Cẩm Tú Đỉnh

Chương 63: Chương 63




Ngày kế, Mục Thư Du tiễn bước Tần Thừa Thích xong liền đi đến chỗ của Ngụy thục nghi hỏi thăm về việc chuẩn bị cho yên tiệc, vừa đi vào thì gặp Trương Tư Viện ngồi ở đằng kia, vì thế họ chào nhau rồi cùng ngồi xuống, ba người cùng nhau thảo luận không khí cũng rất hòa hợp, một lát sau thì có một vài vị phi tần cũng tới đây nói chuyện phiếm giúp vui.

Lúc mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì Lưu Quế Tú tới, thấy tình cảnh này nàng ta liền cười: “ta không biết hôm nay ở đây lại có nhiều khách đến vậy.”

Mọi người đều cười: “Chúng ta cũng là vì nghe đến chuyện tiệc rượu, nên muốn thừa dịp này đến đây xem các người có chuyện gì hay để mở mang tầm mắt hay không, nếu không đợi đến ngày mở yến hội thì lại không có diễm phúc đó.

Lưu Quế Tú tìm một nơi ngồi xuống nghe mọi người bàn luận, không bao lâu lâu sau bỗng nhiên nghe thấy tiếng nàng ta thở dài, chờ mọi người dời mắt nhìn qua nàng ta mới nói: “Từ khi ta vào Hòa tri điện đến nay thời gian cũng không ngắn, mỗi ngày đều nhìn thấy thục nghi bận rộn không ngừng, Hiền phi nương nương cũng là nhờ có thục nghi mới bớt lo lắng, thục nghi thật sự rất mệt nhọc. Có điều, bậy giờ thì tốt rồi, Tư Viện muội muội cái gì cũng biết làm, ở Hòa Tri điện này thục nghi và Tư Viện muội muội là hai người bận rộn nhất, chỉ tiếc ta quá ngu ngốc, không thì cũng có thể giúp một tay, đỡ phải đứng ngoài làm kẻ ăn không ngồi rồi!”

Mọi người nghe thấy lời này đều như có ý vô tình liếc nhìn Mục Thư Du, lời này của Lưu Quế Tú rõ ràng là nhằm vào Mục Thư Du mà, nâng hai đạp một ai mà không nhìn ra chứ.

Mục Thư Du vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên tiếp tục viết danh sách, thẳng đến khi viết xong những gì Ngụy Tố Vân nói thì mới hạ bút, cười như không cười liếc nhìn Lưu Quế Tú mà không đáp lời, lúc này mà cùng nàng ta đấu đá chỉ làm mất mặt bản thân khiến người khác cười chê, xem ra nữ nhân này là muốn cùng mình đối nghịch.

Trong lòng Ngụy Tố Vân rất đắc ý, không dấu vết nhìn Trương Tư Viện cười, rồi mới nói: “Trong điện này ai cũng không nhàn rỗi, đừng nói những chuyện này nữa, nơi này còn đáng có một việc rất khó xử cần Thư Du muội muội làm đây, nếu như làm xong chuyện này, vậy thì chuyện tiệc rượu cũng hoàn thành 8 phần rồi. “

“Là chuyện gì, mong tỷ tỷ chỉ ra.” Mục Thư Du hỏi lại Ngụy Tố Vân.

“Khi Thái Hậu còn sống yêu thích một cái đèn lồng có hoa văn long sư hổ, đèn lồng này có cơ quan, lúc Thái Hậu quy thiên đã để lại cho Hiền phi nương nương, dù sao thời gian tổ chức tiệc rượu ấy là buổi tối, nếu có thể mang vật quý đó ra chẳng những có thể tăng thêm mặt mũi, cũng có thể khiến mọi người thấy vật nhớ người, nhớ đến Thái Hậu làm người nhân từ đến thế nào.”

Đúng là ý kiến hay, nhưng đèn lồng này ở chỗ Hiền phi là một chuyện dễ giải quyết, vì sao Ngụy Tố Vân lại nói là làm khó chứ?

“Vẫn là tỷ tỷ cao kiến, chỉ là không biết việc này có gì khó xử?” Mục Thư Du đem nghi vấn trong lòng nói ra.

