Cẩm Tú Kỳ Bào 2 Thế Thân

Chương 28: Chương 28: Camera giám sát




Đêm hôm đó Lâm Hàn không mở cuốn sổ ra xem, cô đột nhiên nhận ra rằng càng biết nhiều về sự thật thì càng thấy thế giới này xấu xa. Giống hệt như tình yêu của Hà Thanh Lâm, dù có được tả bằng những từ ngữ đẹp đẽ nhất thì cũng không thể nào che giấu đi được sự thực vốn có; như Hoan Dạ, bất kể là sau này Hà Thanh Lâm có chết như thế nào, thì cũng không thể xóa đi được sự thực là cô ấy đã từng có những ý nghĩ độc ác; như lão phu nhân… nên đánh giá về lão phu nhân thế nào đây? Có lẽ đến tận bây gờ cũng vẫn chưa thể kết luận được, nói không chừng trong cuốn nhật ký đó sẽ ghi lại những chuyện mà cô không hề muốn đọc.

Lâm Hàn đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng, cái mệt mỏi lan khắp mọi ngóc ngách trong cơ thế. Trước đây mỗi khi có cảm giác này, cô thường tìm đến Bóng ma Linh Dạ, nói nói cười cười với bạn bè trên mạng cho qua bớt buồn bực.

Theo thói quen đó, Lâm Hàn đăng nhập vào Bóng ma Linh Dạ. Diễn đàn đó vẫn được duy trì tốt, chắc là do Hoan Dạ làm. Cô cười thầm: Cuối cùng thì người ấy vẫn là người chu đáo nhất. Cô chậm rãi xem các bài đăng trên đó. Thời gian gần đây vì Lâm Hàn không vào nên diễn đàn cũng vắng vẻ hơn nhiều, phần lớn là các câu hỏ tìm kiếm, nhiều người cố gắng đoán xem tình trạng hiện giờ của cô như thế nào.

Tám người đã chết vốn là thành viên rất tích cực của diễn đàn này, song cũng không ai hỏi tới việc họ bỗng dưng biến mất. Không gian ảo là như vậy, thêm một người, bớt một người cũng chẳng ai đoái hoài. Cũng giống như hai năm trước Hoan Dạ đột nhiên biến mất, cũng không ai hỏi tới, chẳng phải đến cả cô là người được hưởng lợi trực tiếp nhất cũng chưa từng nghĩ đến việc đi tìm anh ta hay sao? Cùng lắm chỉ là thỉnh thoảng trong những đêm khuya thanh vắng, nhớ tới thì thở dài một tiếng, ngày hôm sau lại quên sạch được ngay.

“Buzz”, có người gửi tin nhắn nội bộ đến, Lâm Hàn mở ra xem, hóa ra là Hoan Dạ, “Muộn thế này mới lên mạng à?”.

“Lại có chuyện gì hay sao? Có chuyện gì có thể gọi điện cho tôi mà. Gia đình tôi xảy ra một số việc không được ổn thỏa lắm thế nên dạo này không có thời gian vào mạng. Với lại trước kia nơi này từng khiến cho tôi rất vui, song giờ đây tôi lại thấy sợ mỗi khi đăng nhập vào”.

“Không có chuyện gì lớn lắm đâu. Hôm qua tôi đã bảo trì lại địa chỉ này, phát hiện ra những bức ảnh được post lên đó đã biến mất rồi, ngay cả những thông điệp cũ của tụi Tiêu Vũ Trúc cũng không thấy nữa. Tài khoản của bọn họ đã bị xóa bỏ rồi”.

“Có chuyện đó à? Vậy anh có dò được địa chỉ IP không?”.

“Quản trị ghi nhận tất cả các tin nhắn cũ đểu được xóa cùng một thời gian, tài khoản hình như cũng được dỡ bỏ cùng lúc đó, thực hiện qua IP proxy”.

