Tôi lộn tung buộc thư cất trong ngăn kéo, mở hết bức này đến bức khác, cuối cùng cũng tìm thấy đoạn này trong bức thư. Sao hồi đó
tôi không thấy buồn nôn vì nó, mà lại còn vui sướng đến mức đó nhỉ?
Người ta lấy tôi ra làm trò cười, còn tôi lại tưởng thật mà nâng niu như báu vật. Tôi xé tan chồng thư mang những lời ngọt ngào đường mật đó rồi ném tung qua cửa sổ, nhìn nó xõa ra thành những cánh bướm màu xám tro,
bay lượn trong không trung rồi rơi xuống đất, trong phút chốc trái tim
cũng giống tro tàn.
Tôi nằm trên giường đưa tay ra đập chiếc chuông gió, những chiếc
chuông nhỏ chừng ngón tay cái phát ra những âm thanh trong trẻo vui tai. Giờ nó đã phai màu không ít, hồi đầu màu đỏ, giờ đây đã chuyển thành
màu hồng nhàn nhạt.
Chiếc chuông gió này Thanh Lâm tặng tôi nhân dịp sinh nhật năm thứ
hai đại học. Nó vốn là đứa tay chân vụng về. Năm đó đang có phong trào
làm chuông gió tết bằng các dải lụa màu hoặc các con thú dễ thương. Tôi
làm khá nhiều tặng cho bọn bạn cùng lớp, còn nhớ đã tặng Thanh Lâm một
con thiên nga đang dang cánh như sắp bay lên, thậm chí còn đi ra cửa
hàng bán đồ lưu niệm mua một con búp bê của Pháp, rồi lại cắt phăng
chiếc khăn choàng bằng voan mà Vân Phong đã tặng tôi để may cho con búp
bê đó một chiếc váy cô dâu, mặc vào trông đẹp không gì tả được.
Còn nhớ khi tặng Thanh Lâm món quà đó, cô ấy đã ôm lấy tôi hôn lia
lịa, còn Vân Phong thì đứng một bên ghen tị nói rằng tôi không quý trọng món đồ mà anh ấy tặng tôi. Sau này, Thanh Lâm đã dành hẳn một tháng để
làm chiếc chuông gió này tặng lại tôi, nói là đáp lễ. Thậm chí cô ấy còn dồn tâm huyết để làm thêm hai chiếc nữa giống hệt chiếc này, một cho
Vân Phong, một chiếc nó giữ lại. Vân Phong và tôi cùng treo chiếc chuông gió này ở đầu giường, còn Thanh Lâm treo bên ngoài cửa sổ. Đột nhiên
tôi nhớ ra hôm gọi điện cho Thanh Lâm trước khi đi Lệ Giang, thảo nào
nghe tiếng chuông gió rõ như vậy, hóa ra khi đó Thanh Lâm đang ở chỗ Vân Phong.
Nghĩ đến đó tôi giận dữ đá phăng chiếc chuông gió, những quả chuông
màu hồng lắc loạn lên, nghe âm điệu hỗn độn không ra giai điệu gì nữa.
Lúc này tình bạn gắn bó keo sơn cũng đã giống như màu sắc của chiếc
chuông, trải qua thời gian dài dằng dặc, đã phai màu đi không ít, hoặc
là đã nát rữa, bốc mùi hôi thối. Nhớ lại cú điện thoại ngày hôm đó, tôi
chợt thấy dạ dày lộn tùng phèo tới mức buồn nôn, thế là thò đầu ra ngoài giường nôn khan, ngoài dịch vị chua lòm thì không nôn ra được bất cứ
thứ gì.
Tiếng chuông gió vẫn vang lên không ngừng, những âm thanh trong vắt
đó lại có lúc khiến người ta cảm thấy bực bội trong lòng. Tôi ngồi thẳng dậy giật nó xuống, sợi dây buộc bị tôi giật đứt, những hạt ngọc thủy
tinh theo nhau rơi tuột xuống sàn tạo nên những tiếng lách tách, lăn hết vào gầm giường và gầm giá sách, thoáng cái đã biến mất tăm. Tôi vứt nốt bộ khung của chiếc chuông xuống đất.
Nằm trên giường, tôi thở hổn hển một cách yếu ớt.
"Tiểu Ảnh, cháu ra ăn một chút cơm đi, hai ngày rồi cháu làm gì cứ nhốt mình trong phòng thế?".