Ngụy Tố Vân ra vẻ bất đắc dĩ: “Mới vừa rồi không phải ta đã nói này đèn lồng này có cơ quan sao, muốn nhìn ra cái hay của đèn lồng hoa văn long sư hổ này phải lắp ráp lại tất cả các cơ quan sau đó đem cất giữ canh chừng mới được, trong cung này chỉ có quản sự thái giám Triệu Ân ở chỗ Hiền phi nương nương mới có khả năng làm việc này, có điều Triệu Ân này cũng không phải là nô tài bình thường, mời được hắn có lẽ không dễ dàng, Thư Du muội muội phải tìm được một biện pháp tốt mới được.”

Mục Thư Du thấy Ngụy Tố Vân nói tới đây thì dừng lại, thì biết rằng nàng ta không muốn nói ra thái giám này khó ở chỗ nào, nếu nàng ta đã không muốn nói nàng cũng không hỏi: “Đa tạ tỷ tỷ đã chỉ điểm, Thư Du sẽ dốc sức thử một lần.”

Sau đó mọi người lại hàn huyên hơn nửa canh giờ nữa mới rời đi, sau khi Mục Thư Du rời khỏi đó thì gọi Giai Tĩnh lại hỏi nàng về chuyện của Triệu Ân, kết quả Giai Tĩnh cũng lắc đầu: “Hồi dung hoa, nô tỳ chỉ nghe nói qua Triệu Ân đang được vinh dưỡng ở chỗ của Hiền phi, có điều tuổi của ông ấy cũng không lớn lắm, vẫn chưa tới 40 tuổi, về phần vì sao được vinh dưỡng nô tỳ cũng không biết. Có điều Ngụy thục nghi cũng chưa chắc biết, nếu không tại sao nàng ta không nói ra, có thể thấy được nàng ta cũng giống như nô tỳ chỉ biết được chút ít.”

Nếu là như vậy nàng cũng không thể làm việc mà mình không nắm chắc được, cần phải tìm người biết chuyện để hỏi thăm mới được, chuyện đầu tiên mà Mục Thư Du nghĩ đến là đi hỏi Tần Thừa Thích, có điều vừa nghĩ đến thân phận của mình thì thấy không thích hợp đến Trường Tuyên điện diện thánh, với lại lỡ như chuyện này liên quan gì đến chuyện bí mật của cung đình thì cũng không tốt lắm, nếu không vì sao mọi người chỉ biết Triệu Ân này khác những nô tài khác nhưng lại không biết lý do vì sao chứ.

Nghĩ tới nghĩ lui nàng cảm thấy hỏi Vu Trung là tương đối thỏa đáng, vì thế nàng liền ra khỏi nơi ở của mình mà đi về hướng Trường Tuyên điện, gần đến nơi nàng mới nhờ Giai Tĩnh đi tìm Vu Trung.

Vu Trung đến rất nhanh, thấy Mục Thư Du liền khom lưng vấn an cười nói: “Dung hoa có chuyện thì chỉ cần cho người thông báo cho nô tài một tiếng là được, cần gì phải cất công đến đây, nô tài làm sao chịu nổi chứ, nếu ngài đã đến tại sao không vào gặp Hoàng thượng một chút chứ?”

“Vu tổng quản không cần phải khách khí, hôm nay ta đến đây là vì có một chuyện quan trọng cần ngươi hỗ trợ.”

Vu Trung cười càng vui vẻ hơn: “Ai, nhìn ngài nói kìa, ngài là chủ tử, nô tài làm việc cho ngài là đương nhiên, có việc gì xin ngài cứ nói.”

Mục Thư Du liền bảo bọn Giai Tĩnh chia nhau ra canh chừng, tự mình hỏi Vu Trung về chuyện của Triệu Ân, Vu Trung nghe xong thì nhíu mày trầm tư, sau đó mới nói: “Chuyện này nếu là người khác hỏi nô tài nhất định không nói, có điều nếu là dung hoa hỏi, nô tài chỉ có thể cả gan nói, Triệu Ân nguyên danh gọi làTriệu Toàn, hắn từng là một tiểu thái giám luôn nhất mực ở bên cạnh Thái Hậu. Hơn mười năm trước, trong cung không được yên ổn, có người kín đáo an bài chuyện ám sát Thái Hậu, lúc đó bên người Thái Hậu chỉ còn Triệu Ân là chưa chết, hắn đẩy Thái Hậu vào một nơi an toàn trong thiên điện sau đó lấy thân mình chắn cửa, trên người bị kiếm đâm mấy vết thương cũng không buông tay, sau đó nhờ có hộ vệ đuổi tới mới không xảy ra chuyện. Cũng may là tiểu tử này mạng lớn, cũng có thể là thích khách bối rối nên cũng không gây ra vết thương nào quá nghiêm trọng, có điều tuy bảo vệ được mạng sống nhưng thân mình lại cũng bị tổn hại nghiêm trọng. Sau chuyện đóThái Hậu cảm động với tấm lòng lấy thân hộ chủ của hắn nên ban cho hắn chữ Ân, còn phong thưởng đặc biệt, phong hắn làm nhị phẩm quản sự, trong cung này chưa từng có thái giám nào lên được đến mức nhị phẩm, không chỉ như thế Thái hậu còn cố ý căn dặn Hoàng thượng đối xử tử tế với người này, sau này Thái Hậu bệnh nặng liền đem Triệu Ân đưa đến chỗ của Hiền phi thì mới xem như là yên tâm, trong cung này cũng không có người nào dám làm hắn khó xử, Hoàng thượng còn thường xuyên ban thưởng thuốc bổ cho hắn đấy.”

