Khi bước chân vào sân vườn nhà họ Hà,
Lâm Hàn đột ngột cảm thấy nơi đó đã hoang vắng đi nhiều, có cảm giác
thấy nơi đó đã hoang vắng đi nhiều, có cảm giác như đã trải qua một cuộc bể dâu vậy. Có lẽ là vì giờ đã không còn lão phu nhân nữa.
Vù Hà trông thấy cô mắt liền đỏ ngầu lên, kéo tay cô nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ vỗ khe khẽ lên bàn tay cô. Vú Hà vốn vẫn là người tình cảm,
nay lão phi nhân lại ra đi, vú hệt như bị rút mất chỗ dựa vững chắc, nên con người cũng trở nên tàn úa.
Lâm Hàn nhìn thấy vú Hà lại nghĩ
đến lão phu nhân, trong lòng cũng đầy xúc cảm, nước mắt trào lên mi. May mà còn có Đường Triêu đứng bên cạnh động viên: “Lâm Hàn, mau đưa vú vào trong đi, bên ngoài nóng nực lắm.”
Lâm Hàn dụi dụi mắt, cười
cười: “Xem cháu này, có khách mà lại như vậy. Vú cũng thế, không cho
phép vú làm cháu khóc, nếu như bà ngoại trông thấy chắc chắn sẽ mắng vú
đấy”.
Cô vốn không biết phải an ủi người khác thế nào, thế nên
đâm ra phản tác dụng, vừa nhắc tới lão phu nhân, nước mắt vú Hà lại càng tuôn ra dữ dội hơn.
Lý Ảnh nghe thấy tiếng cũng đã từ trong nhà
chạy ra, thấy vậy liền đỡ vú Hà rồi khẽ nói: “Dì ấy vừa tỉnh rồi, đang
bảo là đói bụng nên muốn ăn một chút cháo, nếu trông thấy vú như thế
này, biết vú lại nhớ thương lão phu nhân, chắc là một bát cháo cũng
không nuốt nổi đâu” . Giọng nói của Lý Ảnh rất mềm mại, vừa nói xong đã
khiến vú Hà thôi khóc. Lâm Hàn thấu vậy không thể không khâm phục, khẽ
quay sang trêu Đường Triêu: “Người nhà anh quả thực là tài giỏi, xem ra
sau này rồi phải học cô ấy mới được. Thảo nào anh không sao buông ra
được. “
“Không tiếc công dạy bảo, nhất định sẽ không tiếc công dạy bảo” , Đường Triều nhìn Lý Ảnh cười dịu dàng.
Lý Ảnh nhìn thấy Lâm Hàn bèn gật đầu chào: “ Cô quay lại là tốt rồi, dì ấy nhớ cô lắm, hiện giờ cũng là lúc mọi người đang cần cô”. Thấy Lâm Hàn
đeo một ba lô to tướng, Lý Ảnh còn tưởng lần này Lâm Hàn về sẽ không đi
đâu nữa, nhưng thực ra Lý Ảnh không hề biết là Lâm Hàn thường xuyên
trang bị cho mình như vậy.
Lâm Hàn còn chưa kịp nghĩ ngợi, buột miệng nói luôn: “Chẳng phải còn có cô rồi hay sao?”
Vú Hà khẽ gõ lên đầu Lâm Hàn, mắng yêu: “ Còn không biết xấu hổ, người ta
là khách, chứ là người làm của nhà cô từ bao giờ thế? Ngày nào cũng hầu
hạ cho mẹ cô, bây giờ đến lúc cô báo hiếu rồi đấy”
Mới có mấy
ngày không gặp mà hình như bà Tố Lam đã gầy đi rất nhiều, tuy nhiên
trạng thái tinh thần thì vẫn ổn. Nhìn thấy Đường Triêu đi sau Lâm Hàn,
bèn lên tiếng hỏi một câu. Lâm Hàn nghĩ: Xem chừng trong thời gian mình
không ở đây, anh chàng này thường xuyên đến nhà rồi.
