Lạnh quá!
Cẩm Tú cuộn mình ở bên ngoài cửa Ninh Viên. Gần hừng đông,
ngọn đèn sáng nhợt nhạt trên chiếc trụ ngoài cổng chiếu lên thân mình
đang ngồi xổm tại một góc của nàng. Lạnh thấu xương, hơi ẩm tấp vào
người. Trên người nàng chỉ có một chiếc váy khiêu vũ lúc chạy khỏi Bách
Nhạc Môn – một chiếc váy dài bằng sa mỏng màu hoa mai, ngay cả cái áo
choàng cũng không mang theo. Chiếc váy đã hơi ẩm ướt, mỏng manh dán vào
trên người nàng.
Nàng đã lạnh đến nỗi tê rần, ngoại trừ cứng đờ cùng đau nhức, gần như không còn cảm giác gì khác nữa.
Từ lúc Tả Chấn rời khỏi Thất Trọng Thiên, nàng về đây chờ. Không thể về
Bách Nhạc Môn, nàng đã lo lắng muốn điên lên rồi. Rốt cuộc là xảy ra
chuyện gì, Đường Hạo mang đến tin Anh thiếu bị thương, vậy bây giờ Anh
thiếu đâu? Còn sống hay đã chết?
Đã hơn nửa đêm, lâu như vậy rồi, rốt cuộc Tả Chấn đi đâu, tại sao còn chưa về? Nếu ngay cả hắn cũng… Vinh
Cẩm Tú, không nghĩ, không nghĩ nữa. Trong lòng giống như là một chảo dầu đang sôi, từng trận, từng trận lo lắng quấn ấy nàng, cơ thể lạnh đến
nỗi không ngừng run rẩy. Nhưng nàng không thể trở về, nàng phải đợi tin
tức của Tả Chấn và Anh thiếu.
Ngay khi nàng chờ đến nỗi sắp hóa đá,
chờ đến nỗi sắp bỏ qua tia hy vọng cuối cùng thì bỗng nhiên đầu ngõ
truyền đến tiếng động cơ ô tô quen thuộc. Đèn xe sáng trưng chói mắt pha lại đây, chiếu lên gương mặt vừa mừng rỡ ngẩng lên của nàng.
Là, là xe của Tả Chấn! Cuối cùng hắn đã trở lại…
Cửa xe mở “cạch” ra, Tả Chấn gần như là thở gấp mà xuống xe. Vừa rồi khi
vừa nhìn thấy, hắn còn tưởng rằng mình hoa mắt. Bóng người nho nhỏ cuộn
thành một cục kia đúng là Cẩm Tú?! Nàng chạy tới chỗ này làm cái gì?
“Nhị gia!” Cẩm Tú vội đứng lên, cũng không ngờ hai chân cùng đầu gối của
mình sớm đã lạnh đến nỗi tê dại, vừa đứng lên liền ngã nhào về phía
trước.
Tả Chấn lập tức đỡ lấy nàng, sự tiếp xúc cho thấy cánh tay của nàng lạnh lẽo đến thấu xương. Chân mày hắn lập tức cau lại. “Cô đợi ở
đây bao lâu rồi?”
Răng của Cẩm Tú va vào nhau. “Mới… mới chốc lát thôi.”
Nàng còn nói dối. Sắp đông thành một tảng băng rồi mà còn! Tả Chấn cắn răng, một tay ôm lấy nàng, một tay cởi áo khoác của mình choàng lên vai Cẩm
Tú, bao chặt nàng lại, lại tiện tay ôm nàng vào trong lòng mình. “Đi vào trước rồi nói sau.”
Đèn xe sáng trưng chiếu vào người bọn họ. Trên
chiếc xe phía sau Tả Chấn, lái xe giật mình, há hốc mồm. Đây… đây là Nhị gia sao?! Đây là Nhị gia vĩnh viễn bình tĩnh lạnh nhạt, không bao giờ
thể hiện tình cảm sao?
Cẩm Tú ở trong lòng hắn xấu hổ mà từ chối một
chút. Nhưng hắn ôm rất chặt, giống như là hoàn toàn không tính buông
tay. Hơn nữa cái ôm này ấm áp không thể tưởng tượng được, mạnh mẽ và
vững chãi khiến cho sự chờ đợi, lo lắng bất an của Cẩm Tú trong cả đêm
dường như được vỗ về trấn an chỉ trong nháy mắt.
Cẩm Tú không nhịn
được mà ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy cằm của hắn. Trong một đêm, râu cũng
bắt đầu mọc lún phún, làm hỏng hình tượng luôn luôn nhã nhặn lịch sự của hắn, ngược lại thêm vài phần thô lỗ dũng mãnh.
Vú Vương uể oải đứng lên đóng mở cửa, Tả Chấn vừa tiến vào đã căn dặn: “Đi nấu bát canh gừng trước đã.”
Vú Vương dụi dụi mắt. “Hả? Mấy giờ rồi? Sao ngay cả cô Cẩm Tú cũng đến đây…”
Tả Chấn ném Cẩm Tú lên trên sô pha, không nén được mà tức giận. “Cô chờ ở
bên ngoài, không biết ấn chuông cửa sao? Thời tiết như thế mà cô lại mặc loại quần áo này chạy ra ngoài, rốt cuộc cô có đầu óc không hả?”
“Ai da! Cô vẫn chờ ở ngoài cửa sao?” Vú Vương nghe thấy, cũng sợ hãi theo
mà than thở: “Cô Cẩm Tú, không phải tôi nói gì cô, cũng không phải người ngoài, nếu cô nhớ Nhị gia, muốn gặp cậu ấy thì đi thẳng vào chờ là
được, có gì phải ngượng ngùng mà lén trốn ở bên ngoài!”
Gương mặt tái nhợt vì lạnh của Cẩm Tú bỗng nhiên ửng đỏ cả lên. “Vú Vương, bà hiểu
lầm rồi, tôi và Nhị gia chỉ là, chỉ là…” Kiểu này phải nói thế nào mới
phải đây. Nàng quay đầu lại, xấu hổ mà nhìn về phía Tả Chấn, tưởng rằng
hắn sẽ giải thích, ai dè lại bắt gặp ánh mắt chăm chú của hắn.
“Cô và tôi chỉ là cái gì?” Tả Chấn thấp giọng hỏi, nửa như trêu chọc, nửa lại thật tình.
Cẩm Tú bỗng nhiên không biết làm sao. Vú Vương đang hiểu lầm hắn. Không chỉ có vú Vương, bên ngoài có bao nhiêu người đang tung tin đồn nhảm về
quan hệ giữa nàng và hắn. Đúng vậy, nàng khiêu vũ với hắn ở Bách Nhạc
Môn, cũng qua đêm tại Ninh Viên, nhưng sự tình không phải như người
ngoài nghĩ. Nhị gia là Nhị gia, mà nàng chỉ là một vũ nữ của Bách Nhạc
Môn mà thôi!
Sao hắn lại không giải thích?
