Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 266: Chương 266: Từng Bước Chiến Thắng (1)




Khi trời trở tối, Vấn nhi căn cứ theo lời dặn của Vân Khanh, nửa đêm canh chừng, kết quả bắt được một ma ma trực đêm đang lén lút ở trong sân di chuyển cái gì đó cùng Tuyết Lan.

Vân Khanh nhìn Tuyết Lan quỳ gối trước mặt, tay chân bị trói chung một chỗ, cười lạnh một tiếng, sửa sang lại khoác áo và tay áo, không nói một lời uống trà.

Lúc đầu Tuyết Lan đang bị bịt miệng, cái gì cũng không nói được, hiện tại nhìn thấy Vân Khanh không nói tiếng nào, giống như chỉ định thưởng thức bộ dạng ả ta bị trói, cũng không tính chất vấn ả ta, nhưng Thẩm mặc cũng là một loại áp lực vô hình, ả ta nhịn không được mở miệng nói: “Tiểu thư, nửa đêm ngài sai người bắt trói nô tỳ, là vì chuyện gì?”

Vân Khanh thấy ả ta rốt cục đã mở miệng nói chuyện, nhưng lại bị cắn ngược lại một cái, lên án mình bắt ả ta tới đây, tay đang cầm tách trà nhẹ nhàng đặt xuống, Lưu Thúy xưa nay rất chán ghét ả, nhìu mày nói: “Ngươi nửa đêm lén lút ở chỗ đó làm gì?”

Tuyết Lan nhìn thấy là Lưu Thúy hỏi ả, vốn thời gian qua đã tích lũy chồng chất oán giận đối với Lưu Thúy nay lập tức bạo phát, trừng mắt nói: “Cái gì lén lút, không cần nói khó nghe như vậy chứ, ta chỉ là nửa đêm ngủ không được, ra ngoài đi dạo trong viện một chút mà thôi.”

“Nửa đêm ngủ không được? Nên ngươi lén lút ở trong viện ‘đào hố sao?” Lưu Thúy thấy ả ngoan cố không khai, nhất thời phản bác nói.

Tuyết Lan nghe vậy, cũng không nhìn Lưu Thúy, chỉ quay đầu nhìn Vân Khanh, thấy nàng sắc mặt thản nhiên, một đôi phượng mâu sâu thẳm tản ra những tia sáng lạnh lẽo dưới ánh nến, trong lòng cảm thấy bộ dáng của tiểu thư không giận tự uy, thoáng có chút sợ hãi, cãi chày cãi cối nói: “Ta đào hố kia làm gì...”

Thanh Liên từ bên ngoài tiến vào, trên tay cầm thứ gì đó, đưa tới trước mặt Vân Khanh, chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt Vân Khanh liền ẩn ẩn hàm chứa phẫn nộ.

“Ba” một tiếng, một con hình nhân bằng vải được quăng tới trước mặt Tuyết Lan, trên con hình nhân ghi hai chữ “Ngự Tịch Minh’, trên người cắm chi chít những cây châm dài.

Lưu Thúy đứng bên cạnh trông thấy, hít sâu một hơi, cơ hồ là quá mức kinh ngạc che miệng: “Đây là tên của bệ hạ!” Nàng đi theo bên người Vân Khanh, cũng học được vài mặt chữ, mà Vấn Nhi và Thanh Liên, khi hai người nghe được lời Lưu Thúy thốt lên, hoảng sợ mở to hai mắt, nhìn con hình nhân kia mặt tràn đầy kinh hãi.

Loại hình nhân này, khi một người oán hận kẻ nào đó, sẽ viết tên và ngày sinh tháng đẻ của kẻ đó lên hình nhân, cắm đầy ngân châm, rồi chôn dưới đất, dùng để nguyền rủa, mà hình nhân Tuyết Lan chôn dưới đất, phía trên viết hai chữ Minh Đế, tuy rằng không có ngày sinh tháng đẻ, nhưng cũng giống nhau, đều là tội chết a.

