Cứ vậy hơn hai năm
trôi qua, hai vợ chồng sống với nhau rất hòa thuận, mình cũng không còn
ngồi rỗi như trước nữa mà hàng ngày đều cùng cô ấy làm ruộng. Hôm đó là
ngày tam phục*, mình đi dẫn nước về tưới ruộng, cô ấy mang trà ra cho,
đứng trên bờ gọi lớn: Tử Kiệt, Tử Kiệt, đến đây uống nước đi.
*Ngày nóng nhất trong năm
Nói thật lòng, giờ đây cô ấy đã không còn giống với một cô gái xuất thân
thành thị chút nào nữa, suốt ngày làm việc ngoài đồng ruộng nên da cô ấy trở nên vừa thô vừa đen ngòm, mình cũng trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, tuy
nhiên cả hai vợ chồng đều không mấy quan tâm đến những điều đó, hàng
ngày đều chăm chỉ làm việc để lo cho cuộc sống của con, làm gì có thời
gian mà để ý? Mình vừa đi ra chỗ cô ấy vừa đáp: Anh đến đây, bà xã.
Cách xưng hô đó buột ra khỏi miệng một cách hết sức tự nhiên, khác hẳn với
khi trước, đến cả tên cô ấy mình cũng rất ít khi gọi ra. Nghe thấy vậy
cô ấy đứng ngẩn người, mặt ngớ ra: Anh gọi em là gì?
Là bà xã chứ gì. Mình cho rằng cô ấy vì quá vui mừng nên mới ngẩn ngơ ra thế, không
ngờ cô ấy chau mày nói: Từ trước đến nay anh chưa từng gọi em như vậy.
Vậy trước kia anh gọi em như thế nào?
Là vợ. Đó là cách gọi của người Tây An mà anh đã học theo.
Mình đón lấy bình nước cô ấy đưa, gại gại lên mặt cô ấy: Được rồi được rồi,
bà xã cũng được, vợ cũng được, dù gì thì cũng là người của anh, còn so
đo chuyện trước kia bây giờ làm gì, trước kia không thế thì bây giờ bắt
đầu lại.
Cô ấy thấy mình nói như vậy liền bật cười, nói với vẻ
hết sức tự hào: Cũng phải, anh không nhớ những chuyện trước đây thì
chúng ta bắt đầu lại, coi như là em được một người yêu đến hai lần, đủ
thấy là em quyến rũ đến mức nào đúng không?
Đương nhiên là vậy rồi, không cần biết là vợ của ai, nhưng vẻ quyến rũ thì đương nhiên không thể phủ nhận được rồi.
Cô ấy thật là đẹp.
Chuyện đó vui vẻ một lúc rồi qua đi, nhưng thấy cô ấy không thích cách gọi đó nên sau này mình không gọi như thế nữa.
Không lâu sau đó, một hôm nửa đêm mình lại mơ thấy người con gái tóc dài mặc
váy liền màu trắng, lần này cô ấy không còn quay lưng lại với mình nữa,
mà từ từ quay mặt lại. Khi khuôn mặt đó sắp sửa hiện ra hoàn toàn thì
đột nhiên biến mất trong giấc mơ, mình bỗng nhiên cảm thấy đau lòng tới
mức không thể đau hơn được, đứng yên lại đó khóc toáng lên, vừa khóc vừa gọi một cái tên thân quen mà xa lạ: Tịnh Nghi, Tịnh Nghi…
Đúng lúc đó Tuệ Châu lay mình dậy: Tử Kiệt, Tử Kiệt
Mình bừng tỉnh, trên mặt vẫn còn dấu nước mắt, còn Tuệ Châu thì giận tới mức gân xanh nổi hết cả lên, hai tay cô ấy bám chặt lấy tay mình hỏi gắt:
Tịnh Nghi là ai? Tịnh Nghi là ai?
Mình nói, anh cũng không biết đó là ai, anh chỉ nằm mơ, khi cô ấy biến mất thì anh liền khóc gọi ra cái tên đó thôi.
