”Đủ rồi! Ta dưỡng ngươi lớn như vậy chính là dạy ngươi con mắt không hạ bụi sao? Nếu không phải là ông ấy, bây giờ mẹ con chúng ta còn có thể ở nơi này sao? Những ngày này, ông ấy vì hai mẹ con chúng ta mà bôn ba mệt
nhọc, con không thấy sao? Dù sao, về sau ta không muốn nghe thấy những
lời nói châm chích chú Cố của con” Lý Băng giận dữ, nhìn Emma nghiêm
nghị dạy dỗ, trong ánh mắt thoáng qua một nét bối rối, chỉ là Emma không phát hiện được.
Emma thấy Lý Băng tức giận như vậy, không dám
nói nữa, chỉ là không hiểu nhìn mẹ, không hiểu tại sao mẹ luôn vì gã
người làm Cố Phúc mà đối với mình nghiêm nghị như vậy?
Mẹ luôn là đối với cô yêu thương hết mực, cho tới bây giờ cũng chưa tưng quát cô,
bởi vì từ nhỏ cô luôn tự nói với mình ‘không sao, ba không thương mình,
thì mẹ thương mình, mình vĩnh viễn là bảo bối của mẹ, bất luận mẹ có thể đối xử tàn nhẫn với bất kì kẻ nào, nhưng là duy chỉ có mình, mẹ muốn
nâng niu thật tốt trong lòng bàn tay, nuôi dưỡng mình lớn lên ’
Qua nhiều năm như vậy, mình cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, cũng giống như sinh mệnh của nhau vậy, nhưng hôm nay mẹ lại nghiêm nghị như vậy chỉ
trích mình, còn tức giận như vậy.
Tại sao mẹ lại luôn chiếu cố
tên hạ nhân kia? Tại sao mỗi khi mình buông lời coi thường ông ta thì mẹ luôn nghiêm giọng chỉ trích mình? Tại sao. . .
”Mẹ. . . Mẹ và
ông ta không phải là có chuyện gì con không biết chứ?” Emma vốn là tính
nôn nóng, chuyện gì cũng nhịn không được, nghĩ đến cái gì sẽ nói ra, mới vừa rồi cô đột nhiên nghĩ đến, có phải là bởi vì Cố Phúc và mẹ có tư
tình gì đó hay không, cho nên mẹ mới có thể hết lần này đến lần khác bảo vệ ông ta.
Thân thể Lý Băng trong nháy mắt cứng ngắc đứng ở nơi
đó, gương mặt trắng bệch không có một tia huyết sắc, đôi tay đặt ở trước bụng nắm thật chặt khẩn trương nuốt nước bọt xuống “Con. . . Làm con
hỏi như thế?”
Cẩn thận nghe kỹ sẽ phát hiện thanh âm của bà mang theo khủng hoảng cùng run rẩy. Pxxf.
”Phải hay không? Con cảm thấy mẹ đối với ông ta rất tốt, có lúc so với con
còn tốt hơn, chỉ cần con vừa nói không thích ông ta, mẹ liền không nói
lý lẽ quát mắng con, cho nên con có cảm giác hai người có chuyện gạt
con” Emma đi đến bên cạnh bà, làm nũng kéo cánh tay, tựa đầu tựa vào
trên vai Lý Băng, u oán mà nói.
