Khi Lâm Hàn tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau. Cô phát hiện ra mình đang nằm trên giường, song lão phu nhân và mẹ nuôi Hà Tố Lan thì không có đó. Cô mở máy tính ra định truy cập vào Bóng ma Linh Dạ, nhưng internet không
vào được. Cô chạy ra phía cửa sổ, chỉ thấy cánh cửa sổ đã được đóng kín, gió từ chiếc điều hòa khẽ thổi tới như nhắc cô rằng tất cả những chuyện đêm qua chỉ là ảo giác.
“Cốc cốc cốc”, ngay sau tiếng gõ là
giọng nói của vú Hà vang lên phía bên ngoài: “Tiểu Hàn à, bà gọi cháu
xuống nhà ăn sáng đấy”.
Lâm Hàn vâng một tiếng, sau đó đi thay
áo. Đáng lẽ ra cô chỉ định mặc bộ đồ ở nhà thông thường như mọi khi,
song đột nhiên lại cảm thấy không ổn lắm. Nhà họ Hà từ trước đến nay
chưa từng có thói quen gọi mọi người cùng ăn sáng, lại còn là do vú Hà
lên gọi, vú Hà dù là người làm nhưng đã sống ở nhà họ Hà từ nhỏ nên quan hệ với lão phu nhân như chị em gái, bởi vậy khi không có người ngoài,
vú vẫn thường gọi thẳng tên của bà Tố Lan và Lâm Hàn, nghe nói trước đây đối với Thanh Lâm cũng đều như vậy. Cô nghĩ đến thỏa thuận của mình với lão phu nhân, trong lòng cảm thấy hồi hộp: Không lẽ có nhân vật quan
trọng nào của công ty đến nhà ư?
Nghĩ đến vậy nên Lâm Hàn lại mở
tủ ra định thay bộ khác. Áo quần thường ngày của cô chủ yếu là đồ ăn mặc thoải mái, nhưng khi mở tủ ra cô mới nhận thấy bên trong đã được bổ
sung thêm rất nhiều đồ mới: Váy đầm, váy công sở, lễ phục buổi tối, váy
tiểu thư…kiểu gì cũng có. Chắc là tất cả đều do bà Tố Lan chuẩn bị. Lâm
Hàn mở tiếp tủ giày ra, thấy bên trong từ tầng dưới lên tầng trên đầy ắp giày da đủ loại. Mẹ con lão phu nhân quả thực cực kỳ chu đáo.
Cuối cùng Lâm Hàn chọn một chiếc áo dây màu lục nhạt, bên ngoài khoác áo
voan màu kem, phối hợp với một chiếc quần tây đơn giản đồng màu và đi
đôi giày da đầu nhọn màu trắng sữa. Thực ra ăn mặc như vậy, nếu xét về
phương diện màu sắc thì hơi đơn điệu, lại còn khiến cho cô trông có vẻ
gầy hơn, nhưng vì từ trước đến nay Lâm Hàn đã quen thoải mái, hơn nữa
lại chỉ thích những màu nhàn nhạt, thế nên dù có cả tủ quần áo đầy ắp
nhưng tới tám chín mươi phần trăm không hợp với sở thích của cô.
Lâm Hàn cũng không hẳn là một cô gái xinh đẹp, song khi đứng trong một đám
đông thì người khác có thể chú ý đến ngay, không chỉ vì cô gầy, mà còn
là phong cách, ánh mắt của cô. Đôi mắt là nơi truyền cảm nhất trên khuôn mặt Lâm Hàn, nó mang một thần thái đặc biệt, hai con ngươi giống hệt
như hai viên ngọc trai đen được ngâm trong nước, lấp lánh những ánh sáng tuyệt đẹp, khiến người ta không thể nhìn đi chỗ khác. Đôi mắt đó khiến
cho các đường nét hết sức bình thường trên khuôn mặt cô có thể đột nhiên trở nên cực kỳ sinh động.
Thế nên dù màu sắc quần áo có vẻ hơi
đơn điệu, nhưng khi cô mặc lên người lại vẫn mang một vẻ gì đó siêu phàm thoát tục. Lâm Hàn mở hộp mỹ phẩm trên bàn trang điểm ra rồi trang điểm nhẹ nhàng, sau đó đứng trước gương nhìn mình: Đôi môi trong mát, cằm
hơi nhọn, mái tóc bồng bềnh như rong biển thả xuống ngang lưng, lông mi
được chuốt một chút mascara khiến cho đôi mắt càng trở nên long lanh bội phần, hoàn toàn xóa bỏ những dấu hiệu mệt mỏi của mấy ngày vừa qua. Cô
không khỏi than một tiếng trong lòng: Mỹ phẩm đúng là hiệu quả thật.
