Hà Tịnh Nghi coi Tiểu Phong như chính con mình, đến khi thằng bé tới tuổi đi học, bèn gửi vào một trường tốt nhất.
Đúng vào khi tất cả mọi chuyện tưởng như cứ êm đẹp trôi đi thì sự thực lại bất ngờ xuất hiện ngay trước mắt mình mà hoàn toàn không có dấu hiện nào báo trước. Chỉ một tích tắc, cố gắng che đậy suốt nửa năm qua bị lột trần.
Hôm đó là cuối tuần, mình và Tịnh Nghi, vú Hà đưa hai đứa nhỏ đến vườn thú chơi. Tuệ Châu vì thấy mệt nên ở nhà nghỉ ngơi, còn anh Tử Minh thì đã ra ngoài từ sớm giải quyết chuyện làm ăn.
Vừa đến vườn thú, Tố Lan đã khóc mếu đòi phải lấy bằng được con gấu đồ chơi, chắc cũng vì không yên tâm khi Tuệ Châu ở nhà một mình nên mình lập tức quay về nhà lấy gấu bông cho con bé.
Mình cố ý đỗ xe bên ngoài cổng, sau đó hỏi Tiểu Lâm Chấn: Anh Tử Minh có về nhà không?
Đã về được một lúc rồi.
MÌnh bèn dặn riêng Lâm Chấn: À, cháu đừng có làm ồn nhé, chắc anh ấy đang mệt nên đừng gọi làm gì. Chú vào lấy con gấu bông cho tiểu thư rồi lại đi ngay.
Mình nhón chân lặng lẽ đi đến trước cửa phòng Tuệ Châu, lắng nghe một lát, thấy bên trong im như tờ. Đẩy cửa ra, Tuệ Châu không có bên trong. Mình khẽ khàng đi xuống phòng anh Tử Minh ở tầng hai, bên trong đó cũng không có người. Bọn họ trốn đi đâu hết cả rồi? Mình lại đi lên tầng ba, cũng không tìm thấy tung tích họ ở đâu.
Khắp cả tầng ba chỉ còn mỗi thư phòng là chưa vào xem, còn lại kiểm tra hết lượt rồi.
Thư phòng nằm ngay ở đầu cầu thang, mình nhón chân đi tới đó, bên trong không có tiếng động gì, nhưng mình biết phía sau thư phòng còn có phòng khiêu vũ thông nhau, Tịnh Nghi nói là hai gian phòng này vốn không thông như vì chị ấy thích vũ đạo, còn anh Tử Minh thích nhìn chị ấy nhảy khi đang đọc sách nên làm một cánh cửa nhỏ. Có lần Tịnh Nghi từng dẫn mình vào đó.
Cửa thư phòng không bị chốt, mình nhẹ nhàng lách người vào trong. Bên trong đó cũng chẳng có ai, khi mình chuẩn bị đi ra thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuyện trò và tiếng thở bên trong phòng vũ đạo.
Tử Kiệt, Tử Kiệt, em không đợi được nữa rồi, chúng ta bỏ đi thôi, chúng ta hãy quay về, có khổ hơn nữa em cũng chịu được. Đó là tiếng Tuệ Châu, từ trước đến nay cô ấy chưa từng gọi mình một cách thiết tha nhưv ậy. Từ trước đến nay mình chưa từng biết nghe giọng nói của cô ấy lại đáng yêu đến vậy, mềm mại, nhẹ nhàng, khiến người ta có cảm giác như âm thanh đó lọt qua tai, sau đó thấm vào tận xương tủy, dần dần đắm chìm ngây ngất.
Gọi anh là Tử Minh đi, bây giờ anh là Tử Minh. Dù rằng người đàn ông đó vừa thở vừa nói, giọng khẽ run lên, nhưng vẫn có thể nhận ra đó chính là anh trai mình.
E… e.. em… m, nghe giọng Tuệ Châu không còn rõ nữa, mình tưởng là anh Tử Minh làm gì cô ấy nên dần dần ghé sát lại cánh cửa thông giữa thư phòng.
Hai người đó đang ôm chặt lấy nhau, hôn đắm đuối, tay người này đang cuống quýt cởi áo người kia. Mình đột nhiên cảm thấy buồn nôn, muốn bỏ đi, song vẫn đứng nguyên tay chỗ, chỉ nép mình vào một góc thư phòng, đợi những tiếng thở dồn dập đứt quãng đầy nhục dục của họ dần ổn lại.. MÌnh nghĩ mình cũng không thực sự yêu Tuệ Châu, nếu như yêu một người, chắc chắn sẽ không thể nào chịu đựng được cảnh tượng mới rồi, càng không thể bình thản đến như vậy được.