Lý Băng cười toe toét môi đỏ mọng đáp, nhìn dáng vẻ ghen tuông của con gái, yêu thương vươn tay vuốt cái
trán của cô, nhẹ giọng nói “Con nghĩ quá nhiều, mẹ chỉ là rất biết ơn
ông ấy, kể từ khi ba con qua đời, gia nghiệp lớn như vậy đều là mẹ gánh
vác, mẹ cũng có lúc mệt mỏi, nhưng ông ấy vẫn luôn tận tâm trợ giúp
chúng ta, không cần báo đáp, rất nhiều chuyện là phụ nữ không thể làm,
thế nên ông ấy giúp chúng ta, ông ấy đem nửa đời người ở nhà chúng ta,
chúng ta biết ơn ông ấy là đúng, biết không? Nhất là con” Lý Băng chìn
trong cảm xúc, ôm con gái vào trong ngực, nhẹ nhàng nói “Lúc còn bé con
thường xuyên đổ bệnh, con không nhớ ai đưa con vào bệnh viện sao? Không
nhớ ai đã kể truyện cổ tích cho con nghe trong phòng bệnh sao? Đều là
chú Cố! Cho nên, ông ấy là quý nhân của hai mẹ con chúng ta, mẹ hi vọng
con có thể vứt bỏ thành kiến với ông ấy, học cách tôn trọng ông ấy”
Emma không nói gì, chỉ là ôm thật chặt mẹ, nghĩ tới mười mấy năm qua, ông ấy quan tâm yêu thương đối với mình, mặc dù mình luôn là xem thường ông
ấy, nhưng là ông ấy vẫn luôn mỉm cười với mình.
Không biết vì sao, bây giờ cô cảm thấy có lỗi với ông ấy?
Một lúc sau, Emma mới áy náy mở miệng “Mẹ, những năm gần đây, cám ơn mẹ
nuôi nấng, bất kể về sau chúng ta còn có trở lại cuộc sống giàu có trước đây hay không, con đều sẽ cùng với mẹ, con. . . Cũng sẽ học cách tôn
trọng ông ấy.”
Câu nói sau cùng Emma nói rất nhỏ, hiển nhiên có chút hối hận đối với hành động lúc trước.
Lý Băng nghe được cô..., cảm động bối rối, đây là không phải minh chứng
bảo bối của bà đã trưởng thành sao? Bà tràn ngập lệ nóng gật đầu.
”Mẹ, về sau có phải chúng ta sẽ phải trốn ở chỗ này cả đời hay không?” Emma
nhìn căn phòng cũ nát ngập mùi ẩm mốc, cau mũi một cái, chán ghét nói.
”Không phải vừa mới nói, mặc dù chúng ta không có tiền, con cũng sẽ ở cùng với mẹ sao? Thế nào? Nhanh như vậy đã không tình nguyện rồi hả?” Lý Băng
đem đỡ người cô con gái, mang theo nụ cười nói với cô.
Emma buông mẹ ra, ảm đạm đi đến bên cửa sổ, nhìn ruộng lúa cách đó không xa “Con
chỉ cảm thấy nếu như có thể con muốn trở lại cuộc sống trước kia, con
thật sự là không thích cuộc sống như này, nhưng là, nếu như đây là kết
cục đã định sẵn, con cũng không có lựa chọn khác, mẹ ở đâu con ở đấy.”
Nhìn khung cảnh vắng vẻ này, tâm tình của cô thật sự không có cách nào khá
lê được, nơi này và cuộc sống trước kia hoàn toàn trái ngược một nơi là
thiên đường một nơi là địa ngục, đây tất cả đều là do người đó ban tặng, cô hận cô ta!
Trong ánh mắt Emma phát ra tia hằn học hận thù, như muốn đem người đó nghiền thành tro bụi!
”Sẽ không như vậy, mẹ hứa với con, cuối cùng sẽ có một ngày chúng ta nhất
định trở về, ta thế nào nhẫn tâm để cho con gái chịu khổ? Tin tưởng ta, tin tưởng chú Cố, ông ấy không phải đi tìm người đó sao? Nếu người đó
đồng ý giúp chúng ta, ta sẽ cho cô ta một cái chết thoải mái, nếu cô ta
không đáp ứng. . . Hừ! Ta sẽ cho cô ta sống không bằng chết!”
Lúc Lý Băng nói lời này, đáy mắt đầy sự độc ác, so với thái độ đối với Emma lúc trước hoàn toàn giống như hai người khác nhau, đây chính là yêu và
ghét phân chia!
Bà có thể đối với bất cứ kẻ nào lòng dạ độc ác, duy chỉ có đối với cô con gái này này, bà bỏ ra gấp đôi thương yêu.