Tiếng bà nội gọi bên ngoài, tôi vùi đầu vào trong gối, trong đầu phát ra tiếng ù ù, dần dần tất cả mọi âm thanh đều biến mất trong tiếng ù ù
đó, không còn nghe thấy gì nữa.
Khó khăn lắm tôi mới bình tĩnh lại được, khi thò đầu ra đã không nghe thấy tiếng bà nội đâu nữa.
Lạ một điều là dù vậy nhưng tôi không hề khóc, hai ngày nay tôi không rơi một giọt nước mắt nào. Cứ tưởng khi ra khỏi nhà họ Hà chắc chắn sẽ
khóc thầm, nhưng hóa ra tôi còn mạnh mẽ hơn tôi tưởng nhiều.
Nằm cạnh chiếc chuông gió trên sàn nhà còn có tầm kỳ bào màu phấn
hồng tôi lấy trong linh đường của Tần Tịnh mang về. Đêm qua, tôi lại gặp cô ta. Tôi tắt hết đèn đóm trong phòng rồi bật ti vi sang kênh phim
truyện, âm lượng cũng để mức rất nhỏ, tôi muốn được yên tĩnh, không muốn có bất cứ âm thanh nào. Mắt mở to cố gắng đọc dòng chữ phụ đề trên màn
hình.
Đó là một bộ phim tình cảm kiểu opera xà phòng, ở đó nhân vật nam
chính và nữ chính đang trong thời thanh xuân, vui mừng hớn hở hoặc khóc
lóc thảm sầu một cách vô vị và vô đối. Tôi nhìn vào ti vi bằng ánh mắt
trống rỗng cho tới lúc đôi mắt cay xè, song vẫn không thấy buồn ngủ một
chút nào.
Nhân vật nam chính nói một câu cực kỳ buồn nôn, dòng chữ hiện lên
trên màn hình khiến người ta lộn ruột: "Không có cô ấy, thế giới của tôi không có hoa tươi, không có màu sắc và hương vị...".
Cũng may mà tôi không bật tiếng, nếu không thì vẻ giả dối bên trong câu nói này sẽ được bộc lộ ra ngay.
Đột nhiên trong đầu tôi hiện lên một câu nói tương tự: "Nếu không có
em, thế giới của anh sẽ không có âm thanh, không có ánh nắng mặt trời,
anh chỉ có thể trốn trong một góc âm u nào đó nhấm nháp vết thương của
mình cho tới cuối cuộc đời".
Tôi lộn tung buộc thư cất trong ngăn kéo, mở hết bức này đến bức khác, cuối cùng cũng tìm thấy đoạn này trong bức thư.
Sao hồi đó tôi không thấy buồn nôn vì nó, mà lại còn vui sướng đến
mức đó nhỉ? Người ta lấy tôi ra làm trò cười, còn tôi lại tưởng thật mà
nâng niu như báu vật. Tôi xé tan chồng thư mang những lời ngọt ngào
đường mật đó rồi ném tung qua cửa sổ, nhìn nó xõa ra thành những cánh
bướm màu xám tro, bay lượn trong không trung rồi rơi xuống đất, trong
phút chốc trái tim cũng giống tro tàn.
Tôi đứng bên cửa sổ nhìn theo không biết bao lâu, đột nhiên luồng hơi lạnh ngắt phả vào gáy. Đã quen với sự xuất hiện liên tục của nó trong
thời gian gần đây, tôi bình tĩnh quay đầu lại, vẫn là khuôn mặt quen
thuộc khiến cho tôi sợ hãi không biết bao nhiêu lần đó. Cô ta thở ra
những luồng hơi lạnh ngắt âm u thẳng đến trước mặt tôi.
Mười ngón tay cô ta nhọn hoắt, đỏ chót màu máu, còn cả đôi môi đẹp
tuyệt không ngừng tỏa ra sự khát máu. Nhưng hôm nay cảnh tượng kinh hãi
đó không gợi lên ở tôi một chút nào của sự hoảng sợ, tôi vẫn đứng yên
nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Trước sự ngẫn ngờ của tôi, sự do dự lóe lên trong đôi mắt cô ta, song bàn tay chỉ ngập ngừng một giây rồi vẫn quyết liệt đưa lên túm lấy cổ
tôi, trong miệng là những tiếng rên nghe lờ mờ không rõ: "Trả...ta...".