Lâm Hàn đoán không sai một chút nào.
Xuống đến phòng ăn, cô nhìn thấy ba người cả đàn ông và phụ nữ ở độ tuổ chừng trên dưới năm mươi, trong đó có một người đeo kính gọng vàng, trông
dáng vẻ rất lịch thiệp, lão phu nhân giới thiệu là Lâm Thư Viễn, trưởng
phòng hành chính. Người có khuôn mặt đầy đặn và trắng trẻo, trông hiền
lành là trợ lý riêng của lão phu nhân – Trịnh Phi. Người phụ nữ duy nhất có ánh mắt rất sắc sảo, vừa liếc qua đã biết là một người phụ nữ mạnh
mẽ và có năng lực, là cố vấn pháp luật của công ty – Nhiếp Đồng.
Bữa ăn đó quả thực khó mà nuốt nổi vì Lâm Hàn còn phải gồng mình lên đối
phó với bộ ba đó. Phần lớn thời gian đều là lão phu nhân trai đổi với
bọn họ, nội dung trò chuyện đều khô khan nhàm chán, đến cuối cùng thì
Lâm Hàn còn chẳng hiểu bọn họ nói gì với nhau nữa. Cô vừa khóc thầm
trong bụng, song cũng thấy vô cùng khâm phục lão phu nhân. Trong giới
doanh nhân, lão phu nhân được xếp vào hàng thượng thừa, đương nhiên có
thể điều hành đâu ra đấy một công ty lớn như của nhà họ Hà rồi. Nghe nói cháu ngoại của lão phu nhân, Hà Thanh Lâm khi còn sống cũng chưa chính
thức vào biên chế của công ty, nhưng năng lực làm việc của cô ấy cũng
được mọi người nhắc đến nhiều.
Lâm Hàn lại ngầm than trong lòng:
Quả đúng là rồng đẻ ra rồng, phượng sinh ra phượng, còn chuột thì chỉ đẻ ra chuột được thôi. Mình thì có mặc áo dát vàng vào thì cũng không
giống công chúa được, quả thực không biết từ nay về sau sẽ phải làm ăn
thế nào đây. Nếu như có thể xúi giục được lão phu nhân bán quách công ty đi thì tốt, từ giờ về sau cứ việc ngồi yên một chỗ hưởng an nhàn mà
thôi.
Lão phu nhân nhìn thấy Lâm Hàn có vẻ lơ đễnh tận đâu
đâu nên trong lòng cũng hơi lo lắng: Tính cách của con bé này rõ ràng là giống Tố Lan như đúc, hoàn toàn không có khiếu kinh doanh chút nào, nếu như có một nửa khả năng của Thanh Lâm thôi thì mình cũng đỡ phải khổ
rồi. Ban đầu bà thậm chí còn nghi ngờ rằng liệu quyết định của mình có
quá hấp tấp hay không, giao công ty vào tay con bé này quả thực không
thể nào yên tâm được. Cớ so đi tính lại, càng thấy tiếc thương cho đứa
cháu xấu số Hà Thanh Lâm.
Trong khi đó, ba trụ cột của công ty
sau khi trò chuyện với Lâm Hàn mấy câu cũng đều lắc đầu, với một khả
năng như vậy làm sao gánh vác được một doanh nghiệp lớn đây?
Nói tóm lại trong con mắt của bốn người bọn họ, Lâm Hàn đích thực chỉ là một tên Lưu A Đẩu*.
*Con của Lưu Bị, sau này được dùng để chỉ những kẻ bất tài vô dụng.
Sauk hi ba người đó về rồi, lão phu nhân đột nhiên tỏ ra hơi xa cách với Lâm Hàn, gọi vú Hà cùng theo ra vườn. Lâm Hàn đương nhiên cảm nhận thấy rõ
sự thất vọng của lão phu nhân đối với mình, song chỉ biết bất lực nhún
vai, nghĩ bụng: Nếu như vì chuyện này mà bà quyết định chọn một người họ hàng nào đó có đủ năng lực để gánh vác công ty thì hay biết mấy.
“Tiểu thư à, tính cách của mỗi người là do trời sinh, có nhiều chuyện không
thể nào gò ép được đâu, giống như Tố Lan vậy, nó cũng đâu có làm việc
được”, vú Hà đỡ lão phu nhân đi chầm chậm trong vườn, thấy sắc mặt của
lão phu nhân vẫn khó đăm đăm bèn trêu: “Tôi thì thấy vì tiểu thư thông
minh quá nên át hết tất cả năng lực của đám hậu bối sau này; kiểu gì
tiểu thư cũng phải vất vả hết đời rồi.”