Tịnh Nghi là ai? Tịnh Nghi là ai? Vì sao mình gọi được tên nhưng lại không
thể nào nhớ ra cô ấy? Cảm giác đau lòng đó dường như vẫn còn đè nặng
trên trái tim, đó là lần đầu tiên sau suốt thời gian mình muốn được tìm
lại ký ức như vậy. Một thứ gì đó cứ giằng xé bên trong mình và kêu gào:
Ta muốn tìm lại quá khứ, ta muốn tìm lại quá khứ!
Tuệ Châu nghe
nói vậy đang từ giận dữ trở nên sợ hãi, khuôn mặt trắng nhợt ra vì sợ.
Sau này mình mới biết khi đó cô ấy đã đoán ra được phần nào.
Cô
ấy nhanh chóng trấn tĩnh lại, vừa lau mồ hôi giúp mình vừa khẽ khàng an
ủi: Anh ngủ sớm đi, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, chỉ là một giấc mộng thôi
mà.
Ngày hôm sau Tuệ Châu không ra đồng nữa. Buổi trưa khi mình
quay về nhà ăn cơm, cô ấy vẫn ngồi một mình trong phòng dưới bếp lạnh
tanh, cả Tiểu Phong ngồi dưới đất khóc cũng mặc kệ. Mình đẩy cửa bước
vào, thấy cô ấy đang cầm một tờ giấy ngồi xem mê mải, nhìn thấy mình vội giấu nó ra sau lưng: Anh về rồi à? Để em đi nấu cơm, để em đi nấu cơm.
Sau này nhân lúc Tuệ Châu không có đó, mình muốn tìm xem mảnh giấy cô ấy đã xem là gì, nhưng cũng không biết cô ấy giấu nó ở đâu, không sao tìm
thấy nổi. Mấy ngày hôm sau, Tuệ Châu nói với mình: Tử Kiệt, hay là chúng ta đi Thượng Hải tìm anh trai anh để chữa bệnh cho anh?
Cứ như
thế này chẳng phải rất tốt hay sao? Mình hỏi lại. Nói thực lòng, mình
cũng không muốn gặp lại anh trai lắm, đã hơn hai năm rồi mà anh ấy bặt
vô âm tín, dễ dàng thấy là đã không còn nhớ gì đến mình nữa cả.
Tuệ Châu nghe nói vậy, nước mắt cứ lã chã rơi xuống: Bên ngoài thì tốt, nhưng em luôn cảm thấy không thoải mái.
Mình không biết vì sao cô ấy lại khóc, nhưng hễ thấy cô ấy khóc thì mình lại hoảng hết cả lên. Đột nhiên mình nhớ lại giấc mơ hôm trước, nếu trí nhớ phục hồi thì có thể giải được hết những nghi vấn trong lòng. Được như
vậy không có gì là xấu, nên mình chấp nhận nghe theo Tuệ Châu.
Mấy ngày sau đó hai vợ chồng thu xếp mọi việc, gửi nhà cho hàng xóm trông
nom rồi đưa cả Tiểu Phong cùng lên đường đi Thượng Hải.
Càng gần
đến Thượng Hải mình càng thấy tâm trạng bất an, vừa chờ đợi, vừa sợ hãi, lại vừa xao động. Còn Tuệ Châu suốt dọc đuòng hình như cũng đứng ngồi
không yên, mấy lần mình gọi mà cô ấy không có phản ứng gì, dọc đường chỉ có mình trông nom đến Tiểu Phong. Nếu như không phải ở giữa còn Tiểu
Phong thì hai vợ chồng khác gì hai người xa lạ, mối quan hệ phải khó
khăn lắm mới làm ấm đuoc thì nay đã lại trở nên lạnh ngắt.
Đến
Thượng Hải rồi thì mới nhớ ra một điểm mấu chốt, đó là mình cơ bản không biết anh trai sống ở đâu. Song Tuệ Châu nói rất tự tin: Em đã dò hỏi từ trước rồi, anh không phải lo.
Mình hỏi cô ấy hỏi được ở đâu.
Cô ấy nói: Trước đây anh Tử Minh từng gửi điện báo cho anh, bên trên vẫn còn ghi địa chỉ.