Cẩm Tú trừng mắt nhìn Tả Chấn. Nhìn dáng vẻ của hắn, dường như cũng không đem sự hiểu lầm này để ở trong lòng.
Tả Chấn chuyển mắt đi, thản nhiên đổi đề tài: “Cô nói trước đã, ở bên
ngoài chờ cả đêm, lạnh đến như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Cẩm Tú á khẩu không trả lời được. Đúng vậy, chờ cả đêm như một con ngốc, rốt cuộc nàng đang chờ cái gì?
Từ từ dời mắt từ mặt Tả Chấn lên trên người hắn, không ngờ lại phát hiện,
trên cổ tay áo của hắn có một vết đỏ sẫm nhỏ xíu rất khó thấy… Là cái
gì? Là vết máu?! Nàng kinh hô mà đứng lên, khẩn trương cúi người xuống,
bắt lấy cổ tay áo của hắn. “Thứ màu đỏ này là cái gì? Từng chấm từng
chấm nhỏ. Á, trên giày cũng có? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Tả
Chấn không nói một tiếng, nhìn nàng khẩn trương lăng xăng mà quan sát
hắn từ trên xuống dưới, lầm bầm lầu bầu. Cuối cùng, nàng ngẩng đầu,
trong ánh mắt đen láy kia chứa đựng thật nhiều lo lắng. Nàng lẩm bẩm:
“Anh… anh không sao chứ.”
Ngực Tả Chấn se thắt lại. Nàng ở bên ngoài
đông lạnh cả đêm là vì cái này sao chứ? Ánh mắt mê man của nàng, vẻ lo
lắng thật nhiều kia là vì cái này sao?
Nhưng khoan đã. Sau khi thất
thần trong chốc lát, Tả Chấn bỗng nhiên tỉnh lại. Hắn không thể tái phạm sai lầm hoang đường như lần trước nữa. Sự lo lắng của Cẩm Tú, hẳn là
dành cho Anh Đông. Giống như hôm nay, nàng ướt đẫm cả người, đầu tóc nhỏ giọt mà vọt vào Thất Trọng Thiên, câu đầu tiên nói với hắn chính là:
Nhị gia, anh phải cứu Anh thiếu.
Hoàn hồn lại, đè nén những rung động trong lòng, hắn gượng gạo hỏi Cẩm Tú: “Cô tới có phải vì muốn hỏi tin
tức của Anh Đông hay không?”
Nàng sẽ trả lời thế nào? Đúng hay là
không? Giờ khắc này, trong lòng hắn lại có chút hơi khẩn trương, hơi mâu thuẫn. Hỏi ra khỏi miệng hắn mới cảm thấy mình thật ngớ ngẩn. Hắn mong
Cẩm Tú sẽ trả lời thế nào. Chẳng lẽ hắn hy vọng Cẩm Tú không hề đặt sự
sống chết của Anh Đông ở trong lòng sao chứ?
Cẩm Tú ngẩn ngơ. À, đúng rồi! Anh thiếu. Cuối cùng nàng cũng nghĩ tới, bản thân mình vì chờ đợi
tin tức của Anh thiếu nên mới đến chỗ này. “Đúng vậy, đúng vậy.” Nàng
gật đầu liên tục. “Bây giờ Anh thiếu ra sao rồi?”
“Cũng tạm. Trúng ba phát, nhưng cũng chưa trúng phải chỗ hiểm, cuối cùng giữ được tính
mạng.” Hắn thản nhiên nói. “Bây giờ đại ca đang chăm sóc cậu ta. Cô yên
tâm, rất an toàn.”
“Trúng ba phát?!” Cẩm Tú lại không nén được mà
nhảy dựng lên. “Trúng ba phát đạn mà anh còn nói ‘cũng tạm’? Không được, tôi phải gặp anh ấy.”
Tả Chấn đùa cái gì chứ! Một người trúng ba
phát đạn thì làm sao có thể “rất an toàn”? Cho dù là làm bằng sắt, e
rằng cũng phải nát ra.
Tả Chấn không nhìn nàng. Trong lòng nổi lên một cảm xúc xa lạ, hình như là chua xót.
“Bây giờ Anh thiếu còn đang ở bệnh viện, khi trời sáng mới có thể qua đó.”
Hắn đứng dậy, quay đầu bước ra ngoài. “Cô ở đây ngủ một lát trước đã,
chờ tôi trở lại đón cô.”
“Anh vừa trở về đã muốn đi ra ngoài?” Cẩm Tú ngạc nhiên. “Sao còn phải… hắt xì!” Nàng chưa kịp nói xong, đã chật vật đánh một cái hắt hơi.
Đúng lúc này, vú Vương bưng bát canh gừng nóng hầm hập bước vào, nhìn thấy nàng như vậy, vội vã buông canh gừng xuống, đưa chiếc khăn tay qua. “Cảm lạnh rồi! Nhìn quần áo trên người cô xem,
đều ướt cả rồi…”
Tả Chấn dừng lại, không khỏi âm thầm thở dài một
hơi. Thật là chịu thua Cẩm Tú. “Vú Vương, bà tìm cho Cẩm Tú bộ quần áo
sạch sẽ để thay, bảo cô ấy uống canh gừng xong thì ngủ một giấc.”
“Thiệu Huy mất tích, bây giờ còn chưa biết tăm hơi, tôi vội đi tìm cậu ta.” Tả Chấn quay đầu lại. “Cô chỉ cần chờ ở chỗ này thì chính là đã giúp tôi
rồi.”
Cẩm Tú dừng chân lại. Thiệu Huy, Thiệu Huy là ai? Bỗng nhiên
nhớ tới người đàn ông mặc đồ đen gặp được vào sáng sớm hôm đó, khi từ
Ninh Viên ra ngoài lần trước. Lạnh lùng, phờ phạc như tảng đá, ánh mắt
lại rất ấm áp. Nhất định anh ta là người thân cận nhất của Tả Chấn, nếu
không làm sao trong mắt Tả Chấn lúc này lại lo lắng đến vậy?
…………………
Rạng sáng, biệt thự nhà họ Hướng.
Trong thư phòng, một chiếc bàn bằng gỗ đàn hương rộng lớn, có hai người ngồi đối diện với nhau.
Tả Chấn chống tay lên trán. “Hà Nhuận Sinh đã khai rồi. Nó nói kẻ xúi giục là Liên Xuyên. Nó động tay động chân trên thuyền chở hàng lậu của Thiệu Huy, bị Liên Xuyên nắm được thóp cho nên dùng cái này để uy hiếp nó.
Thạch Hạo đã bắt Liên Xuyên ngay trong đêm, bây giờ còn đang tra hỏi.
Thằng nhóc này cũng rất cứng miệng, một mực chắc chắn chính nó bán đứng
Thiệu Huy và Anh Đông.”
Hướng Hàn Xuyên nhướng mày. “Cậu cho là nó chưa chịu nói thật?”