Cô ta đến đòi tấm kỳ bào ư? Cổ tôi bị siết mỗi lúc một chặt hơn, khi
vẫn còn giữ được sự tỉnh táo, bản năng sống vốn có trong con người khiến cho tôi giằng co để tự cứu mình trong vô thức. Tay tôi quờ vào chiếc
túi nhỏ để ngay phía sau lưng, chạm phải một vật mềm mềm man mát, liền
đưa ra trước mặt cô ta, nói từng chữ một: "Trả - cho – cô!".
Bàn tay đang siết cổ tôi đột ngột lơi ra, đồ vật màu hồng phấn ấy
giống như một lời nguyền định thân, khiến cô ta đứng ngẩn ở đó, mãi lâu
sau mới run rẩy đưa tay đón lấy tấm kỳ bào. Cô ta khẽ khàng vuốt ve
chiếc áo, đây là lần đầu tiên tôi không nhìn thấy vẻ hung ác của cô ta.
Cô ta lần tìm ống tay áo bên trái rồi trải phần vải có thêu chữ "Lý" lên lòng bàn tay mình, vuốt ve vào chữ đó.
Đó là chữ do ông nội tôi thêu, chữ "Lý" của ông hơi khác so với những chữ cái thông thường, kết cấu rất chặt chẽ, mỗi nét đều được kết nối
với nhau, song vẫn khiến cho người khác nhìn rõ được là chữ gì. Thật ra
cũng không phải bất cứ ai có thể nhận ra chữ đó, song vì ông là người
thân gần gũi với tôi, nên tôi dễ dàng nhận ra hơn và đoán chắc rằng
người khác nhìn thoáng qua cũng có thể biết ngay.
Mặt cô ta tràn ngập vẻ dịu dàng thùy mị. Đây là lần đầu tiên tôi
trông thấy cô ta dịu dàng như vậy kể từ sau khi tôi biết cô ta không
phải là người. Cô ta quỳ chân xuống, hai vai hơi run lên khe khẽ. Ánh
trăng càng tỏ hơn, chiếu vào phòng qua cánh cửa sổ để rộng, khiến cho
không gian sáng rõ, sáng tới mức tôi có thể nhìn thấy từng bông hoa nho
nhỏ không màu đang nở trên mặt sàn khô khốc, là nước mắt ư?
"Mà hôm nay tiếng đàn xa tắp, sự chờ đợi của anh, em đâu biết bao
giờ...". Tiếng nhạc chuông mang vẻ buồn thương vang lên nghe rõ mồn một
trong đêm thanh vắng. Tôi mở mắt ra, phát hiện mình đang tựa vào bậu cửa sổ, hai chân đã tê dại. Tay dò dẫm bật đèn, thấy tấm kỳ bào đang nằm
dưới đất, còn bên cạnh đó là những vệt nước trong suốt đang lấp lánh
dưới ánh đèn.
Tôi sợ hễ nghe thấy giọng nói của Đường Triêu, sự kiên cường của mình sẽ vỡ tan như bong bóng nên không nhận cuộc gọi của anh ta mà chờ hết
chuông rồi nhắn tin. Nhưng soạn tin trên bàn phím một hồi lâu, viết ra
cả đống lời mình muốn nói, đến khi chuẩn bị gửi đi lại xóa hết, chỉ để
lại đúng hai chữ: "Không sao!"
Sáng hôm sau, tôi dậy rất sớm, lấy từ trong tủ ra một chiếc váy dài
bằng voan, sau đó buông xõa tóc, dùng máy làm xoăn giả uốn thành từng
lọn. Tôi trang điểm một cách thành thục, cuối cùng tô thêm một chút sắc
màu gợi cảm cho đôi môi nhợt nhạt của mình. Chừng một giờ sau, cô gái
trong gương đã được tôi khoác lên mình một vẻ xinh đẹp duyên dáng nhưng
không mất đi sự dịu dàng thuần khiết, sự dịu dàng đã lẩn khuất một chút
quyến rũ. Nhào nặn thêm một bộ mặt tười cười, cũng tạm coi là xinh xắn
yêu kiều, nhìn không chán mắt.
Tôi gọ điện cho Thanh Lâm: "Thanh Lâm, bọn mình ra Thượng Đảo uống cà phê đi?"
"Mình đang đi làm, hay là đợi đến chiều có được không?".
Máy bên kia vọng lại tiếng ngón tay gõ trên bàn phím, xem ra Thanh Lâm đang bận thật.