Lý Ảnh lên
tầng thay quần áo xong, quay xuống chào bà Tố Lan, sau đó khẽ dặn dò Lâm Hàn: “Sáu giờ nhớ cho dì uống thuốc, thuốc tôi đã để ở trên chiếc khay
nhỏ ở tủ đầu giường. Còn nữa, uống thuốc xong dì ấy sẽ buồn ngủ, nhưng
nhất định không được để dì ấy ngủ, nếu ngủ thì đêm sẽ không ngủ được nữa đâu. Cô hãy ngồi trò chuyện, nếu có buồn ngủ thì đưa dì ấy ra nhà kính
xem hoa lan, cái chiêu này lần nào áp dụng cũng thành công cả”.
“Biết rồi biết rồi, cô còn không đi đi, tôi thấy khéo phải xem phim chiếu lúc nửa đêm đấy” , Lâm Hàn quay sang gọi Đường Triêu: “Anh còn không nhanh
đưa bà quản gia nhà tôi đi mau đi?”
Lý Ảnh khi đó mới chịu đi.
Nhìn theo bóng hai người đi khuất, Lâm Hàn thấy vô vàn cảm xúc đan xen trong lòng: Con người có thể dễ dàng quên đi những chuyện trước đây để làm
lại từ đầu như vậy ư? Liệu Lý Ảnh có nghĩ đến Thanh Lâm không? Cái chết
của Hà Thanh Lâm thực sự là có liên quan đến tấm áo dài xường xám phải
gió gì đó sao? Khi con người căm hận nhau đến tận cùng thì bất kể là ai
cũng sẽ có những ý đồ độc ác à? Có thể là vì trông cô ấy dịu dàng lương
thiện, nên đến tận hôm nay Lâm Hàn vẫn không có cách nào liên hệ cô ấy
với những chuyện kia được.
“Đang nghĩ gì thế, Tiểu Hàn?” bà Tố Lan ăn xong cháo, khẽ đặt bát lên bàn, sau đó hỏi Lâm Hàn với vẻ quan tâm.
Lâm Hàn nhìn mẹ cười cười: “Không có gì đâu, chỉ là nhìn bọn họ thành đôi như vậy con thấy hơi ngưỡng mộ thôi”.
Bà Tố Lan cười buồn bã: “Đời người ngắn ngủi được có vài năm, những chuyện vui vẻ hạnh phúc nhất cũng không ngoài việc tìm được người tâm đầu ý
hợp, được sống hạnh phúc bên nhau đến đầu bạc răng long. Còn nhớ hồi nhỏ mẹ từng đọc được một bài thơ cổ, khi đọc đến câu ‘Hỏi thế gian, tình là vật gì, mà khiến nugời ta sống chết một lời hứa lụy. Lữ khách kẻ trời
Nam người đất Bắc, khi đôi cánh mỏi, nhớ những lúc ấm lạnh”. Khi ấy, mấy đứa bạn học với nhau đều cười cổ nhân quá cũ kỹ. Đến khi chính bản thân mình biết yêu rồi, khi tận mắt chứng kiến người mình yêu tha thiết cứ
dần dần lạnh đi ngay trước mắt mình, mới hiểu được sự tuyệt vọng bi
thương trong những câu thơ đó”.
“Mẹ, liệu có phải nếu như chưa từng yêu thì coi như chưa trải qua một kiếp người hoàn chỉnh không?”
Bà Tố Lan gật đầu, sau đó lại lắc: “Phải, mà cũng không phải. Đời người có hoàn chỉnh hay không, điều này không phải ai cũng có thể phán xét được, chỉ có bản thân mình cảm thấy hoàn chỉnh thì mới là hoàn chỉnh”. Thở
dài một tiếng, bà nói tiếp: “Còn nhớ sau khi Thanh Lâm qua đời, mẹ vẫn
luôn tự trách chính mình, thực ra là cảm thấy hối hận, từ khi nó còn nhỏ vẫn không yêu thương nó trọn vẹn, không cho nó được một tuổi thơ đúng
nghĩa. Mẹ đúng là một người mẹ không tốt, không thương yêu đứa con ở
ngay bên cạnh mình”.
