Cẩm Tú Đỉnh

Chương 43: Chương 43




“Hoàng thượng, tỷ tỷ những năm này kỳ thật chịu không ít khổ, cũng may còn có tỷ muội cùng huynh đệ thần thiếp làm bạn cùng, tỷ tỷ đặc biệt thích hoàng đệ Thụy Húc, so với mẫu hậu còn thương yêu hắn hơn ba phần đấy!” Mục Thư Yến nói lời này lạikhông có khoa trương, Mục Thư Du xác thực phi thường thích trưởng tử Mục Thụy Húc của Hoàng hậu, mà Mục Thụy Húc cũng là hoàng tử duy nhất của Ngọc Phù.

Tần Thừa Thích gật đầu: “Các nàng tỷ muội tình thâm, trẫm rất vui mừng, ngày thường nàng cũng nên cho người mời Thư Du tiến cung nhiều một chút để hàn huyên, chỗ Hoàng hậu trẫm cũng sẽ dặn dò một chút. Nếu trẫm có thể sớm biết rõ đau khổ trong lòng nàng ấy, chắc chắn sẽ không để nàng ấy đợi nhiều năm như vậy, giờ khôngcòn sớm, nàng sớm đi nghỉ ngơi, trẫm còn chính sự muốn làm.”

Sau khi Mục Thư Yến cung tiễn Tần Thừa Thích rời đi, nụ cười trên mặt liền biến mất, Hoàng thượng còn cảm thấy tỷ tỷ chưa đủ tốt? Nàng không ngờ tới Hoàng thượng vẫnkhông muốn ngủ lại tại nơi này của nàng, chẳng lẽ là vì tỷ tỷ nên mới như thế? Tỷ tỷ cũng không phải tự ý ghen tuông, không thể nào ngăn đón không để cho Hoàng thượng sủng hạnh nàng, trừ phi chuyên sủng nếu không cũng không có đạo lý nàng để tiện nghi cho người khác, bất quá ngẫm lại Hoàng thượng cũng không để cho người khác thị tẩm, trong lòng lại dễ chịu hơn không ít, có lẽ thật sự là chiến sự mới bắt đầu, Hoàng thượng vô tâm chuyện ở hậu cung.

Mục Thư Du nhìn chăm chú hai người Như Lan Như Ý, lạnh giọng hỏi: “Hai người các ngươi là ai đem chuyện gặp mặt của ta và Bạch Quảng Thanh nói cho Hoàng thượng biết, mau tự thừa nhận, nếu không đừng trách ta vô tình đem hai kẻ phản tội chủ các ngươi cùng xử trí một lượt!”

Vừa dứt lời, Như Ý liền quỳ xuống, dập đầu không ngừng khóc nói: “Hồi Thái phi, là nô tỳ làm, bất quá nô tỳ cũng không nói những chuyện khác, chỉ đem chuyện Bạch công tử tặng cây trâm, còn chuyện có gặp mặt vài lần nói cho Hoàng thượng.”

Mục Thư Du cả giận nói: “Ngươi từ nhỏ ở bên cạnh ta hầu hạ, lại làm ra chuyện đáng giận như vậy, Hoàng thượng cho ngươi cái gì, có thể làm cho như ngươi bội bạc như thế, nói!”

Như Ý khóc rống nói: “Hồi bẩm Thái phi, nô tỳ cũng là sợ hãi, Thái phi còn nhớ lần Hoàng thượng hạ chỉ Thái phi không phụng chỉ thì không được vào cung? Khi đó Ngọc thục nghi từng phái người đến thỉnh Thái phi, Thái phi không đi chỉ cho nô tỳ cùng cung nhân kia đi gặp Ngọc thục nghi, kỳ thật hôm đó không chỉ có Ngọc thục nghi ở đấy, Hoàng thượng cũng ở đó. Hoàng thượng lệnh cho nô tỳ trở về vương phủ sau đó đem những chuyện Thái phi làm, gặp những ai chi tiết bẩm báo, nô tỳ tất nhiên làkhông dám đáp ứng, Hoàng thượng nói nếu như nô tỳ không đáp ứng sẽ phái những người khác đi làm, không chỉ có như thế Hoàng thượng còn nói đã an bài người bên cạnh Bạch công tử, nếu Bạch Quảng Thanh tới gặp Thái phi tự sẽ có người truyền lời. Nô tỳ không muốn để người khác nói lung tung, không bằng để nô tỳ làm, khi Bạch công tử đến len lén truyền chút ít chuyện không quan trọng cho Hoàng thượng, như vậy Hoàng thượng cũng sẽ không nghi ngờ, Thái phi minh giám, nô tỳ muôn lần chết cũng không dám phản bội chủ tử!”