"Không được, mình rất ít khi chủ động rủ cậu đi chơi. Mỗi lần cậu gọi chẳng phải mình đều đi với cậu không một chút khó khăn hay sao?", tôi
nhất quyết không buông tha, nói để Thanh Lâm chấp nhận đi bằng được.
Thấy Thanh Lâm nũng nịu nhõng nhẽo đã nhiều lần, tôi tự nhiên cũng ảnh
hưởng ít nhiều. Hóa ra mỗi người con gái đều có tài năng thiên bẩm về
khía cạnh này.
"Được rồi, mình đi mình đi. Hiếm thấy Lý đại tiểu thư mời mọc bằng lời lẽ nhu mì như vậy".
"Phải rồi, cậu gọi điện cho Vân Phong giúp mình nhé, bảo anh ấy cũng ra đó luôn, cũng lâu rồi mình không gặp Vân Phong".
"À... việc này... được". Thanh Lâm ngập ngừng một chút, nghe giọng rõ ràng không thoải mái như trước kia, tuy nhiên vẫn nhận lời.
"Vậy nhé, không gặp không về!". Không chờ Thanh Lâm trả lời, tôi liền dập máy.
Tôi đến quán Thượng Đảo gần nơi Thanh Lâm làm việc từ sớm, khi ấy
trong quán đang mở bài :Năm tháng đã qua" của Vương Phi. Giọng hát kỳ ảo rất hợp với giai điệu kỳ ảo. Đến khi hết album "Fashion show" của Vương Phi thì Thanh Lâm đẩy cửa bước vào.
Từ xa Thanh Lâm đã nhìn thấy tôi, đến khi vừa ngồi xuống nó đã nói
liến thoắng: "Liếc mắt cái đã trông thấy cậu rồi, đây đúng là ma lực của mỹ nhân. Thật quá bắt mắt. Mắt mình bị nhức tới nỗi không mở ra được
nữa đây này!".
Tôi không đáp lời, cười với nó một cách cực kỳ khiên cưỡng.
Song Thanh Lâm không nhận thấy sự khác thường ở tôi, hoặc có lẽ là giả bộ như không nhận ra. Ai mà biết được.
Ngồi một lúc Thanh Lâm ríu ra ríu rít kể cho tôi nghe những chuyện
lặt vặt xảy ra ở công ty, còn tôi thì liên tục xoay xoay ly cà phê trong tay mình, nhìn đôi môi đỏ tươi của cô ấy mở ra khéo vào trước mặt tạo
nên một thứ tạp âm khiến người ta cảm thấy phiền lòng.
Cuối cùng Thanh Lâm cũng nhận ra sự khác thường của tôi, hoặc là không giả bộ không biết nữa, đưa tay ra khua khua trước mặt:
"Tiểu Ảnh, cậu làm sao thế?".
"Không sao!". Tôi gạt bàn tay khua trước mắt mình ra, chau mày lại
rồi đột nhiên hỏi: "Thanh Lâm, cậu nói xem, hạn sử dụng của tình yêu là
bao lâu?".
"Gì kia?". Xoa xoa cánh tay bị tôi gạt ra, Thanh Lâm nhìn tôi với vẻ
ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên tôi tỏ ra thiếu kiên nhẫn với cô ấy kể
từ sau khi chúng tôi quen nhau.
Tôi không thèm đếm xỉa đên biểu hiện đó của Thanh Lâm, tự nói với mình:
"Từ trước đến nay mình vẫn cho rằng tình yêu là một chén rượu ngon để lâu ngày, càng để lâu càng nồng đượm mùi hương. Giờ mới nhận ra, tình
yêu chỉ là một món ăn có hạn sử dụng ngắn ngủi, đừng có mong giữ được
lâu, hễ để đến thời hạn ghi trên bao bì thì không chỉ mặt ngoài mất đi
vẻ tươi ngon, mà khi ăn vào nếu không phải là có mùi ôi thiu thì cũng
gây hại cho sức khỏe. Nếu cậu định giữ nó lại, thì dù có cố gắng tới đâu nhưng nó vẫn sẽ nát rữa thôi".
"Tiểu Ảnh, cậu sao thế? Cậu và Vân Phong có chuyện gì rồi à?", vẻ lo
lắng dâng đầy trên khuôn mặt Thanh Lâm khiến người ta thấy nực cười. Nếu như là hai ngày trước đây, tôi sẽ cảm thấy vô cùng cảm động vì sự lo
lắng đó, nhưng giờ này mỗi sự biểu cảm của cô ta đều là sự nhạo báng,
khiến tôi thấy buồn nôn.
