Không ai biết được Tiêu Khâm đã làm như thế nào để lọt qua được con mắt của bảo vệ để lên được tầng ba
của trụ sở đồn công an và nhảy từ đó xuống. Đáng sợ hơn là Vũ Trúc đang
đứng ở dưới sân bị anh ta đè chết ngay tại chỗ, xương cổ đều gãy hết,
đầu vật sang hẳn một bên, nếu như không phải còn da giữ lại thì cái đầu
chắc đã rời khỏi thân. Một tư thế khủng khiếp khiến không ai dám nhìn.
Chỉ trong vòng một ngày mà đã có tới bốn trong số mười người ra đi. Ai sẽ là người tiếp theo đây?
Lâm Hàn đột nhiên nhớ tới câu nói mà Hoan Dạ đã hỏi cô hai năm về trước,
giờ thì thấy nó đúng là một lời tiên tri. Giờ đây cô đã không thể trả
lời một cách dễ dàng như khi đó nữa. Nỗi lo sợ bao trùm lên tất cả sáu
người còn lại. Không ai dám nói một lời, cũng không biết phải nói gì lúc đấy, khi đứng trước cái chết tất cả đã trở thành vô nghĩa.
Tiền
Gia Dũng vứt tàn thuốc cháy hết vào thùng rác, nói như vừa mới hạ quyết
tâm: “Chúng ta nên đi về thôi, quay về nhà thôi. Tôi nghĩ cứ cho là có
chuyện gì nữa xảy ra đi, thì thà nó xảy ra lúc tôi ở nhà còn hơn, dù gì
cũng vẫn còn có người thân bên cạnh”. Nói xong, Gia Dũng lấy điện thoại
ra bấm số.
“Em à, ngày mai anh về rồi… Ừ, mấy ngày nay anh rất
nhớ em. Nhớ đến mức nào à? Anh cũng không biết nữa, cuộc sống dài bao
nhiêu thì anh nhớ em nhiều như vậy. Được rồi, chờ anh về nhé, làm nhiều
món gì ngon ngon ấy. Ừ, anh biết rồi, được rồi, gặp ems au”. Vẻ mặt của
Tiền Gia Dũng thoáng nỗi xót xa, dù miệng nói đầy những lời nhớ thương,
song lại khiến cho những người cùng hội cùng thuyền với anh ta không cảm nhận được một chút ấm áp nào, mà cuộc chuyện trò ngắn ngủi đó lại khiến người ta thấy hoảng hốt, không khí mỗi lúc một căng thẳng hơn, giống
như bất cứ lúc nào tai nạn cũng có thể ập xuống bất ngờ vậy.
Vì
cái chết của bốn người đó không hoàn toàn theo thứ tự như trong cuốn
truyện, có vẻ như thần chết chỉ ngẫu nhiên rút trúng ai thì rút, nên
không ai đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai. Điều duy
nhất họ có thể dự đoán đượ chỉ là những tình tiết trong truyện mà tính
đến giờ vẫn chưa phát sinh trong thực tế. Không ai biết được người tiếp
theo sẽ là ai, cũng không ai biết đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay
là một trò chơi ác nghiệt. Dù là thế nào thì nó cũng thực sự là khủng
khiếp.
“Mọi người đang đổ lỗi cho tôi chứ gì?” Lâm Hàn nhìn những người còn lại, trong lòng trào lên một cảm giác khó tả. Cô có biết bao
nhiêu câu hỏi, nhưng khi ra đến miệng thì cuối cùng nó lạ chỉ thành được một câu như vậy.
“Ai đổ lỗi cho cô? Đừng có ngốc như vậy”, Hữu
Đức đưa tay lên vò vò đầu Lâm Hàn với vẻ đầy yêu thương, sau đó kéo vào
sát lòng mình: “Tất cả những việc này không ai trong chúng ta có thể dự
liệu được, sao có thể đổ lỗi cho cô kia chứ? Mọi người cũng biết là hiện giờ trong lòng cô còn đau khổ hơn bất cứ ai. Đổ lỗi cho cô không bằng
trách tôi đây, nếu như khi đó tôi không lên diễn đàn rủ mọi người đến
đây thì chẳng phải đã không có chuyện gì xảy ra sao?”.
Thấy Hữu
Đức chỉ dùng vài ba câu đã phân tích một cách rành rọt tất cả những nỗi
ấm ức và giằng xé của mình, nỗi xúc động dâng đầy trong lòng Lâm Hàn. Cô bỗng nhớ lại hành vi đầy cảnh giác của bọn Vũ Trúc ở Bình Uyển bắc thôn sau khi chứng kiến cái chết của Vương Linh và Thục Hoa, cô nhận ra từ
trước đến nay trong cả bọn chỉ có duy nhất Lê Hữu Đức là đứng về phía
mình.
“Mọi người đừng tự trách bản thân mình nữa, dù sao thì tất
cả cũng đều là người lớn cả rồi, làm việc gì cũng là tự nguyện, những
chuyện đó thì ai mà lường trước được? Nếu như thực sự có cái gì thì đó
chính là số mệnh”, Gia Dũng lại châm một điếu thuốc nữa rồi đến bên cửa
sổ, nhìn từ phía sau trông cái bóng cao gầy của anh ta trở nên cực kỳ cô đơn. Gia Dũng hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Sao tôi lại cứ có cảm giác mình là người tiếp theo nhỉ? Nếu như quả thực đến lượt tôi thì Lâm Hàn, cô nhớ nói với vợ tôi rằng tôi rất yêu, rất yêu cô ấy. Chúng tôi
cưới nhau đã mấy năm rồi, nhưng tôi vẫn chưa bao giờ nói với cô ấy điều
đó, tôi luôn cảm thấy nếu như mượn lời của người khác để nói thì nó sẽ
có trọng lượng hơn…”.