Minh Đế nhất chán ghét nhất chính là yểm thuật(bùa chú, hình nhân, lời nguyền…), trong cung từng có phi tử lợi dụng sự chán ghét yểm thuật của Minh Đế để tranh thủ tình cảm, về sau bị phát hiện, lập tức bị biếm vào lãnh cung, mà toàn bộ người nhà cũng bị bắt nhốt suốt đời trong đại lao.

Hình nhân này chôn trong viện của Vân Khanh, nếu sơ sẩy để người khác phát hiện, sẽ bị gán cho tội danh dám nguyền rủa thánh thượng, tuy rằng người khác sẽ cảm thấy có chỗ không thích hợp, nhưng ghét yểm thuật chính là ghét yểm thuật, mặc kệ nói như thế nào, nhất định sẽ đem toàn bộ Thẩm gia nhốt vào vực sâu vạn trượng, tất cả cố gắng và phong thưởng trước đó sẽ sẽ như nước đổ ra biển, thậm chí còn rước lấy họa diệt môn, phải biết rằng, vị phi tử lợi dụng yểm thuật kia, cũng không phải nhằm vào Minh Đế nhưng cả nhà vẫn bị bỏ tù. Mà Thẩm gia, không phải sẽ là toàn gia bị trảm sao?

“Thứ này, là từ cái hố vừa rồi người chôn đào ra được, ngươi không phải muốn phủ nhận chứ.” Vân Khanh chịu đựng sự phẫn nộ mãnh liệt trong lòng, hai mắt nhìn Tuyết Lan như muốn thiêu sống cả người ả.

Tuyết Lan nhìn Vân Khanh, lại nhìn hình nhân kia, sắc mặt tràn ngập khiếp sợ: “Không, nô tỳ chôn không phải cái này, không phải cái này...” Hiển nhiên, ả ta cũng không phải hạn nông cạn, cũng biết thứ hình nhân này là cái gì, giữ nó sẽ rước lấy tội gì!

“Ngươi chôn chính là cái này, bất quá biểu tiểu thư nói với ngươi, chữ phía trên cùng lắm chỉ khiến ta khó chịu, ngươi căn bản không biết trên đó viết là tên của bệ hạ.” Giọng nói của Vân Khanh càng phát ra ôn nhu, nhưng nghe vào trong tai Tuyết Lan, giống như tiếng nói của ma quỷ, đối diện với đôi mắt sắc bén thông tuệ kia, sắc mặt ả trắng bệch, lúc này mới hiểu được, bản thân mấy ngày qua, vẫn nghĩ hành động lén lút của mình rất cẩn thận, không khiến ai chú ý, nào biết đã bị tiểu thư nhìn thấu tất cả.

Nhìn thần sắc Tuyết Lan biến hóa, Vân Khanh khẳng định Tuyết Lan cũng không biết phía trên viết chữ gì, Tuyết Lan đúng là có lòng tham, nhưng chỉ có tham vọng đổi đời, Vân Khanh nhớ rõ ở đời trước, lá gan Tuyết Lan cũng không lớn, ả không giống như Vi Ngưng Tử vì lợi ích, mà hy sinh hết thảy tâm độc địa như rắn rết.

Sự việc yểm thuật năm đó huyên náo rất lớn, ngay cả trong dân gian cũng bàn tán xôn xao một thời gian dài, cho nên mỗi người đều biết thứ này vô cùng đáng sợ, một khi bị quan phủ biết có nhà sử dụng thứ này, lập tức có thể định tội danh giết người bắt hết toàn gia.

Tuyết Lan đương nhiên cũng biết điểm này, nếu như ả chôn hình nhân nguyền rủa Minh Đế, như vậy toàn bộ Thẩm phủ cũng sẽ bị liên lụy, làm nô tỳ trong Thẩm phủ như ả ta, tự nhiên cũng không có được kết cục tốt.