Tuệ Châu chợt nói: Vậy Tiểu Phong thì phải làm thế nào? Anh không cần Tiểu Phong nữa hay sao?
Vẫn chưa đến thời cơ, với lại hiện giờ thì có gì mà không tốt? Tiểu Phong có thể học ở một trường tốt nhất, chúng ta cũng có thể ở bên nhau sống một cuộc sống sung túc an nhàn. Lẽ nào lại quay về quê để sống cuộc sống nghèo đói không có bất cứ thứ gì đó hay sao?
Nhưng em không thể chịu đựng được tình cảnh luôn nghĩ đến anh nhưng lại phải ngủ cùng một người khác, dù rằng người đó có khuôn mặt giống hệt như anh. Em cũng không thể chịu đực khi nghĩ đến cảnh hàng đêm anh ngủ với người đàn bà khác, làm những việc riêng tư mà chúng ta vẫn thường làm. Anh có biết trong mất tháng đó em đã khổ sở đến mức nào không? Rõ ràng là anh ở gần đến vậy, nhưng lại xa như tận chân trời. Tuệ Châu vừa khóc vừa nói.
Em hãy cố kiên nhẫn thêm một chút, anh không hề yêu Tịnh Nghi, nhưng mọi chuyện đã đến mức này rồi thì anh đành phải tiếp tục đi thôi. Hồi trước chẳng phải em từng nói nhất định phải mở mày mở mặt để quay về thăm bố mẹ hay sao, chẳng phải hàng ngày em đều than trách nên anh mới phải đi nước cờ nguy hiểm này hay sao? Giọng nói của anh Tử Minh bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn.
Là lỗi của em, tất cả đều là lỗi của em, không cần mở mày mở mặt nữa, em không cần bất cứ thứ gì nữa cả. Chúng ta quay về đi, phải làm ruộng suốt cả đời này cũng được, em không muốn phải rời xa anh nữa. Tuệ Châu khóc nói, giọng cô ấy dần dần hạ thấp xuống, mỗi lúc một yếu ớt hơn, xem chừng cô ấy cũng biết là khó có thể thuyết phục được anh ta.
Chúng ta không còn đường lui nữa rồi.
Tuệ Châu. Anh trai mình tỏ ra hơi bất lực, gọi tên cô ấy xong chợt dừng lại một lúc, lát sau mới khẽ nói: Thực ra anh ấy cũng rất tuyệt mà.
Tuệ Châu nghiêm giọng quát: Anh thích Hà Tịnh Nghi rồi có đúng không? Tống Tử Kiệt, vì sao ngày đó tôi không nhận ra anh là hạng người như vậy kia chứ? Tôi vẫn luôn tưởng rằng anh nhút nhát chân thành, không ngờ trong bụng anh lại đầy dã tâm như vậy. Anh làm mọi chuyện kín kẽ thật đấy, làm cho anh trai mình mất trí nhớ, sau đó đánh tráo thân phận với anh ấy, rồi còn lấy danh nghĩa Tống Tử Kiệt gửi điện báo cho chị Tịnh Nghi, nói là Tống Tử Minh đã bị mất trí nhớ. Như vậy anh có thể quay về bên Hà Tịnh Nghi, vì mất trí nhớ nên làm lại tất cả từ đầu, hoàn toàn yên tâm không bị ai bóc mẽ.
Tuệ Châu. Anh ta bắt đầu tỏ ra hơi hoảng loạn.
Tuệ Châu cười nhạt: Đừng có gọi tôi, tôi đã nhìn nhầm anh. Có điều tôi muốn biết, sao hồi đó anh không giết chết anh trai mình đi, nếu chỉ mất trí nhớ không thôi thì không đảm bảo lắm, biết đâu có một ngày đột nhiên hồi phục lại. Anh biết vì sao mà chúng tôi đến Thượng Hải không? Bởi vì Tống Tử Minh thực sự đã nhớ lại được một phần.
Không thể nào, đó là bí mật anh học được của một người dân tộc Miêu, anh ta từng nói trừ khi dùng đến biện pháp nào cực kỳ đặc biệt, chứ không thì bất cứ loại thuốc nào cũng sẽ không thể làm phục hồi trí nhớ.