“Những lời nó nói, một chữ em cũng không tin.” Tả Chấn hơi cười khổ. “Hà Nhuận Sinh là người của Thiệu Huy, gây ra họa bị người khác nắm trong tay,
cho nên bán đứng Thiệu Huy, cái này nói nghe tạm được. Nhưng trước giờ
Liên Xuyên không tham gia mua bán bằng đường thủy, nó và Thiệu Huy thì
có thể có thù hằn gì mà mạo hiểm lớn như vậy, không thể không giết Thiệu Huy? Nếu nói là vì tham lợi, em thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc là lợi
ích lớn cỡ nào mà khiến nó dám đối đầu với cả Thanh Bang.”
“Hơn nữa,
Liên Xuyên thông qua Hà Nhuận Sinh, biết được hành tung của Thiệu Huy
thì không khó. Vấn đề là làm sao nó có thể đối phó với Anh Đông? Nếu sau lưng không có người mua chuộc, cho dù nó có giết Anh Đông thì có thể
được lợi ích gì?” Tả Chấn nói tiếp: “Em nghi ngờ sau lưng chuyện này
không chỉ là một người mà là một thế lực. Có thể là mấy thế lực bắt tay
nhau cùng chung mục đích. Anh tham gia tranh chức chủ tịch hội nhà buôn
người Hoa; Anh Đông lập kế hoạch xây trường đua; bến tàu Trường Tam lũng đoạn vận chuyển đường thủy… Những thứ này đều có thể là ngòi nổ(*).
Nhưng hiện nay thu thập được quá ít điểm đáng ngờ, manh mối lại rất mơ
hồ, chúng ta không thể thần hồn nát thần tính mà giăng lưới khắp nơi,
như vậy chỉ làm lãng phí sức lực, cuối cùng lại bứt dây động rừng.”
“Trong Thanh Bang có nội gián của bọn chúng, trước hết phải lôi ra đã, nếu không chúng ta làm gì cũng chỉ là uổng phí…”
。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。
(*) ngòi nổ: Ví với sự kiện làm bùng nổ vấn đề, hay giọt nước làm tràn ly.
Hướng Hàn Xuyên gật đầu. “Anh chờ tin tức của cậu. Chuyện này cứ giao cho cậu sắp xếp đi. Phía bên anh cũng sẽ tăng thêm người canh gác cẩn thận. Nếu cần hỗ trợ gì thì cậu cứ mở miệng.”
“Không sai, trước mắt, tất cả
lực lượng của chúng ta đều chỉ có thể dùng để phòng bị.” Tả Chấn có chút đăm chiêu. “Hà Nhuận Sinh đã bị lộ, Liên Xuyên cũng rơi vào tay chúng
ta. Tin tức này sẽ nhanh chóng rơi vào tai đối phương. Bọn chúng nhất
định sẽ luống cuống, nói không chừng sẽ nhanh chóng có hành động gì đó.
Bây giờ Liên Xuyên còn chưa chịu nói, nhưng em đoán nó cũng không chống
đỡ được bao lâu nữa. Nếu sau lưng nó còn có người, em muốn xem xem nó
còn có thể kiên cường tới khi nào.”
“Lúc anh đến bệnh viện thăm Anh
Đông thì cũng thấy A Tam thân cận của cậu.” Hướng Hàn Xuyên mỉm cười.
“Nghe nói, cậu đã dùng một cái kế. Cậu kêu A Tam trở về tìm Thạch Hạo
chẳng qua là thả ra một miếng mồi, thật ra là muốn câu con cá Nhuận
Sinh. Sau đó là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ ở phía sau(*)? Đúng là cậu!
Nhưng làm sao cậu biết lúc ấy ở bến tàu còn có người của bọn chúng trong đó?”
Tả Chấn thản nhiên nói: “Bến tàu Trường Tam là địa bàn của em,
cách bố trí canh phòng xung quanh đó em rất rõ. Nếu không có ai ở bên
trong tiếp ứng, người ngoài muốn vào đánh lén, đó quả thực là chuyện
cười. Về phần lúc ấy người này có còn ở bến tàu hay không thì em cũng
không chắc chắn. Nhưng người mà bọn chúng muốn đối phó tuyệt đối không
chỉ là mình Thiệu Huy, giết Thiệu Huy không phải mục đích cuối cùng. Nếu sự tình còn chưa đạt được, nhất định có người đang âm thầm quan sát
phản ứng của em, nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của em… Rốt cuộc
có người này hay không, và người này là ai, chỉ cần thử một lần chẳng
phải sẽ biết sao?”
Ý cười trong mắt Hướng Hàn Xuyên càng rõ. Anh ta
nhìn người anh em kết nghĩa trước mắt của mình một cách tán thưởng. Năm
đó bọn họ cùng nhau gây dựng sự nghiệp từ trong phong ba, nguy hiểm gì
mà chưa từng gặp? Anh ta là người hiểu rõ tính tình của Tả Chấn nhất.
Cho dù tình hình có xấu hay ngặt nghèo đi nữa, hắn cũng tuyệt đối không
rối loạn. Thường thường, trong thời điểm đột nhiên gặp phải nguy hiểm,
lúc người khác còn đang hoảng hốt lúng túng, hắn đã nhạy bén mà nắm được cơ hội lướt qua kia, biến bị động thành chủ động, xoay chuyển toàn bộ
tình thế.
Cho tới giờ không có gì có thể đánh đổ được Tả Chấn. Hắn đủ tàn nhẫn, đủ chuẩn xác, tâm tư tỉ mỉ, thủ đoạn ngang trời.
Hướng Hàn Xuyên hỏi: “Có tin tức gì của Thiệu Huy chưa?”
Trên mặt Tả Chấn lướt qua một chút lo lắng. “Còn chưa có… Em đã thông báo
cho tất cả các bang phái rồi. Người của ai tìm được cậu ta trước, bảo vệ sự an toàn của cậu ta thì coi như Tả Chấn em nợ người đó một ân tình.”
Hướng Hàn Xuyên nghe vậy cũng không khỏi ngẩn người ra. Tả Chấn nói rất bình
thản, nhưng sức nặng của những lời này, thật sự không tầm thường chút
nào. Một món nợ ân tình với Tả Chấn? Cái này tương đương với nhà cao cửa rộng, ngựa xe rực rỡ. Cũng tương đương với một chỗ dựa vững chãi, cơ
hội thăng quan phát tài. Hễ là người trong giới này, ai lại không động
tâm?
“Chẳng lẽ bên phía người của chúng ta còn chưa có tìm được chút manh mối nào?” Hướng Hàn Xuyên hỏi.
“Không thể nói không có chút nào.” Tả Chấn nói “Lúc Thiệu Huy gặp chuyện không may, trời đang mưa rất to. Người mà đối phương phái ra tuyệt đối không
phải là tay mơ, rút lui rất sạch sẽ. Ngoại trừ một chút vết máu, gần như không để lại chút gì cả. Lúc em chạy tới bến tàu, chỉ tìm được một ngón tay bị đứt và một chiếc nhẫn. Bây giờ Đường Hải đang điều tra, không
bao lâu nữa sẽ có tin tức.”