Lúc này ả ta đã hiểu rõ hết thảy, mồ hôi lạnh chảy ra ướt đẫm phía sau lưng, ả chôn thứ này, là muốn hủy diệt toàn bộ Thẩm phủ, tiểu thư tuy rằng tính tình ôn hòa, nhưng đối với những hạ nhân bất trung, nhất định sẽ nghiêm trị.

“Tiểu thư, tha cho nô tỳ đi, biểu tiểu thư nói với nô tỳ, thứ này chỉ làm cho ngài đau đầu phát sốt, không thể tham gia yến tiệc chúc mừng, nô tỳ không biết thứ này dĩ nhiên lại là yểm thuật! Nô tỳ thật sự không biết a...”

Từng cái từng cái dập đầu vào nền đất cứng rắn lạnh lẽo, phát ra tiếng động ‘đùng đùng’, Tuyết Lan dùng hết sức lực để dập đầu, chỉ trong chốc lát trên đầu đã đầy máu tươi và vết bầm tím tái, ả vẫn như không biết đau đớn là gì, mãnh liệt đập...

Nhìn bộ dáng của ả, trong mắt Vân Khanh không có một chút đồng tình thương hại nào, đời trước bị Tuyết Lan phản bội, sau khi được sống lại, nàng cũng không đem tất cả oán hận trước kia tính trên người Tuyết Lan, lúc nàng phát hiện muốn tránh cũng không thể tránh được, mọi thứ không thể như nàng mong muốn, có lẽ ở đời này, mọi thứ sẽ thay đổi, chỉ cần Tuyết Lan không nảy sinh ý xấu, nàng cũng không ngại giữ lại ả ở bên người, ở trong viện của mình.

Nhưng mà lòng người phức tạp, thật sự quá khó để nắm chắc.

Nàng cũng tin tưởng, Tuyết Lan là bị Vi Ngưng Tử lợi dụng, nhưng nếu Tuyết Lan ngay từ đầu không có dị tâm, làm sao sẽ bị lợi dụng, cho dù là chôn một hình nhân khiến cho nàng sinh bệnh đau đầu, nhưng cũng đồng dạng là hãm hại sau lưng chủ, Tuyết Lan có từng nghĩ tới, hình nhân này lỡ như chính là nguyền rủa nàng chết thì sao?!

Máu tươi từ trên trán túa ra, chảy qua khuôn mặt được Tuyết Lan bảo dưỡng khá tốt khi ở Thẩm gia.

Ở đây có Lưu Thúy, Vấn Nhi, Thanh Liên, nhưng không ai cảm thấy ả đáng thương, các nàng đều suy nghĩ giống nhau, một nha hoàn có thể giúp đỡ người ngoài chôn hình nhân yểm bùa ở trong viện của tiểu thư nhà mình, thật sự không đáng để bất luận kẻ nào đồng tình.

Nàng vừa nói xong, Thanh Liên lập tức mang theo Vấn nhi, mang theo hình nhân ra ngoài giải quyết, mà Vân Khanh sau khi nhìn chằm chằm Tuyết Lan thật lâu, mới mở miệng nói: “Được rồi, ngươi đừng đập đầu nữa.”

Tuyết Lan nâng lên khuôn mặt đầm đìa máu tươi, trong đôi mắt lộ ra thần sắc kinh hỉ: “Tiểu thư, ngài tha thứ cho nô tỳ sao?”

Vân Khanh thản nhiên cười: “Ngươi phạm phải lỗi lớn như vậy, ta nếu cứ như vậy tha thứ cho ngươi, ngươi cũng không có khả năng tin tưởng, nay ta muốn cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội.”

Tuyết Lan vốn tưởng rằng nhất định sẽ bị trừng phạt, không phải đánh chết, thì sẽ bị phát mại, thật không ngờ sẽ nghe thấy có một con đường sống, lập tức gật đầu như gà mổ thóc, nói: “Tiểu thư, ngài cứ việc phân phó, nô tỳ nhất định sẽ lập công chuộc tội!”