Mục Thư Du sau khi nghe xong thở dài: “Đứng lên đi, ngươi cũng là suy nghĩ vì ta, chỉ là đầu óc có chút ngốc nghếch, Hoàng thượng chỉ là thuận miệng nói một chút đã lừa gạt được ngươi rồi, may là ngươi đủ cẩn thận, về sau nếu lại có chuyện này thì cứ nóithẳng ra, đừng để cho người ta dễ dàng lừa gạt.”

Như Ý lệ rơi đầy mặt đáp vâng, Như Lan đem nàng ta đỡ lên.

Mục Thư Du cho Như Lan Như Ý đi ra ngoài, nàng ngồi một mình trước bàn suy nghĩ, theo tư tâm mà nói nàng không muốn để ý đến bất cứ chuyện gì, chỉ mong có thể nhàn nhã tự tại qua nốt nửa đời sau, nhưng bây giờ bất luận Tần Thừa Thích có chịu thả nàng đi hay không, Thục phi đã khiêu khích khơi gợi lên cơn ác mộng trong nàng rồi.

Thân là một người hiện đại nàng thật không có khái niệm quân sự kiểu này, cũngkhông ý thức được chiến tranh tàn khốc, lại nói nơi này vừa không có điện tử hóa, cơ giới hóa vũ khí tiên tiến, trong suy nghĩ của nàng dù khai chiến nhanh hơn nữa thìchậm nửa ngày cũng không ảnh hưởng nhiều, nhưng khi trên đường nàng bị đưa đến bốn trấn, quỳ ở nơi đó bên tai nghe thánh chỉ khiển trách, trong mắt nhìn vô số thi thể chưa được dọn dẹp, trên mặt mỗi người đều mang nỗi thống khổ trước khi chết, còn có một số dân chúng và binh lính tìm được đường sống trong chỗ chết ánh mắt phẫn hận nhìn nàng cũng làm cho nàng thống khổ không chịu nổi.

Sau đó trở lại hoàng cung Ngọc Phù, mỗi đêm trong mộng nàng đều thấy thi thể tràn ngập khắp nơi, tất cả đều tìm đến quỷ hồn tố oan báo thù nàng, nàng cũng biết chuyện như vậy sẽ không ứng toàn bộ lên mình, cũng rõ ràng phụ hoàng coi nàng là vật hi sinh, nhưng dù sao cũng bởi vì suy nghĩ sai lầm của nàng mới gây thành thảm kịch, hơn nữa tận mắt nhìn thấy hiện trường như địa ngục, cho dù là ai cũng không có biện pháp không hận Nham Chích tàn bạo, mà Thục phi khiêu khích cũng lần nữa chứng minh Nham Chích căn bản chính là lòng lang dạ thú muốn ngầm chiếm lấy lãnh thổ Ngọc Phù thậm chí là cả quốc gia!

Mấy năm này nàng mặc dù cố ý quên lãng, nhưng chung quy vẫn không bỏ được suy nghĩ này, vừa hay như thế này sẽ không cần làm khổ bản thân nàng nữa, vô luận Tần Thừa Thích thật lòng hay giả ý, chỉ cần có một tia hi vọng nàng sẽ phải nỗ lực thử xem, vốn muốn giúp Mục Thư Yến được sủng ái, không nghĩ tới nàng lại hãm sâu trong đó.

Năm năm! Mục Thư Du định ra cho mình kỳ hạn, trong vòng năm năm nếu không đạt thành mục đích trả thù Nham Chích, thì nàng sẽ lại giữ nguyên kế hoạch của mình, hơn nữa năm năm nàng cũng đã trải qua thời kỳ hoàng kim của sự sủng ái, nếu khi đó Nham Chích vẫn vô sự như cũ thì nàng cũng không có bất kỳ năng lực nào để thuần phục Tần Thừa Thích.

Bất quá nếu đã quyết định thì không thể lãng phí năm năm vô ích này, bên cạnh Tần Thừa Thích mỹ nữ như mây, nàng nhất định phải trở thành nữ nhân hắn sủng ái nhất, cho dù chỉ là một trong số đó! Nam nhân có quyền khuynh thiên hạ, còn lại đơn giản cũng chỉ là hai chữ tình sắc, nàng lại cực kì thuận buồm xuôi gió, sống lại làm người, tình cảnh xấu thế nào cũng xấu không hết, không bằng buông tay ra làm vài việc, mặc dù không làm gì được Nham Chích cũng muốn sửa trị Thục phi!

“Như Lan.” Mục Thư Du hô một tiếng.