Khi đó mình mới hiểu ra là Tuệ Châu đã có ý định đi Thượng Hải từ trước
rồi. Cái tờ giấy mà sau hôm mình gọi Tịnh Nghi cô ấy cầm trong tay đó
chính là bức điện báo. Nhìn Tuệ Châu, đột nhiên mình lại thấy xa lạ và
khó hiểu hệt như ngày đầu nhìn thấy cô ấy.
Cả nhà tìm đến địa chỉ ghi trong điện báo. Tòa nhà đó quả là lớn thật, cánh cổng sắt được chạm khắc hoa văn, cột trụ bên phải có treo một ấm biểm mạ vàng, phía trên
số nhà có ba chữ nổi: Nhà họ Hà. Nhìn mấy chữ này mình chợt có cảm giác
hết sức quen thuộc, bèn đưa tay lên vuốt theo những nét chữ trên đó. Tuệ Châu đứng lặng lẽ nhìn mình, dường như đang nghĩ ngợi điều gì.
Từ sau lần mình gọi cái tên đó ra, cô ấy luôn tỏ thái độ lạnh nhạt với
mình, thời gian đó vừa vặn Tiểu Phong bị ốm, cô ấy nói là muốn chăm sóc
con, nhưng thực ra mình quá hiểu là cố ý tránh gần gũi với mình. Cô ấy
hình như còn ngấm ngầm theo dõi mọi cử chỉ của mình, thỉnh thoảng khi
mình tình cờ ngẩng đầu lên, đều bắt gặp cô ấy vội đưa mắt nhìn đi chỗ
khác.
Có một đứa bé trai chừng mười tuổi ra mở cửa, vừa thấy nó
mình đã buột miệng nói: Hơn hai năm rồi không gặp, Tiểu Lâm Chấn cao hẳn lên rồi đấy.
Đọc tới đây, Lâm Hàn kêu lên thất thanh: Lâm Chấn là bố em. Hóa ra đúng là bố em đã ở nhà họ Hà từ khi còn nhỏ.
Hữu Đức vẫy vẫy tay tỏ ý bảo cô yên lặng.
Lâm Hàn gật gật đầu, tiếp tục đọc.
Nói xong, mình mới ngẩn người ra. Thằng bé trông thấy mình cũng đứng sững
ra ở đó, chỉ vào mình rồi lắp bắp: Cậu, cậu, cậu chủ? Nói xong nó lại ra sức lắc đầu: Ông không phải là cậu chủ.
Tuệ Châu tiến lên trước
nhẹ nhàng nói với thằng bé: Anh ấy là Tống Tử Kiệt, em trai của cậu chủ
nhà này, còn ta là vợ anh ấy. Em tên là Lâm Chấn phải không?
Thằng bé gật đầu.
Tuệ Châu quay sang nhìn mình, mình vội vàng lắc đầu: Anh cũng không biết vì sao anh lại gọi thằng bé là Lâm Chấn nữa.
Tuệ Châu cười cười, cũng không truy hỏi.
Lâm Chấn vừa dẫn đường cho cả nhà mình, vừa nói: Cậu chủ và tiểu thư đã đi
đến công ty rồi, trong nhà chỉ còn vú Hà với tiểu thư bé, cậu mợ đến đây thì cứ coi như đây là nhà mình, đừng có giữ ý quá, cứ thoải mái thôi.
Đúng là nhà đại gia đến người ăn kẻ ở cũng được dạy dỗ có lễ giáo hẳn hoi,
trông bộ dạng thằng bé như ông cụ non, mình không khỏi thấy buồn cười,
tự nhiên cảm thấy như thân thiết.
Đến bữa trưa anh Tử Minh về
nhà, vừa trông thấy mấy người nhà mình đã tỏ ra kinh ngạc, không phải là sự ngạc nhiên mừng rỡ vì thấy người thân mà ánh mắt anh ấy nhìn mình
thoạt đầu hơi hoảng loạn, tuy nhiên nhanh chóng lấy lại được sự bình
tĩnh: Sao các em lại đến đây? Chẳng phải anh đã nói là đợi anh tìm được
bệnh viện thì sẽ về đón cơ mà?
