Đó chính xác là một cuốn nhật ký, bắt đầu được viết vào ba năm trước, ghi lại những bước phát triển của một mối tình lãng mạn.
Trang đầu tiên: Ngày xx tháng xx năm xx. Trời nắng, nóng khủng khiếp.
Tim đập loạn nhịp
Mùa mưa là mùa mình ghét nhất trong cả một năm, không chỉ vì nó nóng, mà
còn vì ông trời cứ buồn vui thất thường. Đáng lẽ đã hẹn là ba người cùng đi xem phim; nhưng nghĩ đến việc lại phải ngồi trong phòng máy lạnh nên không thấy vui một chút nào. Thế là anh đề nghị đi bơi, đây ch1nh là
việc mà mình thích làm nhất trong mùa hè, nên đương nhiên giơ cả hai tay tán thành. Còn cậu ấy thì cũng vẫn dễ tính như thế, lúc nào cũng giữ
thái độ tùy mọi người.
Thực ra nếu chỉ bơi không thì cũng chẳng
có gì vui, để tăng độ kích động nên cả bọn đi đến công viên nước Bão
nhiệt đới . Vẫn là anh vừa làm tài xế vừa làm bảo mẫu lo liệu tất cả,
còn hai đứa con gái tụi mình thì luôn ra dáng đại tiểu thư được nuông
chiều. Hồi ở đại học thì không thấy gì, bọn con trai đều dành tất cả
thời gian rãnh rỗi để chăm sóc cho đám nữ sinh, đến khi ra ngoài đi làm
rồi mới thấy có nhiều đồng nghiệp nữ luôn tìm cách tố cáo bạn trai mình
không quan tâm, chu đáo, thậm chí còn quên cả ngày sinh nhật của họ nữa. Đến khi mình tỏ ra bất bình, bảo những người bạn trai kiểu đó th2 không có cũng chẳng sao, bọn họ lại bắt đầu biện hộ giùm, nói là mấy anh
chàng đó bận rộn công việc nên mới vậy.
Công việc bận rộn tới nỗi còn không có thời gian đưa bạn giá đi ăn một bữa cơm hay mua quà nhân
ngày sinh nhật hay sao? Có lẽ là vì mình được may mắn sinh ra trong một
gia đình dư dả nên quả thực không biết đến những nỗi vất vả của mọi
người ở bên ngoài. Nhưng công việc của mình ở công ty cũng rất bận, mình đâu có đến nỗi không có cả thời gian để đi chơi với bạn bè như thế?
Có câu nói này rất đúng: Thời gian cũng giống như khe ngực, cứ dồn vào là
có. Ha ha, cái gọi là bận rộn chẳng phải là một từ để ngụy biện cho mấy
việc chán ngấy trong tình cảm, hoặc sự ngán ngẩm dần dần hình thành sau
khi đã đạt được mục đích rồi hay sao? Trá lại, tình yêu của hai người
bọn họ vẫn hoàn hảo như vậy, từ khi bắt đầu đến tận bây giờ, trong con
mắt mình vẫn nguyên si không hề thay đổi chút nào.
Hai đứa đều
ngồi ở đằng sau, cô ấy dựa vào lưng ghế, mắt hơi nhắm lại dưỡng thần.
Ánh nắng mặt trời chiếu vào qua cửa kính ô tô khiến những đường nét trên khuôn mặt cô ấy trông đẹp một cách lạ thường, thêm vào đó là chiếc áo
dài xường xám màu nhạt trên người làm cho toàn thân cô ấy tỏa ra một vẻ
đẹp cổ điển mà ai nhìn vào cũng đều chấn động. Tính cách của hai đứa
hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng không hiểu vì sao mình với cô ấy lại có thể trở thành bạn thân. Chưa bao giờ mình thấy cô ấy bày tỏ niềm vui
hay sự giận dữ tột cùng, nghĩ chắc nếu như bầu trời có đổ sụp xuống thì
cô ấy cũng vẫn giữ nguyên vẻ điềm đạm đó vậy. Mình từng trêu cô ấy là:
Năm đó Kim Dung không phát hiện ra cậu chứ nếu không thì cũng đã chọn
cậu vào vai Tiểu Long nữ rồi, làm gì tới lượt Lý Nhược Đồng độc chiếm
vai đó chứ?