“Thái phi có chuyện phân phó nô tỳ?” Như Lan nghe tiếng lập tức đi đến.

“Ngươi đem tram ngọc như ý giao cho Phan hiệu vệ, bảo hắn trả lại cho Bạch công tử,nói về sau nếu không có chuyện quan trọng cũng không cần hắn qua chào hỏi.”

Như Lan lên tiếng lui ra ngoài.

Ngày thứ hai, Mục Thư Du gọi dì Trần, Hồ Bội Hoa và Ngưu anh Lan mời đến chỗ mình, cố ý dặn dò công việc trong phủ công việc rồi nói nàng muốn vào cung.

“Thái phi dự định khi nào trở lại?” Hồ Bội Hoa nghe Mục Thư Du nói có cái gì khôngđúng.

Mục Thư Du cười thâm ý: “Ta đã nghĩ tới, lần này tiến cung nhất định phải có một kết quả, nếu không sẽ không trở về, vì vậy mới nói nhiều như vậy, dì Trần lớn tuổi, hai người các ngươi phải phụng dưỡng thật tốt, chuyện trong phủ cũng phải lo liệu cho tốt, không nên để dì Trần phải mệt nhọc.”

Hồ Bội Hoa và Ngưu anh Lan đồng ý, trên mặt tất cả đều vui mừng, tiễn Mục Thư Du đến cửa lớn mới trở về.

Mục Thư Du vừa vào cung, đầu tiên là thỉnh an Hoàng hậu rồi trực tiếp về Hòa An điện, bên này sớm đã có tiểu thái giám chạy vội đến Trường Tuyên điện truyền tin

Tần Thừa Thích nghe Vu Trung báo lại chuyện này, vừa vui vẻ vừa nghi hoặc, hắn còn chưa làm việc gì, Mục Thư Du làm sao lại thỏa hiệp trước rồi? Xem ra chuyện bốn trấnthật đúng là tâm bệnh của nàng, nếu không nàng cũng sẽ không vội vã tiến cung như thế.

“Thái phi vừa đến đây, trẫm đi qua xem một chút.”

“Vâng, nô tài lập tức đi chuẩn bị.” Vu Trung cười hì hì đi ra bên ngoài.

Mục Thư Du đứng ở trong sân thấy Tần Thừa Thích ngồi bộ liễn đến lập tức hành lễ: “Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng.”

Tần Thừa Thích hạ liễn đỡ Mục Thư Du dậy, nhìn như không đủ lại như đánh giá: “Thái phi khách khí với trẫm như vậy, trẫm quả thật không quen, mau vào đi thôi.”

Mục Thư Du hé miệng cười một tiếng, đi theo Tần Thừa Thích vào phòng.

“nói đi, nàng vì muốn trẫm giúp nàng trả thù Nham Chích nên mới tiến cung phải haykhông?”

“Hoàng thượng cớ gì lại nói ra lời ấy, thần thiếp là nhớ thương Hoàng thượng mới tiến cung, Hoàng thượng oan uổng thần thiếp.”

Tần Thừa Thích nghe vậy nghiêm nghị nói: “Thư Du, trẫm đã hỏi qua Thư Yến, biết rõnàng bị ủy khuất rất nhiều, trẫm sẽ giúp nàng lấy lại công đạo, nhưng bây giờ thìkhông được, nàng cho trẫm thời gian.”

“Hoàng thượng, có nước nào không biết Nham Chích luôn luôn tôn sùng Hòa Hi, lần xuất chinh này Xuyên Khúc lại phái ra trọng binh tương trợ, thần thiếp làm sao có thể làm cho Hoàng thượng khó xử, Hoàng thượng quá khinh thường thần thiếp rồi.”

“Nàng thực nghĩ như vậy?” Tần Thừa Thích cười hỏi.

“Đương nhiên, nhưng mà nếu nói thần thiếp không có chút tư tâm kia thì cũng khôngphải là lời thật tâm, thần thiếp nhớ rõ Hoàng thượng đã nói qua ngoại trừ việc liên quan đến giang sơn xã tắc, những chuyện khác đều có thể theo thần thiếp, thần thiếp tự biết lần trước muốn Hoàng thượng chuyên sủng là thần thiếp đã quá mức, lần này thần thiếp chỉ có một thỉnh cầu.”

“Quả thật đã hiểu chuyện hơn, nói đi, trẫm nghe đây.”

Mục Thư Du cười nói: “Khi thần thiếp ở đây Hoàng thượng phải lựa chọn giữa thần thiếp và Thục phi nương nương, nếu Hoàng thượng muốn thần thiếp thị tẩm thì khôngthể triệu hạnh Thục phi nương nương, thần thiếp cũng không bắt buộc ngài, nếu như Hoàng thượng không đáp ứng, thần thiếp lập tức xuất cung, chỉ là trong lòng dù khổ cũng có thể nhịn.”