“Hoan Dạ, vì sao lại thế được?”, Lâm Hàn nghĩ tới cuốn sổ của Tống Tử Minh, mắt nhìn chăm chú vào biểu tượng của Hoan Dạ, trong lòng đột nhiên có một cảm giác cực kỳ quái dị.

Hình như Hoan Dạ cũng ý thức được điều gì đó nên hỏi một cách thận trọng: “Lâm Hàn, có phải cô muốn hỏi điều gì đó không?”.

“Phải, tôi muốn hỏi anh có biết ai là Tống Tử Minh ở Bình Uyển bắc thôn không? Thực ra tôi còn muốn hỏi rốt cuộc anh là ai? Có liên quan gì đến những chuyện này không?”.

Thấy một chuỗi câu chất vấn đó, Hoan Dạ gõ lên hai chữ “ha ha”, sau đó nói tiếp: “Tôi rất vui vì cô có thể hỏi tôi những chuyện đó, Lâm Hàn, nó chứng tỏ dù trong lòng cô có rất nhiều nghi vấn, nhưng cô vẫn tin tưởng vào tôi”.

Với giọng điệu như khẳng định đó của Hoan Dạ, Lâm Hàn hoàn toàn có thể tưởng tượng được vẻ mặt của anh ta khi đó, chắc chắn là vừa đắc ý vừa tự tin.

Không sai, nếu như cô thực sự nghi ngờ Hoan Dạ, thì sẽ chỉ ngấm ngầm đề phòng chứ sẽ không bao giờ chất vấn một cách thẳng thừng như vậy. Tương tự, nếu như Hoan Dạ có vấn đề, thì anh ta cũng sẽ cố gắng tìm cách biện hộ cho mình chứ sẽ không đáp lại ngay một cách tự tin thoải mái như vậy. Lâm Hàn tự hỏi, lòng tin đó đối với Hoan Dạ rốt cuộc là phương diện trực giác hay tình cảm? Sự cân bằng trong tâm lý thực ra rất khó đo đếm được.

Lâm Hàn gửi đi một mặt cười, sau đó tiếp tục hỏi: “Vậy anh có biết gia đình Tống Tử Minh không? Tôi còn nhớ hồi chúng ta mới đến Bình Uyển bắc thôn, anh đã từng hỏi tôi có phải định kiếm chuyện với gia tộc họ Tống không. ở một nơi mà cuộc sống của người dân giản dị thuần khiết như vậy, liệu có bí mật gì không thể công khai mà người khác muốn dào bới ra không? Lẽ nào khi tôi hỏi đến, người ta sẽ làm gì đó với tôi à?”.

“Tống Tử Minh? Để tôi nói với cô nhé, thực ra ông ấy là ông bác của Ngọc Ngọc, tức là anh của ông nội Ngọc Ngọc ấy. Không cho phép cô đi hỏi không phải vì người trong thôn sẽ làm gì cô, mà là vì nếu cô đi hỏi sẽ dắt dây đến chuyện hai anh em Tống Tử Minh. Cô đã biết tới Bình Uyển bắc thôn, lại là người Thượng Hải, vậy chắc chắn ít nhất cũng có quen hệ gì đó với hai người họ. Gia đình Ngọc Ngọc không muốn người khác nhắc tới chuyện của thế hệ trước, thế nên tôi không muốn cô đi hỏi han gì”.

“Hóa ra gia đình Ngọc Ngọc là chỗ họ hàng với hà họ Hà. Ha ha, Hoan Dạ, thế giới này quả là nhỏ bé, hai người chúng ta vốn chẳng có dây mơ rễ má gì, chỉ là quen biết nhau qua mạng, vậy mà cuối cùng lại có nhiều mối liên hệ như vậy trong thực tại”.

“Phải đấy, nếu khái quát tất cả những điều cô nói thì có thề dùng đến hai chữ…”

“Duyên phận”.

