Cẩm Tú Lương Duyên (Ngoại Truyện Phượng Ẩn Thiên Hạ)

Chương 17: Chương 17: Trật khớp




Chân ta bị trật khớp rồi!

Đau quá! Ta không nhịn được chau mày hít một hơi.

Lần đầu tiên ta biết được rằng, nắn chân cũng có thể gây trật khớp!

Nếu là Hồ Ly, ta nhất định sẽ cho rằng huynh ấy cố ý. Nhưng người trước mặt này đây, ta không quen chàng, đương nhiên càng không thể trách chàng. Chàng chẳng có lý do gì mà lại ra tay hiểm độc như thế với một lão bà bà như ta cả.

“Sao thế?” Nam tử tên “Lục” ngước mắt lên hỏi, trong đôi mắt đen đầy vẻ ngạc nhiên. Bàn tay chàng vẫn không dừng lại, tiếp tục nắn chân cho ta.

Đau chết đi được, ta không nhịn được kêu ầm lên: “Đừng nắn nữa! Chân ta trật khớp rồi.”

“Hả?” Chàng thất kinh, hoang mang nâng chân ta lên, khẽ sờ qua lần tất vải, nói đầy vẻ hối lỗi: “Bà bà, thực xin lỗi, ta không biết nắn chân cho lắm. Thế này đi, để ta nối lại cho bà bà.”

Chàng vừa nói vừa kéo gót chân ta, dùng sức nhấc lên trên. Một cơn đau dữ dội ập đến. Nối không thành công. Trong khoảnh khắc đó, trán ta đã toát mồ hôi hột.

“Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Ta vội nói, cứ thế này sẽ giày vò ta đến chết mất thôi.

“Bà bà đừng vội, để ta thử lại xem.” Chàng nói đầy vẻ thành khẩn, trong đôi mắt chứa đựng vẻ áy náy dễ thấy.

Chàng kéo chân ta, lại dùng sức. Vẫn không nối được.

“Không cần đâu, thực sự không cần đâu.” Cứ để lâu không nối lại được thế này, ta thực sự e rằng chân mình sẽ tàn phế mất.

“Vậy thế này đi, ta đưa bà bà ra ngoài xem gần đây có y quán nào không, để lang trung nối giúp bà.” Nam tử áo đen cứ thế cắp lấy ta đứng lên, bước ra ngoài khách điếm.

Đúng thế, không cõng, cũng không ôm, mà xách ta lên rồi cắp nách.

Ta bị chàng cắp như thế, khóc lóc khổ sở nói: “Công tử, thực sự không cần đâu, tự ta biết nối mà.” Ta nghĩ, đối với bất kì một người luyện võ giang hồ nào, trật khớp rồi nối lại cũng là một chuyện hết sức dễ dàng.

Nhưng chàng như thể hoàn toàn không nghe thấy, cắp ta đi thẳng ra ngoài khách điếm.

Khách điếm chúng ta ở nằm trên một con phố cực kì náo nhiệt, ngoại trừ khách điếm còn có tiệm thuốc, y quán, thậm chí cả lầu xanh. Nhưng nam tử áo đen không tìm y quán dọc con phố, mà lại vận khinh công, bay trên những nóc nhà trên phố.

Đến lúc này, nếu ta vẫn không cảm thấy quái lạ, vậy thì lăn lộn giang hồ mấy năm nay coi như uổng phí. Ta đang định tập kích hắn từ sau lưng, bỗng nhiên phát hiện ra mình không dùng được chút sức lực nào, dường như đã bị trúng độc. Chắc là khi nắn chân cho ta, hắn đã hạ độc.

Điều này đối với ta mà nói, đúng là một sự sỉ nhục chưa từng có.

Một trong những sư phụ của ta, chính là Đường Ngọc thúc thúc, từ nhỏ ta thường theo thúc thúc tu tập độc thuật.

Bởi lẽ ta luôn cảm thấy dùng độc là thủ đoạn không được quang minh chính đại, cho nên nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ, ta chưa từng dùng độc bao giờ.

Không ngờ hôm nay, đồ đệ của độc vương như ta, lại bị kẻ khác dùng độc khống chế.

Ta vận nội lực lên cảm nhận một lát, chỉ thấy nội lực cũng đã bị khống chế, theo phản ứng của độc tính, chẳng mấy chốc ta đã phân tích ra đây là thứ độc gì.

Kể ra cũng không phải loại độc trí mạng, hơn nữa cách giải cũng chẳng làm khó được ta, có điều muốn giải khai cần có chút thời gian. Nhân lúc tay còn cử động được, ta lặng lẽ giơ tay, khẽ ấn vào chiếc vòng đeo trên cổ tay. Lập tức, chiếc vòng xuất hiện một lỗ hổng, một viên thuốc nhỏ bằng hạt gạo lăn ra, ta cúi đầu nuốt vào.

Đây là thứ thuốc có thể giải bách độc mà Đường Ngọc sư phụ đã cho ta. Dám hạ độc bà cô đây hả, sau này sẽ cho ngươi nếm đủ.

Đêm đã khuya, vầng trăng sáng trên trời toát lên vẻ lạnh lẽo.

Khinh công của nam tử áo đen cũng không tệ, cứ thế bay trên nóc nhà, gió đêm cuốn bay làn tóc đen như dòng suối của hắn, lướt qua trên cổ ta gây cảm giác nhồn nhột.

Ta ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hắn nghiêng nghiêng, nghĩ bụng, nam tử tuấn mỹ thế này, chắc không phải kẻ xấu. Có điều, vì sao lại hạ độc với một bà lão như ta chứ?

Chẳng lẽ hắn là kẻ thù của Tây Giang Nguyệt, biết ta là Cơ bà bà của Tây Giang Nguyệt, cho nên mới đối xử với ta như vậy. Nghe cũng có vẻ có lý.

Cứ thế bị cắp đi suốt dọc đường, chẳng mấy chốc đã đến chỗ hoang vu vắng vẻ, hắn không hề khách khí vứt ta xuống đất. Mông bị dập đau đớn, quan trọng nhất là cổ chân ta vẫn còn trẹo khớp, bị ngã như thế, đau đến mức há mồm.

Trong lòng ta đã hỏi thăm tổ tông của gã trước mặt cả ngàn vạn lần, nhưng vẫn ngẩng đầu lên cười hỏi: “Lục, cậu định làm gì vậy? Chẳng lẽ Lục cũng phải lòng lão thân, cho nên mới đưa lão đến chỗ... thú vị thế này?”

Ta vừa chớp mắt tình tứ, vừa gọi tên hắn.

Lúc này ta chỉ có thể vờ hồ đồ, hi vọng kéo dài thêm chút thời gian, thuốc giải ít nhất phải qua một lúc nữa mới có thể phát huy công dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.