Thì ra chỗ này ở gần mép vực, đêm khuya tối tăm, ta không hề phát hiện ra. Gió thổi ù ù bên tai, cao vút như tiếng sói tru.
Trên thực tế, quả thực có tiếng sói tru, mấy con sói thu thế không kịp, cũng rơi xuống vực.
Trong đêm tăm tối, ta nhìn Dịch Thập Lục đang gần trong gang tấc mỉm cười. Ta không ngờ, gã Thập Lục vẫn luôn theo bên cạnh mình lại có thể không màng đến an nguy của bản thân mà cứu ta.
Ta biết nụ cười của mình chẳng đẹp đẽ gì, nhưng dưới ánh trăng mờ, ta dường như thấy mặt Thập Lục đỏ lên, tiếng tim hắn đập rộn ràng trong lồng ngực.
“Thập Lục, không biết cái vực này sâu bao nhiêu, nếu chúng ta chết ở đây, ngươi có hối hận vì đã cứu ta không?” Ta nhướng mày hỏi.
“Không!” Dịch Thập Lục kiên định nói.
Thân hình hắn bỗng xoay vòng giữa không trung, một tay ôm eo ta, tay kia bám vào dây leo trên vách núi. Lực đạo rơi xuống rất mạnh, dây leo không giữ nổi, lập tức đứt rời, cứ thế lặp đi lặp lại, đến sau cùng khi chúng ta rơi xuống, thế rơi đã giảm đi rất nhiều.
Khi sắp sửa rơi xuống đất, cánh tay Thập Lục đột nhiên ôm chặt, đỡ cho ta rơi trên mặt đất. Một tay hắn ôm ta vào lòng, lăn nhanh dưới đất.
Ta có phần hoa mắt chóng mặt, cuối cùng khi dừng lại, ngoại trừ đau đớn vì chấn động và va chạm ra, toàn thân ta không hề bị thương.
Không ngờ, những mỏm đá sắc nhọn và bụi gai có thể xuyên thủng người kia đều buông tha cho ta, không phải bởi ta may mắn, mà bởi vì ta được che chở.
Khi đang lăn, ta được Thập Lục ôm chặt trong lòng, chính hắn đã che chắn hết những mỏm đá sắc nhọn và bụi gai cuồng loạn kia cho ta.
“Thập Lục, ngươi không sao chứ?” Ta run giọng hỏi, nhìn hắn chăm chú.
“Đường chủ, tôi không sao!” Hắn khẽ nói, bị ta nhìn đến mức có phần mất tự nhiên. Lúc này ta mới nhận ra, mình vẫn giữ nguyên tư thế nằm bò trên người hắn, khoảng cách giữa hai người gần sát, hơi thở cùng hòa quyện trong màn đêm. Mắt Thập Lục dường như đang phát sáng rừng rực.
Ta vội bò dậy, dìu hắn đứng lên.
“Sói đầu đàn đã chết, những con sói còn lại sẽ như rắn mất đầu, cho dù tấn công cũng không còn quy củ, người của chúng ta chắc sẽ không gặp nguy hiểm nữa.” Dịch Thập Lục khẽ nói.
Ta gật đầu, kì thực hiện giờ ta không lo cho họ, mà lo cho hai người chúng ta. Bọn Ban Nhược Khanh trốn trong bóng tối, biết chúng ta rơi xuống vực, chắc chắn sẽ không buông tha. Bên tai vang lên tiếng nước chảy vào vách núi, ta nheo mắt nhìn kỹ thì phát hiện ra một sơn động. Sơn động này rất kín đáo, cửa vào tựa như một khe đá.
Ta dìu Thập Lục vào động, tìm ít củi khô nhóm lửa. Ánh lửa bập bùng soi chiếu, sơn động này bên ngoài hẹp, bên trong rộng, lạnh lẽo và ẩm ướt. Dìu Thập Lục đến ngồi trước đống lửa, mượn ánh lửa, ta nhìn rõ quần áo trên người Thập Lục bị đá nhọn cào rách te tua và toàn thân đầy máu, ta thấy sống mũi mình cay cay, trước mắt như nhòe đi.
Ta cởi áo hắn ra, nhổ hết gai và đá nhọn trên người hắn, đắp thuốc kim sang rồi dùng vải băng lại. Tuy có vài vết thương nhưng may mà chỉ bị ngoài da. Chẳng bao lâu sau, Thập Lục bèn nói: “Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây!”
Ta gật đầu, nếu đợi đến mai, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Ta đứng dậy, dập lửa trong động. Lúc này, trời đã tờ mờ sáng. Khi đang định cùng Thập Lục ra ngoài, ta liền nghe thấy từ xa vang đến tiếng bước chân.
Ta giật mình, bọn chúng đã tìm đến đây. Nếu là người của mình, nhất định họ sẽ gọi tên chúng ta.
“Bà bà, bà đợi trong này đừng manh động, để tôi dẫn bọn chúng ra xa, nếu không, bọn chúng sẽ phát hiện ra thạch động này mất.” Thập Lục khẽ nói.
“Phát hiện ra thì đã sao? Chúng ta đánh ra ngoài!”
“Không được, hiện giờ chúng ta không phải đối thủ của bọn chúng, để tôi đi dụ bọn chúng ra xa. Lát nữa bà bà đi ra sau.” Thập Lục nói xong, liền mặc cho ta ngăn cản, lặng lẽ xông khỏi thạch động.
Trong đêm tăm tối, ta thấy tiếng người theo Thập Lục đi xa dần.