Thảo nào mà anh tự tin đến vậy, anh học của ai thế? Anh cho rằng tôi đang lừa gạt anh đúng không? Tôi nói cho anh biết, anh Tống Tử Minh chính xác là đã gọi tên Tịnh Nghi trong giấc ngủ. Ha, cứ coi như là anh ấy sẽ không thể hồi phục lại đi, thì điều đó có quan trọng không? Chẳng phải còn tôi biết chuyện hay sao? Tôi cũng có thể nói cho Tịnh Nghi biết tất cả mọi chuyện, nếu như bọn họ không tin, Tiểu Phong sẽ là nhân chứng tốt nhất, chỉ cần đi giám định máu là có thể chứng minh được anh là ai. Hồi đó tôi vì anh mà phải rời bỏ gia đình, đến bây giờ anh đền đáp lại thế này, tôi sẽ đi nói hết cho Tịnh Nghi.
Tuệ Châu.. anh ta nói gì sau đó thì mình không nghe thấy, không biết là vì bọn họ không nói nữa hay là vì mình đột nhiên mất hết thính giác. Mình ngồi thụp xuống sàn nhà, không thôi gặm nhắm tất cả những điều họ nói.
Khi mình quay lại vườn thú, mọi người đã đi tham quan hết một lượt, đang đứng chờ mình trước cổng. Hai đứa trẻ không vui, lụng bụng càu nhàu. Hà Tịnh Nghi nhẹ nhàng dỗ dành hai đứa, mà phải, chúng nó đích xác là anh em ruột. Mình nhìn Tịnh Nghi-người phụ nữ vốn là vợ mình, một cảm giác bất lực bỗng nhiên ập đến. Suốt dọc đường mình thầm nghĩ: Rốt cuộc có nên nói với cô ấy sự thực không đây? Nói ra liệu cô ấy có tin không? Cô ấy còn sinh con với nó rồi, chẳng lẽ mình sẽ nói với cô ấy, nó không phải là chồng của em, anh mới là chồng em ư?
Có thể kéo được khúc “Tương tư” thì sao chứ, vẫn cứ không thể nhớ ra cô ấy. Lẽ nào mình muốn bắt đầu lại từ đầu với Tịnh Nghi? Giờ đây những thứ mà mình có chung với cô ấy thực quá ít ỏi, thực quá mong manh.. chỉ một cơn gió cũng có thể mang đi.
Mình chẳng có bất cứ thứ gì, còn Tử Kiệt, vẫn còn một đứa con gái.
Hà Tịnh Nghi ngẩng đầul ên, bắt gặp ánh mắt của mình, bèn ngạc nhiên hỏi: “Chú Tử Kiệt làm sao vậy?”.
Cô ấy là thiên kim tiểu thư của nhà họ Hà, làm sao có thể đoán được lòng người lại ác hiểm đến nhường kia chứ? Hiện giờ trông cô ấy vẫn luôn xinh đẹp, chứng tỏ dù là Tống Tử Minh giả cũng vẫn có thể làm cho cô ấy hạnh phúc và yên ổn.
Thế nên lời nói đã lên tới miệng lại bị nuốt vào trong.
Mình ôm lấy hai đứa bé, lòng đầy nỗi muộn phiền.
Khi về đến nhà họ Hà mình phát hiện ra Tuệ Châu không còn ở đó nữa, tất cả đồ đạc của cô ấy cũng biến mất. Lẽ nào cô ấy biết mình đã nghe được chuyện đó nên cảm thấy tộil ỗi và lặng lẽ bỏ đi.
Hỏi Lâm Chấn, thẳng bé nói buổi chiều thấy cậu chủ bảo nó lên tầng dọn dẹp giá sách trong thư phòng, thế nên nó không biết Tuệ Châu có ra khỏi nhà hay không.
Sách vở trong thư phòng trước nay vẫn gọn gàng, cần gì phải cho người dọn dẹp. Mình nhớ lại câu cuối cùng hai người đó nói với nhau, đột nhiên có một dự cảm không hay. Nhân lúc bọn họ không chú ý, mình lên phòng khiêu vũ kiểm tra một lượt, nhưng trong phòng khiêu vũ không còn lại bất cứ một dấu tích gì. Một người đang sống không thể nào biến mất một cách giản đơn như vậy được.
