Cẩm Tú Đỉnh

Chương 61: Chương 61




Mục Thư Du nhìn Tần Thừa Thích nhắm dần hai mắt, ngăn cản bản thân suy nghĩ không đâu, nơi này không giống kiếp trước, nàng và nam nhân này không thể náo có mối quan hệ bình đẳng, sinh tử vinh nhục của nàng có thể được quyết định chỉ dựa vào một câu nói của hắn.

Bây giờ hắn còn đối với nàng như vậy đơn giản là vì nàng không giống như những nữ nhân khác mà thuận theo ý hắn, càng không xem hắn như mạng, đây cũng là do những gì kiếp trước đã xảy ra khiến nàng có ưu thế không giống những người khác, có điều nàng nhất định phải giữ lấy cái phao cứu mạng này, không thì lỡ như một ngày náo đó nàng chọc tức Tần Thừa Thích, lúc rới đài khẳng định sẽ rất thê thảm, nàng cũng không muốn trải qua những ngày còn lại trong lãnh cung.

“Hoàng thượng, xin ngài buông thần thiếp ra trước, hơi rượu trên người ngài thật dày đặc, làm thần thiếp cảm thấy thật choáng váng.” Mục Thư Du dịu dàng nói.

Tần Thừa Thích mở mắt cười nói: “không buông, Trẫm đã súc miệng rồi, nàng còn dám ghét bỏ Trẫm? Trẫm càng muốn nàng thêm choáng váng!” nói xong hắn liền hà hơi lên mặt Mục Thư Du.

Mục Thư Du chỉ có thể nín thở dùng một tay còn lại ngăn cản.

“Nàng còn che nữa sao? Vậy Trẫm phải cho nàng nếm thử mới được!”

Lúc môi lưỡi dây dưa cũng là lúc Mục Thư Du bị say vì hơi rượu, hơn nữa hơi thở cũng không thuận, khiến khuân mặt nhỏ nhắn nghẹn tới mức đỏ bừng.

“Trẫm thổi khí cho nàng, sao nàng còn yếu ớt như vậy chứ, tay nàng cần phải thêm chút sức lực mới phải.” Tần Thừa Thích hơi nhíu mi, có chút không hài lòng động tác lơi lỏng dưới tay của Mục Thư Du.

Mục Thư Du tức giận liếc mắt nhìn Tần Thừa Thích: “Hoàng thượng làm như vậy quả thật là muốn độc chết thần thiếp mà, thần thiếp không còn chút sức lực nào cả.”

Chỉ là cái nhìn này lại khiến Tần Thừa Thích rất thích thú, người dưới thần làm ra dáng vẻ kiều mị như vậy thật sự làm hắn không thể kiềm chế được, vì thế hắn cười rất gian tà: “Bảo bối ngoan, sao lại làm ra dáng vẻ như vậy, không sức lực không sao cả, Trẫm rất có khí lực, lập tức khiến cho nàng vui vẻ!”

nói vừa xong hắn liền buông lỏng tay Mục Thư Du ra, ngồi dậy làm hai ba động tác liền vứt phăng y phục còn lại xuống giường, sau lại cởi cho Mục Thư Du, cũng làm vài động tác liền xong, tiếp đó hắn xoay người nằm đè lên người nàng tìm kiếm nơi ẩn mật, cuối cùng tìm đúng vị trí mới chậm rãi đi vào, chờ đến khi nhập sâu đến tận cùng gắt gao, không còn chỗ trống, ma sát nơi đó hắn mới dừng lại, thở gấp cười nói: “đã lâu không đến chỗ tương tư này, bên trong thật siết chặt gắt gao, nói vậy là nó cũng rất nhớ Trẫm rồi.”

Mục Thư Du đang nhắm mắt nghe vậy thì nhíu mi: “Hoàng thượng, thần thiếp có chút đau, nhưng cũng muốn vui sướng ngay.”

Tần Thừa Thích thấy dáng vẻ nũng nịu này của Mục Thư Du thì càng thêm hưng trí, hừ một tiếng hắn không tiếp tục nhiều lời nữa, trực tiếp dốc sức đẩy đưa.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Mục Thư Du chỉ thấy cả người đâu nhức như muốn vỡ tan ra vậy, chỉ có thể cầu xin tha thứ: “Hoàng thượng dừng lại đi mà, thần thiếp không chịu nổi nữa.”

