Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

Chương 55: Chương 55: Cây nở hoa






“Còn em thì sao? em quên được sao?” giọng An Nguyệt Lê có chút nghẹn ngào, ra sức đè nén bi thương lại vẫn lộ ra như thế.

Quên được sao?! sẽ không. Cô sẽ không quên, cô sẽ nhớ kỹ, nhớ kỹ lúc cô ở tuổi trưởng thành đó, có một người đàn ông như thế vì cô bỏ ra hết thảy, một lòng một dạ yêu cô, cho dù không được sống cùng nhau thì sao? yêu, không nhất định phải luôn ở cùng nhau.

“Em sẽ quên, quên đi sạch sẽ, bởi vì bây giờ cần anh không phải em, không phải em!”

Hít sau một hơi, lau hết nước mắt có hơi nong nóng trên mặt, nhìn An Nguyệt Lê thất thần tiếp tục nói lời thành khẩn: “Anh Nguyệt Lê, chị Tiểu Miểu mang thai, là đứa bé của anh! Anh bảo chị ấy làm gì bây giờ, bỏ đứa bé? Ha ha..” nói xong, nở nụ cười tàn nhẫn, vẻ mặt khinh thường nhìn An Nguyệt Lê.

“Đó là người phụ nữ của anh! Là đứa con của anh! Chẳng lẻ anh muốn đứa bé của anh lớn lên giống em bị người ta chỉ tay năm ngón, vẻ mặt khinh thường gọi ‘đồ con hoang’, An Nguyệt Lê, đừng giống như người đàn ông kia khiến em oán hận suốt đời!”

Một câu sau cùng, cô dùng hết toàn bộ sức lực cả người gào to ra, bao giờ cũng cần dùng lời nói để tổn thương người ta, mới có thể khiến người ta dễ dàng quên đi, thì ra tình yêu, cho dù là mất đi hay có được đều rất đau khổ!

An Nguyệt Lê biết, người đàn ông kia là nỗi đau trong lòng cô, đối mặt với vẻ khóc lóc kể lể của cô, hắn thế mà không còn lời để nói, chẳng lẻ toàn bộ này đều đã thành kết cục đã định? Hắn và Tiểu Miểu kết hôn, buông tha cho Tưởng Niệm?!

Hắn không làm được! đó là cô gái hắn một lòng một dạ yêu mười năm! Trời biết, muốn hắn buông tha, là một chuyện khó khăn biết nhường nào! Hắn phải bù đắp như thế nào đây? Vì sao bọn họ đi đến bước đường như thế này?

Ngây ngốc sững sờ tại chỗ, chẳng quan tâm đến nước mắt đã thấm ướt vạt áo, mi tâm nhíu thật chặt lại, trong lòng nghĩ rằng, chẳng lẻ thật sự để Tiểu Miểu bỏ đứa bé, hay là, để con hắn trở thành ‘nghiệt chủng’ không cha?

Không, Tưởng Niệm sẽ khinh thường hắn, lương tâm cũng không chịu được đạo đức lên án, nhưng mà, thật khó, muốn buông cô ra, thật sự rất khó! Trái tim thương tích đầy mình kia của hắn đã sắp không hít thở rồi.

Thấy An Nguyệt Lê có vẻ động tâm, Tưởng Niệm liều mạng ra sức dè nén dòng máu đau đớn cuồn cuộn trong lòng, đến cạnh hắn, hai tay nắm lấy cánh tay hắn, rất thành khẩn mà nhín hắn yêu cầu: “Anh Nguyệt Lê, bây giờ anh có trách nhiệm cần phải gánh vác của anh, từ nay về sau người xuất hiện trong cuộc đời của anh, người anh cần phải quý trọng đã không còn là em nữa, vì thế, em xin anh, van anh, cầu anh, phải thật yêu thương chị Tiểu Miểu, thật quý trọng những thứ có ở hiện tại, buông bỏ quá khứ, anh, vẫn là người anh trai tôn kính trong lòng em như trước.”

Nói xong, xoay người muốn rời đi, cô sợ nếu không rời đi, cô sẽ không kiềm chế nổi, có trời biết, lúc cô nói những lời này, trái tim giống như bị đặt trong biển lửa, khiến cô càng thêm đau đớn không thôi.

“Làm sao để cho anh gặp em

Ở thời điểm em xinh đẹp nhất

Về điều này

Em đã cầu xin trước đức Phật năm trăm năm

Cầu đức Phật để chúng ta kết một đoạn duyên trần

Phật vì vậy hóa em thành một thân cây

Sinh trưởng ở bên đường anh cần phải đi qua

Dưới ánh mặt trời

Cẩn thận nở đầy hoa

Mỗi đóa là niềm hi vọng của em ở kiếp trước

Lúc anh đến gần

Xin anh lắng nghe

Sự run rẩy của chiếc lá ấy

Là nhiệt huyến của sự đợi chờ trong em

Mà lúc anh không chú ý bước qua

ở phía sau anh rơi xuống

không phải là đóa hoa

mà là trái tim tàn lụi của em.” (_ _! bựa ấy)

Thấy cuối cùng vẫn không cứu vãng được, cuối cùng vẫn mất đi cô, An Nguyệt Lê lẩm nhẩm thật sâu, từng từ từng cữ, nghe được lòng người tan nát.

Tưởng Niệm vừa mới mở bước chân, phía sau nghe đoạn câu thơ này, dừng lại chốc lát, liều mạng cắn chặt cánh môi, bất chấp vết máu xuất hiện, vẫn kiên định đi như trước, bởi vì cô sợ ở lại thêm một giây nữa, liền thực sự không đi được.

Ở đời, bạn chăm chỉ cầu duyên (tình duyên, duyên phân), có lẻ đến suốt cuộc đời cũng không đến, mà bạn chưa từng chờ đợi duyên phân ngược lại sẽ ở lúc bạn hờ hững yên lặng mà tình cở tìm thấy. ( _ _! Theo tình tình chạy, đuổi tình tình theo)

Có một thứ tình cảm cho dù suốt đời bạn không có được, bạn cũng có quyền dặt trong đáy lòng mà lưu luyến cả đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.