Sau đó mình lại nghĩ, hay là Tuệ Châu nhận đươc một món tiền lớn nên đã đi rồi? Không thể nào, cô ấy từ trước tới sau vẫn yêu một người tên là Tống Tử Kiệt kia, cơ bản không thể nào lấy tiền rồi chấp nhận ra đi.
Tịnh Nghi đăng tin tìm người trên báo mấy ngày liền mà cũng vẫn bặt vô âm tín. Để tìm Tuệ Châu, mình đã quay về quê một chuyến, song trong ngôi nhà vẫn lặng như tờ giống hệt lúc ra đi, không hề có người ở nên dơi treo kín trên các kèo cột của ngôi nhà, mình vừa mở cửa vào thì chúng đã lao ra cắn chi chít lên mặt.
MÌnh nhớ Tuệ Châu từng nói phía sau nhà có một cái hang dơi, trước đây người trong nhà thường xuyên bị dơi cắn, không biết là dùng loại thuốc gì đó bôi lên chỗ dơi cắn, xoa một lần hết đau, ba ngày sau là đóng vảy, chừng mười ngay thì liền sẹo. Mình lục tìm bên dưới dát giường, quả nhiên thấy thuốc, bôi vào lập tức không đau nữa, hiệu quả tức thời.
Vì không thấy Tuệ Châu quay lại nên mình về Thượng Hải, khi đi không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại mang theo cả lọ thuốc trị dơi cắn đó.
Sau ngày đó Tuệ Châu vẫn không thấy tăm hơi, Tiểu Phong mỗi lần đi học về đều kêu ầm lên đòi mẹ. Tịnh Nghi hỏi mình liệu có phải cô ấy quay về quê ở Tây An không, nhưng thực sự thì cha mẹ Tuệ Châu ở chỗ nào mình cũng không rõ, nên trả lời ấp a ấp úng. Nhiều lần như vậy, thái độ của Tịnh Nghi với mình ngày càng trở nên lạnh nhạt, thậm chí còn hơi khinh thường. Công việc ở công ty dần dần cũng ít giao cho mình, có vẻ như ngầm có ý đẩy đi.
Một hôm đi ngang qua thư phòng, mình nghe thấy bên trong có tiếng người nói chuyện. Vốn không định nghe lén, nhưng vì thấy có tiếng Tịnh Nghi nhắc đến tên mình nên mới lẳng lặng nấp vào sau cửa đứng nghe.
Em trai anh chẳng phải là tuyệt tình quá hay sao, Tuệ Châu mất tích lâu như vậy rồi mà cũng không thấy chú ấy lo lắng gì. Mỗi lần em hỏi tới đều ấp a ấp úng, khiến em thực sự thấy nghi ngờ…
Giọng Tử Kiệt cắt ngang lời Tịnh Nghi: Em đừng tham gia vào chuyện vợ chồng chú ấy. Chắc là hai vợ chồng cãi nhau, Tử Kiệt hình như cũng không yêu Tuệ Châu lắm.
Không yêu cô ấy thì vì sao còn cưới về làm vợ? Đã lấy cô ấy rồi thì ít nhất cũng phải giữ đúng trách nhiệm của người chồng. Hơn nữa có lần em thấy Tuệ Châu kể hồi còn học đại học, để được ở bên chú ấy nên đã phải quay lưng lại với tất cả người thân của mình. Chỉ tính riêng điểm đó thôi thì dù là cô ấy có mắc lỗi lầm lớn đến đâu, chú ấy cũng nên bao dung mới phải, huống hồ vợ chồng với nhau thì làm gì có hận thù sâu sắc, làm sao lại xung khắc với nhau lâu đến vậy? Ngày nào thằng bé cũng đòi mẹ, dù là bản thân không cần thì cũng phải nghĩ cho con chứ.
Chuyện tình cảm không ai… Á! Tử Kiệt bỗng kêu lên thảm thiết, liền sau đó Tịnh Nghi cũng kêu thét lên. Mình không nghĩ được gì nữa, đểy bật cửa xông vào. Chỉ thấy dơi bám chằng chịt trên người Tử Kiệt, nó vừa kêu gào vauTịnh NghiTuệ Châu vung tay đuổi đám dơi nhưng những sinh vật bé nhỏ đó vẫn bám dính lấy như keo, dứt khoát không chịu rời ra.
