội không nói, hậu sự của dì dượng ta cũng sẽ làm, tội gì nói khách sáo như vậy, bộ trang sức kia là đồ gia truyền, nếu để nó biến mất thì cũng quá đáng tiếc, biểu muội cứ đem chỗ giấu nói cho ta biết, ta sẽ đem nó cất kĩ, nhất định quý trọng.”
Lao thao bất tuyệt, nói một cách tràn đầy tình nghĩa, đáng tiếc lại không thể che đậy được tâm tư dơ bẩn.
Trầm Vân Khanh tả hữu nhìn quanh một chút, đè thấp thanh âm nói:“Biểu tỷ, ngươi dựa gần một chút, đừng để cho những người khác nghe thấy.”
Trong viện còn có vài nha hoàn cùng hạ nhân, Vi Ngưng Tử cũng không nguyện ý các nàng nghe được, cẩn thận nghiêng người qua một chút.
Cúi đầu, nghiêng người đến gần hơn, Trầm Vân Khanh nhẹ giọng nói:“Biểu tỷ, ngươi phải nhớ kỹ, chỗ đó chính là......”
“Rốt cuộc là ở đâu?” Vi Ngưng Tử căn bản là không có nghe rõ ràng câu nói kế tiếp, nhíu mày hỏi.
“Ngươi tới gần chút nữa, nói quá lớn sẽ làm những người khác nghe được, ta không muồn đồ gia truyền này rơi vào trong tay người khác, dù gì biểu tỷ vẫn là cháu bên ngoại, cũng không tính là rơi vào tay người ngoài.
Một câu, nói tương đương hữu lý, Vi Ngưng Tử cũng hiểu được là như thế này, dù gì mình có dính quan hệ huyết thống, hơn nữa, có một câu cách ngôn, người sắp chết, sẽ không nói dối, vì thế ả ta đến gần rồi lại đến gần thêm một chút.
“Chỗ đó chính là......”
Thanh âm vẫn là rất nhỏ, Vi Ngưng Tử không tự giác hướng Trầm Vân Khanh càng ngày càng gần, chiếc cổ mảnh khảnh dần lộ rõ trong đôi mắt phẫn nộ
Chỉ nghe trong viện phát ra một tiếng hét thảm, Vi Ngưng Tử mạnh mẽ nhảy về phía sau, mắt to trợ trừng, ngón tay che ở cổ, nơi đó có cắm một chiếc châm màu đen, máu tươi không ngừng theo kẽ tay trào ra, như là nước sông vỡ đê, hoàn toàn không ngăn được.
Một đám ma ma bên trong viện bị một màn đột nhiên này sợ tới mức nhảy dựng, không ai có thể nghĩ đến, phu nhân ngày thường dịu dàng tú lệ có thể làm ra hành vi kịch liệt như vậy.
Trong viện Trầm Vân Khanh tóc dài rối tung ở sau lưng, cây trâm trên đầu dĩ nhiên đã biến mất, ánh mắt nhìn Vi Ngưng Tử tràn đầy vẻ khát máu, ngửa đầu cười điên cuồng, trong tiếng cười lộ ra vô tận thê lương cùng chua xót.
“Đánh cho ta, đánh chết tiện nhân này cho ta!” Theo máu xói mòn, sắc mặt trở nên tái nhợt, Vi Ngưng Tử dùng chút hơi sức cuối cùng quát lớn.
Loạn côn như mưa, ào ạt rơi xuống trên người Trầm Vân Khanh, giống như rơi xuống thân thể một con lợn chết, trên lưng da tróc thịt bong, bấy nhầy máu tươi hòa lẫn thịt, máu tươi không ngừng rơi trên mặt đất, chảy róc rách như dòng suối nhỏ.
Khóe miệng có tơ máu chảy xuống, nàng phẫn hận quay đầu, nhìn về hướng chủ viện, đầu sỏ của tất cả những chuyện này, đến là nam nhân đó, nàng chỉ tiếc hận mình không thể tự tay dâm hắn, đến báo thù cho cha mẹ!
Nếu còn có kiếp sau, cho dù rơi vào mười tám tầng địa ngục, nàng cũng sẽ không buông tha cho tên mặt người dạ thú này!