”Mẹ, nếu là chúng ta thật sự phải vất vả đi qua nửa đời còn lại, con cũng
chấp nhận, nhưng là, con nhất định không để cô ta sống tốt hơn chúng ta, mẹ của cô ta cướp đi ba con, hiện tại cô ta lại cướp đi người đàn ông
của con, con sẽ không bỏ qua cho cô ta “ Emma mắt vằn đỏ, nghĩ tới năm
đó ba bệnh qua đời, nhưng cực kỳ bi thương kêu ‘Nguyệt Như, Nguyệt Như’, hoàn toàn không để ý đến cô và mẹ đau đớn, cô còn nhớ rõ cô quỳ bên
giường bệnh gọi ba, nhưng ông vận hết sức lực độc ác đẩy cô ra ‘ta không phải ba ngươi! Ngươi không phải con của ta, con của ta đã đi theo
Nguyệt Như rồi. . . Đi rồi’
Không ai có thể hiểu được cảm giác
hồi mười mấy tuổi ấy của cô như thế nào, từ nhỏ cô biết ba không thích
cô, chỉ cần vừa thấy cô, ông liền chán ghét xa lánh.
Cô từ nhỏ chỉ có mẹ. . . . Chỉ có mẹ. . .
Cho nên, tất cả bất hạnh của cô, đều là do tiện nữ kia ban tặng, Cô làm sao có thể bỏ qua cho cô ta? Làm sao có thể? Cho dù có mất tất cả cô cũng
muốn cho cô ta nếm thử một chút cái gì gọi là đau thương!
”Mẹ hứa với con, có ta ở đây một ngày cũng sẽ không để cho cô ta sống như ý,
toàn bộ hạnh phúc của mẹ con chúng ta đều bị hủy hoại bởi mẹ con họ, ta
làm sao có thể để cho cô yên ổn? Ta chính là có chết, ta cũng phải kéo
theo con gái của Nguyệt Như chết cùng” Lý Băng nói âm độc như vậy, cả
khuôn mặt cũng vặn vẹo.
Yên lặng lên tất cả kế hoạch trong đáy lòng, bà ta khiến mọi thứ đều trở nên đáng sợ. . . . . . .
Trong biệt thự tĩnh lặng
Ăn cơm trưa đơn giản một chút, Tưởng Niệm liền lên lầu, nhàm chán ngồi
chơi , vẫn do ánh mặt trời vẩy lên thân thể nhỏ nhắn của cô, tạo nên cảm giác cô độc, có lẽ là bởi vì người làm cho cô cảm thấy ấm áp không có ở đây.
Không hề chớp mắt nhìn trò chơi trên màn hình 47 in
(inches), bức tranh được in thu nhỏ lại ngừng ở bộ chiến y màu xanh
dương trên người tiểu nam hài, chung quanh tất cả đều là hung thần quái
thú, cô lại hoàn toàn không có hứng, nghiêng đầu, vô lực nháy mắt,
thỉnh thoảng cầm điện thoại di động bên cạnh nhìn thời gian, phiền não
ấn game controller trong tay.
Không phải nói lập tức sẽ trở lại
sao? Cũng chờ một buổi trưa rồi, thế nào còn chưa trở về? Còn tưởng anh
sẽ trở về ăn cơm trưa với cô .
Cô rất nhớ anh. . . . nhớ. . . rất là nhớ!
”Thiếu gia!” Ngoài cửa truyền đến âm thanh cung kính của cô giúp việc, sau đó là tiếng bước chân vội vã.
Tưởng Niệm vừa nghe thấy âm thanh này trong nháy mắt nâng ánh mắt lên, thoáng qua một chút vui mừng, cô nhanh chóng đứng lên, để lại game controller
trong tay, chạy thật nhanh ra khỏi gian phòng, ở trong hành lang lầu
hai, cô thấy Diêm Thương Tuyệt mới lên lầu, anh đang mặc một chiếc áo sơ mi Armani màu đen, ống tay áo kéo lên, nhất là dáng vẻ lười biếng mê
hoặc cực điểm, quần tây màu đen cùng với giày da bóng loáng, trên gương
mặt anh tuấn có tia mỏi mệt, mím chặt cánh môi giống như có chút không
vui, cả người tản mát ra khí chất ưu nhã cao quý như vậy, làm cho người
ta mê luyến cực kỳ, nhìn thấy Tưởng Niệm thì sắc mặt lại lo lắng vài
phần, kiêu căng giương cằm, khẽ mở môi mỏng “Tới đây!”