Tịnh Nghi nhìn thấy mình, liền khóc gọi: Tử Kiệt, mau cứu anh chú đi.
Nói thực lòng mình cũng không biết phải đối phó với đám dơi đó thế nào, chỉ biết lao tới giúp Tử Kiệt xua chúng đi. Đến khi bọn dơi bay đi hết, trên người Tử Kiệt đã chằng chịt vết thương. Lạ lùng một cái là bọn dơi không hề cắn mình và Tịnh Nghi.
Tử Kiệt ở trong bệnh viện mấy ngày, vết thương trái lại còn mỗi lúc một nặng hơn. Sau này mình nhớ ra có thuốc trị dơi cắn mang theo nên lấy ra bôi cho nó, vết thương nhanh chóng lành lại.
Song thư phòng khi đó đã bị lũ dơi chiếm lĩnh hoàn toàn, Tịnh Nghi gọi người đến diệt dơi nhưng bất kể dùng cách nào cũng chỉ được vài ngày, hôm sau dơi lại kéo đến bám đầy trên trần.
Đọc đến đây, Lâm Hàn nghĩ bụng: Hóa ra bọn dơi trong phòng gác mái bắt đầu có từ khi đó. Vậy vì sao lão phu nhân lại nói dối là mãi sau này mới thấy? Nhưng nghĩ lại thì thực ra bà làm sao có thể kể lại những chuyện bẩn thỉu liên quan đến hai anh em nhà họ Tống được chứ?
Sau khi bình phục, Tử Kiệt dường như biến thành một người khác, cực kỳ nhát gan, nhạy cảm, không dám ở trong nhà một mình, cũng không dám bước chân đến thư phòng, hễ đến tối là bật sáng choang tất cả đèn đuốc trong nhà, nhất quyết không dám đi vào những chỗ tối. Tịnh Nghi nghĩ đó là di chứng do cuộc tấn công của bầy dơi để lại nên không tiếc tiền dùng mọi cách để tiệt trừ bọn dơi. Từ biểu hiện của Tử Kiệt, mình láng máng đoán được nguyên nhân vì sao, nhưng trước sau vẫn không dám tin là nó lại dám làm chuyện đó.
Một hôm những người khác trong nhà đều đi ra ngoài, chỉ có mình và Tử Kiệt ở lại. Nhìn là thấy nó rất sợ đối mặt với mình, nhưng đèn ở nhà trên chưa bật, nó muốn đi cũng không dám đi lên. Mình nhìn khuôn mặt nhợt nhạt và cả đôi vai ngày càng gầy đi vì lo lắng của nó, chợt nảy ra ý định dọa cho một mẻ: Anh sợ Tuệ Châu ở trên nhà à?
Tử Kiệt nghe thấy vậy liền rùng mình, song nhanh chóng trấn tĩnh lại được: Chú nói lung tung gì thế?
Mình dần dần áp sát Tử Kiệt: Anh nói xem, anh đã vứt Tuệ Châu đi đâu rồi?
Cô ấy, cô ấy là vợ chú mà chú còn không biết, làm sao tôi biết được. Tử Kiệt dần dần thoái lui về phía sau, mặt đỏ bừng lên vì mặc cảm tội lỗi.
Mình nhìn nó cười nhạt, những lời đã cất giấu bao nhiêu lâu trong lòng đột nhiên trôi tuột hết cả ra ngoài miệng. Mày cho rằng tao không biết đúng không? Cô ấy không phải là vợ tao, trong lòng mày quá rõ điều đó, Tống Tử Kiệt!
Nghe thấy mình gọi cái tên đó ra, nó lập tức ngã phịch ngay xuống đất, hoảng hốt gào lên: Anh nói dối, không thể nào như thế được, trừ phi tôi giúp anh nhớ lại, thì anh không thể nào nhớ lại tất cả được.
Phải, tao không nhớ được bất cứ chuyện gì, nhưng tao không thể đoán được ra hay sao? Tịnh Nghi nói là hai năm trước mày mới là người mất trí nhớ, mày đã mất đi một đoạn ký ức, thế nên không nhớ được những chuyện trước kia của mày với cô ấy. Đúng là một lời nói dối hoàn hảo. Tuệ Châu biến đi đâu mày là người rõ nhất, vì cô ấy đã biết tất cả bí mật, cô ấy đã không còn sống trên đời này nữa đúng không? Cô ấy muốn quay lại với cuộc sống trước kia, cô ấy muốn tố cáo mày, thế nên mày giết chết cô ấy, mày giết chết người con gái yêu thương mày tha thiết.