Hướng Hàn Xuyên gật gật đầu, đứng lên.
“Chúng ta sẽ xem xét sau. Bây giờ cũng chỉ có thể lấy tĩnh chế động. Anh lo cho Anh Đông, đang muốn tới bệnh viện một chuyến, cậu cũng đi cùng
đi? Có lẽ nó đã tỉnh lại, có thể đang nhớ lại tình hình lúc đó.”
Tả Chấn trả lời: “Được, em về đón Cẩm Tú cùng đi.”
“Cẩm Tú? Vinh Cẩm Tú?” Hướng Hàn Xuyên bất ngờ mà quay đầu lại. “Là người
lần trước anh gặp ở Bách Nhạc Môn sao? Nghe nói cô ấy là em gái của Minh Châu, cũng không biết Anh Đông tìm được cô ấy ở đâu. Minh Châu không
chịu nhắc đến, anh cũng không tiện hỏi nhiều.”
Tả Chấn nói: “Cô ấy từ Trấn Giang đến Thượng Hải tìm Minh Châu mới gặp được Anh Đông .”
Tả Chấn chỉ nói qua loa: “Cô ấy vẫn luôn thích Anh Đông.”
Hướng Hàn Xuyên lại hơi trầm ngâm: “Nhưng Anh Đông chưa từng nhắc tới trước
mặt anh… Có điều anh nghe nói, gần đây nó và Vinh tiểu thư thường xuyên
cùng nhau vào vào ra ra.“
Tả Chấn không nói gì nữa.
“Hút điếu thuốc đi.” Hắn lấy hộp thuốc lá bằng bạc từ trong lòng ra, rút một điếu đưa cho Hướng Hàn Xuyên.
“À, đúng rồi.” Tả Chấn hoàn hồn, cũng nhịn không được mà nở nụ cười một
chút, đem thuốc ngậm vào trong miệng, lại sờ tới sờ lui khắp các túi
trên người.
“Bật lửa ngay tại trên bàn.” Hướng Hàn Xuyên nhướng mày,
nhìn hắn. “Chấn, không phải hai ngày nay cậu quá mệt mỏi đấy chứ, sao
tinh thần lại ngơ ngẩn như vậy?”
……………………………………………………………..
(*)
Nguyên văn “Đường lang bổ thiền, hoàng tước tại hậu”: bọ ngựa bắt ve
sầu, chim sẻ ở phía sau. Đây là câu chuyện về một con bọ ngựa đang chăm
chú rình bắt con ve sầu ở phía trước mà không ngờ phía sau có chim sẻ
muốn ăn nó. Chim sẻ cũng không ngờ phía sau nó còn có một người đang cầm ná bắn nó. Đại khái là muốn nói chỉ lo đối phó phía trước mà không ngờ
phía sau có nguy hiểm.
…………………………….
Hắn ngẩn ngơ không phải vì
mệt. Bây giờ là lúc nào, bên ngoài còn có bao nhiêu việc chờ hắn đi làm? Có mệt hơn nữa hắn cũng phải lấy lại tinh thần. Nhưng, nhớ tới Cẩm Tú,
hắn liền phân tâm.
Trên mặt Hướng Hàn Xuyên hiện lên một nụ cười sâu
xa. “Anh chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của cậu. Có liên quan đến
Vinh Cẩm Tú sao?”
“Em hơi mệt thôi.” Tả Chấn làm như không nghe thấy
anh ta nói cái gì, đứng lên mặc áo khoác vào. “Anh đến chỗ Anh Đông xem
sao trước đi, em về đón Cẩm Tú rồi lập tức qua đó.”
“Bây giờ Cẩm Tú
đang ở chỗ của cậu sao?” Hướng Hàn Xuyên hỏi lại, trong giọng nói rõ
ràng có ý xấu xa. “Anh nghe nói, từ trước đến giờ Tả nhị gia chưa từng
mang phụ nữ về qua đêm ở Ninh Viên.”
Chuyện này có chút thú vị đây. Rốt cuộc Vinh Cẩm Tú là phụ nữ của ai? Tả Chấn hay Anh Đông?
“Em đi trước.” Đương nhiên Tả Chấn biết anh ta muốn nói cái gì, không cho
anh ta có cơ hội truy hỏi, lập tức chạy là thượng sách.
Tả Chấn không thể ngờ được, vừa về đến đã nghe vú Vương nói Cẩm Tú thật sự ngã bệnh.
Nàng mắc mưa, lại đông cứng cả đêm. Hơn nữa lại đột nhiên bị kinh hãi, lo
lắng, nóng ruột. Chắc là rốt cuộc không chịu đựng nổi nữa.
Lúc Tả
Chấn về tới Ninh Viên, nàng còn đang mê man, hơn nữa lại sốt cao. Vú
Vương sốt ruột đến nỗi rối cả lên. “Nhị gia, cậu đã trở lại rồi, tôi
đang không biết phải làm sao đây. Lúc cô ấy nằm xuống vẫn nói chuyện vui vẻ cơ mà. Vừa rồi tôi qua đây gọi cô ấy mới phát hiện cô ấy nóng đến
bỏng cả tay, người thì mơ mơ màng màng.”
Thời tiết tháng mười hai, mưa lớn như vậy, nàng lại mặc một chiếc váy khiêu vũ chạy ra ngoài, thảo nào mà phát sốt.
Tả Chấn cúi đầu. Quả nhiên, chân Cẩm Tú đã sưng tấy cả lên, còn có mấy vết thương đang kết lại.
Nhớ tới lúc ở Thất Trọng Thiên, khi vừa nhìn thấy nàng thì váy áo ướt đẫm,
đầu tóc nhỏ giọt, chân trần mà đứng ở cửa. Nhớ tới câu nói đầu tiên của
nàng: Nhị gia, anh phải cứu Anh thiếu. Nhớ tới lúc ra cửa, vừa quay đầu
lại, nàng đuổi theo tới cửa, nói: Bên ngoài trời tối, Nhị gia phải hết
sức cẩn thận.
Trong nhất thời, trong lòng hơi hơi đau đớn, vô hạn chua xót.
Nàng lo cho Anh Đông sao? Lo lắng đến cỡ nào, gấp gáp đến cỡ nào mà lại
khiến nàng không tiếc mạo hiểm dầm mưa, ngay cả giày cũng không nhớ mà
mang, liền từ Bách Nhạc Môn chạy đến!
“Bà chăm sóc cho Cẩm Tú, đắp
khăn lạnh cho cô ấy, lát nữa sẽ dễ chịu hơn một chút.” Tả Chấn dặn vú
Vương. “Tôi ra ngoài mời bác sĩ về. Nếu Đường Hải tới tìm tôi, bảo cậu
ấy ở dưới lầu chờ một chút.”
“Nhị gia, tôi nấu cháo hạnh nhân, cậu ăn bát cháo trước đã rồi hãy đi…” Vú Vương đuổi theo tới cửa thì thấy Tả
Chấn đã khởi động xe.