Cái biệt danh “Tiểu Long nữ” cũng bắt đầu có từ khi đó.
Sao mình lại nhớ đến những chuyện đã xảy ra lâu lắc thế rồi nhỉ? Liệu có phải vì cảm giác tội lỗi không?
Cô ấy không biết bơi nên mỗi lần đi với tụi mình đều đứng ngoài xem. Dù
bọn mình có thuyết phục thế nào, cô ấy cũng không chịu học bơi.
Lúc mới chơi thì không có gì, đến khi chơi đoạn máng trượt lượn vòng chín
khúc, người ở đằng trước không biết vì sao mà kẹt lại không dịch chuyển
được, khiến mình trượt sang một bên, hai bên chân va vào mặt máng. Chỉ
nghe thấy tiếng kêu cạch lên một tiếng, sau đó là một cơn đau kinh khủng dội tới. Mình cố nén đau trượt xuống dưới, chỉ thấy mắt cá chân trái
sưng lên như một cái bánh bao, đừng nói là đi, ngay cả đứng còn không
đứng nổi. Bọn họ mỗi người một bên đỡ mình, cảnh tượng đó đột nhiên làm
mình nhớ tới bộ phim “Hai người ba chân”, còn tụi mình ba người có năm
chân. Lúc ấy mình như bị chuột rút não, nghĩ thầm trong bụng: Nếu như
không có cô ấy ở đâu thì bọn mình hai người ba chân là đúng rồi. Có lẽ
âm mưu đen tối đã bắt đầu ngọ nguậy cái đầu của nó ra từ thời khắc ấy.
Trời nóng khiếp, cả bọn ba người cứ vậy đi tới lúc mồ hôi ướt đẫm trên đầu
mà vẫn chưa tới phòng thay đồ. Anh ấy nhìn mình rồi lại nhìn cô ấy, khi
bắt gặp án mắt mình bèn cúi lưng xuống: “Thôi được rồi, nhìn cả hai
người đều mệt rồi đấy, nào, Thanh Lâm lên đây anh cõng”. Giọng nói của
anh nghe thì có vẻ hơi sốt ruột, nhưng đối với mình thì nó lại hết sức
dễ nghe, giống như cảm giác được ăn một miếng thạch mát lạnh giữa ngày
nắng to vậy.
Đương nhiên là cô ấy không phản đối, một người là
người yêu, một người là bạn thân nhất kia mà. Cô ấy thậm chí còn thường
xuyên nói với mình là cô ấy có thể làm bất cứ đều gì vì mình nữa. Mình
nói vậy tức là có thể hy sinh cả bạn bè vì người yêu chứ gì? Cô ấy bảo
biết đâu lại là như vậy. Khi nói câu này, cô ấy mang một dáng vẻ vui
tươi hiếm thấy, trong cái dịu dàng còn mang cả một chút tinh quái, kèm
theo một vẻ đẹp khác thường, khiến tm mình cũng không khỏi rộn lên. Thế
mới hiểu vì sao từ trước đến nay anh vẫn một lòng một dạ với cô ấy. Bạn
bè dù có tốt với nhau đến mấy thì cũng không thể gần gũi bằng người yêu
được. Thế nên mình bắt đầu thấy ghen tị.
Chẳng lẽ vì mình không
có người theo đuổi ư? Đương nhiên là không phải, nhưng có mấy ai thật
lòng đâu? Hơn nữa… Trong lòng mình đột nhiên thấy khó chịu, bà ngọa và
mẹ lúc này đang ở dưới nhà, cái gia đình không có đàn ông này đúng là
hơi quái dị. Mình vẫn còn trẻ như vậy, không nên tin vào mấy cái lập
luận mê tín đó, thế nhưng sự bất hạnh của mấy đời họ tộc, không thể
không tác động đến bản thân mình.
Thôi, dừng những chuyện kho6gn vui đó lại, hết ngay hôm nay vẫn còn có ngày mai.
Được anh cõng trên lưng, trái tim mình như bị ánh nắng mặt trời nóng bỏng
thiêu cháy, cảm giác rạo rực vô cùng. Mình nghĩ lúc đó chắc khuôn mặt
mình cũng đỏ hồng lên như ráng mây chiều vậy. Cô ấy còn đi bên cạnh nói
đùa, càng nóng hơn có đúng không? Tớ thì được giải thoát rồi. Mình thầm
mắng một câu: Đồ ngốc.