Lâm Hàn ngồi sát đến, khẽ khàng ôm lấy vai
mẹ, nói tiếp lời: “Mà lại thương nhớ đến đứa không ở bên mình, lúc nào
cũng nghĩ đến nó, nhưng mà nó lại không thể cảm nhận thấy được, thế nên
tình cảm đó rơi vào hư vô, trở thành nỗi buồn thương vương vấn trong
tim. Mẹ, đáng lẽ mẹ phải tốt hơn với Thanh Lâm một chút”.
Bà Tố
Lan gật gật đầu: “Phải, rồi, tuy nhiên hồi đó mẹ cũng không nghĩ nhiều
đến vậy, cho tới khi con bé chết. Mẹ mãi mãi sẽ không quên được khi nhìn thấy tình cảnh thi thể nó, vết thương trên cơ thể lớn đến vậy nhưng
dường như nó không hề cảm thấy đau, miệng vẫn còn nở nụ cười. Thế nên mẹ nghĩ, người sống luôn tiếc thương vì nó ra đi ở tuổi thanh xuân, nhưng
đối với nó, nói không chừng vào thời khắc khi bước sang thế giới bên
kia, nó lại cảm thấy cực kỳ hoàn hảo ấy. Nó không phải đau khổ vật lộn,
không cần phải bối rối khó xử chút nào… Có lẽ trong con mắt của nhiều
người, nếu như phải trả giá bằng cả sinh mạng của mình cho tình yêu thì
không đáng, nhưng nó thì lại cảm thấy đáng làm như vậy, thế nên chuyện
đó đáng giá. Cuộc đời của ai thì là của người đó chứ không thể là của
người khác được”.
Nghe thấy vậy, Lâm Hàn cứng người lại: Mẹ đã biết hết mọi chuyện, lẽ nào chưa từng nghĩ tới việc can ngăn?
Bà Tố Lan dường như đoán được trong thâm tâm Lâm Hàn đang nghĩ ngợi điều
gì, thế nên cười bình thản: “Con gái của mình đang nghĩ gì trong lòng,
chỉ cần nhìn vào mắt nó là có thể đoán được ran gay. Trong quãng thời
gian đó nó vui vẻ hơn tất thảy, cũng buồn phiền hơn tất thảy. Nhưng rồi
mẹ đã nhẫn tâm làm ra vẻ không nghe không thấy, để mặc nó tự giải quyết
lấy chuyện của mình. Mẹ quá yên tâm về nó, quá tin tưởng nó, từ nhỏ vì
không được chiều chuộng nên việc gì nó cũng có thể tự giải quyết lấy một mình, mẹ cứ tin rằng lần đó nó cũng sẽ có thể giải quyết ổn thỏa cả…”.
Trên đời này làm gì có cha mẹ nào lại không yêu thương con cái của mình, như bà Tố Lan, nếu như không thương yêu Thanh Lâm thực sự thì làm gì lại
nói ra những lời đó. Bất kể là giải thích như thế nào, đúng hay sai, đều là nhìn từ góc độ chThanh Lâmu quan của chính bản thân mình. Mẹ đã từng tận mắt chứng kiến người mình yêu chết, ngày đó nếu như không phải vì
Lâm Hàn thì e rằng bà cũng đã nhảy xuống vực theo rồi. Thế nên đối với
cái chết của Thanh Lâm, chắc chắc mẹ vừa cảm thấy đau lòng, thương xót,
lại vừa có sự ngưỡng mộ, bất kệ giữa Thanh Lâm và bạn trai đã xảy ra
chuyện gì, nhưng từ biểu hiện của Thanh Lâm lúc chết có thể thấy cô ấy
đã cam tâm tình nguyện chết – tình nguyện sống chết cùng người mình yêu… Ngưỡng mộ, từ đó chợt nảy lên trong đầu Lâm Hàn, cô đột nhiên nghĩ tới
Hữu Đức. Nếu như đặt cô vào vị trí của Thanh Lâm, liệu cô có như vậy
không?... Không, không thể nào. Thà rằng không có tình yêu, chứ cô phải
giữ bằng được mạng sống của mình. Cô với Thanh Lâm và cả bà Tố Lan không cùng một tuýp người; hoặc là vì cô biết Hữu Đức mà cô gặp không hề yêu
cô, thế nên mới có ý nghĩ như vậy; hoặc là cơ bản giữa cô và Hữu Đức
không hề có tình yêu.