Mình còn chưa kịp đáp thì Tuệ Châu đã cướp lời: Cũng đã chờ đến hơn hai năm rồi, chắc anh bận quá nên cũng chẳng coi việc của em trai mình ra gì. Cô ấy cố tình nhấn mạnh đến hai
chữ “anh” và “em trai”, nhìn khuôn mặt cô ấy khi nói ra câu đó vừa giận
dữ vừa căm hận, tới nỗi nghiến cả răng vào. Mình kéo kéo vạt áo Tuệ
Châu, cô ấy gạt phăng tay mình ra, hắng một tiếng lạnh lùng: Anh kéo em
làm gì, anh ta làm được thì đã làm rồi, còn sợ bị người khác nói hay
sao?
Anh Tử Minh tỏ ra hơi lúng túng, nói như thừa nhận: Là anh đã sơ suất.
Tử Minh, là ai đến vậy? Một giọng nói vang lên, mình ngoảnh sang thấy một
thiếu phụ trẻ trung đứng ở cửa. Thấy cô ấy vào, anh Tử Minh vội đi tới
đó, dắt tay cô ấy một cách tự nhiên đến giới thiệu với mình: Tử Kiệt,
đây là chị dâu của em. Nói xong, anh Tử Minh quay đầu lại nói với vợ:
Đây chính là Tử Kiệt, em trai song sinh với anh, người mà anh thường kể
với em ấy.
Thiếu phụ đó nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu với vợ chồng
mình. Thấy khuôn mặt cô ấy, mình tự dung hơi thất thần, một cảm giác đau nhói trào lên trong lòng. Hệt như cảm giác khi mình gặp người đó trong
giấc mộng.
Tuệ Châu cười nói: Chị Tịnh Nghi, sau đó kéo Tiểu Phong đến bảo: Mau chào bác Tịnh Nghi đi con.
Khi đó mình đã không còn nghe được bọn họ nói với nhau những gì nữa, trong
đầu khi đó chỉ vang lên cái tên của chị dâu: Tịnh Nghi, Tịnh Nghi. Nếu
đúng ra thì từ trước đến nay mình và chị dâu chưa từng được gặp nhau, vì sao mình lại có thể gọi tên chị ấy trong giấc mơ? Khi đó Tuệ Châu đã
biết Tịnh Nghi là ai rồi, vì sao cô ấy vẫn cố giấu mình? Cô ấy đến
Thượng Hài cơ bản không phải để điều trị bệnh cho mình. Mình càng ngày
càng không thể hiểu được người vợ “đầu gối tay ấp” đó.
Trong lúc hốt hoảng mình chợt thấy chị dâu hỏi Tuệ Châu: Vì sao em biết tên chị là Tịnh Nghi?
Khi anh chị kết hôn, anh Tử Kiệt có gửi điện báo về, nhắc đến tên chị trong đó. Tên chị dâu rất hay nên em xem xong đã nhớ ngay, hôm nay gặp chị
dâu, mới biết cái tên thanh nhã đó đúng là chỉ hợp với chị thôi. Cô ấy
nói một cách rất nhẹ nhàng, từng chữ từng chữ tuôn ra như châu ngọc vậy, khiến mình lập tức quên ngay mới rồi cô ấy đã trả miếng anh trai mình
gay gắt thế nào.
Em dâu thật biết cách ăn nói, chị Tịnh Nghi mỉm
cười, sau đó quay sang nói với anh Tử Minh: Anh tiếp đãi các em cẩn thận nhé, em đi lên xem Tố Lan thế nào.
Nhìn theo cái bóng yểu điệu
của chị dâu mất hút trên câu thang, trong lòng mình chợt phảng phất một
nỗi buồn khó gọi tên. Tuệ Châu đứng cạnh liếc nhìn mình, cười mà như
không cười.
Đến bữa tối, Tịnh Nghi bế cô con gái mới hơn một tuổi xuống nhà, Tuệ Châu nhìn thấy sắc mặt liền trở nên hết sức khó coi, nói là trong người khó ở nên không ăn nữa mà đi về phòng nghỉ. Mình đi theo cô ấy về phòng, sờ lên trán: Em có sốt đâu, khó chịu chỗ nào thế?
Cô ấy gạt ngay tay mình ra, nói hết sức lạnh lùng: Anh đi ra đi, mặc kệ em, không sao cả.