“Tôi không có thời gian.”
Lúc Cẩm Tú tỉnh lại, ngoài cửa sổ tối đen, đầu giường chỉ có một bóng đèn nhỏ sáng dìu dịu.
Vú Vương đang tựa vào đầu giường ngủ gà ngủ gật. Không đúng, dường như
nàng cảm thấy mình đã ngủ thật lâu, sao trời vẫn chưa sáng? Tả Chấn đâu, hắn cũng chưa về sao?
Đầu đau muốn nứt ra, miệng lưỡi khô khốc, hơn
nữa cả người không có chút sức lực nào. Cẩm Tú từ từ ngồi dậy, muốn lấy
ly nước trên bàn, lại thấy bên cạnh cái ly có mấy gói thuốc.
“A, cô tỉnh rồi sao?” Vú Vương bị động tác của nàng làm bừng tỉnh. “Có đỡ hơn chút nào không?”
Cái gì mà đỡ hơn chút nào không, bà ấy có ý gì? Cẩm Tú sờ vào đầu mình. “Tôi… bị sao vậy?”
Vú Vương thở dài. “Cô phát sốt đến lú lẫn rồi. Mình bị bệnh cả một ngày lại còn không biết?”
“Cái gì?” Cẩm Tú cả kinh, nhìn sắc trời bên ngoài. “Tôi đã ngủ cả một ngày?
Bây giờ là giờ nào? Không xong rồi, Nhị gia nói phải về đón tôi cùng đến bệnh viện thăm Anh thiếu…”
Nàng làm sao vậy, sao lại có thể ngủ được vào thời điểm này! Anh thiếu còn chưa biết sống chết, nàng lại ngủ ở
trên giường của Nhị gia!
“Uống thuốc trước đã.” Thấy Cẩm Tú nghiêng
người muốn xuống giường, vú Vương vội vã đè nàng lại. “Bác sĩ đã tới
khám, nói cô bị cảm lạnh rất nặng, trong hai ngày không thể ra ngoài.”
“Nhưng sao tôi có thể nằm ở đây được chứ?” Cẩm Tú ảo não. Ngay tại thời điểm
này, nhất định Tả Chấn bận đến nỗi sứt đầu mẻ trán. Nếu nàng lại ở chỗ
này, chỉ có thể mang thêm phiền phức tới cho hắn.
Vú Vương nói: “Nếu cô đi thì Nhị gia càng lo lắng hơn. Lúc gần đi, cậu ấy đã dặn đi dặn lại tôi phải chăm sóc cô cho tốt.”
Cẩm Tú ngẩng đầu. “Nhị gia có trở về sao?”
“Đương nhiên. Vinh tiểu thư, cô ngủ cả một ngày nên không biết gì cả. Nhị gia
đã đi đi về về mấy lần. Đầu tiên là đi mời bác sĩ, sau đó là về đưa
thuốc, cậu ấy rất lo lắng cho cô.” Vú Vương nói. “Bây giờ thì tốt rồi,
cô cũng đã tỉnh lại. Đừng trách tôi lắm miệng, thật ra… Vinh tiểu thư,
cô chỉ cần nằm ở chỗ này, Nhị gia sẽ bớt đi một phần lo lắng.”
Cẩm Tú trở nên im lặng.
Có lẽ vú Vương nói đúng. Bây giờ cho dù nàng đi ra ngoài thì có thể làm
được gì? Gặp Anh thiếu thì thế nào? Không chỉ là không thể giúp Tả Chấn, còn có thể thêm phiền phức cho hắn.
“Nào, ở đây có cháo hạnh nhân,
cô ăn một chén lót dạ trước đã, tôi đi nấu mì cho cô ăn.” Vú Vương đưa
cháo vào trong tay nàng. “Vốn định hầm cháo cho Nhị gia, từ lạnh đến
nóng, từ nóng lại lạnh mấy lần, cậu ấy cũng chưa ăn một ngụm.”
Cẩm Tú nhận lấy chén cháo, trong lòng rối thành một đống.
Dưới tình hình hiện nay, trong trong ngoài ngoài không biết có bao nhiêu
chuyện đang chờ Tả Chấn lo liệu. Ngay cả thời gian ngồi xuống ăn miếng
cơm, chợp mắt một lát đều không có. Nhưng bởi vì nàng, hắn còn phải phân tâm đi đi về về mấy lần.
Đang suy nghĩ, ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến tiếng động cơ ô tô, Cẩm Tú vội vàng đứng dậy.
Vú Vương cũng kém rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài. “Có phải Nhị gia đã trở lại hay không?”
Có lẽ bữa giờ các bạn cũng thắc mắc tại sao chương này lại không có tên.
Lí do đơn giản là vì Mon chưa thể dịch được nó sao cho hay!
Đó là vì tiêu đề của chương này là một câu thơ trong Kinh Thi, viết theo ngôn
ngữ cổ nên rất khó hiểu. Không phải là người Trung Quốc hay không biết
Kinh Thi thì rất khó mà dịch được. Mon tìm tòi thì mới biết nó là một
câu thơ trong bài Phiếu hữu mai trong Kinh Thi.
Đây là bài thơ, ai thích thì tìm hiểu
http://pham-asset.com/muaban_thongtin.php?l=vn&mode=n&sc=0&n=7348
http://www.luongsonbac.com/thidan/index.php?do=noidung&bid=7559
…………………………………………
Quả nhiên, người đến là Tả Chấn.
Hắn vừa trở về liền đi thẳng lên phòng Cẩm Tú, cởi áo khoác lông cừu màu
đen ném lên trên ghế, vừa vào đã hỏi: “Cẩm Tú tỉnh chưa?”
“Vinh tiểu thư đỡ hơn nhiều rồi.” Vú Vương đáp.
Cẩm Tú yên lặng nhìn hắn. Trên người hắn là áo sơmi trắng, áo lót tối màu,
caravat đã kéo lỏng ra, trên tóc còn đẫm hơi nước ẩm ướt ở bên ngoài.
Hai ngày hai đêm không nghỉ ngơi, hai mắt đã đầy vằn đỏ, liếc mắt một
cái liền nhận ra được vẻ mệt mỏi của hắn.
Tả Chấn lau mặt, ngồi xuống ở bên giường. “Tôi đã đi xem Anh Đông, cậu ấy rất tốt, đã tỉnh lại rồi. Phỏng chừng vài bữa là có thể phục hồi như cũ. Cô không cần lo lắng.”
Cẩm Tú chỉ cười cười, nhưng lại cảm thấy trong lòng vừa ấm áp, vừa chua xót. Nhất thời không phân rõ là cảm xúc gì.
Hắn quan tâm tới nàng như vậy. Vừa về đến liền vội vàng nói tin tức của Anh thiếu cho nàng biết. Hắn vội vã muốn làm cho nàng an tâm. Nhưng, làm
sao hắn có thể hiểu được, ngay từ lúc nhìn thấy hắn, nàng đã rất yên
lòng.