Mục Thư Du nghe xong tình hình này thì mới hiểu được chuyện này khó xử đến mức nào, Triệu Ân là một nhân vật mà nàng không thể động vào, nếu để cho Hiền phi nương nương đi thuyết phục thì cũng không phải là công lao của nàng.

Vu Trung đột nhiên nghĩ ra chủ ý, vỗ đùi nói: “Nghĩ tới mới nhớ, Triệu Ân ở bên ngoài có một nghĩa tử do hắn nuôi dưỡng tên là Tống Chung, chỉ là người này rất yêu tiền, nếu như dung hoa tin tưởng nô tài, nô tài sẽ cho người mang nhiều ngân lương cho nghĩa tử của Triệu Ân, để hắn giúp ngài nói chút lời hay.”

“Ta đương nhiên tin ngươi, ở chỗ ta có mấy thỏi hoàng kim Hoàng thượng ban cho người cho người mang một thỏi đến cho hắn là được, việc này đành nhờ Vu tổng quản vậy.”

Vu Trung vội vàng đáp ứng: “một thỏi hoàng kim sợ là cả đời này hắn cũng không thấy được, tuy là hơi nhiều nhưng như vậy cũng có thể khiến hắn dốc sức giúp ngài.”

Sau đó Mục Thư Du sai người mang hai thỏi hoàng kim đến cho Vu Trung, một thỏi đương nhiên là để tạ ơn Vu Trung.

Quả nhiên là có tiền dễ làm việc, không quá ba ngày Vu Trung sai người đến nói cho Mục Thư Du biết để nàng đi gặp Triệu Ân, Mục Thư Du lại dẫn theo hai cây nhân sâm thượng hạng mà Tần Thừa Thích ban cho mình đi qua đó.

Nhìn thấy Triệu Ân thì thái độ của Mục Thư Du rất là tôn kính, Triệu Ân nhìn cái hộp trên tay nàng thì nói: “Chiếc hộp này thì ta có thể nhận được, xem ra dung hoa rất được thánh tâm, cũng rất được lòng người, có thể khiến cho đại tổng quản Vu Trung vì ngài mà thu xếp, lão nô thật sự kính nể.”

“Triệu quản sự khen nhầm, Thư Du là thật lòng cầu giúp đỡ, nhưng lại sợ thân phận thấp không thể mời được ngài nên mới nhở đến Vu tổng quản. “

Triệu Ân cười cười: “không cần nhiều lời, bắt người tay ngắn, nghĩa tử kia của ta quả thật không thể dùng, có điều đèn lồng long sư hổ kia là vật quý không thể xảy ra sơ xuất.”

Mục Thư Du vui vẻ nói: “Triệu quản sự yên tâm, đến lúc đó ta sẽ cho người đến canh chừng cẩn mật, chắc chắn sẽ khôngxảy ra chuyện gì.”

“Như thế thì tốt rồi, vậy ta liền giúp dung hoa lần này, có điều chỉ một lần này thôi, lão nô không muốn tham dự vào chuyện trong cung, sau này dung hoa không thể làm chuyện như vậy nữa.”

Mục Thư Du lập tức đáp ứng, trở lại Hòa Tri điện nàng cũng không để lộ ra, Ngụy Tố Vân luôn chờ thấy nàng gặp khó khăn, không chỉ cười trộm, hơn nữa mỗi khi có các phi tần khác ở đây Ngụy Tố Vân đều nói ra nói vào, còn thúc giục Mục Thư Du mau chóng làm tốt việc này, Lưu Quế Tú vẫn chỉ biết nói Ngụy Tố Vân và Trương Tư Viện có bao nhiêu vất vả, không hề đề cập tới Mục Thư Du nửa câu, Mục Thư Du chỉ mắt lạnh nhìn Lưu Quế Tú cũng không thèm để ý tới nàng ta.