Tưởng Niệm ngẩn người một chút, sau đó mang theo tâm trạng lo lắng đi tới bên cạnh anh, đang ở cách anh còn có một mét thì anh đột nhiên anh vươn tay, nắm chặt cổ tay của cô dùng sức kéo cô về phía anh, khiến Tưởng Niệm đụng
phải lồng ngực rắn chắc của anh, bởi vì tức giận mà ngực của anh phập
phồng mãnh liệt, bàn tay sau lưng truyền tới hơi nóng, cô cả kinh, anh
rất tức giận!
Đang lúc cô chuẩn bị nhận lỗi, Diêm Thương Tuyệt
đột nhiên quay mặt cô lại, nâng cằm lên, để cho cô cùng anh mặt đối mặt, hơi thở dồn dập đến gần cô, hôn, mang theo sự trừng phạt xiết chặt cô,
phóng túng ở trên làn môi cô càn quấy, tay không nghiêm túc chu du phía
sau lưng của cô, sau đó chậm rãi từ vạt áo bên hông đi vào.
Tưởng Niệm bị anh hôn gắt gao, căn bản không mở miệng được, chỉ có thể khẩn
trương níu chặt áo anh, cau mày cảm giác đầu lưỡi của anh đã tiến vào
trong miệng của cô, quét một lượt trong khoang miệng, sau khi làm chuyện xấu ở lưỡi cô rồi lại khẽ cắn.
”Ô ô ~” Tưởng Niệm đau bắt đầu
giãy giụa, sợ hãi uốn éo thân thể, dùng sức đong đưa đầu, muốn né tránh
cái hôn cuồng nhiệt của anh.
Nhưng là Diêm Thương Tuyệt cũng
không tính bỏ qua cô, một tay ôm chặt hông của cô, đi phía trước một
bước, để cho cô càng thêm gần sát mình, cảm giác nhiệt độ của thứ kia,
một tay nắm ở gáy cô, đem cô chống đỡ ở trên tường, hai chân đè chặt cô, khiến cho cô căn bản không thể nhúc nhích, hôn, trở nên dịu dàng, anh
bắt đầu từng điểm từng điểm lướt qua vẻ đẹp của cô.
Càng thêm cảm giác dồn nén mãnh liệt, bụng chợt căng thẳng, máu toàn thân điên cuồng sôi trào, kêu gào ‘muốn cô, muốn cô’.
Tưởng Niệm bị anh hôn, mắt hồng hồng, giống như là phải chịu ấm ức.
”Em còn dám khóc?!” (lee^qu.donnn) Diêm Thương Tuyệt hôn tận hứng thời
điểm, đột nhiên cảm giác khóe miệng có chút mùi vị mằn mặn, hắn nhíu lại đôi lông mày tuyệt đẹp, dừng động tác hôn, nhìn đuôi mắt Tưởng Niệm
đọng nước mắt, giả vờ giận dữ nói.
“Nữ nhân này muốn chọc giận
chết anh sao? Trước khi đi, hết lời căn dặn, bảo cô gần đây không được
gặp mặt Tô Thước Cảnh, ngoan ngoãn ở trong biệt thự chờ anh về, cô nghe
sao? Còn muốn cùng anh ta ăn cơm trưa? Cô rốt cuộc có biết tình cảnh của mình hay không? Cũng còn không suy nghĩ về ý định này của mình!
Tức giận! Một bụng tức giận!
Còn có đúng là, không nghĩ tới mới rời đi mấy ngày thôi, anh nhớ mùi hương
của cô đến vậy, vốn chỉ là muốn trừng phạt nho nhỏ cô một chút, không
nghĩ tới vừa chạm vào thân thể thơm ngát của cô, thì không có cách nào
khống chế được, thật muốn đem lấy cô nuốt vào trong bụng.