Cả hai người đồng thời gõ ra hai chữ đó, nhìn nhau cười qua màn hình máy tính.

Những điều Hoan Dạ biết về những mối ân oán của hai anh em Tống Tử Minh hóa ra cũng không nhiều lắm.

Lúc trước Lâm Hàn cũng không định kể cho Hoan Dạ nghe tất cả những chuyện xảy ra trong nhà họ Hà, nhưng sau khi biết được mối quan hệ của anh ta với nhà Tống Tử Minh, bèn đem hết những chuyện này ra kể một lượt. Sau khi nghe xong Hoan Dạ cũng nhất trí với Lâm Hàn rằng nói không chừng những sự cố kia đều có nguồn gốc từ nhà họ Hà, còn mũi nhọn của nó thì hình như nhằm vào chính Lâm Hàn.

“Vậy anh nói xem tôi có nên đi báo cảnh sát không? Nhờ cảnh sát điều tra xem ai là kẻ đứng đằng sau tất cả?”, Lâm Hàn hỏi.

“Tôi cũng không biết phải làm thế nào, nhưng theo như tôi được biết thì sau cái chết của mấy người bọn Vương Linh, dù cảnh sát đã nhận định chỉ là tự sát, song gia đình họ vẫn không tin, thế nên cảnh sát đang tổ chức điều tra thêm. Không tìm ra nghi phạm không có nghĩa là khẳng định bọn họ đã tự sát. Nếu như bây giờ đi báo án, thì lại sợ đánh rắn động cỏ, còn nếu không thì cũng sợ ngộ nhỡ lại có chuyện gì…”.

Lâm Hàn nghĩ ngợi một lúc lâu: “Thực ra tôi cũng không muốn đi báo án lắm”.

“Vì sao thế?”.

“Anh không thấy là như vậy thì càng nguy hiểm hay sao? Nếu như người đứng đằng sau vụ này muốn nhằm vào tôi, nhưng hình như hắn vẫn chưa muốn tôi sẽ phải chết ngay mà vẫn đang chờ đợi, chứng tỏ hiện giờ vẫn chưa phải là thời cơ thích hợp nhất để giết tôi, hơn nữa… hơn nữa vì sao hắn lại nhắm đến tôi? Điều kiện gia đình tôi hết sức bình thường, cơ bản không thể vì mục đích tiền bạc; Bố mẹ tôi luôn giữ hòa hiếu với xung quanh, mấy chục năm gần như không hề cãi cọ với ai bao giờ, bản thân tôi thì cũng ít giao du, mà từ trước đến nay cũng chưa từng đắc tội với ai, nên mục đích trả thù cũng không cần tính đến. Nếu phân tích như vậy thì có lẽ tất cả nguyên nhân đều nằm ở nhà họ Hà, tôi thực sự thấy sợ”.

“Sợ cái gì?”, Hoan Dạ hỏi.

“Tôi cũng không biết nữa, nhưng tôi luôn cảm thấy dường như nhà họ Hà có quá nhiều bí mật, ngay cả đến hai người vẫn luôn đối xử với tôi rất tốt là lão phu nhân và mẹ nuôi hình như cũng có nhiều điều giấu giếm tôi. Họ rất tốt với tôi, nhưng vì những chuyện thần bí đó nên nó khiến tôi luôn có cảm giác như đằng sau sự tốt đẹp đó là một cái bẫy đang chờ mình. Tôi không biết phải mô tả như thế nào về cái cảm giác đó, nhưng tóm lại là nó vô cùng ức chế”.

“Biết đâu bọn họ cố tình giấu giếm điều gì đó, không phải vì có mục đích nào đó với cô, mà chỉ vì muốn bảo vệ cho cô thôi thì sao? Liệu có phải vì người nào đó biết cô sẽ được thừa kế gia sản nhà họ Hà nên trong lòng không phục mới…”.

