Ngự Phượng Đàn cả người là áo bào trắng, hai tay lần lượt thay đổi đặt trên đầu gối, cả người lười biếng tựa vào lưng ghế dựa, khóe môi nhếch lên một chút tươi cười, tôn lên đôi mắt hẹp mang theo nét lạnh lùng phất qua mà nhiếp hồn người.
Hắn đang cười, cũng là cười lạnh.
Từ lúc Vân Khanh tiến vào, hắn luôn nhìn nàng, nhưng mỗi khi ánh mắt nàng chuyển tới chỗ hắn, liền không dấu vết vội vàng dời đi chỗ khác, như là một giây cũng không nguyện ý dừng lại trên người hắn, tránh như tránh quỷ.
Hắn tự hỏi gia thế, dung mạo của bản thân, lấy ra mặt nào thì cho dù là ở Dương Châu hay kinh thành, đều luôn khiến người chú ý nhất, sao gặp phải Thẩm Vân Khanh, nàng liền xem hắn như thứ gì đó nguy hiểm nhất thế gian.
Như thế cũng thôi đi, nàng không nhìn hắn, cũng không nhìn nam tử khác, trong lòng hắn cũng thoải mái, chứng minh nàng không phải là nữ tử tùy ý. Nhưng nàng lại nhìn nhìn trừng trừng cái gã An Sơ Dương lạnh như băng kia, hai mắt kinh ngạc nhìn hắn tuyệt không kiêng dè, nếu An Tuyết Oánh không lên tiếng nhắc nhở, chỉ sợ sẽ gây ra trò cười trong bữa tiệc.
Còn một ly lại một ly mà uống, bộ dáng thật hào phóng, nào có nữ tử nào uống rượu như vậy, lỡ say thì thế nào, hay nàng tự xưng có tửu lượng tốt, không sợ say. Nếu có thể uống, vậy ta sẽ cho nàng uống đủ.
Đôi mắt hẹp gắt gao nhìn chằm chằm Vân Khanh, khóe miệng Ngự Phượng Đàn lạnh lùng nhếch lên, trầm thấp mở miệng nói: “Hẳn là tiểu thư Thẩm gia thả lên mâm một chiếc lá.”
Nghe vậy, những người khác lộ vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Ngự Phượng Đàn, ánh mắt có kính nể, có ái mộ, có thưởng thức, An Ngọc Oánh lại nhịn không được mà nhìn hắn, vừa rồi nàng còn đang suy nghĩ rốt cục Vân Khanh đã bỏ cái gì vào, nhưng thật không ngờ nàng lại nhặt một lá cây vừa rụng xuống. Mà ánh mắt Ngự Phượng Đàn lại có thể nhanh như vậy, trong tích tắc như thế cũng không thoát khỏi mắt hắn.
Vân Khanh cũng hít một hơi thật sâu, lòng tràn đầy buồn khổ, nàng vốn để lá cây vào, là muốn gọi tên Cảnh Hựu Thần, ai ngờ thần xui quỷ khiến lại bị Liễu Dịch Nguyệt biến thành Ngự Phượng Đàn, gọi hắn còn chưa tính, Ngự Phượng Đàn lơ là một chút cũng không được sao, vì sao vừa đoán liền đúng vật trên mâm vậy chứ? (LPH: là do mãi nhìn ai đó đó)
Kể từ đó, nàng chỉ có thể lại nghe người bên cạnh giục nàng uống rượu, nàng thật sự...... có khổ nói không nên lời mà, buồn bực đầy mình hóa thành giọng điệu hào khí, lại nhận ba chén rượu uống cạn.
Sau khi uống xong nàng cảm thấy rượu trái cây từ từ bắt có tác dụng, trong đầu có một cảm giác mê muội, nhưng vẫn không quá nghiêm trọng, nhìn quanh nói chuyện... cũng không ảnh hưởng, chỉ cần ngồi lâu một hồi sẽ trôi qua.
Ai ngờ, sự đời không theo phương hướng nàng suy nghĩ.
Ngự Phượng Đàn trong ánh mắt chờ mong của số đông bỏ vào vật gì đó, sau đó cười như không cười nói với Vân Khanh: “Thẩm tiểu thư đoán xem, ta đã để vật gì?”
Vân Khanh vừa đưa khủy tay vịn lên tay ghế dựa, đang chuẩn bị cúi đầu hít sâu một cái, nghe vậy thiếu chút nữa khuỷu tay liền trượt xuống, ngẩng đầu nhìn nam tử ngồi đối diện trong bữa tiệc, môi mỏng của hắn khẽ nhếch, chỉ cười lười biếng, nụ cười kia rõ ràng là đẹp đẽ như mặt trời chói chang, dừng trong mắt Vân Khanh lại chỉ đổi lấy của nàng một trận cười khổ, Ngự Phượng Đàn đây là muốn đối chọi với nàng sao?
Rốt cuộc hắn muốn thế nào, tại sao xoay lại gọi tên nàng?
Hắn nên biết nàng không thích bị người chú ý, lại cố tình kéo nàng đến mọi trước mặt người, chẳng lẽ hắn không biết, hể có liên quan đến hắn, ắt sẽ bị người ta nhìn chăm chú.
Cẩn Vương thế tử này, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Nàng ngước mắt ngồi thẳng thân hình, lại vì tác dụng của rượu, có chút khó có thể phán đoán rốt cuộc Ngự Phượng Đàn đã bỏ vật gì vào, trang sức trên người hắn luôn luôn đơn giản, trừ cây trâm trên đầu, ngọc đeo bên hông, liền không vật dư thừa nào khác, vậy là lại phải thua sao?
