Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

Chương 108: Chương 108






Tưởng Niệm cười nhẹ nhàng, mắt lạnh nhìn vết thương trên người mình: "Nếu tôi nói anh qua trọng, vậy những tổn thương tôi chịu thì sao? Cho nên..." Cô cố tình dừng một chút,sau đó thật vui vẻ nhìn gương mặt Diêm Thương Tuyệt vì tức giận mà vặn vẹo kia, gằn từng tiếng khiêu khích nói: "Không có! trong lòng tôi vĩnh viễn chỉ có An Nguyệt Lê!"

Lại một roi quất mạnh vào vết thương trên cánh tay tuyết trắng của Tưởng Niệm, dấu vết thâm đỏ kia khiến người ta nhìn mà lòng run sợ, Tưởng Niệm cắn chặt môi, không để minh rên ra tiếng: "Anh không có tư cách đánh tôi, anh dựa vào cái gì đánh tôi? Bởi vì tôi phá hoa của anh? Hay vì tôi thừa nhận trong lòng tôi yêu An Nguyệt Lê, cho nên tôn nghiêm-đàn-ông của anh bị đả kích?"

Tưởng Niệm không hề chớp mắt nhìn hắn, đè nén âm điệu mới trầm thấp nói tiếp: "Tôi cứ ngỡ rằng chúng ta sẽ 'tương kín như tân' sống hết đời, mỗi một câu anh nói tôi đều tin tưởng, tin tưởng ước định 100 năm kia, trong lòng cũng hướng đến, anh Nguyệt Lê đã trở thành quá khứ của tôi,hiện tại của tôi chỉ có anh mà thôi, nhưng, anh không tin tôi, một chút tín nhiệm cũng không cho tôi, tổn thương tôi như vậy, anh nghĩ rằng trái tim tôi không bị thương tổn sao? An Nguyệt Lê tổn thương một lần, anh cũng tổn thương một lần, tôi sẽ không để người khác có cơ hội tổn thương nó lần thứ ba, cho nên..." nói rồi lập tức đứng dậy, nhưng vì trên người rất đau, nên lưng hơi cong, cô nhìn chằm chằm Diêm Thương Tuyệt, kiên cường như thế: "Cho nên bây giờ tôi muốn rời khỏi đây, tôi muốn đá anh khỏi tương lai của tôi! tôi không cần anh!"

Thái độ không kiêu ngạo cũng không siêm nịnh của cô làm Diêm Thương Tuyệt giật mình, tuy biết cô không yếu ớt như bề ngoài, nhưng không ngờ cô còn mạnh mẽ như thế, hôm nay còn đánh hắn!

Là vì cô ấy sinh ra ở gia đình đơn thân đi! Đứa bé của gia đình đơn thân nhìn qua thật yếu ớt, nhưng bên trong rất mạnh mẽ, rất kiên cường.

Cô, chính là như vậy!

Nhưng lời của cô, khiến hắn nửa vui nửa buồn, vui là, cô vừa nói trong cuộc sống tương lai của cô có hắn, buồn là, cô nói cuộc sống hiện tại của cô không cần đến hắn.

Hắn, thật sự tổn thương cô?

Run rẩy đưa tay, muốn chạm vào gương mặt tái nhợt kia của cô, nhưng lúc gần chạm đến cô thì cô lại chán ghét tránh né, sau đó là trừng to mắt nhìn hắn, Diêm Thương Tuyệt ngẩn ra, trong ánh mắt cô có thù hận!

Sao cô ấy có thể hận hắn? Sao dám?

"Muồn rời khỏi tôi? Nằm mơ! Tôi nói cho cô biết, đã theo tôi, trừ phi tôi chán ghét, bằng không cả đời này cũng đừng nghĩ thoát khỏi tôi, có một câu nói cô chưa từng nghe sao? Chọc giận ma quỷ, chờ xuống Địa ngục đi!" Diêm Thương Tuyệt thấy vẻ mặt ghét bỏ kia của cô nhất thời tức giận, dùng ngón cái và ngón trỏ bóp chặt gò má Tưởng Niệm/

Tưởng Niệm chẳng quan tâm nhếch môi, muốn tránh né hắn nhéo đau, nhưng cũng phí công: "Tôi thà xuống Địa ngục cũng không muốn sống chung với loại đàn ông không phẩm chất như anh!"

Không phẩm chất? Cô nói hắn không phẩm chất?

Nếu hắn thực sự không phẩm chết, vừa rồi đã đánh chết cô, cô còn dám nói?