Tần Thừa Thích đang rất thoải mái phấn khích nào có thể nói dừng là dừng, hắn ôm lấy eo Mục Thư Du, xoay lưng nàng lại, từ phía sau đi vào, tiếp theo đó là một chuỗi động tác mãnh liệt, mồ hôi trên trán cũng nhiễu nhại, lại qua một khắc đồng hồ hắn chỉ thấy sống lưng tê dại, ngứa ngáy khó nhịn, hắn biết chính mình không thể nhịn thêm được nữa, liền lần nữa đem Mục Thư Du đang thở hổn hển, không thể nói thành lời đặt nằm ngang ra, đè lên người nàng, lại tăng nhanh tốc độ, đồng thời nâng tay vuốt ve hai má nàng, hắn nói: “Cái miệng nhỏ này thật giống như anh đào, Trẫm phải thưởng thức mới được.” sau đó hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, vươn đầu lưỡi khiến hai người môi lưỡi dây dưa, hơi thở của Mục Thư Du như ngừng lại bất động.

Chờ đến khi nàng có ý thức trở lại thì phát hiện mình vẫn còn lõa thể, thân mình bị Tần Thừa Thích ôm vào trong ngực.

“Tỉnh rồi sao, thân thể nàng vẫn còn hơi yếu, lúc nãy còn làm Trẫm nghĩ bệnh của nàng lại tái phát, cố ý bảo Vu Trung bưng bát súp nóng tới để Trẫm đút cho nàng, lúc sau mới nhận ra là do nàng không chịu nổi hoan ái mà ngất đi, bây giờ thấy khá hơn rồi chứ?” Tần Thừa Thích vừa hỏi vừa xo ngực cho Mục Thư Du.

Mục Thư Du cũng thấy phải có chút mất mặt, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng không thể trách nàng yếu ớt, vì thế hai mắt mông lung nàng sẳng giọng: “Còn không phải do Hoàng thượng quấy rồi sao, thần thiếp bảo Hoàng thượng dừng lại, Hoàng thượng không chịu, nào có ai ép buộc người khác lâu như vậy còn không chịu buông ra? Hơn nữa Hoàng thượng phải biết la thần thiếp có bệnh tim chứ, vì sao còn không chịu tha cho thần thiếp?”

Tần Thừa Thích ôm Mục Thư Du, cắn vào má nàng: “Trẫm thật vất vả mới có thể đi vào nơi tư mật của nàng, nếu không tận hứng thì làm sao buông tay được, nếu nàng đã không sao thì phải để Trẫm cảm thấy thêm mỹ mãn mới được. “

Vì thế hắn vừa nói vừa nói ôm Mục Thư Du, lại đem long căn vẫn chưa chịu mềm xuống của mình chen lấn đi vào, hai người thân thể kết hợp, nhưng lúc này Mục Thư Du rất là khó chịu, thỉnh thoảng lại loay xoay, cử động thân mình, chỉ muốn thoát khỏi sự dây dưa Tần Thừa Thích.

Chỉ ma sát, cọ cọ như vậy đã muốn khiến cho Tần Thừa Thích không kiềm chế nổi mà bắn ra, nên hắn không dám có động tác gì lớn nữa, chỉ làm chậm lại, từ từ va chạm, tinh tế cảm nhận, tuy là không mãnh liệt như vừa rồi, nhưng dịu dàng đưa đẩy như vậy lại có cảm giác mềm mại ở trái tim.

Mục Thư Du đã mệt tới mức không mở nổi hai mắt, nhưng nàng vẫn cố nhướng, nhướng một hồi, trong vô thức nàng liền ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau khi nàng cố nhấc hông đau chân đau đứng lên thì Ngụy thục nghi lại dẫn người đưa canh bổ đến.

“Muội muội thật đúng là có phúc khí, Hoàng thượng đã ở đây tới cận giờ lâm triều sáng nay mới rời đi, lúc gần đi còn cố ý dặn ta bồi bổ thân mình cho muội muội, muội mau thừa lúc còn nóng mà uống đi, đồ ăn sáng ta cũng đã cho người chuẩn bị tỉ mỉ. “ Ngụy thục nghi cười híp mắt nhìn Mục Thư Du, trên mặt không chút dáng vẻ không tự nhiên nào.