Thẳng đến ngày tổ chức yến tiệc, Mục Thư Du mới đến chỗ Hiền phi đem chuyện đèn lồng long sư hổ nói ra, Hiền phi nghe xong thì rất vui vẻ: “Ngươi thật biết cách làm việc, ngay cả Triệu Ân cũng có thể thuyết phục được, trong lòng bản cung cũng từng nghĩ đến chuyện nhờ lắp ráp đèn lồng, chỉ là ta sợ hắn nói mấy chuyện như sợ sơ xuất gì đó, phiền phức quá nên ta cũng không nghĩ đến nữa, không ngờ được ngươi có thể thành công, có thể thấy được ngươi thật sự mất rất nhiều tâm tư.”

Mục Thư Du đứng dậy cảm tạ sự khích lệ của Hiền phi, nhưng cũng không ngồi xuống, Hiền phi hỏi: “Sao người còn đứng?”

Đầu tiên là Mục Thư Du cuối đầu không nói gì, một lát sau mới khóc ra, Hiền phi lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng truy hỏi, Mục Thư Du liền đem chuyện mấy ngày nay Lưu Quế Tú làm nói ra: “Thần thiếp không muốn tranh công lao gì, cũng biết nương nương đem chuyện này giao cho thần thiếp sẽ có nhiều người không vừa mắt, nhưng là Lưu dung hoa luôn chọn những nơi đông người để nói những lời này, qua thời gian lâu như vậy chắc thần thiếp không còn chút thanh danh nào.”

“ Lưu Quế Tú kia bình thường nhìn yêu khí động lòng người nhưng vẫn còn chút thành thật, sao bây giờ lại đi hại người như vậy?” Hiền phi nghi ngờ nhìn Mục Thư Du.

Mục Thư Du thấp giọng nói: “Nương nương từng bảo thần thiếp khuyên Lưu dung hoa đơn giản một chút, thần thiếp làm theo nhưng Lưu dung hoa nói rằng thần thiếp ghen tị với nàng ấy, từ ngày ấy trở đi nàng ấy liền như vậy. “

Sắc mặt Hiền phi tối đi, suy nghĩ một lát thì nói: “Ngươi đi về trước đi, hôm nay còn có chuyện lớn cần làm, chuyện này bản cung tự có sắp xếp.”

Mục Thư Du nghe vậy thì đáp ứng lui ra ngoài, chờ sau khi ra đến sân Hòa Tề điện thì xem như không chuyện gì lấy khăn lau lau mắt rồi đi chuẩn bị yến tiệc.

“Mục Thư Du, ngươi lại đây!” một canh giờ sau Lưu Quế Tú cũng chạy tới.

Mục Thư Du đi qua cười hỏi: “Tỷ tỷ có chuyện gì sao?”

“Hừ, ngươi còn giả vờ! Ta hỏi ngươi, có phải người ở trước mặt Hiền phi nương nương tố cáo ta, nói ta nói xấu ngươi với người khác làm hỏng thanh danh của ngươi?”

Mục Thư Du gật đầu: “Có việc này, chẳng lẽ Hiền phi nương nương nhanh như vậy đã gọi tỷ tỷ qua?”

Lưu Quế Tú sửng sốt, không nghĩ đến Mục Thư Du thoải mái thừa nhận như vậy, nhưng lại còn làm ra vẻ đương nhiên, nhất thời tức giận đến mức run người: “Ngươi thật là tiểu nhân, chỉ biết đi làm chuyện hèn hạ, chờ ta nói cho Ngụy thục nghi và Tư Viện muội muội nghe xong, ta xem ngươi có qua được ngày lành ở Hòa Tri này không!”

“Ngụy thục nghi và Trương Dung hoa lúc này sợ đều không được rảnh rỗi, tốt nhất là tỷ tỷ đợi ngày mai hẵng nói, huống hồ những gì ta nói là sự thật, chẳng lẽ chỉ cho tỷ tỷ là hư thanh danh của ta, ta lại không thể đem chuyện ác mà ngươi làm nói lại cho Hiền phi nương nương nghe? Lúc này mới thật là chuyện lạ đó, nếu như sau này tỷ tỷ còn làm chuyện như vậy nữa, đương nhiên ta sẽ nói cho Hiền phi nương nương, để Hiền phi nương nương làm chủ cho ta!”