“Anh không mệt sao?” Cẩm Tú nhìn hắn. “Tôi đã không sao rồi. Anh đã bận cả hai ngày, còn không mau đi nghỉ ngơi.”
Tả Chấn mỉm cười. “Tôi không ngủ được.”
Hắn đưa tay sờ trán Cẩm Tú, thầm thở dài nhẹ nhõm. Đỡ hơn nhiều rồi, đã không nóng thế nữa .
Tim Cẩm Tú đập thình thịch một tiếng, nhảy lên mạnh mẽ. Không biết tại sao
bỗng nhiên hy vọng bàn tay của Tả Chấn có thể dừng lại trên trán nàng
lâu hơn một chút. Nàng thế nhưng lại nghĩ như vậy? Mặt Cẩm Tú bỗng nhiên đỏ lên.
“Anh Đông xảy ra chuyện, Sư Tử Lâm và Bách Nhạc Môn cũng
không an toàn, tạm thời cô sẽ ở chỗ này.” Tả Chấn đứng lên. Thật ra hắn
cũng biết chẳng qua là mình đang lấy cớ. Bên ngoài không an toàn, nhưng
sao không thấy hắn đem người của ngân hàng, bến tàu, Bách Nhạc Môn giấu
trong Ninh Viên. Vì sao chỉ giữ một mình Vinh Cẩm Tú lại?
Ở trong lòng của hắn, căn bản là không muốn Cẩm Tú trở lại Bách Nhạc Môn.
Thật ra có đôi khi ngay cả chính hắn cũng không hiểu được vì sao. Cũng không phải hắn chưa gặp được người tốt hơn Cẩm Tú. Luận ngoại hình, luận thân thế, luận thông minh, luận dịu dàng, Cẩm Tú tuyệt đối không phải là
người xuất sắc nhất. Nhưng hắn giống như bị ma nhập, cứ khăng khăng chỉ
thích nhìn một mình nàng.
Hắn cũng biết cuối cùng Cẩm Tú sẽ trở về
bên cạnh Anh Đông. Cho tới nay, tránh hắn cũng tránh rồi, né cũng né
rồi, nhưng tất cả đều vô dụng. Thôi được rồi, cho dù trong lòng nàng vẫn nghĩ tới người khác, hắn cũng muốn giữ nàng lại bên cạnh, lâu được chút nào hay chút nấy.
…………………
Hôm sau, tại bến tàu Trường Tam.
Đường Hải đứng trước mặt Tả Chấn, đang kỹ lưỡng báo cáo kết quả mà hai ngày nay không ngừng tra xét.
“Nhị gia, em đã làm theo sự căn dặn của anh, điều tra chiếc nhẫn kia, là do
hiệu vàng Mao Kí làm ra. Loại nhẫn có chữ phúc này bọn họ chỉ bán ra bốn chiếc, còn ghi lại trong sổ. Thời gian mua là từ giữa năm ngoái đến
cuối năm. Trong đó gồm Chu lão gia ở ngoại thành phía nam mua khi mừng
thọ; một chiếc khác là do vợ bé của sở trưởng Lí bên sở quản lý muối
tặng cho ông ta. Một chiếc nữa được một thương nhân hàng da ở Đông Bắc
mua đi, hiện tại chưa tra ra chỗ nào. Chiếc cuối cùng, vốn là được cậu
chủ của Cẩm Giang Xuân mua, sau đó Cẩm Giang Xuân phá sản. Để trả nợ nên đã thế chấp cho hiệu cầm đồ.”
“Nhẫn của Chu lão gia và sở trưởng Lí đều còn chứ?” Tả Chấn trầm ngâm một chút.
“Dạ còn. Còn một chiếc e là đã ở Đông Bắc xôi, rất khó tra ra được. Theo em thấy chiếc cuối cùng rất có khả năng là chiếc mà Nhị gia muốn tìm.
Nhưng… biên lai cầm đồ đã quá hạn, bây giờ đã bị hiệu cầm đồ chuyển qua
tay người khác rồi. Rốt cuộc rơi vào tay ai thì còn chưa tra ra kết
quả.”
Tả Chấn nhíu mày. “Vậy còn tung thích của Thiệu Huy thì thế nào?”
“Vẫn… chưa tìm được.” Đường Hải dè dặt mà trả lời. “Nhưng thưa Nhị gia, chúng ta đã lục khắp mỗi một tấc đất xung quanh đây, như vậy mà còn tìm không ra tung tích của Huy ca, ít nhất có thể suy đoán, bây giờ anh ấy vẫn
còn sống.”
Tả Chấn không hỏi nữa, chỉ quay đầu hỏi Thạch Hạo bên cạnh: “Cậu thẩm vấn Liên Xuyên hai ngày rồi, có kết quả chưa?”
Mặt Thạch Hạo không khỏi đỏ lên. “Thằng chó đó cắn răng chết cũng không
chịu nói. Bây giờ chỉ còn một hơi thở. Em sợ giết chết nó rồi lại làm
hỏng chuyện của Nhị gia.”
Sắc mặt Tả Chấn hơi sa sầm lại. “Giữ mạng của nó, tôi còn dùng đến.”
Thạch Hạo thấp giọng trả lời: “Dạ, Nhị gia.”
“Liên Xuyên bán mạng như vậy, không phải là vì tiền.” Tả Chấn nói. “Cậu đi
tra xem gần đây nó thường đi nơi nào, gặp những ai. Đến lúc này mà nó
còn không chịu nói thật, có thể thấy nhất định quan hệ giữa nó và người
phía sau không nhẹ.”
“Dạ.”
Thạch Hạo đi tới cửa, Tả Chấn lại gọi
anh ta lại: “Mang thêm vài người nữa, hành động phải cẩn thận. Bây giờ
Thiệu Huy còn chưa có tin tức, đừng để tôi biết cậu lại xảy ra chuyện gì nữa. Điều vài người tới cho Sáu mặt rỗ. Mấy người các cậu, tốt nhất là
đừng ra ngoài một mình.”
Bố trí đề phòng đã hết sức chặt chẽ, tất cả
các nơi đều canh gác nghiêm ngặt, tất cả mọi người đã về đúng vị trí
nhưng Tả Chấn vẫn loáng thoáng cảm thấy bất an. Dường như đã quên mất
khâu nào đó rất quan trọng mà chưa nghĩ ra được. Rốt cuộc là ở đâu?
“Nhị gia, lần trước anh căn dặn sai người theo dõi Trầm Kim Vinh. Nhưng anh
em được phái đi hai ngày nay hồi báo, bên kia vẫn không có động tĩnh gì. Hiện nay bến tàu cũng cần thêm người, có cần rút người về hay không?”
Đường Hải cắt đứt mạch suy nghĩ của Tả Chấn.
“Tiếp tục theo dõi.” Tả
Chấn nói. Tuy rằng hắn không thể khẳng định Anh Đông gặp chuyện không
may có liên quan đến chuyện trường đua. Nhưng vào thời điểm này, cho dù
là một chút khả năng cũng không thể bỏ qua. “Hai ngày nay cậu cũng mệt
mỏi rồi, đi về ngủ một giấc đi. Phía tôi còn có người khác lo.”