Mục Thư Du cũng không nói ra, cười nói cảm tạ đem canh uống vào, Ngụy thục nghi thấy vậy đôi mắt bỗng nhiên ướt lệ: “thì ra muội muội lại là người thực tình như vậy, nếu canh này đổi lại là mang cho người khác chắc họ đã không chịu uống rồi, không nghĩ đến muội muội lại tin tưởng ta như vậy, làm lòng ta nóng cả lên. Kỳ thật buổi tối hôm qua, ta vì nể mặt mũi của Thục phi nương nương, mới muối tiến cử Tư viện muội muội trước mặt Hoàng thượng, không ngờ nàng ấy lại không thành công, càng không nghĩ tới muội muội lại được lòng Hoàng thượng, mặc dù Hoàng thượng đã say tới mức đứng không vững nhưng vẫn còn muốn nhìn thấy muội muội, khiến cho Tư Viện muội muội xấu hổ cực kì.”

Mục Thư Du chỉ mỉm cười nghe Ngụy thục nghi lải nhải, muốn giải thích cho nàng rốt cuộc là có ý gì, nàng vẫn luôn có lòng phòng bị người khác, nhưng dù sao trong hoàn cảnh này Ngụy thục nghi cũng sẽ không ngốc đến mức làm bậy trong thức ăn của nàng.

“Ai, ta biết Hoàng thượng đã sớm yêu thích muội muội ; trước đó tuy là do Thục phi nương nương, nhưng muội muội cũng nên hiểu cho ta mới phải, sau này nếu muội muội được thăng lên phân vị cao, tỷ tỷ ta đến lúc đó còn phải xin muội muội giúp đỡ một phen.”

Ngụy thục nghi nói xong liền cười ha ha, trên mặt đều là ý muốn lấy lòng.

Vị này đúng là kẻ ăn ở hai lòng, Mục Thư Du rũ mắt che dấu sự khinh bỉ trong mắt mình, nàng luôn cho rằng những người đại gian ác đều ghê gớm hơn Ngụy thục nghi này nhiều, loại người này vĩnh viễn cho rằng mình thông minh nhất, kỳ thật lại là người ngu ngốc nhất, cũng là người khiến cho người ta chán ghét nhất.

“Tỷ tỷ đừng nói vậy, từ trước đến nay Thư Du ở Hòa Tri điện đều được tỷ tỷ chăm sóc, phần ân tình này Thư Du sẽ vẫn ghi nhớ trong lòng, chờ có cơ hội đương nhiên sẽ báo đáp cho tỷ tỷ.” Dối trá ai mà không làm được chứ, Mục Thư Du cười lạnh trong lòng.

Ngụy thục nghi thấy mình đã gạt được Mục Thư Du, lúc này mới hài lòng cười nói cáo từ, Thục phi nàng không dám đắc tội, nhưng nhìn thấy tối qua Hoàng thượng không cách nào bỏ được Mục Thư Du như vậy, cân nhắc một đêm nàng cảm thấy phải dụ dỗ nàng ta một chút cũng không lỗ lã gì.

Mục Thư Du vừa dùng qua đồ ăn sáng, đã có cung nhân Hòa Tề điện đến thỉnh, nói là Hiền phi muốn gặp mình, Mục Thư Du nghe xong thì thở dài, nàng đối với vị Hiền phi điên này thật đúng là không có cách nào, nhưng lại không thể không đi lúc này mới càng bất đắc dĩ.

Cố tình thay đổi xiêm y màu sắc nhạt hơn, đeo một cây trâm cùng màu vào một khuyên tai nhỏ, son phấn cũng không cần, nhìn gương soi một chút rồi Mục Thư Du mới dẫn theo người của mình và cung nhân kia đi Hòa Tề điện.

Thỉnh an Hiền phi xong, Mục Thư Du một câu cũng không nhiều lời, chỉ còn chờ đối phương mở miệng.

“Hôm qua bản cung mắng ngươi, ngươi có giận không?”