Không! Không phải như vậy, không phải như vậy. Tử Kiệt ôm lấy hai tai rồi gào lên một cách điên cuồng.
Tao thực sự không hiểu được vì sao mà đồng tiền đã biến mày trở thành một con người như thế này? Dám làm những chuyện đó với anh trai mình, với người hết mực yêu thương mình. Đột nhiên nghĩ đến Tố Lan, trong lòng mình càng thấy căm hận Tử Kiệt hơn: Mày lừa dối anh trai, loạn luân với chị dâu, sao ngày đó mày không giết chết tao luôn đi? Chỉ vì bản thân mà mày đã hủy hoại tất cả hạnh phúc và hy vọng của bốn người như vậy sao?
Nhìn khuôn mặt giống hệt mình đến từng đường nét đó, nỗi hận của mình lên đến cực điểm, hận một nỗi lúc đó nó không chết ngay đi. Mình quả thực muốn tự tay giết chết nó, nhưng dù trong lòng đã nghĩ như vậy, lại không thể nào xuống tay được. Thực sự không thể nào nhìn khuôn mặt đó lâu hơn nữa, mình lao ra cửa, cứ vậy chạy miết không mục đích, đến khi tỉnh lại mới nhận ra mình đã ở trước cổng trường của Tiểu Phong.
Mình làm thủ tục xin thôi học cho Tiểu Phong. Dù thằng bé không phải con mình sinh ra, nhưng hơn hai năm qua mình đã quen có nó bên cạnh. Trước khi đi, mình viết cho Tịnh Nghi một bức thư, nói cho cô ấy biết tất cả mọi chuyện.
Một năm sau mình nhận được thư của Tịnh Nghi, bên trong chỉ có một trang báo, tiêu đề là: “Phò mã” của nhà họ Hà chết đột ngột vì vấp ngã.
Trên bài báo đó còn có một bức ảnh của Tịnh Nghi, cô ấy mặc cả bộ đồ màu đen, đeo kính đen, miệng mím chặt trông không thấy đang buồn hay vui, còn con bé Tố Lan đứng cạnh cô ấy thì khóc đến nỗi sưng cả mắt.
Nhìn thấy bài báo đó, mình luôn nghĩ rằng phải chăng mình đã làm điều gì sai? Mình ích kỷ như vậy, việc mình ra đi có nghĩa là mình chấp nhận cho Tử Kiệt, nhưng cũng đồng thời bỏ rơi Tịnh Nghi. Thực ra không phải chỉ có mình nó mới là người đã hủy hoại hạnh phúc của cả bốn người, mà mình, cũng là thủ phạm.
Đột nhiên lại muốn đi Thượng Hải một chuyến, để thăm cô ấy, cũng là thăm… Tử Kiệt.
Mình nghĩ lần này đi Thượng Hải có lẽ là lần cuối trong đời.
Trên bia mộ của Tử Kiệt vẫn khắc tên mình.
Tịnh Nghi đứng bên cạnh mình, nói thản nhiên: Vì nhà họ Hà không thể chịu nổi sự sỉ nhục đó nên bất kể anh có chấp nhận hay không, thì người nằm dưới bia mộ đó vẫn phải lấy tên anh. Nói xong cô ấy thở dài một tiếng: Anh biết vì sao anh ta lại chết không? Sau khi anh đi, anh ta gần như hóa điên, ngày nào cũng nói năng lảm nhảm. Đúng là Tuệ Châu đã bị anh ta giết, tuy nhiên anh ta lẫn lộn lung tung nên cũng không biết đã giấu cái xác ở đâu, em cũng cho người đi tìm kiếm nhưng không tìm thấy. Một cô gái đáng thương, yêu đến tận cùng vậy mà giờ xương cốt cũng không còn. Tịnh Nghi dừng lại một chút: Bảo là anh ta chết vì vấp ngã cầu thang, chẳng bằng nói luôn là tự giày vò bản thân mình đến chết. Trước khi đi anh ta gày tới mức chỉ còn da bọc xương. Người ta thường nói, bệnh đến ầm ầm như núi đổ, anh ta mắc tâm bệnh nên tiến triển càng nhanh…
Cuối cùng Tịnh Nghi cười nhạt nói: Chắc là vì phải gánh vác nhiều quá nhên không sao chịu đựng nổi.