“Chuyện này…”, lại là vì tiền tài! Lâm Hàn rùng mình một cái, đột nhiên cảm thấy hơi hối hận vì đã nói với Hoan Dạ việc lão phu nhân muốn cô thừa kế công ty. Anh em ruột thịt còn có thể phản bội nhau vì tiền, đằng này lại chỉ là một người bạn trong không gian ảo. Từ saukhi những biến cố liên tiếp xảy ra, cô nhận thấy mình đã hình thành nên một thói quen nghi ngờ tất cả mọi người.

Hoan Dạ hình như cảm nhận được suy nghĩ của cô nên cũng trở nên trầm mặc, một lúc lâu sau mới thấy anh ta gửi đến: “Cô hãy cẩn thận hơn một chút, nếu có thể giúp được việc gì tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp, còn nữa, về cuốn sổ của Tống Tử Minh, n lão phu nhâneLâm Hànu như chỉ là cô tình cờ nhặt được thì không sao, nhưng nếu như có người cố ý để nó ở đó thì chắc chắn muốn mượn tay cô để làm những chuyện gây tổn thương đến người nào khác rồi. Cô nhất định phải thận trọng hơn”.

Lâm Hàn đang định trà lời thì trên diễn đàn thông báo Hoan Dạ đã offline. Anh ta vội vã thoát ra như vậy, chắc chắn là đã cảm thấy tổn thương vì việc Lâm Hàn đột nhiên im lặng.

“Rì rì”, một âm thanh của dòng điện lưu lạ lùng chợt vang lên phía sau, Lâm Hàn ngoảnh mặt về hướng phát ra âm thanh đó, lập tức thấy một dấu chấm đỏ ở giữa bông hoa màu phấn hồng đươc đắp trên góc trái của bức tường giống hệt như một con mắt đang nhìn thẳng vào máy tính của cô, ánh sáng yếu ớt nhấp nháy giữa nhụy hoa – là một ống kính camera. Cô mở bật cửa phòng lao ra ngoài, hành lang vắng tanh. Ở đầu hành lang, ánh trăng đang tràn vào qua khung cửa sổ mở nửa chừng, bóng đêm tuyệt đẹp.

Lâm Hàn quay trở lại phòng mình, kéo chiếc bàn ra gần cửa rồi đứng lên giật chiếc mắt thần ra. Hóa ra đó không phải là thiết bị không dây, mà dây nối được bọc bởi một lớp giấy dán tường nên nếu như không chú ý thì quả thực không dễ phát hiện ra được. Chỗ đầu nối có một đoạn dây bị đứt, âm thanh dòng điện mới rồi chắc phát ra từ đây, nếu như không phải vừa hay bắt gặp, thì cơ bản Lâm Hàn không thể nào phát hiện ra cái món đồ này.

Trên tường có một lỗ nhỏ, dây đươc dẫn ra bên ngoài. Lâm Hàn lần theo đường dây đó, thấy nó cuối cùng đươc dẫn vào một gian phòng khác. Lâm Hàn nhìn cánh cửa đóng kín, không thể nào tin nổi đó lại là phòng của bà Tố Lan.

Đúng lúc đó có tiếng bước chân vang lên trong phòng. Lâm Hàn còn chưa kịp tránh đi thì cánh cửa đã bật mở ra, bà Tố Lan lao ra ngoài, đầu tóc rối bời, hai tay ôm chặt quanh người, mặt trắng bệch, nhìn thấy Lâm Hàn liền lao đến bám lấy tay cô, run rẩy nói: “Có ma, có ma, trong phòng này có ma”.

Lâm Hàn lạnh lùng nhìn mẹ nuôi, chậm rãi nói bằng chất giọng mà chính cô cũng cảm thấy xa lạ: “Bà định giả điên giả khùng đến lúc nào nữa đây?”

Nói xong, cô gạt mạnh tay bà Tố Lan ra rồi đi thẳng về phòng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.