“Ân, vết thương trên trán ngươi thì sao, nếu để cho người khác nhìn thấy liền biết ngay là do đập đầu, như vậy không tốt cho lắm.” Vân Khanh nhìn vết thương do va đập mạnh trên trán ả, nhẹ giọng nói.

Tuyết Lan biết ý Vân Khanh là không muốn chuyện đêm nay bị người ta biết được, tuy rằng không nỡ phá hư khuôn mặt này, nhưng so với cái chết, hủy dung không thể tính là cái gì, ả cúi đầu nói: “Xin tiểu thư yên tâm, tuyệt đối sẽ không ai biết được.”

“Vậy là tốt rồi.” Vân Khanh biết rõ từ trong xương tủy của Tuyết Lan đã có nô tính, ả nếu phụ thuộc vào ai, sẽ dùng hết thảy biện pháp đi nịnh bợ người đó, lúc này Vi Ngưng Tử hãm hại ả, trong lòng ả, đã không còn tin Vi Ngưng Tử nữa, mà người ả có thể đầu quân, chỉ có Vân Khanh, cho nên nàng không lo lắng Tuyết Lan sẽ ngu ngốc tự đào phần mộ chôn mình: “Ngươi cứ vờ như cái gì cũng không biết, nói với biểu tiểu thư, hình nhân đã được chôn thỏa đáng.”

“Vâng.” Tuyết Lan vội vàng đáp.

...

Đợi sau khi Tuyết Lan rời đi, Lưu Thúy mới thấp giọng nói: “Tiểu thư, sao người lại thả mầm tai họa kia đi, người như ả nếu giữ lại bên cạnh, cũng không thể bớt lo.” Nàng nhớ rõ tiểu thư không phải là người nhân từ khoan hồng độ lượng, ở trong đầu nàng, luôn ghi nhớ hình ảnh tiểu thư mạnh mẽ hung tàn rút kiếm đối mặt với tộc trưởng Thẩm thị, làm sao có thể đối với một ả nha hoàn phản chủ mà nương tay khoan hồng.

Vân Khanh đứng lên đi vào phòng trong, giọng nói vọng ra ngoài, truyền đến tai Lưu Thúy, có một loại cảm giác mơ hồ như có như không, dường như ẩn sâu trong lớp sương khói dày đặc kia, mang theo ý lạnh thấu xương từ từ tản ra: “Ta nếu hiện tại xử trí ả, chẳng phải sẽ khiến Vi Ngưng Tử sinh lòng nghi ngờ hay sao?”

Lưu Thúy thế này mới nhớ tới, đúng vậy, chuyện hình nhân và Tuyết Lan, khẳng định liên quan tới biểu tiểu thư, nếu Tuyết Lan bỗng dưng không thấy, mặc kệ lấy lý do gì, biểu tiểu thư là người cẩn thận nhất định sẽ cảm thấy có điểm không thích hợp, đến lúc đó chuyện tiểu thư an bài sẽ không thành công được.

“Nhưng nghĩ lại thật sự không cam lòng, chịu thiệt lớn như vậy, cũng không thể bắt biểu tiểu thư tới quan phủ.” Lưu Thúy lẩm bẩm nói.

Vân Khanh ngồi bên mép giường, mỉm cười nói: “Lần này nếu trừng trị ả ta, chẳng phải sẽ lớn chuyện, Tuyết Lan tuy rằng giúp người khác chôn hình nhân, nhưng suy cho cùng Tuyết Lan vẫn là nha hoàn của ta, đến lúc đó mọi chuyện ầm ĩ lên, để cho người ngoài biết trong Thẩm phủ có người sử dụng yểm thuật, em nói xem người khác sẽ cảm thấy như thế nào?”

“Biểu tiểu thư khẳng định sẽ không thừa nhận, nói tiểu thư muốn vu oan nàng ta, sau đó nàng ta liền giả bộ đáng thương khóc lóc, kêu ca Thẩm phủ không muốn giữ nàng ta, đến lúc đó chuyện hình nhân bị người khác biết được, chân chính chịu tội chính là Thẩm phủ.” Lưu Thúy không cam lòng nói ra câu này, trên khuôn mặt tròn tròn lộ vẻ không cam lòng.