Khi Lâm Hàn đang luẩn quẩn trong những ý
nghĩ rối bời thì điện thoại đột nhiên đổ chuông, là Hữu Đức gọi đến. Để
anh không phát giác ra bất cứ chuyện gì bất thường, cô vẫn nhận máy: “A
lô”.
“A lô, Tiểu Hàn, bao giờ thì em về?”, Hữu Đức hỏi.
Nghe thấy giọng nói của anh vẫn dịu dàng như mọi khi, Lâm Hàn bất giác nhếch môi lên, lập tức nhớ đến những mối ngờ vực của mình, không khỏi buồn
phiền: “Lát nữa gặp sau nhé, em đang ở nhà với mẹ”.
Hữu Đức nhận ngay ra trong giọng nói của cô có vẻ gì đó không vui: “Làm sao vậy, không vui à?”.
“Không, chỉ là hơi mệt một chút thôi…”.
Không đợi Lâm Hàn dứt lời, Hữu Đức lập tức nói: “Vậy tám giờ anh đến đón em nhé”.
Nghe Hữu Đức nói đến đón mình, Lâm Hàn cảm thấy hơi lo sợ, song trong lòng
cũng đồng thời lóe lên một tia hy vọng: Biết đâu tất cả những chuyện đó
lại không hề liên quan đến anh?
Đúng như Lý Ảnh nói, bà Tố Lan
uống thuốc xong bằt đầu cảm thấy buồn ngủ. Lâm Hàn cố gắng tìm mọi cách
để gọi chuyện với mẹ, đưa bà xuống nhà kính xem hoa, hỏi hết chuyện này
chuyện khác, gần như hỏi đến từng viên gạch của nhà họ Hà vậy. Cuối cùng không biết vì sao mà chủ đề câu chuyện lại chuyển đến các thiết bị an
ninh, bà Tố Lan nói ở cổng lớn có lắp đặt camera. Khi Lâm Hàn hỏi ở các
phòng có lắp đặt camera như vậy không, bà lập tức nói không ngay. Tim
Lâm Hàn lập tức rơi tõm xuống.
Việc bà Tố Lan phủ nhận ngay như
vậy lại càng làm tang thêm một nấc sự nghi ngờ của cô đối với Hữu Đức.
Chỉ có điều, làm thế nào mà anh ấy lọt vào biệt thự nhà họ Hà được?
Cuối cùng Lâm Hàn tranh thủ thời gian quay vào phòng ngủ của mình, ống kính
ghi hình vẫn còn ở đó, hoàn toàn không thay đổi so với khi trước. Còn
trong phòng bà Tố Lan, ngoài đầu dây còn sót lại ra thì không hề có bất
cứ thứ gì. Lâm Hàn không khỏi hối hận vì ngày hôm đó mình đã quá lỗ
mãng.
Bảy giờ ba mươi, Lý Ảnh và Đường Triêu quay về đúng giờ.
Mọi người chuyện trò một lát thì Hữu Đức gọi điện đến, nói là mình đang ở trước cổng nhà.
Đường Triêu thấy Lâm Hàn định đi, cũng đứng dậy cáo từ. Khi đó Lâm Hàn vốn
đang thấp thỏm bất an trong lòng, thấy Đường Triêu chào để ra về bèn nảy ra một ý.
Khi đi qua rừng trúc, Lâm Hàn kéo Đường Triêu xuống nói nhỏ vài câu, Đường Triêu liên tục gật đầu, không hỏi nguyên nhân.
Hữu Đức thấy Lâm Hàn đi ra, bèn ân cần mở cửa x echo cô. Đến lúc Lâm Hàn
chuẩn bị lên xe, Đường Triêu đi phía sau chợt gọi: “Lâm Hàn”.