“Dạ, Nhị gia.” Đường Hải trả lời rồi đi ra.
…………………………
Sắc trời tối dần. Tả Chấn trầm mặc ngồi trên chiếc ghế dựa rộng lớn. Vẻ mặt sâu xa như một cái giếng mà tất cả mệt mỏi cùng âu lo đều chìm xuống
chỗ sâu nhất của đáy giếng.
Cơ nghiệp nhiều năm qua của Thanh bang,
sự sống chết của vô số anh em, trọng trách nặng nề này đang đặt trên vai hắn. Vào lúc này, hắn phải đứng vững hơn ai hết, nhìn xa hơn ai hết,
suy nghĩ chu đáo hơn ai hết. Một chút cũng không thể lơi lỏng… Hai bên
ngoài sáng trong tối giằng co đã hết sức căng thẳng. Chỉ cần sai nửa
bước, sẽ phải trả cái giá là máu chảy đầm đìa.
Bóng tối trong phòng ngày càng đen, lò sưởi đã tắt hết, chỉ còn lại có vẻ trống vắng cùng lạnh lẽo.
Tả Chấn nhắm hai mắt lại. Bên ngoài vẫn là một Thượng Hải vàng son rực rỡ, xa hoa truỵ lạc như trước. Đêm như rượu, gió như mật. Hắn vẫn có thể
tiêu tiền như nước, mua rượu chuốc say, làm cho tiếng hoan hô ồn ào náo
nhiệt vây quanh mình. Nhưng vào giờ này, phút này, bỗng nhiên chỉ cảm
thấy vô cùng ngán ngẩm, nỗi cô đơn như hình với bóng. Hắn đã không còn
lòng dạ nào mà đi che giấu nữa.
Cửa được lén lút mở ra một khe hở, bóng quần áo lắc lư, là một dáng người yểu điệu.
Tả Chấn không động đậy, cũng không có mở mắt, chỉ cảm thấy gần hai má mình truyển đến từng hơi thở ấm áp, giống như là có người đang ở sát bên
chăm chú mà nhìn hắn. Sau đó, một cái áo choàng mềm mại nhẹ nhàng phủ
lên trên người hắn.
Hắn đang ngủ sao? Cẩm Tú nhẹ nhàng ngồi ở bên
cạnh Tả Chấn, hai tay chống tay vịn của ghế, nín thở mà nhìn dáng vẻ của hắn. Bóng đen bao phủ sự im ắng bên trong căn phòng. Ngoài cửa sổ, một
bóng đèn nhỏ nhẹ nhàng tỏa sáng, chiếu lên một bên mặt anh tuấn mà có
phần mệt mỏi của Tả Chấn.
Cẩm Tú lẳng lặng nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Chưa từng quan sát hắn gần gũi và lặng lẽ như vậy. Mỗi lần ở Bách Nhạc Môn,
giữa hắn và nàng dường như đều bị ngăn cách bởi vô số tiếng người lộn
xộn. Còn nhớ lần đầu tiên gặp Tả Chấn ở trước cửa nhà Minh Châu. Lãnh
đạm như vậy, xa cách như vậy, giống như là ngăn cách bởi nước non vạn
dặm. Ai có ngờ giờ khắc này lại gần gũi hắn đến thế? Gần sát ngay tại
trước mắt nàng, ngay tại trong lòng nàng. Gần đến mức chỉ cần duỗi tay
ra là có thể chạm vào đôi mày rậm anh tuấn của hắn, cái mũi cao thẳng
của hắn… Mặt Cẩm Tú bỗng nhiên nóng và đỏ lên trong bóng tối. Nhất định
là nàng điên rồi nên mới có thể không biết xấu hổ mà nhìn lén một người
đàn ông như vậy!
Cẩm Tú nhanh chóng đứng lên, xoay người muốn bước
đi. Nếu không nhanh chóng rời khỏi đây, nàng lo là bàn tay đáng bị chặt
đi của mình sẽ sờ lên mặt Tả Chấn mất.
Nhưng cánh tay phải bỗng nhiên cứng lại, cả người Cẩm Tú bất ngờ không kịp né mà bị kéo trở lại. “Nhìn nửa ngày trời, còn chưa trả thù lao mà đã muốn đi sao?” Đôi mắt đen sâu thẳm, như cười mà không cười của Tả Chấn đã ở ngay trước mắt nàng.
Hắn, hắn, hắn… căn bản là không có ngủ?! Hắn luôn biết nàng ở trong này nhìn trộm hắn? Cẩm Tú ngẩn người, hận không thể đốt mình thành khói ngay tại chỗ, tan biến vào trong không khí.
Thật là… không còn mặt mũi nào nữa rồi!
“Lại đây.” Tả Chấn nâng gương mặt đỏ bừng vẫn vùi vào trong ngực mình của nàng lên. “Sao cô biết tôi ở chỗ này?”
Cẩm Tú vẫn không dám nhìn hắn, ấp úng trả lời: “Hôm nay… Đường Hải nói anh
bận, không về nhà. Tôi đem áo khoác đến cho anh… Không phải tôi muốn
đến, tại vú Vương nói lúc anh ra ngoài thì không có mặc áo khoác… Vừa
rồi gặp Lục ca ở bên ngoài, anh ta nói anh ở trong này.”
Thì ra là
Sáu mặt rỗ đưa nàng đến đây. Tả Chấn không khỏi lóe lên một nụ cười nhẹ. Trong mấy người thường xuyên ở bên cạnh hắn thì Thạch Hạo thật thà chất phác và Sáu mặt rỗ cẩn thận tỉ mỉ là quen với Cẩm Tú nhất. Hắn chưa
từng nói gì, cũng rất ít nhắc tới tên Cẩm Tú ở trước mặt bọn họ. Nhưng
ngoại trừ cô bé Cẩm Tú bề ngoài thông minh bên trong ngốc nghếch trước
mắt này thì những người đi theo hắn ra vào Bách Nhạc Môn, có ai lại
không nhận ra, hắn vì nàng mà phá lệ hết lần này tới lần khác, vì nàng
mà không khống chế được rất nhiều lần?
Cẩm Tú ngây thơ hay là ngốc
nghếch đây? Lẽ nào nàng thật sự cho rằng hắn sẽ hào phóng đến mức tùy
tiện tặng quần áo trang sức cho một cô gái, sẽ tùy tiện ra tay với người khác vì một cô gái. Thậm chí ăn no không có việc gì làm nên mang một cô gái uống say về chỗ mình ở để hầu hạ cô ta sao?
Vì Cẩm Tú, dường như hắn đã mất sạch uy nghiêm ở trước mặt bọn thuộc hạ như Thạch Hạo, Đường Hải, Sáu mặt rỗ, mà nàng từ đầu tới đuôi lại toàn tâm toàn ý muốn hắn
hỗ trợ để lấy lòng Hướng Anh Đông! Câu chuyện cười này, hắn thật sự
không muốn diễn tiếp nữa.