Vân Khanh nghe vậy cười yếu ớt, nàng còn cảm thấy không cơ hội hung hăng nhổ đi khối u ác tính sống nhờ ở Thẩm phủ này, nay nàng ta tự tạo ra cơ hội, nàng đương nhiên sẽ không lãng phí.

Ngày kế tiếp, khi Vân Khanh nhìn thấy Tuyết Lan, quả nhiên thấy trên mặt ả từ trên trán đến hai má, đều có một vết sẹo dài, nghe Lưu Thúy nói, Tuyết Lan nói với mọi người, là ả lúc đi vệ sinh không cẩn thận, nên té bị thương.

Yến hội ba ngày sau, Thẩm phủ đông như trẩy hội, từng đoàn xe ngựa ngừng nối dài tới cuối phố, tân khách tiến đến chúc mừng không ít, trừ bỏ bạn bè cùng hợp tác làm ăn, còn có một ít quan lại địa phương.

Tuy rằng An Bá chỉ là một tước vị, không có thực quyền, nhưng rốt cuộc vẫn là do bệ hạ ban thưởng, hơn nữa Vân Khanh được phong làm Vận Trữ quận Quân là căn cứ chính xác nói lên bệ hạ rất coi trọng Thẩm gia, mặc kệ trong lòng có nguyện ý hay không, nhưng ngoài mặt thì vẫn phải vui vẻ đến chúc mừng.

Thẩm Mậu và Tạ thị tiếp đón khách khứa khắp nơi, nghe các lời chúc mừng, lão phu nhân sau một thời gian dài điều dưỡng, cũng được Bích Bình và Bích Lăng đỡ ra, ngồi ở ghế chủ vị, nhìn toàn bộ quang cảnh Thẩm phủ, bên cạnh có phụ nhân tiến lại nói chuyện với bà, bà cười tủm tỉm gật đầu, rất là vui vẻ.

Vân Khanh hôm nay cũng mặc một thân vô cùng trang trọng, nàng mặc một chiếc áo mỹ nhân cổ chéo đỏ tươi với làn váy xèo bằng gấm sa tanh mềm mại như nước, viền áo thêu hoa ngọc lan màu tím nhạt, mái tóc búi kiểu lưu vân kế1 kết hợp với cây trâm kim hồ điệp2, điểm xuyến thêm những dây bằng ngọc quý buông xuống vừa vặn ngang hai má, càng tôn lên làn da oánh nhuận trong suốt, đôi phượng mâu long lanh như mặt nước hồ thu, trông trang trọng nhưng lại không mất đi vẻ thanh xuân của thiếu nữ.

Vân Khanh một mặt cùng người chung quanh nói chuyện, nay những phu nhân tiểu thư không có phẩm cấp(cấp bậc phong hào) thấy nàng đều phải thi lễ, nàng mang theo nụ cười dịu dàng, đáp lễ lại từng người một, dáng vẻ hào phóng, lễ nghi tiêu chuẩn, thậm chí căn bản là nhìn không ra, vị quận quân trước mặt này là vừa mới tấn phong, dường như sinh ra đã có, cao nhã đoan trang, khiến cho rất nhiều phu nhân thi thoảng nhìn về phía nàng, miệng đầy khen ngợi, không ngừng tán thưởng, nói vị nữ nhi Thẩm gia này thật là tuyệt sắc.

Khóe mắt Vân Khanh quan sát thấy Vi Ngưng Tử vẫn chưa xuất hiện, ánh sáng nơi đáy mắt càng thêm chói lọi sáng ngời, mãi đến khi yến hội sắp bắt đầu, nàng ta mới ung dung khoan thai tiến vào cửa.