Ngày hôm sau anh Tử Minh sắp xếp để mình vào nhập viện kiểm tra tất cả mọi
thứ, hôm nào cũng xét nghiệp này kiểm tra nọ, cũng không thấy đạt kết
quả gì. Còn Tuệ Châu cũng không đưa Tiểu Phong đến thăm mình. Ở trong
bệnh viện chừng hơn nửa tháng, đến một hôm mình thực sự quá buồn bực,
bèn lén trốn về nhà. Khi đi qua phòng trực ban của y tá, nghe thấy người chuyên trách buồng của mình đang nói: Người nhà của bệnh nhân giường số hai mươi ba kỳ quặc thật đấy, bao nhiêu ngày như vậy rồi mà không thấy
đến thăm anh ta, aiz, tuy nhiên cũng không trách được…
Mình vốn định đi thẳng luôn, song nghe thấy nhắc đến mình nên muốn nghe xem bọn họ nói chuyện gì.
Một nữ y tá khác hỏi: Sao lại không trách được?
Tôi cũng không biết, cơ bản là anh ta có bệnh tật gì đâu. Y tá trực buồng mình nói với vẻ bí hiểm.
Không bệnh tật gì thì vào viện làm gì? Bao nhiêu tiền đấy.
Anh trai anh ta nói anh ta bị mắc chứng hoang tưởng, toàn nói mình bị mất
trí nhớ, yêu cầu bệnh viện thu xếp cho anh ta ở đây một thời gian rồi sẽ đến đón, chỉ cần mỗi ngày truyền hai chai glucose là được.
Chứng hoang tưởng cũng là bệnh mà.
Cô thì biết cái gì, loại bệnh đó thì muốn cho nó là nặng nhẹ thế nào cũng
được, chẳng phải nếu muốn điều trị thì không khác gì dốc tiền vào động
không đáy à? Người anh đó nói ngoài chứng hoang tưởng, cứ bảo mình mất
trí nhớ ra thì anh ta hết sức bình thường, mấy năm qua không đau ốm gì
cả. Đưa anh ta đến bệnh viện cũng chỉ để cho anh ta yên tâm hơn mà thôi.
Người anh đó đúng là tốt thật đấy.
Xì, thực ra tôi nghĩ chưa hẳn đã tốt.
Vì sao thế?
Cô biết anh trai anh ta là ai không? Con rể nàh họ Hà đấy, ai cũng biết là thứ mà nhà họ Hà thừa thãi nhất là tiền. Chẳng lẽ còn không có tiền
chữa bệnh cho em trai mình à? Nếu như thực sự tốt với em trai mình, vì
sao không mời một y tá đến tận nhà điều trị hàng ngày đi?
Có những thứ chỉ là vỏ bọc bên ngoài thôi. Tiền của nhà họ Hà chắc gì đã là của anh trai anh ta?
Nói ra thì cũng phải, tuy nhiên tôi luôn cảm thấy anh trai của anh ta có gì đó hết sức lạ lùng. Nói thế nào nhỉ, dù rằng bọn họ trông ngoại hình
thì giống hệt nhau, nhưng có cảm giác không giống anh em một chút nào.
Nói thế nào đây, nghĩa là không hề có tình thân đáng ra phải có giữa anh em ruột thịt, cảm giác cực kỳ xa lạ.
…
Đến cả một người ngoài cũng nhận thấy sự xa cách giữa hai anh em mình…
Mình không muốn nghe tiếp nữa, bèn lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.
Trong lòng thấy trống rỗng, đối với một người bình thường mà nói, hai từ “quá khứ” gần như chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ có một người mất trí nhớ mới có thể hiểu được nó đáng giá đến mức nào. Khoảnh khắc đó mình đột
nhiên tha thiết muốn được nhớ lại tất cả, dù có phải đánh đổi với giá
nào.
Đã ra khỏi bệnh viện thì không định quay lại nữa. Mình cứ đi lang thang vô định như vậy trên đường phố Thượng Hải, mình chưa từng
đến thành phố này, nhưng vì sao lại có cảm giác gần gũi, thân quen như
vậy? Ký ức dường như cũng sáng rõ dần lên, đến khi mình muốn nắm bắt lấy một tia sáng đó thì tất cả lại tối dần.