Qua lớp áo mỏng tới mức không thể mỏng
hơn, mình có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh của anh. Mình vừa mừng
vui vừa buồn bực, mừng vui vì anh cũng có phản ứng lại, còn buồn bực vì
không biết đó có phải chỉ là một phản ứng hết sức bình thường khi một
người con trai với một người con gái tiếp xúc gần gũi như vậy với nhau?
Dù sao thì cũng cảm thấy đoạn đường đó thật dài, lại vừa thật ngắn…
Vì chân mình bị đau nên anh đưa cô ấy về nhà trước, sau đó lại đưa mình
về. Trên đường tụi mình đã nói cười không dứt. Nhìn thấy nụ cười thường
trực trên khóe mắt anh, mình không thể không so sánh với những lúc ba
người bên nhau: Phần lớn thời gian đó là mình với anh chuyện trò chọc
ghẹo, còn cô ấy chỉ đứng bên cạnh mỉm cười, cái dáng vẻ của một người
không thuộc về chốn trần gian. Đột nhiên mình lại nghĩ, mình quen anh từ nhỏ, vì sao lại không phát hiện ra rằng anh tuyệt vời như vậy từ mười
mấy năm trước, khi cô ấy còn chưa xuất hiện nhỉ? Chẳng phải người xưa
thường nói ở gần thì cơ hội nhiều hơn hay sao, vậy mà mình lang thang
bao nhêu năm như thế mới nhận ra thứ tốt đẹp ở ngay trước mắt mình.
Tình yêu là gì? Là chỉ nhìn nhau cười mà ngầm hiểu tất cả, tôn trọng lẫn
nhau như khác, hay là cười nói rộn ràng, hào hứng vui vẻ với nhau?
Mình gửi một tin nhắn hỏi cô ấy về chuyện đó, cô ấy trả lời: Đồ ngốc, bây
giờ đang là mùa hè, cậu nghĩ đến mùa xuân thì quá muộn rồi đấy. Anh
chàng nào đã làm lay động đươc trái tim cậu rồi?
Câu “quá muộn
rồi” đúng là hay, quả thực là quá muộn rồi, vì đã có cô ấy, vì cô ấy có
con mắt sáng suốt hơn mình, nên thấy được thứ tốt đẹp ngay trước mắt.
Mình muốn quên đi quảng đường hai trăm ba mươi tám bước với sự “gần gũi về da thịt” đó, để giấc mộng đêm xuân không sứt mẻ.
Dù trong trang nhật ký đó không nhắc tới tên, nhưng trực giác mách bảo Lâm Hàn rằng “cô ấy” chính là Lý Ảnh, còn “anh” là bạn trai của Lý Ảnh, lẽ
nào là Đường Triêu? Không ngờ anh ấy lại có duyên với phụ nữ như vậy.
Máu bên trong này không biết từ đâu ra nhỉ? Cho tới khi cô đọc hết mấy
trang nhật ký đó, vẫn chưa thấy có chuyện gì khác lạ xảy ra. Nhà họ Hà
tổng cộng chỉ có vài người đó, Tiểu Phân thì nấu nướng trong bếp, vú Hà
cũng ở đó đốc thúc, hai người thợ làm vườn thì từ trước đến nay chưa
từng bước chân ra khỏi vườn hoa, chú Trương cũng có bằng chứng ngoại
phạm. Hơn nữa từ sáng tới giờ Lâm Hàn toàn ở nhà dưới, nếu như quả thực
có người mò vào đây, thì cô không thể không biết được.
Phòng của
Thanh Lâm chỉ có lão phu nhân và mẹ nuôi hay đến, để tránh cho họ không
thấy cảnh tượng này, Lâm Hàn một mình dọn sạch bong. Cô quyết tâm sẽ tìm ra bằng được người đứng đằng sau tất cả những chuyện này. Song có đúng
là người không? Cô ngồi ngẩn ra nhìn cuốn nhật ký của Thanh Lâm, vô cùng tò mò về những nội dung viết bên trong nên mang luôn về phòng mình.
Sợ lão phu nhân sẽ nghi ngờ, Lâm Hàn cất kỹ cuốn nhật ký xong rồi lại đi xuống dưới nhà.