Váy dài màu xanh nhạt, làn váy thêu chỉ bạc phối với hoa bách hợp nối dài tới dưới chân, tựa hoa bách hợp thanh tú thuần khiết nghiêng mình soi bóng dưới mặt nước hồ xanh êm ả, nàng ta búi tóc kiểu đan loa kế3 đơn giản, phía trên cắm một cây trâm hoa màu lam nhạt, tôn lên gương mặt xinh đẹp nhu nhược, cũng mang một loại phong phạm điềm đạm đáng yêu.

Vừa tiến vào, các phu nhân liền đánh giá nàng ta từ đầu tới đuôi, hiển nhiên bọn họ còn nhớ rõ lần trước hoàng hậu nói mẫu thân nàng ta đang bệnh nặng, nàng ta còn trang điểm xinh đẹp tới tham dự yến tiệc, lần này thấy nàng ta ăn mặc mộc mạc, mặc dù không mở miệng nói gì, nhưng trên khuôn mặt đều cho thấy bọn họ không mấy nhiệt tình với nàng ta.

Vi Ngưng Tử từ khi xuất hiện, liền nhìn thấy ánh mắt mọi người khi nhìn Vân Khanh, là tràn ngập kinh ngạc cùng tán thưởng, còn có cực kỳ hâm mộ, văng vẳng bên tai đều là tiếng ca ngợi Vân Khanh không dứt, mà sau khi nàng ta tiến vào, tuy rằng ánh mắt cũng tập trung vào nàng ta, nhưng nội dung bên trong lại biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Thương hại, chán ghét, khinh bỉ, đủ loại tầm mắt giao nhau chiếu vào nàng ta, làm cho nàng ta có một loại cảm giác khuất nhục sâu sắc. Nàng ta đem loại cảm giác khuất nhục này hóa thành lời nguyền rủa ác độc, Thẩm Vân Khanh, hôm nay, là ngày bắt đầu vinh quang của ngươi và Thẩm gia, cũng là khởi đầu cho sự tan biến của các ngươi!

Tuy rằng trong lòng không thèm để ý tới Vi Ngưng Tử, nhưng nay nàng ta đang sống nhờ ở Thẩm gia, nể mặt mũi Thẩm gia, những người khác vẫn tiến lên chào hỏi Vi Ngưng Tử.

Một vị phu nhân hỏi: “Mẫu thân tiểu thư hiện tại thế nào rồi?”

Vi Ngưng Tử nét mặt cất chứa ưu sầu nói: “Xem như vẫn tốt, nhưng bệnh tình của bà vẫn không mấy chuyển biến, ta thực lo lắng.”

Vị phu nhân đó cảm thán nói: “Thật sự là đáng thương, đang yên đang lành lại nằm kiệt trên giường, để tiểu thư phải vất vả hầu hạ bà ấy.”

Vi Ngưng Tử nắm khăn tay, khóe mắt ngấn lệ: “Nếu như nương có thể tốt lên, muốn ta làm cái gì cũng được.”

“Ngươi thật sự là một đứa nhỏ hiếu thuận...”

Vi Ngưng Tử sau khi lau nước mắt vài lần, cùng mọi người đáp lại mấy câu, liền nhìn thấy một nha hoàn đang vội vàng hấp tấp chạy vào, lớn tiếng nói: “Chết người, chết người...”

Thanh âm nàng ta bất thình lình vang lên, khiến tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn về phía nàng ta, Tạ thị vội vàng nói: “Ngươi đang nói năng xằng bậy cái gì! Người tới, còn không mau mang nàng ta xuống!”

Nha hoàn kia lại to miệng hô lên: “Thật sự... Thật sự có người chết...”

Tạ thị vô cùng tức giận con nha hoàn không biết chừng mực đột nhiên xuất hiện trong buổi tiệc, lập tức sai người bịt miệng nàng ta lại, Vi Ngưng Tử nhanh chân lên tiếng ngăn cản phía trước, vẻ mặt thân thiết dịu dàng nói: “Thưa dì, dường như nha hoàn này có chuyện muốn nói, dì để nàng ta nói xong đã được không!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.