“Anh đừng nói lung tung vậy Gia Dũng, nói điều gì hay ho hơn đi!”, Tô Thanh ngắt ngang lời Tiền Gia Dũng.
Không khí ngay lập tức trở nên căng thẳng. Lâm Hàn không nói gì nữa, đứng tựa vào lòng Hữu Đức, rõ ràng là nặng nề như vậy, nhưng sao cô lại cảm thấy an tâm, giống như đã tìm thấy một điểm tựa vững chắc suốt cuộc đời vậy. Cũng không biết được, song ít ra thì từ nhỏ đến lớn cô chưa từng cảm
thấy mình yên ổn đến thể, sự yên ổn mà Hữu Đức đã mang đến cho cô trong
tình cảnh khó khăn này. Trái tim vốn chưa từng mở rộng của cô không biết đã mở ra một khe hẹp tự lúc nào, lấp đầy trong đó là hơi thở của một
người.
Ngày hôm sau cả nhóm khởi hành.
Từ sáng sớm Lâm Hàn đã cảm thấy bức bối trong lòng, dự cảm như đang nói với cô rằng sẽ có
chuyện gì đó xảy ra nữa vậy. Buổi sáng lúc đánh răng, chiếc cốc cô đang
cầm trong tay không biết vì sao mà lại vỡ thành mấy mảnh, thậm chỉ còn
cứa một vết dà vào lòng bàn tay, sâu tới nỗi tưởng như chạm đến xương.
Lâm Hàn băng bó qua loa lại, song Hữu Đức sợ vết thương đó sẽ gây uốn
ván nên nhất định bắt cô đến bệnh viện, cứ giằng co như vậy cuối cùng lỡ mất chuyến xe khách đến Quý Dương.
Đến khi cả nhóm ăn trưa xong, lên xe thì cũng đã một giờ chiều.
Buổi chiều nắng đột nhiên bừng lên, ánh mặt trời chiếu xuống gay gắt tới nỗi không mở được mắt ra. Trong chiếc xe bức bí đến mức không ai còn muốn
chuyện trò, gần như tất cả đều tựa đầu vào lưng ghế ngủ gà ngủ gật.
Chuyến xe hôm đó cũng gặp trục trặc mấy lần, lại thêm đường bị hư hỏng
nhiều chỗ, khi vượt qua được một con dốc, sắp đến Quý Dương thì lại chết máy.
Lái xe thấy vậy vận động tất cả hành khách xuống xe cùng
đẩy x era đầu dốc, định lợi dụng độ dốc đó để lấy đà khởi động lại xe.
Hơn hai mươi người cùng hợp lực lại, chỉ một chốc chiếc xe đã được đẩy
ra đến đầu đỉnh dốc, sau đó lại lục tục kéo lên trên ngồi. Lâm Hàn và
Tiền Gia Dũng ngồi ở ghế sau cùng. Khi Lâm Hàn đã lên xe, chợt thấy Gia
Dũng đi ngay sau mình kêu lên: “Ôi, tiêu rồi, chiếc nhẫn cưới của tôi
rơi đâu mất rồi?”.
Gia Dũng giơ tay ra, mười ngón tay quả nhiên trống không. Lâm Hàn vội nói: “Liệu có phải để quên trong ba lô không?”.
“Không, sáng nay tôi vẫn còn đeo ở tay, cô lên xe trước đi, tôi tìm xem có phải lúc đẩy xe đã đánh rơi không”, nói xong Gia Dũng lập tức xuống xe. Lâm
Hàn thấy Gia Dũng lo lắng như vậy thì cũng quay người xuống theo.
Hai người tìm kiếm một lượt quanh hông xe đều không thấy, đúng lúc Gia Dũng đã nản lòng thì Lâm Hàn chợt phát hiện ra chiếc nhẫn nhỏ xinh nằm ngay
chính giữa bánh xe sau, liền kêu lên vui mừng: “Ở kia kìa! Dưới lốp
sau”.
Tiền Gia Dũng chạy vội đến, cúi xuống thò tay vào lấy chiếc nhẫn… Đúng lúc đó chiếc xe đột nhiên nổ máy.
Bánh xe chèn qua nửa người trên của Gia Dũng một cách vô tình. Lâm Hàn đờ
người ngồi bệt xuống đất không động đậy, không hét lên cũng không khóc
nỗi, chỉ đờ đẫn nhìn cơ thế biến dạng của Tiền Gia Dũng. Trong đầu cô
lặp đi lặp lại câu anh ta nói hôm qua: “Sao tôi lại cứ có cảm giác mình
là người tiếp theo nhỉ? Nếu như quả thực đến lượt tôi thì Lâm Hàn, cô
nhớ nói với vợ tôi rằng tôi rất yêu, rất yêu cô ấy. Chúng tôi cưới nhau
đã mấy năm rồi nhưng tôi vẫn chưa bao giờ nó với cô ấy điều đó, tôi luôn cảm thấy nếu như mượn lời của người khác để nói thì nó sẽ có trọng
lượng hơn…”