Nhìn nụ cười mỉa mai trên khóe miệng Tịnh Nghi, mình hỏi: Tịnh Nghi, em có hận anh không?
Hận ư? Cũng không biết nữa. Anh là người được bố mẹ lựa chọn cho em, chúng ta cũng đã từng có thời gian sống hạnh phúc bên nhau, nhưng thực ra vẫn kính nhau như khách. So với anh thì em còn hận cái tình cảnh mà chúng ta rơi vào hơn. Nực cười là dù có hận đến mức nào thì cũng không thể tránh né được sự thật là anh ta là bố của Tố Lan. Dù là yêu hay hận thì em đều cảm thấy đau lòng. Trên đời này chỉ có tình yêu là thứ dễ bị tổn thương nhất, là thứ vô giá nhất mà cũng xa xỉ nhất.
Cô ấy khẽ “ha” một tiếng rồi nói tiếng: Thực ra cũng không cần phải oán hận ai, em đã từng có cơ hội lựa chọn, chỉ trách bản thân mình không biết nhìn người thôi.
Còn nữa, bây giờ thư phòng không sử dụng được nữa rồi, bọn dơi kéo đến ngày càng nhiều hơn, không làm sao mà đuổi đi cho xuể, chắc bọn chúng đã biến nơi đó thành nhà rồi. Không biết con nào là Tuệ Châu, con nào là Tử Kiệt.
Nói dứt lời, cô ấy để mặc mình ở đó rồi cầm ô đi thẳng. Nhìn theo cái bóng hoang lạnh của cô ấy mỗil úc một xa, mình biết bất kể mình có nhớ lại những chuyện trước kia một lần nữa hay không thì hai người cũng sẽ không bao giờ như xưa được nữa.
Quay về Bình Uyển Bắc thôn, mình mắc bệnh dịch hạch, chạy chữa thuốc thang bao nhiêu cũng không khỏi. Bước chân của thần chết đến mỗi lúc một gần, mình không sợ chết, nhưng sợ là sau khi chết đi thì Tiểu Phong sẽ không có người chăm sóc. Thế nên mình gửi điện báo cho Tịnh Nghi, hy vọng cô ấy có thể tiếp nhận Tiểu Phong.
Trong những ngày chờ nhận hồi âm, mình viết lại tất cả những chuyện này…
Để lại cho đời sau, lấy đó mà làm bài học.
Nét chữ của Tống Tử Minh càng ngày càng trở nên yếu ớt. Đoạn cuối cùng là: Dù rằng đoán trước được cô ấy sẽ từ chối, nhưng khi nhận được hồi âm, vẫn thấy đau lòng. Chỉ có điều không biết là đau lòng vì ai. Muốn được kéo cho cô ấy nghe bản “Tương tư” một lần nữa quá.
Cả ba người bọn họ đều yêu hận rõ ràng, còn cả đời mình cho đến tận khi chết chỉ có mỗi khúc “Tương tư” lờ mờ đó làm bạn đồng hành.
Đọc xong cuốn sổ, Lâm Hàn hết sức ngạc nhiên: Đồng tiền thực sự có sức mê hoặc lớn đến vậy hay sao?
Vẻ mặt của Hữu Đức đầy ảm đạm: Ừm, có lẽ vậy, tâm lý của mỗi người đều có một giới hạn nhất định, khi vượt qua một giới hạn nào đó thì người ta sẽ trở nên điên cuồng.
Nhìn điều ông Tống Tử Minh ghi chép khác hẳn với những gì mà lão phu nhân kể với Tử Kiệt, song có điều sự thực này nếu bất cứ người khác nào biết thì chắc cũng sẽ khó lòng mà nói ra được. Lâm Hàn hoàn toàn có thể lý giải được vì sao lão phu nhân lại nói là anh em nhà họ Tống vì muốn chiếm đoạt công ty nhà họ Hà nên mới chết non, rõ ràng trong lòng lão phu nhân vẫn còn căm hận, nhưng nỗi hận đó lại chỉ có thể cất giấu ở trong lòng, câm lặng suót mấy chục năm không dám nói với bất cứ ai, dù là vú Hà hay mẹ nuôi cô. Chính vì thế mà lão phu nhân đã dùng cách đó để giải tỏa bớt đi nỗi oán hận cứ luôn chất chứa trong lòng.