Nếu không phải là cô khóc, anh nhất định mất khống chế, ở trong hành lang muốn cô!
Tưởng Niệm không để ý tới anh, ngược lại còn khóc ra tiếng, Diêm Thương Tuyệt không biết phải làm thế nào, thở dài một cái, ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng nói “Đừng khóc, là anh không tốt, anh không nên hung dữ với em,
anh xin lỗi em có được hay không? Là anh quá nhớ em, mấy ngày nay không
có em bên người anh thật sự ăn ngủ không yên, cho nên dùng tốc độ nhanh
nhất xử lý tốt công việc ở Anh quốc, vội vàng chạy về, trở lại công ty
lại có cuộc họp quan trọng, cho nên trở về hơi muộn, thật xin lỗi”
Một câu dịu dàng ‘thật xin lỗi’, một câu ấm áp ‘là anh quá nhớ em’, một nam nhân kiêu ngạo không ai bì nổi hôm nay thâm tình như vậy nói những lời
này với cô, dịu dàng giải thích với cô, Tưởng Niệm say mê.
Nhất
thời toàn bộ uất ức được giải tỏa, cô ngượng ngùng nhìn Diêm Thương
Tuyệt, nhìn chiếc mũi cao thẳng cùng cánh môi mỏng, đứng thẳng người,
lần nữa nhón chân lên, từ từ đem cánh môi của mình để sát môi anh, hơi
thở như lan ở cánh môi anh nói “Em cũng nhớ anh, rất nhớ, rất nhớ”
Diêm Thương Tuyệt cả người giống như là bị dòng điện chạy qua, ngây người
bất động, thân thể căng thẳng, không thể tưởng tượng nổi có thể nghe
những lời tuyệt mỹ này, khuôn mặt anh tuấn đỏ ửng, mang theo thanh âm
mừng rỡ, thận trọng hỏi “Em nói cái gì? Nói lại lần nữa!”
Cô mới vừa rồi nói là cô nhớ anh sao? Phải không? Phải không?
Cảm giác say mê này không lời nào có thể miêu tả được, đây là lần đầu tiên, chính tai anh nghe được cô nói muốn anh.
”Em nói, em nhớ anh lắm, rất muốn! Không có anh ở đây bên cạnh em, lòng của em, trống rỗng, buồn buồn” dfienddn l Tưởng Niệm đầu tựa vào ngực của
anh, ôm chặt anh, nghe được nhịp đập mạnh mẽ của tim, xấu hổ đáp.
Đúng vậy! Cô nhớ anh, trong mấy ngày anh đi, cô luôn chìm trong hoảng hốt,
lúc nào cũng nghĩ tới sự dịu dàng của anh, sự bá đạo của anh, sự phách
lối hắn, tất cả mọi thứ thuộc về anh.
Buổi tối lúc ngủ, nhìn bên cạnh khoảng không trống trải, cô chỉ cảm thấy chung quanh cũng trở nên lạnh buốt, tối tăm. . .
Thì ra là trong lúc vô tình, sự hiện hữu của anh trở thành thói quen của cô, cô cũng thích sự hiện hữu ấy. . .
Thói quen, thật sự rất đáng sợ!
Có vẻ sở thích của cô hơi đáng sợ. . . . Bởi vì đó là anh. . . . Chỉ vì là anh!
Diêm Thương Tuyệt cực kỳ cảm động, cực kỳ cao hứng, cực kỳ phấn khích, nâng
mặt cô lên, đặt một nụ hôn ngọt ngào mang theo say mê cuồng nhiệt lên
đôi môi anh đào của cô, trong ánh mắt dịu dàng như nước.
Hôn, một khắc như chưa từng cách xa, anh ôm chặt cô, hôn cô, lảo đảo nghiêng ngả hai người họ đi vào trong phòng ngủ. . . . . .
Tình mê ý loạn giờ mới bắt đầu, gió ngoài cửa sổ giống như vì bọn họ mà khoe khoang biểu diễn, muốn đem hạnh phúc của họ thổi khắp nơi, để cho mọi
người cảm nhận được tình cảm chân thành nơi họ. . . .