Nhất định hoàng lịch hôm nay viết là: không nên ra ngoài, dự tiệc.
Nàng nhìn lướt qua chén rượu, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, lúc vừa muốn bưng lên, nói mình đoán không ra mà cam nguyện bị phạt, lại nghe đối diện truyền đến giọng nói từ tính dễ nghe: “Không có ý nghĩa, không chơi nữa, lão thái quân, ta đói bụng, không biết khi nào có thể dùng cơm trưa?”
Bị hắn chen ngang như vậy, đương nhiên không ai thèm chú ý Vân Khanh có uống rượu hay không, cũng đoán không ra vật dưới bát úp là gì. Lão thái quân ước chừng thời gian, mặt trời cũng càng ngày càng gay gắt, chiếu vào người nóng rực, thấy đã sắp trưa, liền tuyên bố tan tiệc.
Vân Khanh mới nhẹ nhõm thở phào một hơi, cuối cùng cũng không cần uống nữa, nàng vốn không uống rượu, nay liên tục uống sáu chén, đầu đã bắt đầu choáng váng, uống nhiều thêm chỉ sợ lát nữa sẽ thất thố trước mặt mọi người.
Vừa rồi Ngự Phượng Đàn vốn muốn chỉnh nàng một chút, căn bản hắn không để vật gì lên khay, ước chừng Tiểu Hồ Ly khá thông minh, sẽ không nghĩ đến điều này, như thế liền để nàng uống thêm mấy chén, xem thử về sau còn dám ở trước mặt người khác đưa một chén liền nhận một chén không. Nhưng lúc nàng bưng chén rượu lên lại thấy trên mặt nàng hiện lên chút uất ức mà không thể làm gì, không biết sao trong lòng liền mềm nhũn xuống, không tự chủ mà mở miệng ngăn cản.
Đôi mắt hẹp dài đen như mực đảo qua ánh mắt mông lung của nàng, hắn âm thầm hừ một tiếng, thật là, uống cũng không uống được, nhìn xem, bưng chén rượu lên đến, khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ cau mày lại, còn vì phối hợp diễn trò với những người này, cho dù biểu diễn một tiết mục cho hắn xem cũng không thèm. Hừ.
Lão thái quân lên tiếng, mọi người lại theo vào chính đường ngồi một lúc, Tề ma ma bên người Tri Phủ phu nhân tiến vào nói là Tri Phủ lão gia đã trở về, bàn tiệc ở chính đường cũng đã dọn xong, mời tất cả mọi người qua, vì thế mọi người đứng dậy theo lão thái quân đến chính đường.
Vân Khanh lại phát hiện, An Sơ Dương lại không vào theo mọi người, mà sau khi rời khỏi chính đường, liền xoay người đi theo hướng khác. Xưa nay hắn luôn làm việc một mình, nàng cũng không nghĩ nhiều, liền cùng những người khác đến chính đường.
Hai bàn bày ở phía tây chính đường, lão thái quân cùng An Tri phủ, Ngự Phượng Đàn, Cảnh Hựu Thần ngồi một bàn, Tri Phủ phu nhân mang theo An Tuyết Oánh, An Lan, An Phương, Vân Khanh, Liễu Dịch Nguyệt, Lưu Uyển Như ngồi ở một bàn khác có bình phong ngăn cách.
Chỉ nghe sau khi An Tri phủ thỉnh an lão thái quân, liền bình tĩnh lên tiếng hỏi: “Sao nghịch tử kia còn chưa tới?”
Tiếp theo lại nghe nói mấy câu, Vân Khanh làm bộ như không nghe thấy, không rên một tiếng vùi đầu dùng bữa, nhà giàu người ta dùng bữa đều được dạy là chỉ ăn không nói, ai cũng nhai kĩ nuốt chậm, trừ tiếng hít thở, cơ hồ không có âm thanh khác, hết thảy đối với Vân Khanh mà nói, thật cũng đã quen, quy củ dùng bữa ở Thẩm phủ cũng là như thế.
Chỉ là một phen chơi đoán vật vừa rồi, làm cho tâm tình nàng trở nên vô cùng không tốt, trong đầu hỗn loạn cũng chú ý không đến việc khác, ra vẻ đoan trang mà ăn uống qua loa một chút.
Đợi sau khi lão thái quân để đũa xuống, nàng cũng buông đũa súc miệng lau miệng theo, ra ngoài cùng mọi người. Tuy rằng thân thể lão thái quân khỏe mạnh, rốt cuộc tuổi cũng đã cao, náo loạn một buổi sáng cũng mệt mỏi, An Ngọc Oánh cùng Trầm Hương liền đỡ bà vào trong viện nghỉ tạm trước.
Vân Khanh liền cùng nhóm An Tuyết Oánh, Lưu Uyển Như, Liễu Dịch Nguyệt đến viện An Tuyết Oánh chơi đùa, ai ngờ chưa đi được bao xa, Vân Khanh lại cảm thấy bụng dưới nặng nặng, có thể là uống rượu bị nóng, khi ăn cơm lại uống một chén canh, liền muốn đi nhà xí.
Vân Khanh cũng từng đến phủ Tri Phủ không ít lần, biết rõ bố trí bên trong, liền không cần người đưa nàng đi, nàng bảo An Tuyết Oánh cùng các cô nương khác tới Lạc Mai viện trước, còn mình đi tới con đường nhỏ vắng vẻ ngay khúc quanh sau hoa viên, ngay lúc nàng sắp đến tịnh phòng (nhà xí),lại nghe bên cạnh truyền đến tiếng bước chân của nam tử.