Mục Thư Du không ngờ vị Hiền phi này lại hỏi trực tiếp như vậy, vì thế suy nghĩ một chút mới từ tốn đáp: “Hồi nương nương, thần thiếp không tức giận, là thần thiếp không hiểu quy củ khiến nương nương không được vui, có điều oan ức vẫn là có một chút. “

Hiền phi gật đầu, trên mặt đã có ý cười: “Khó được ngươi có thể biết tốt xấu như vậy, cũng không giống những người khác có thói quen dối trá, hôm qua bản cung cũng sơ sót, ngươi là người mới tới, làm sao biết được tính tình của bản cung, chuyện này cũng phải do Ngụy Tố Vân dạy bảo ngươi mới phải, lại nói chuyện này là do một tay nàng ta mua sắm chuẩn bị, vốn không nên giao lại cho ngươi, đúng là oan ức cho ngươi.”

Mục Thư Du cười cười: “Có nương nương trấn an, thần thiếp vui vẻ mới đúng, cứ như vậy một chút oan ức cũng không còn.”

Hiền phi nghe xong càng vui vẻ: “Vậy là tốt rồi, bản cung rất không có kiên nhẫn với những người ăn ở hai lòng, có lời nên nói thẳng, vui thì nói vui, mất hứng thì nói mất hứng, làm gì phải ra vẻ gượng ép! Tuổi của ngươi cũng không lớn, vì sao lại ăn mặc đơn giản như vậy, không sợ Hoàng thượng không vui sao?”

“Hồi nương nương, thần thiếp từ nhỏ đã không chú trọng bề ngoài, trước kia ở nhà cũng đều ở trong phòng đọc sách, không cùng nhưng tiểu thư phu nhân khác qua lại, nhưng thứ bọn họ chú ý thần thiếp lại không thích, đây cũng là bản sắc của thần thiếp, khi Hoàng thượng nhìn thấy thần thiếp, thần thiếp cũng có dáng vẻ như lúc này, lại chuyện yêu hay không yêu này không phải nhở vào trang điểm mà thành.”

“nói rất hay! Trong cung này người suốt ngày trang điềm như yêu tinh hồ mị còn thiếu sao? Nhưng có người nào như ý đâu, ngươi như vậy rất tốt, bản cung thích, vừa vặn bây giờ bản cung có một công việc cần chuẩn bị ngươi có bằng lòng làm không?” Hiền phi lúc này đã là mặt mày hớn hở.

Mục Thư Du nào dám nói không đồng ý, nhanh chóng gật đầu nhận lời.

“Bản cung chuẩn bị mua sắm lần này là để chuẩn bị tiệc chiêu đãi dòng họ thay cho Thái Hậu đã qua đời, bản cung thấy ngươi có thể làm được, liền muốn để ngươi giúp bản cung bố trí yến hội, chiêu đãi những người trưởng bối này, ngươi thể làm tốt không?”

thì ra là yến tiệc, chuyện này dễ làm, chỉ cần làm theo quy củ liệt kê ra, nàng cứ nhất mực làm theo là ổn rồi, bữa tiệc ngày đó nàng cứ nói ngon nói ngọt thì không sai được, nghĩ đến vậy Mục Thư Du liền đứng dậy nhận chuyện này.

Tâm tình Hiền phi rất tốt, lại cùng Mục Thư Du hàn huyên nửa ngày mới để cho nàng trở về, chờ Mục Thư Du đứng dậy còn tấm tắc nói thêm: “Ta còn chuyện này muốn nói cho ngươi, ngươi trở về thì nói cho ả Lưu Quế Tú kia bảo nàng học thêm phụ đức đi, đừng cả ngày trang điểm xinh đẹp khoe khoang, cứ nói là bản cung ra lệnh cho ả theo ngươi học trang điểm mộc mạc là được.”

“Vâng, thần thiếp đã hiểu. “

Sau đó đợi gần đến cổng Hòa Tề điện thì Mục Thư Du lại khách khí mời cung nữ bên người Hiền phi trở về, không để cho nàng phải đi theo mình nữa.

Cung nữ kia cười nói: “Nô tỳ tên là Giai Kỳ, gống như bọn Giai Tĩnh đều là người từ Cung Lệnh Tư ra, hôm qua nhìn thấy dung hoa oan ức cũng không đành lòng.”