Tôi không khỏi hoài nghi liệu cô ta có phải là Hà Thanh Lâm mà tôi
từng biết hay không? Hà Thanh Lâm vẫn tùy tiện, hồn nhiên đó. Từ ngày
quen nhau, tôi luôn cho rằng nó là một đứa không có lòng dạ nhất trên
đời. Trong con mắt của bạn học, thậm chí người thân, nó thuần khiết
trong sáng đến vậy, khiến người ta nhìn một cái là hiểu rõ được ngay,
còn tôi thì lại là một cô gái thâm trầm đến thế nào. Nó ngụy trang quá
giỏi, giỏi đến mức tôi cũng phải ngờ rằng cảnh tượng hôm đó mình trông
thấy là ảo ảnh.
"Không sao, chỉ là gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, hiệu xường xám cũng đã đóng cửa rồi. Mình nhàn rỗi nên nghĩ ngợi lung tung thôi!". Tôi uống một ngụm cà phê, ,ỉm cười nhìn Thanh Lâm lắc lắc đầu.
"Mình còn tưởng rằng Vân Phong ức hiếp cậu, mình nhất định sẽ giúp
cậu xử lý cậu ấy tới nơi tới chốn". Thanh Lâm bạnh quai hàm ra với dáng
vẻ hung hăng. Tôi bật cười, lần này không phải là miễn cưỡng, mà là giễu cợt. Cô ta giúp tôi ư? Giúp tôi gần gũi với người đàn ông của mình ư?
Bằng cách cướp đoạt à?
"Thanh Lâm, chúng ta thay đổi rồi đúng không?", tôi cầm lấy tay cô
ta, nếu như cô ta có thể nói rõ ràng, nói tất cả mọi chuyện một cách rõ
ràng, thì có lẽ chúng tôi vẫn có thể làm bạn với nhau. Thời tuổi trẻ có
biết bao nhiêu sự cuồng điên, ai chẳng làm một hai chuyện lộn xộn này
nọ. Cổ nhân từng nói, biết lỗi để sửa chẳng phải là tốt hay sao.
"Đâu có, Tiểu Ảnh, chúng ta vẫn là bạn tốt nhất của nhau, dù có bất
cứ chuyện gì xảy ra thì vẫn là bạn tốt nhất". Thanh Lâm kiên định gật
đầu.
Tôi chán ghét buông tay cô ta ra, người này đã không còn là Thanh Lâm mà tôi từng biết nữa. Tôi tự nói với mình, từ nay về sau chúng ta như
người xa lạ.
Vùi đầu cuống ly cà phê, vị đắng chát lan tỏa trong miệng. Khi uống
cà phê tôi thường không thích cho đường, tôi không thích những thứ ngọt
quá, song vị đắng đó đã kích thích dạ dày khiến cho dạ dày không chịu
nổi, bắt đầu ngấm ngầm đau.
Khi Vân Phong đến là lúc dạ dày tôi đang trộn trạo hết cả lên. Anh ta ân cần lấy cho tôi một ly trà sữa, sau đó đổi lấy cốc cà phê trong tay
tôi, vẫn cái vẻ chu đáo rất quý ông đó.
Tôi đau bụng tới mức phải gục đầu xuống, trán kê lên mép bàn. Mắt
nhìn xuyên xuống dưới, thấy đôi chân bên dưới gầm bàn bện xoắn vào nhau, có vẻ như không đợi lâu hơn được. Acid trong dạ dày lại cuộn trào lên,
tôi không chịu nổi phải đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, cuối xuống bồn
cầu nôn thốc nôn tháo, cà phê ban nãy uống vào đều nôn cả ra ngoài,
khiến nước trong bồn thành một màu nâu.
Tiếng giày cao gót vang lên, Thanh Lâm vỗ vỗ vào lưng tôi lo lắng hỏi: "Tiểu Ảnh, cậu làm sao thế? Không khỏe à?".
"Không sao!".
Tôi vốc nước vuốt lên mặt mình, lấy chiếc khăn tay trong túi ra lau
khô, nhìn trong gương thấy khuôn mặt được trang điểm kỹ càng đã không
còn đẹp đẽ như ban nãy. Hai người con gái trong đó, một ngơ ngẩn thất
thần, một tưng bừng rạng rỡ.