Lão phu nhân và Lý Ảnh không còn ở trong phòng khách nữa, vú Hà đang chỉ
đạo Tiểu Phân dọn bàn ăn, thấy Lâm Hàn xuống vội gọi: “Tiểu Hàn, mau vào đây ăn cơm đi”.
Bữa tối thịnh soạn bày trên bàn trông ngon lành
khiến Lâm Hàn ứa nước miếng: “Mới nhìn thôi đã làm cháu đói chết đi rồi. Bà cháu đâu rồi ạ? Có cần cháu lên gọi mẹ nuôi xuống không?”.
Vú Hà vừa lấy bát đũa cho Lâm Hàn vừa nói: “Mẹ nuôi của cháu vẫn đang
trong tình trạng đó, Lý Ảnh vừa mới bưng cháo lên phòng rồi. Bà cháu
không yên tâm nên cũng đã theo lên”.
Nghe vú Hà nói vậy Lâm Hàn
lại không còn tâm trạng đâu mà để ý đến chuyện ăn uống. Mẹ nuôi thì đang ốm, cô là con mà không thể hiện sự quan tâm chăm sóc, lại để cho một
người ngoài mnag bữa tối cho bà, dù lão phu nhân có không nói gì nhưng
chỉ e đến vú Hà cũng nghĩ cô quá sơ xài. Thế nên Lâm Hàn đẩy bát đũa ra: “Cháu đi xem mẹ nuôi thế nào đã”.
Vừa bước chân đến cửa, Lâm Hàn đã nghe thấy giọng Lý Ảnh nhẹ nhàng khuyên giải: “Dì à, dì hãy ăn một
chút đi, nếu như Thanh Lâm nhìn thấy dì như vậy chắc chắn sẽ rất đau
lòng đấy”.
“Hả? Thanh Lâm?”, bà Tố Lan đột nhiên ngẩng phắt đầu
lên, nhìn chằm chặp vào Lý Ảnh, dường như nhớ ra điều gì đó, “Cô hận
Thanh Lâm nhà chúng tôi có đúng không?”.
Bàn tay đang cầm bát
cháo của Lý Ảnh run bắn lên, có vẻ như bị mẹ Thanh Lâm nói trúng tim
đen. Cô cúi đầu đặt bát cháo xuống, lầm rầm như nói với mình: “Đúng vậy, hồi mới đầu cháu cũng hận Thanh Lâm, nhưng nếu như biết cuối cùng cậu
ấy lại ra đi vì chuyện đó thì cháu sẽ không bao giờ hận cậu ấy. Nếu vẫn
còn hận Thanh Lâm thì cháu đã không đến đây, người mà cháu hận là bản
thân mình thì đúng hơn”. Khi nói đến đoạn sau, trong giọng nói của Lý
Ảnh đã nghẹn ngào tiếng khóc. Cô cố gắng nén lại không để nó bật ra, đó
là một nỗi đau không thể nói thành lời, khiến người ngoài nghe cũng thấy xót lòng.
“Tiểu Ảnh, cháu đừng nói nữa”, lão phu nhân khẽ khàng
vỗ lên vai Lý Ảnh, sau đó nói với con gái: “Tố Lan, mẹ biết con khó chịu trong người, nhưng Thanh Lâm cũng đã đi được mấy năm rồi, con là mẹ thì hãy để cho nó được thanh thản ra đi. Nếu như không nghĩ cho bản thân
mình thì hãy nghĩ cho mẹ với, mẹ già như vậy rồi, lẽ nào sẽ bị giày vò
vĩ những chuyện này cho đến lúc chết hay sao?”.
Bà Tố Lan nghe mẹ mình nói vậy, lặng lẽ đón lấy bát cháo Lý Ảnh đưa cho, tự xúc từng thìa đưa lên miệng.
Lâm Hàn đứng bên ngoài nghe thấy đầu óc rối tinh, qua câu chuyện đó hình
như Hà Thanh Lâm có làm chuyện gì đó không phải với Lý Ảnh, mà hình như
cũng vì chuyện đó mà mất mạng, lẽ nào Lý Ảnh là hung thủ? Nếu đúng là
như vậy, thì vì sao mẹ con nhà họ Hà vẫn để cho kẻ đã hại chết con gái,
cháu gái yêu của mình được tự do?
Có lẽ tất cả câu trả lời đều ở trong cuốn nhật ký đó.