Xuyên qua khe hở của đám dây leo che kín cửa động, ta nhìn ra ngoài. Bầu trời đã hiện màu trắng sáng, nhưng trong rừng sâu vẫn xanh ngắt một màu. Ta chậm rãi đi ra khỏi động, trong lòng lo lắng cho Dịch Thập Lục, liền tung mình nhảy lên một cành chạc ba trước mặt, nhìn ra phía xa, thế nhưng, rừng sâu núi xa, Dịch Thập Lục và đám người đuổi theo đã đi mất dạng.
Ta khẽ than một tiếng, liền nhảy xuống khỏi cành cây. Ta vừa động đậy, sau lưng liền có tiếng sột soạt, một bóng người từ khoảnh rừng sau lưng đuổi theo.
Ta không biết vì sao ở đây vẫn có người, không biết có đông không, võ công thế nào, càng không tham đấu với bọn chúng, liền tung mình nhảy lên, chui vào trong rừng.
Ta vươn người bám vào cành cây, xuyên qua rừng, băng qua đỉnh núi hiểm trở, kẻ sau lưng vẫn bám sát không rời. Lúc này, trời đã sáng rõ, trước mặt bỗng hiện ra một thung lũng, có dòng nước chảy qua, bên trên bắc một cây cầu độc mộc.
Ta tung mình nhảy xuống, bên dòng suối, cởi bộ quần áo màu xám rách nát trên người ra, may mà bên trong vẫn mặc bộ quần áo thiếu nữ. Ta lại gỡ mặt nạ trên mặt và tay ra, khẽ ấn lên long đầu quải trượng, tiếng cơ quan khẽ vang lên, long đầu liền co vào trong, quải trượng liền trở thành một cây côn gỗ. Ta đặt côn gỗ bên cạnh, cất giấu hết quần áo vừa cởi ra. Giơ tay qua đầu, ta cho bộ tóc giả màu trắng vào trong tay áo.
Bên suối, soi mình cạnh dòng nước, ta đã chuyển sang một bộ dạng khác.
Áo vải váy lụa, tóc đen buông dài không hơi sức đâu mà chải đầu nữa, ta cởi tất, ngâm đôi chân trần xuống nước, lại nhúng ướt mái tóc đen, làm bộ đang gội đầu bên suối.
Mọi thứ vừa mới xong xuôi, chỉ nghe thấy trong khoảng rừng sau lưng có tiếng tà áo lay động cành cây, ba người bay qua. Người dẫn đầu chính là Ban Nhược Khanh, hắn tung mình nhảy đến bên suối, động tác nhanh như cắt trèo lên cây cầu độc mộc.
Khinh công của hắn cao như vậy, nếu vừa rồi không phải vì bị rừng rậm ngăn cản, có lẽ, ta đã bị hắn đuổi kịp từ lâu.
Đột nhiên, hắn dừng chân trên cầu độc mộc, quay đầu nhìn về phía ta. Trong thung lũng sương sớm mịt mờ, hàn ý từ đôi mắt hắn xuyên qua màn sương, rọi thẳng vào phế phủ.
“Này, tiểu cô nương, cô có thấy một lão bà bà chạy qua đây không?” Một người bên cạnh Ban Nhược Khanh hỏi.
Ta hất mái tóc ướt sũng lên, nước bắn tung tóe, quay đầu cười duyên dáng: “Các ngươi là ai, đuổi theo lão bà bà nhà người ta làm gì, chẳng lẽ đã phải lòng lão bà bà?”
Hắn ngẩn người nhìn ta, cao giọng hỏi lại: “Rốt cuộc ngươi có trông thấy không?”
Ta cười khúc khích: “Thấy thì đã sao, không thấy thì đã sao, tại sao ta phải nói cho các ngươi?” Ta vừa nói, vừa giơ tay vắt nước trên tóc.
Giữa thung lũng rộng rãi, càng tôn lên thanh âm trong trẻo của ta.
Đã rất lâu không được dùng giọng thật của mình để nói chuyện, giọng nói khi đóng giả làm lão bà bà khàn khàn khó nghe, cực kì khó chịu. Được dùng giọng thật của mình, cảm giác thật thoải mái.
“Này, tiểu cô nương kia, sao lại tinh nghịch thế, chúng ta chỉ hỏi ngươi có trông thấy một lão bà bà hay không, sao ngươi lại nhiều chuyện thế hả?” Một kẻ khác hình như không được tốt tính cho lắm, đã nổi cáu rồi.
Ta ngắt mấy đóa hoa trắng nhỏ từ bụi cỏ sau lưng, thả xuống suối, nhìn chúng trôi trên dòng nước, giống như một chuỗi trân châu. Thế rồi ta giơ chân đạp xuống nước, nước bắn tung tóe, hoa trắng xếp thành hàng lập tức bị nước cuốn đi. Thấy ta chơi đùa rất vui vẻ, Ban Nhược Khanh cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được nữa.
Hắn giơ tay ngăn cản hai người bên cạnh, đứng trên cầu độc mộc, lặng lẽ nhìn ta hỏi: “Tiểu cô nương, xin hỏi cô có thấy một lão bà bà không, chúng ta tìm bà ấy có việc. Xin tiểu cô nương cho biết bà ấy đi đâu rồi?”
Ta cầm một hòn sỏi lên, nheo mắt ngắm, cổ tay khẽ vung, hòn sỏi liền bay ra, trên mặt nước bỗng gợn lên những vòng sóng nối tiếp nhau. Ta cũng không nhìn hắn, mỉm cười nói: “Trông ngươi như thể dã nhân, nhưng thái độ vẫn tốt, để ta nói cho ngươi biết nhé. Đúng là ta đã trông thấy một lão bà bà, đi về phía đông thung lũng.”
“Đa tạ!” Ban Nhược Khanh hờ hững nói, men theo cây cầu độc mộc đưa hai người đuổi theo về phía đông.
Ta thè lưỡi, xì, lại còn đa tạ!