“Anh ta là ai?”, Hữu Đức cũng quay đầu lại, rõ ràng lúc trước không trông thấy Đường Triêu.
“À, là một người bạn do mẹ giới thiệu cho em, Đường Triêu”, Lâm Hàn vội
giới thiệu hai người với nhau, kéo tay Hữu Đức đến trước mặt Đường
Triêu: “Đây là bạn trai của tôi, Lê Hữu Đức, hiện giờ tôi tạm thời sống ở nhà anh ấy”.
Nụ cười trên mặt Đường Triêu lập tức biến mất, tuy
nhiên anh nhanh chóng mỉm cười và đưa tay ra với vẻ hết sức hào phóng:
“Chào anh. Chi cần là chưa làm đám cưới thì cũng vẫn còn hy vọng, hoặc
nói đến thì tương lai xa hơn, kể cả kết hôn rồi thì cũng vẫn có thể ly
hôn kia mà. Hiện giờ thì có thể nói là người vẫn còn thì vẫn còn hy
vọng”. Khi nói những câu này, Đường Triêu không hề đỏ mặt, đúng bộ dạng
bám riết tới chết mới thôi.
Lâm Hàn nhún vai vẻ bất lực với Hữu
Đức, sau đó lắc đầu rồi ngồi lên ghế lái phụ. (Type bởi Diễn đàn Lê Quý
Đôn). Khi cô đang đóng cửa kính lại thì Đường Triêu chợt đặt tay lên mép kính, thò mặt vào nói: “Tiểu Hàn, bảo bạn trai em cho anh đi nhờ một
đoạn đi, em cũng biết đấy, ở đây có dễ bắt xe đâu”.
Lâm Hàn nói không khách sáo: “Anh có thể gọi chú Vương đưa về mà”.
“Làm như vậy chẳng phải phiền toái cho người khác quá hay sao. Hơn nữa…”.
Chưa nói xong, Hữu Đức đã mở cửa sau của xe, ngắt ngang lời Đường Triêu: “Lên xe đi”.
“Lâm Hàn, nếu như bạn trai của em không phải là tình địch thì chắc chắn có
thể trở thành bạn tốt của anh rồi, thật là nghĩa khí”.
Suốt dọc
đường chỉ có mình Đường Triêu cứ nói không ngừng nghỉ. Khi về đến cửa
nhà, anh còn làm động tác bảo Lâm Hàn gọi điện, sau đó mới vào.
Hữu Đức khởi độbng lại xe, sau đó làm như lơ đễnh hỏi: “Sao trước đây chưa hề thấy em nhắc đến nhân vật này?”.
Trong khoang xe hơi tối, Lâm Hàn thấy khuôn mặt Hữu Đức không bộc lộ chút cảm xúc nào, mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước, khiến người ta không sao
nhìn thấu được tâm tư.
“Chỉ là một đối tượng được giới thiệu mai
mối thôi, hôm nay nếu như anh ta không đến nhà thì em cũng chẳng còn nhở ra nổi, làm sao nói với anh được?”, Lâm Hàn dừng lại một chút rồi nói
tiếp, “Phỉa rồi, em định hôm nay sẽ dọn về nhà ở, bây giờ bà ngoại đã
mất rồi, một mình mẹ cũng cô đơn lắm, em muốn đuoc ở bên mẹ nhiều hơn”.
“Ừ, như vậy cũng được”, Hữu Đức nói. Giọng anh hết sức bình thản, dường như bất kể Lâm Hàn có quyết định thế nào cũng đều là chuyện của bản thân cô thôi vậy. Đó không thể là biểu hiện bình thường của một người đang yêu, qua đó có thể thấy từ trước đến nay anh chưa từng để tâm thực sự đến
cô.
Hai người không nói năng gì nữa. Chỉ mấy phút sau, Đường
Triêu đã gọi điện đến, đúng như thỏa thuận lúc trước với Lâm Hàn, anh
nói một hồi những chuyện trên trời dưới bể rồi mới chịu dập máy.