Mục Thư Du nghe xong lập tức nói cảm tạ: “thì ra là nhờ Giai Kỳ cô nương thay mặt ta nói lời hay trước mặt Hiền phi nương nương, lúc nãy ta còn kì quái tại sao Hiền phi lại đột nhiên thay đổi thái độ, thật là vô cùng cảm kích. “ nói xong nàng liền muốn tháo vòng tay dưới lớp áo ra đưa cho Giai Kỳ.

Giai Kỳ vẫy tay: “Dung hoa không cần như thế, nô tỳ không phải vì cái này mà làm như vậy, có điều bọn Giai Tĩnh đã nói Thẩm Cung Lệnh đặc biệt phân phó chúng nô tỳ phải chiếu cố cho dung hoa thật tốt, cho nên nô tỳ cũng muốn dốc một phần lực.”

Mục Thư Du đem vòng tay cứng rắn nhét vào tay Giai Kỳ không cho nàng chối từ: “Tâm ý của ngươi ta nhận, đây cũng là tâm ý của ta, tuy kim ngân không thể báo đáp ân tình, cũng nhập vào mắt cô nương, có điều hi vọng cô nương có thể nhận lấy, cũng là nhận lấy lòng cảm kích của ta.”

Giai Kỳ thấy Mục Thư Du chân thành như vậy, trong lòng cũng thấy rất hưởng thụ, vì vậy nàng liền quỳ gối thi lễ thu nhận vòng tay, sau cùng lại đưa Mục Thư Du đến tận cửa, chờ đến khi không còn thấy bóng người mới xoay người rời đi.

Mục Thư Du trở lại phòng mình ngồi vào ghế mà buồn rầu.

Như Ý không hiểu hỏi: “Dung hoa vì sao lại thở dài, chỗ Hiền phi nương nương từ này về sau sẽ có Giai Kỳ hỗ trợ, hôm nay nương nương lại giao cho ngài trọng trách chuẩn bị tiệc rượu, có thể thấy được ngài ấy rất hài lòng về ngài. “

Giai Tĩnh đứng bên cạnh nghe xong cũng kỳ quái vì sao Mục Thư Du lại buồn rầu.

“Các ngươi chỉ nhìn thấy phong quang bên ngoài, mà lại chưa từng nghĩ tới, Hiền phi nương nương sớm đã đem chuyện mua sắm chuẩn bị này giao cho Ngụy thục nghi, mà việc chuẩn bị tiệc rượu, cũng là cơ hội để Ngụy thục nghi xuất hiện trước mặt dòng họ của Thái hậu, huống chi ngày đó Hoàng thượng cũng đã nói vậy, nay ta nhận lấy công sự này chẳng phải là đắc tội với Ngụy thục nghi hay sao? Lại nói Hiền phi nương nương bảo ta truyền những lời đó cho Lưu dung hoa, ta làm sao có thể nói lại nguyên văn, đến lúc đó Lưu dung hoa đương nhiên sẽ không oán giận Hiền phi nương nương, chỉ sợ cũng là muốn giận chó đánh mèo đến trên người của ta.”

Như Lan nghe vậy thì cả giận: “nói như vậy đúng là Hiền phi nương nương muốn dùng kế hại dung hoa?”

Mục Thư Du lắc đầu: “Đây cũng không phải, Hiền phi nương nương là người yếu ghét quá mức rõ ràng, người mà nàng không thích nàng sẽ không nhìn vào mắt, mà người nàng vừa ý thì dù có làm sai chuyện cũng không sao cả, cho nên lần này ta nhất định phải mượn việc này để lấy được sự tin tưởng của nàng, chờ có cài này rồi thì những ngày sau này của chúng ta cũng dễ dàng hơn nhiều.”

Mọi người nghe xong cũng đều cảm thấy như vậy rất tốt, chỉ là trước mắt vẫn còn có hai vấn đề nan giải, phải giải quyết như thế nào?

Ngay lúc mọi người đều trầm tư không nói thì Mục Thư Du đột nhiên đứng lên: “đi, trước tiên đi gặp Lưu dung hoa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.