Lưu Quế Tú làm trừng mắt nói không ra lời, cuối cùng chỉ có thể giẫm chân quay về Hòa Tri điện, Mục Thư Du thấy vậy cười khẽ: “Như Lan Như Ý, đêm nay các ngươi cùng bọn Giai Tĩnh phải canh giữ đèn lồng cho thật tốt, những chuyện còn lại không cần quản.”

Như Lan Như Ý lập tức đáp ứng.

Khi Ngụy Tố Vân nhìn thấy đèn lồng thì ngây người, nhưng rất nhanh lại khôi phục thần sắc, giả cười lấy lòng: “Muội muội thật là bản lãnh, Hiền phi nương nương đã hài lòng chưa?”

Mục Thư Du cung kính nói: “Ta vẫn chưa đem việc này nói cho Hiền phi nương nương, tiệc rượu hôm nay nếu có thể thành công đều là nhờ tỷ tỷ.”

“Muội thật sự đem công lao này cho ta sao?” Ngụy Tố Vân hưng phấn đến mức đỏ cả mặt.

“Đương nhiên, có điều đèn lồng này quá quý giá, dù ta đã phái mười người trông coi cũng không yên lòng, kính xin tỷ tỷ nhờ Trương Dung hoa đến đây quan tâm một chút.”

Ngụy Tố Vân liên tục gật đầu: “Cái này đương nhiên có thể, ta lập tức cho người gọi nàng tới đây, đêm nay ta sẽ bào nàng canh chừng đèn lồng này.” Nếu là công lao của mình đương nhiên không thể sơ xuất.

Mục Thư Du nhìn Ngụy Tố Vân rối ren, trong mắt tràn đầy ý cười.

Cuối cùng cũng tới giờ khai tiệc, cùng đến còn có hơn mười người bên dòng họ của Thái Hậu, người người trang điểm phúc hậu cao quý, Hiền phi nâng chén mời rượu, Ngụy thục nghi thì đi khắp nơi nịnh hót, nửa điểm cũng không nhớ tới chuyện mình từng nói sẽ dẫn Mục Thư Du đi gặp gỡ mọi người, khi đèn lồng long sư hổ được thắp lên thì mọi người đều lặng im không nói, chỉ thấy đèn lồng kia như thật sự có thần long, sư tử, hổ chạy thành đoàn, chỉ một ngọn đèn thôi lại làm cho cảm thấy khí thế bức người, Mục Thư Du cũng nhìn mà choáng váng.

“ Mau khép miệng lại, không thì lát nữa con muỗi sẽ bay vào. “ một giọng nói manh theo tiếng cười rời vào bên tai Mục Thư Du.

Mục Thư Du lập tức xoay người, thì thấy Tần Thừa Thích đã đứng phía sau mình không biết từ lúc nào, hai cái đầu kề sát, ánh mắt hướng về đèn lồng.

“Hoàng thượng đến từ lúc nào, sao lại không cho người báo một tiếng, còn đứng ở trong này cố ý dọa người.” Mục Thư Du tức giận liếc nhìn Tần Thừa Thích, cũng không còn hưng trí mà nhìn đèn lồng nữa.

“Trẫm nghe nói Mục dung hoa đem vật chí bảo của Thái Hậu ra, đương nhiên không thể bỏ qua cảnh tượng khó gặp này rồi.” Tần Thừa Thích mượn cơ hội trộm hôn Mục Thư Du, sau đó lập tức lui ra.

Lúc này có cung nhân phát hiện Tần Thừa Thích, lập tức cao giọng thỉnh an, những người khác cũng mau chóng hồi thân quỳ xuống đất thỉnh an.

“Đều đứng lên đi, chư vị đều là trưởng bối không thể như thế, hôm nay Trẫm có thể vật quý của mẫu hậu cũng thật là vui vẻ, chỉ không biết đây là công lao của người nào?” Tần Thừa Thích vừa nói vừa ngồi xuống ghế chủ vị cười hỏi.

Còn chưa chờ Hiền phi nói chuyện, Ngụy Tố Vân đứng thẳng dậy, khom người cười đáp: “Là thần thiếp tự mình đi cầu xin sự giúp đỡ của Triệu quản sự mới được sự đồng ý hắn, chiếc đèn này đều là nhờ Triệu quản sự khéo tay, thần thiếp không dám kể công.”

Lời này vừa nói ra, Tần Thừa Thích và Hiền phi đều nheo lại mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.