Khi đang nói chuyện điện thoại, thỉnh thoảng Lâm Hàn nhìn trộm sang Hữu
Đức, thấy anh vẫn làm ra vẻ không hề quan tâm. Cô đột nhiên cảm thấy
chuyện này hơi vô vị.
Khi về đến nhà Hữu Đức, gần như cứ nửa
tiếng điện thoại của Lâm Hàn lại đổ chuông. Khi gần đến mười hai giờ
đêm, Hữu Đức cuối cùng cũng không chịu đựng nổi nữa, giật phắt lấy điện
thoại trong tay Lâm Hàn, quát tướng lên: “Anh đã thôi được chưa vậy? Một người đàn ông theo đuổi phụ nữ thì cũng không bám sống bám chết như
vậy, anh có chiêu trò gì thì lấy hết ra đây, nhưng đừng có dùng cái
chiêu này, đừng có để người ta coi thường”. Nói xong, anh vứt điện thoại lại cho Lâm Hàn, sau đó đi lấy chăn trải lên ghế salon.
Ai ngờ
Đường Triêu lại gọi điện đến tiếp. Anh khẽ nói ở bên máy bên kia: “ Tôi
thấy bạn trai cô tức điên lên rồi đấy, tôi cũng mệt nhoài cả ra rồi. Cái trò mặt dày mày dạn đó lần sau đừng có mà nhờ tôi nữa đấy”.
“Được rồi, anh đã kết thúc được chưa, có loại người nào như anh không hả?”, Lâm Hàn làm bộ giận dữ gào lên vào điện thoại.
“Xem kìa, lại còn được nghe cô gào lên kia đấy”.
“Cái gì? Anh điên rồi, đã đưa anh về tận nhà rồi mà còn gọi taxi bám theo
chúng tôi nữa hả? Anh có bệnh gì không vậy? Sáng mai anh đến làm gì? Tôi về nhà thì đã có chú Vương đến đón, anh gây rắc rối làm gì?”.
Nghe Lâm Hàn nói như vậy, Đường Triêu gần như kêu toáng lên:”Trời ơi! Ý cô
như vậy tức là sáng mai tôi còn phải diễn với cô một chặp nữa hả? Tổn
thất kinh doanh của tôi cô đền bù nhé? Sao tôi lại quen một người như cô kia chứ? Tôi…”.
“Tôi chán không buồn nói chuyện với anh nữa”, Lâm Hàn không đợi Đường Triêu nói hết liền dập máy.
Cái trò diễn kịch này đừng nói là Đường Triêu, ngay chính bản thân Lâm Hàn
cũng cảm thấy mệt mỏi. Thấy Hữu Đức tỏ ra bận rộn, cô đột nhiên cảm thấy thật nực cười: Hia người bằng mặt mà không bằng lòng, cố dùng mọi cách
để dối gạt lẫn nhau.
Đường Triêu tưởng rằng nhờ anh đóng kịch để
kích Hữu Đức, nhưng thực ra Lâm Hàn chỉ lo cho sự an nguy của chính
mình. Khi đoán ra Hữu Đức là người đứng đằng sau tất cả mọi chuyện, lúc
phải ở bên anh ta một mình, cô luôn có chút để phòng, trong lòng luôn
nghĩ anh ta sẽ đối phó với mình như thế nào. Song cô cũng không mấy tin
rằng chính tay Hữu Đức làm tất cả những chuyện đó, ngoài Vương Linh và
Thục Hoa ra thì trong cái chết của những người còn lại anh ta đều có
chứng cứ ngoại phạm, lẽ nào còn có đồng bọn nữa?
Đồng bọn? Thời
xưa có những kẻ được gọi là “sát thủ”, lẽ nào đến thời này cũng có? Dám
vứt bỏ tuổi thanh xuân vô cùng tươi đẹp đó để… Lâm Hàn chợt rùng mình,
nằm xuống giường nhưng không dám ngủ, ai ngờ càng không muốn thì càng
buồn ngủ, càng chống lại thì càng không chịu nổi, thế là đến khi kim
đồng hồ chỉ hai giờ sáng, cô không sao chịu được thêm, bèn nặng nề chìm
vào giấc ngủ.