Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

Chương 49: Chương 49: Anh đè em thực khó chịu




Không kiềm lòng được hắn lấy vật cứng rắn to lớn được bao bọc trong quần tây nhô lên kia đặt tại u cốc của Tưởng Niệm: “Ưm…”

Cả người Tưởng Niệm bị hắn đè đến khó chịu, toàn thân vô lực, sau khi giãy giụa không có kết quả thì chỉ vô lực mặc hắn đòi lấy.

Bây giờ cô không có gì, mất đi người đàn ông yêu sâu đậm, thứ duy nhất còn lại cũng chỉ có thân thể trong sạch cùng lòng tự tôn không đáng giá này, nhưng giớ phút này bị người đàn ông này ôm lấy khiến cô có cảm giác khó hiểu, mãnh liệt, trong lòng có chút ấm áp.

Nhắm chặt mắt, lại mở, một sự bình tĩnh, không quan tâm! Cũng không muốn quan tâm! Hiện tại cô cũng không thể quan tâm hắn, hắn, đã là của người khác! (ý nói An Nguyệt Lê quá _ _!)

Cùng là hôn, cảm giác của hắn và An Nguyệt Lê cho cô lại không giống nhau, Diêm Thương Tuyệt hôn, ngang ngược kiêu ngạo, mang theo vị thuốc lá nhàn nhạt, cũng như hơi thở tản ra từ trên người hắn, khiến người ta khó mà kháng cự, còn nụ hôn của An Nguyệt Lê thì cực kì dịu dàng và đè nén, cũng sẽ không khiến cô có loại cảm giác khó chịu nhưng lại muốn nhiều hơn này, giống như sức lực cà người bị rút cạn, còn có chút thiếu dưỡng khí, lại chỉ có thể phụ thuộc vào người đàn ông trước mắt này.

Nhớ đến mẹ lại khiến cô tỉnh táo không ít, ra sức giật giật, nhưng tay bị hắn ép buộc đặt ở bên hông, chân bị hắn liều mạng kềm chế, cô thực sự không thể động đậy, nghĩ đến vừa mới chạy trốn từ miệng sói, nhưng vừa đúng lúc lại phải rơi vào miệng cọp.

“Em…phải đi về.” bởi vì quấn lấy chiếc lưỡi thơm mát trong chiếc miệng nhỏ nhắn của cô, hung hăng dày xéo vật thể của cô, lời nói, nói rất không rõ ràng, nhưng vẫn khiến thân thể người đàn ông cứng đờ trong nháy mắt.

Rời khỏi môi cô, nhìn cánh môi mấp máy mãnh liệt của cô, trong mắt sáng tích đầy nước mắt, lại quật cường không chịu chảy ra, lòng hắn bị va đập mạnh một phen.

Lẽ ra chỉ muốn ‘tiểu trừng đại giới’ (trừng phạt nhẹ cảnh cáo nặng), để cô đừng không có tiền đồ như vậy, không ngờ một nụ hôn mà thôi, đã khiến hắn trầm luân, cũng do hương vị của cô quá mức tuyệt đẹp, ngây ngô nhưng không chút giả vờ, mềm mại- dịu dàng- thơm mát- trơn trượt khiến người ta không kiềm chế được mà sa vào trong đó.

Nếu như cô không nói lời nào, không nói lời lãnh cảm thế này, hắn nhất định sẽ muốn cô tại chỗ.

Cơ thể chưa rời khỏi, vẫn còn đè nặng, chỉ là điều chỉnh tư thế một lúc, để cho khuỷu tay chống lên trên ghế da sang trọng, nâng đầu lên, kiềm nén dòng máu còn đang tuôn trào trong cơ thể, thở hỏn hển, con ngươi thâm thúy mà u ám lại chứa đựng cơn sóng dục vọng hung hăng nhìn chằm chằm cô, mày nhíu thật sâu, tựa như một ngọn đồi nhỏ, cánh môi phỉ bạc gợi cảm hé mở: “Trở về thì sao?”

Gương mặt anh tuấn không thể bắt bẻ rõ ràng hiện lên vẻ tức giận, giống như là biết quyết định của cô, trong lòng chỉ muốn hung hăng bóp chết cô, không có tiền đồ!

Người đàn ông kia cũng đã là cha của đứa trẻ khác rồi, cô sao vẫn có thể đần như vậy chứ? Trở về? trở về làm gì?

Hay là cô không tính toán sai lầm cũ, bằng lòng tha thứ cho hắn ta? Cái người đàn ông phản bội cô!

Nếu thực sự là như thế, vậy kế hoạch này đây của hắn không phải uổng công vô ích rồi à?

Hắn tuyệt đối không cho phép sự việc thoát khỏi quỹ đạo khống chế của hắn, mọi thứ phải dựa theo đường đi đã thiết kế tốt của hắn!

Môi, rất sưng đỏ, tất cả cho cũng đã cho thấy rõ ràng người đàn ông này vừa rồi đối với cô thô bạo bao nhiêu, hiện tại cô vẫn cảm nhận được sự nóng bỏng đau nhứt trên cánh môi.

“Em…anh cho em đứng lên trước.” mặt đỏ như quả anh đào chin muồi, hồng hồng nhạt nhạt thoáng chốc mê người.

Nếu vật thể của Diêm Thương Tuyệt vốn đã mới hạ xuống thì lần nữa lại thức tỉnh mạnh mẽ, thân thể Diêm Thương Tuyệt ra sức gầm nhẹ, lần thứ hai cúi đầu tựa vào bên tai mềm mại, khẽ thở ra hơi thở ái muội, giọng nói trêu chọc lòng người lại vang lên: “Cô xem, nó thích cô rồi.”

Nói xong thân thể hắn lại trầm xuống, vật to lớn nhô lên lần thứ hai đặt tại bụi hoa của Tưởng Niệm, lập tức trêu chọc khiến cả người cô mềm nhũn: “Ừm.”

Một câu, khiến Tưởng Niệm vô cùng xấu hổ, hắn sao có thể không đứng đắn như vậy?

“Anh…anh đè em thực khó chịu, cả người cũng không còn sức, anh đứng lên trước được không?”

Giãy giụa vặn vẹo cơ thể này, nào ngờ thứ gì đó ở giữa hai chân càng lúc càng lớn. càng lúc càng nóng.

Gương mặt cũng sắp bị đốt cháy, càng đỏ bừng hơn.

Diêm Thương Tuyệt biết bây giờ chưa phải lả lúc muốn cô, mà dáng vẻ lúc này của cô cũng đủ làm điên cuồng bất kì người người ông nào, khiến hắn vẫn muốn hung hăng ‘thịt’ _ _! chết cô.

“Cho tôi một lý do nhất định phải trở về?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.