Tần Thừa Thích lắc đầu cười cảm thán: “Nàng nha, rốt cuộc cũng chỉ có cái tâm tư nhỏnày thôi, đến đây.”

“Qua đấy làm cái gì, Hoàng thượng còn chưa nói có đáp ứng hay không đấy.”

“Đến để trẫm ôm một cái, trẫm nhớ nàng, những ngày qua vẫn cho là nàng thật sựmuốn kết thúc với trẫm, ban đêm cũng không còn cảm giác ngủ ngon nữa.”

Mục Thư Du nghe lời đi qua, đến trước mặt Tần Thừa Thích thuận thế ngồi trên đùihắn.

“Thực ngoan ngoãn, cho trẫm hôn cái nào.”

Mục Thư Du để Tần Thừa Thích hôn nàng, thỉnh thoảng hừ nhẹ một tiếng, chọc cho Tần Thừa Thích cũng thở dồn dập theo.

một hồi lâu, Mục Thư Du đẩy Tần Thừa Thích đang thở gấp ra: “Hoàng thượng chiếm tiện nghi của người ta, rốt cuộc có đông ý hay không đồng ý người còn chưa nói nha.”

“Đồng ý, trẫm tất nhiên đồng ý, trẫm không để cho Thục phi thị tẩm là được, lúc này nàng cũng không thể mang cái tính khí đó ra đùa giớn với trẫm.”

Mục Thư Du ôm cổ Tần Thừa Thích cắn lên cằm hắn một cái: “Hoàng thượng khi dễ thần thiếp.”

“Cho tới bây giờ đều là nàng nào đánh nào đập, rồi kêu mắng trẫm, hiện tại còn oán giận ngược lại với trẫm, thật là tiểu hỗn đản mà, trẫm còn có việc bữa tối sẽ dung với nàng.” Tần Thừa Thích trong miệng nói phải đi chỉ là tay vẫn còn đặt trong nội y Mục Thư Du xoa nắn không ngừng.

“Hoàng thượng mới nói không giữ lời đấy, chứng từ kia còn không phải do người viết, người nói xem, có phải là người viết hay không?” Mục Thư Du dùng sức lắc lắc tay Tần Thừa Thích muốn hắn thừa nhận.

Tần Thừa Thích ôm chặt Mục Thư Du cười ha ha: “Trẫm bị nàng lắc cho váng cả đầu, nàng lại ở chỗ này xưng ta mất quy củ rồi. Tốt, là trẫm tự tay viết chứng từ đó, trẫm thừa nhận, bây giờ đã hài lòng chưa.”

Mục Thư Du ngừng tay, tựa ở trước ngực Tần Thừa Thích thở dốc: “Thần thiếp đương nhiên hài lòng, nhưng mà thần thiếp vì Hoàng thượng cũng đã cho người trả cây tram như ý về rồi, Hoàng thượng có vừa ý không?”

Tần Thừa Thích con mắt lập tức sáng lên, cúi đầu hôn Mục Thư Du một cái: “Lúc này mới ngoan ngoãn, về sau không cho phép làm những chuyện khiến trẫm tức giận như vậy.”

“Là Hoàng thượng làm thần thiếp tức giận trước.” Mục Thư Du ngẩng đầu lên bĩu môi liếc nhìn Tần Thừa Thích, chọc cho Tần Thừa Thích hung hăng hôn một hồi.

Sau, hai người lại nói nhỏ nửa ngày, Tần Thừa Thích mới trở về Trường Tuyên điện gặp người.

Mục Thư Du đứng ở cửa đưa mắt nhìn Tần Thừa Thích rời đi,xoay người lại chậm rãi bước vào nội thất.

“Thái phi, ngài tội gì phải, hơn nữa thế lực của Thục phi rất lớn, đắc tội sợ là không dễ chịu rồi.” Như Lan ở bên trong nghe thấy lời nói của Mục Thư Du, đau lòng vì vị công chúa vốn vô dục vô cầu nhưng bây giờ lại chịu ủy khuất bản thân đi làm chuyện trái lương tâm.

Mục Thư Du khẽ mỉm cười: “không khổ! Nếu không như thế, Thục phi nương nương làm sao sẽ ra tay đối phó ta đây.”

Nếu kẻ địch án binh bất động sẽ là việc không tốt, chỉ có chọc giận đối thủ thì nàng mới có thể hợp tình hợp lý bắt tay vào chuyện phản kích không phải hay sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.