Lão phu nhân dừng chân
rồi ngồi xuống một tảng đá, nhìn khắp một lượt lá hoa tươi tốt trong
vườn rồi nghẹn ngào nói: “Ai bảo ta lấy hết phần thông minh của chúng nó nào? Thanh Lâm nhà chúng ta chẳng phải cũng rất giỏi hay sao? Nếu như
không phải vì…”.
“Tiểu thư, người cũng đã mất lâu rồi mà. Nếu như Thanh Lâm có linh thì ở trên trời cũng sẽ nhìn thấy sự đau buồn của
tiểu thư, không biết sẽ xót lòng đến mức nào đâu”, vú Hà lặng lẽ lau
nước mắt rồi an ủi lão phu nhân.
“Vú nói xem, rốt cuộc vẫn là vì
những lời nguyền đó hay sao? Hay chỉ là sự bất hạnh của nhà họ Hà
thôi?”, bà thở dài thườn thượt rồi nói tiếp: “Hay là mệnh của ta thực sự cô độc, hồi còn nhỏ thì phải xa gia đình sống ở xứ người, sau này lập
gia đình xong thì lại mất chồng, đến khi về già cũng phải tóc bạc tiễn
kẻ đầu xanh, mất đi đứa cháu mà ta vô cùng yêu quý”.
“Tiểu thư…”
Lão phu nhân xua xua tay ngăn không để vú Hà nói tiếp: “Vú cứ để ta nói, ta đã giấu kín những chuyện này trong lòng từ rất lâu rồi. Khi ở nước
ngoài, dù có người chăm sóc, nhưng làm sao có thể sánh được với niềm vui được sum vầy với mẹ cha mình? Thậm chí đến khi gần mất rồi mà phụ thân
cũng không thừa nhận sự tồn tại của ta. Mấy chục năm, ta đều không tin
vào những lời đồn ác nghiệt đó, cho đến khi Thanh Lâm gặp nạn… Ta vẫn
cảm thấy Thanh Lâm nhà chúng ta chết oan ức quá. Đang tuổi trẻ phơi phới như vậy, mới chỉ bước chân vào cuộc đời mà thôi”, lão phu nhân đau khổ
nhắc lại chuyện cũ.
“Tiểu thư, tôi cũng không biết phải khuyên
tiểu thư thế nào, chúng ta cùng lớn lên với nhau, dù rằng phải xa cách
nhau nhiều năm như vậy, nhưng tính tình tiểu thư như thế nào chẳng lẽ
tôi còn không biết? Chuyện gì tôi cũng đều thấy hết. Có lẽ chính số phận đã sắp đặt như vậy rồi. Dù chúng ta có muốn thế nào, có đau lòng đến
thế nào thì cũng không thể thay đổi đượ.c Tôi chỉ có thể khuyên tiểu thư một câu, mình phải bảo trọng chính bản thân mình đã, nếu không vì người khác thì cũng vì những người đang sống bên mình”.
Vú Hà với lão
phu nhân đã sống cùng nhau suốt mấy chục năm, người này hiểu về người
kia như hiểu chính bản thân mình, biết rõ lúc nào nên làm những việc gì
cho người kia.
Quả nhiên khi nghe thấy những lời nói đó, lão phu
nhân thôi không khóc nữa, chỉ thở dài một tiếng: “Phải rồi, nếu Thanh
Lâm nhà chúng ta nhìn thấy bà nó thế này, chắc nó sẽ đau lòng lắm. Con
bé đã đi rồi, chúng ta tiếp tục sống không phải để ngày nào cũng khóc
than, mà khi nhớ tới nó phải vui vẻ. Cộng thêm cả phần vui vẻ của Thanh
Lâm vào nữa, vì chúng ta đang sống thay phần đời của nó”.
Vú Hà
khẽ cười, tán đồng ngay: “Nghĩ như vậy mới đúng chứ. Tiểu thư vẫn là trụ cột của cái nhà này, con bé Tố Lan thì đa sầu đa cảm quá, nếu như ngày
nào tiểu thư cũng thở ngắn than dài, cả nhà chúng ta sẽ không có lấy nổi một ngày nắng đẹp đâu”.
“Ai dà, ta cũng không biết có phải hồi
đó ta đã hà khắc với Tố Lan quá hay không, nên giờ đây tính cách của nó
mới trở thành như vậy”, nghĩ tới đứa con gái duy nhất, lão phu nhân
không thể không tự trách chính bản thân mình.
“Ai có thể dự liệu
được ngày hôm nay chứ? Với lại khi ấy cũng vì sợ Tố Lan dẫm phải bánh xe của tiểu thư thôi, con bé cũng tha thứ cho tiểu thư rồi mà. Con bé ấy
còn tin vào số mệnh hơn cả chúng ta nữa kia”.