Khi quay trở lại bàn, tôi đã lấy lại được tinh thần. Hai người bọn họ vẫn nói cười vui vẻ như trước. Trong một không gian vừa tĩnh lặng vừa
ồn ào như vậy, tôi nghĩ đến mẹ mình, người phụ nữ xinh đẹp sầu muộn đó.
Bà đã làm gì khi đối mặt với sự phản bội của bố tôi? Chỉ nhẫn nhịn, lặng lẽ chịu đựng, đương nhiên, còn cả khấn vái, cầu nguyện có ngày bố tôi
quay lại nữa.
Ngồi trong quán cà phê Thượng Đảo, ba người chúng tôi ai cũng có tâm
sự riêng, tôi không rõ bọn họ có giống như tôi, đằng sau nụ cười là tâm
tư đã trôi nổi đến tận nơi nào hay không?
Khi chia tay nhau Vân Phong đưa tôi về, ngồi trong xe tôi im lặng không nói một lời.
Đến khi xe dừng trước khu nhà chung cư, tôi không kìm được bèn hỏi
anh ta: "Vân Phong, liệu có phải giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì rồi
không?".
"Không có, làm sao có chuyện gì được? Gần đây chúng ta đều bận quá. Tiểu Ảnh, qua giai đoạn này là sẽ tốt đẹp cả thôi".
Vân Phong đi vòng qua bên này rồi ôm lấy tôi như bình thường, cánh
tay không mang một chút tình cảm nào mà đầy vẻ bất đắc dĩ như một cử chỉ ngoại giao.
Vì sao anh không nói với tôi chuyện anh và Thanh Lâm? Không nỡ lòng
nào ư? Hay là...? Lẽ nào anh cũng sợ những lời đồn đại đó? Vì con rể nhà họ Hà thường không thọ được lâu. Vì sợ lời nguyền số phận nên anh chấp
nhận chỉ quan hệ lén lút với Thanh Lâm? Haha, không thể tìm ra lời giải
được. Rời khỏi vòng tay Vân Phong, tôi nhìn anh cười cười, gật đầu rồi
quay người đi lên nhà.
Mở cửa ra tôi mới phát hiện bà nội không có trong phòng khách, tưởng bà ngủ trưa nên tôi không vào phòng bà đánh thức nữa.
Nhưng khi về đến phòng mình, tôi mới thấy bà đang nằm co ro trên
giường tôi, ôm chặt chiếc áo xường xám màu phấn hồng đó trong tay, trên
trán vã mồ hôi hột. Tôi vỗ vỗ vào má bà, cất tiếng gọi: "Bà ơi, bà ơi,
bà làm sao thế?".
"A...!".
Bà nội rên rỉ nhưng không tỉnh dậy ngay, mày chau lại: "Ngươi tránh ra, tránh ra!". Xem ra bà vẫn đang nằm mơ rồi.
"Bà ơi! Bà ơi!", tôi khẽ nhấc đầu bà dậy rồi luồn chiếc gối vào, sau
đó đi ra nhà tắm lấy một chiếc khăn ướt đắp lên trán bà. Khi xong việc,
bà mới lơ mơ tỉnh dậy.
"Bà ơi, bà làm sao thế?".
"Cháu lấy đâu ra chiếc xường xám này?", bà thở hổn hển, chỉ vào chiếc xường xám màu phấn hồng hỏi tôi, khuôn mặt tái nhợt đầy vẻ nghiêm khắc.
Tôi không lường trước được là bà sẽ truy hỏi việc này nên đành nói thật:
"Ở nhà họ Hà".
"Lại là nhà họ Hà! Cô ta còn quấy rầy đến bao lâu nữa!", bà ôm lấy ngực rồi nghiến răng mím môi lại nói.
"Ai cơ? Bà ơi, bà biết Tần Tịnh à?"
"Ai là Tần Tịnh? Bà không biết!", bà nội đẩy tôi ra, đứng lên rồi đi về phòng mình.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy bà tỏ ra chán ghét, hay là... sợ hãi?
Nhìn vào chiếc áo màu phấn hồng đó, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh Úy Bân, Tiểu Cổ, cuối cùng là Thanh Lâm và Vân Phong.
Đột nhiên một ý nghĩ ác độc lóe lên trong đầu, giống như một con ác
quỷ đã ẩn nhẫn lâu ngày giờ đây lặng lẽ thò nanh độc của nó ra.