………………………………….
chap sau là gạo nấu thành cơm! hehe!
Tả Chấn đứng dậy, chiếc áo khoác lông chồn kia nhẹ nhàng rơi xuống. Cẩm Tú vội và khom người xuống nhặt. Nhưng cánh tay lại bị nắm chặt trong tay
Tả Chấn, nàng không thể động đậy một chút.
“Áo, áo khoác.. rớt..” Mắt Cẩm Tú nhìn chằm chằm xuống đât,không dám ngẩng đầu lên. Cảm xúc xa lạ
hết sức căng thẳng trong không khi đã nồng đến mức sắp khiến cho người
ta ngạt thở. Aiz, lòng dạ rối bời!
Tại thời điểm mà hắn cô đơn nhất,
mệt mỏi nhất, cần một người ở bên cạnh nhất thì nàng xuất hiện bên cạnh
hắn. Giống như trong sóng to gió lớn mà gặp được một chiếc thuyền vậy.
Giống như là một bầu rượu giải đi nỗi sầu của hắn. Dùng đôi tay dịu dàng ẩm áp của nàng gạt đi vẻ lo lắng giữa đôi mày của hắn.
“Sao người đến lại là cô chứ!” Hắn lẩm bẩm.
“Hả?” Cẩm Tú bị hắn hỏi đến mức mơ hồ. Tại sao người đến là cô? Có ý gì chứ?? Giương mắt lên liền bắt gặp đôi mắt gần trong gang tấc của hắn. Ba phần mâu thuẫn, ba phần kiềm nén, ba phần dịu dàng chua xót…Tất cả, tất cả
đều trở nên yên lặng trong giây phút này. Cẩm Tú chỉ cảm thấy thân mình
cứng đờ, liền bị ôm vào trong một lồng ngực ấm áp mà vững vàng,
Cách
một tầng áo khoác thô ráp, Cẩm Tú nghe thấy tiếng tim đập của hắn một
cách rất rõ ràng, giống nhau dán ngay tại bên tai nàng. Hắn ôm rất chặt, dường như muốn nhét cả người nàng vào ngực mới cam tâm. Kỳ lạ là hơi
thở thoang thoảng vị thuốc là của hắn quen thuộc đến thể, quen thuộc làm cho nàng yên tâm ngay lập tức. Quên đi hoảng sợ, cũng không giẫy giụa…
Sao có thể như thể! Cái ôm này làm cho nàng cam tâm trầm luân như vậy!
Giấc mơ kia, không phải là mộng.
Cẩm Tú mơ hồ nhớ tới cái đêm say rượu ở Ninh Viện hồi đó, thì ra cái cảm giác này là thật.
Giữa lúc mê man, Cẩm Tú cảm thấy có một bản tay nâng gáy của nàng lên, mà
một cảm giác mềm mại, âm áp xa lạ dọc theo cái trán, đôi mắt cùng hai
má, hôn đến đôi môi của nàng. Hắn đang hôn hàng. Nhưng giờ khắc này nàng không còn sức lực để kháng cự. Hai chân giống như mềm nhũn ra, phải vịn vào bờ vai hắn mới có thể đứng vững được. Ngoài cửa sổ hình như có một
ngọn đèn tranh tối tranh sáng, nhưng nàng không nhìn thấy gì cả. Cảm
giác duy nhất chính sự quấn quýt mềm mại dịu dàng giữa môi và lưỡi.
Dọc theo sống lưng từ từ dâng lên một trận tê dại, giống như từ phần eo
xông thẳng lên não. Ðó là một bản tay đầy vết chai bởi vì quen dùng đao
và súng, hơi thô ráp nhưng lại mang theo ma lực không hiểu nổi, chậm rãi mơn man da thịt mềm mại của nàng, làm cho nàng không khỏi run lên.
“Ðừng..” Cẩm Tú cảm thấy khó thở. giống như sắp không thở nổi nữa. Ðầu từng cơn
choáng váng. Rốt cuộc đây là thứ gì mà lại khiến nàng lạc vào trong cơn
lốc xoáy xa lạ.
“Bây giờ có nói ‘không’ thì đã không còn kịp nữa
rồi.” Giọng Tả Chấn cũng không ổn định. Trong chuyện này hắn tuyệt đối
không thể coi là non nớt, thậm chí được cho là vô cùng thuần thục. Ngay
cả hắn cũng không ngờ đến, vào lúc thể này, hắn cũng sẽ rung động. Một
nửa là say mê, một nửa là khát vọng, muốn thăm dò nàng lại cảm thấy
không nỡ. Thì ra ở trong lòng của hắn, nàng thật sự là khác biệt. Cảm
giác rung động nói không nên lời lan ra khắp ngực hắn, dường như nàng
vồn là một phần của hắn. Mỗi một phần cơ thể đều rất hòa hợp.
Dần
dần, Cẩm Tú cảm thấy mê muội. Mở mắt ra mới giật mình khi thấy minh đã
bị nhẹ nhàng đặt trên chiếc áo khoác mới vừa rơi xuống. Dưới lớp quần áo hỗn độn, da thịt tuyết trắng giống như là hoa sen nở rộ trong đêm,
khiến chính nàng cũng không dám nhìn nữa. Tả Chấn ở trước người nàng,
hai tay chống ở hai bên sườn của nàng. Hơi thở của hắn khàn khàn, ảnh
mắt mê loạn, cơ bắp ở đầu vai săn lại như thép.
“Nhị gia…” Cẩm Tú không khỏi kêu nhỏ một tiếng. Vừa muốn giãy giụa, hắn cũng đã phủ người xuống.
“Tả Chấn, bảo anh Tả Chấn.” Lời còn chưa dứt, chiếc hôn đã che kín lại.
Trong nháy mắt, ý thức của Cẩm Tú bỗng nhiên tan mất. Rốt Cuộc không nhớ nổi
nơi này là nơi nào, cũng không nhớ nổi lúc này là lúc nào. Cải gì mà
Bách Nhạc Môn, cái gì mà Sư Tử Lâm, quá khứ đã qua, chua xót hay vui vẻ, ân ân oán oán, phiền muộn tức tối đều tan biến như khói mây trong giờ
phút này. Trong cả trời đất cũng chỉ còn lại chiếc ôm ấm áp quen thuộc
này. Nàng đắm chìm vào trong đó, như là người cả chìm vào biển, như
thiêu thân nhào vào lửa, đốt người thành tro bụi.
Dường như bóng đêm
ngoài cửa sổ cũng trở nên bối rối. Dưới ngọn đèn xa xa, trong một góc
tối không bị chú ý, có một đôi mắt lạnh lùng u ám đang nhìn chằm chằm
vào khung cửa sổ này, trong ánh măt sâu kín hiện ra một chút thù hằn độc ác.
Người phụ nữ mà Tả chấn yêu, thì ra thật sự là Vinh Cẩm Tú