"Cô muốn không tôi giúp cô trả thù?" Diêm Thương Tuyệt buông lỏng mặt cô, liếc cô một cái,nhàn nhạt nói.

Mẹ? Trả thù?

"Anh điều tra được gì có phải không?" Tưởng Niệm nghe hắn nói vậy vội vàng bắt lấy cổ tay áo của hắn hỏi.

Diêm Thương Tuyệt miễn cưỡng nhướng mày nhìn thoáng qua cổ tay áo bị cô nắm chặt, sao? căng thẳng rồi à?

"Chẳng phải cô muốn đi sao?" Diêm Thương Tuyệt nhàn nhã bước đến bên giường, bộ dạng hoàn toàn khác với vẻ giận dữ vừa rồi.

Phải dùng cách này giữ em lại sao? cũng tốt, dù sao sau này đối phó Lý Băng, cũng cần em.

"Tôi đương nhiên sẽ đi, nhưng anh đã đồng ý giúp tôi điều tra chuyện của mẹ." Tưởng Niệm cũng không còn bộ dạng ngoan cố vừa rồi, lúc này cô đã biết cái gì gọi là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Đi, nhất định sẽ đi, nhưng cô cũng không thể bỏ mặc chuyện của mẹ không lo, huống chi còn là chuyện quan trọng.

"Tôi có đồng ý, nhưng điều kiện là cô phải kết hôn với tôi." Diêm Thương Tuyệt nhàn nhạt liếc cô, thật nhàn rỗi sửa sang lại tóc rơi trước trán mình.

Hắn luôn như vậy, bất cứ lúc nào ở đâu cũng mê hoặc người khác!

Tưởng Niệm thấy dáng vẻ này của hắn thật muốn đánh hắn, há miệng hít hơi để ổn định cơn tức trong lòng: "Nhưng anh đánh tôi, còn vu oan cho tôi! Sao tôi còn có thể đi theo anh? Tôi sẽ không theo anh!"

"Cô không muốn trả thù cho mẹ cô? Tôi đã điều tra được, cái chết của mẹ cô có liên quan đến Lý Băng." Diêm Thương Tuyệt biết rất khó lay chuyển cô, nên cảm thấy tạm thời không nên cùng cô rối rắm vấn đề ở hay đi.

"Thật sao?! Có chứng cứ không?" Tưởng Niệm đi đến, cũng không quan tâm sự khó chịu vừa rồi, ngồi vào bên cạnh Diêm Thương Tuyệt, hai tay kéo cánh tay hắn, mở to hai mắt hỏi.

Diêm Thương Tuyệt cười nhìn cô, chẳng phải vừa rồi rất cố chấp sao? Bây giờ thế này?

"Không giận tôi đánh em sao? Không phải đi sao? Chậm thêm chút nữa là trễ xe bus đó." Diêm Thương Tuyệt rút cánh tay của mình về, ghét bỏ phủi phủi, khinh bỉ nói.

Tưởng Niệm chu môi, trừng mắt người này, hiện tại hắn nói vậy là ý gì?

Rõ ràng là hắn ra tay đánh cô, nhưng ngay lúc cô định bỏ đi hắn lại dùng cái chết của mẹ uy hiếp cô, bây giờ lại nói vậy, hắn không có biến thái chứ???

Tưởng Niệm nhìn bộ dạng cao cao tại thượng của hắn, lần nữa nhắc nhở bản thân, người có thể giúp cô điều tra rõ cái chết của mẹ chỉ có hắn, chỉ có hắn! cho nên mọi chuyện phải nhịn.

Biết vì sao cô không đi tìm cảnh sát không?

Bởi vì cô biết có tìm cảnh sát cũng vô dụng, câu nói 'có việc phải tìm cảnh sát' này, chỉ có thể đem ra lừa con nít, cô là người trưởng thành biết, rất nhiều chuyện nếu là có người cố ý, thì có tìm cảnh sát cũng hoàn toàn vô dụng, cảnh sát bây giờ sống dưới quyền người có tiền có quyền có thân phận hiển hách, cho nên cô không nghĩ tìm cảnh sát có tác dụng.

Hơn nữa chuyện năm đó nếu cảnh sát có ý điều tra, mẹ cũng không bị nói là chết ngoài ý muốn!

"Rốt cuộc anh muốn thế nào? Đã không tin tưởng em, còn để ý trong lòng em có người khác, vậy vì sao còn muốn giữ em lại?" Tưởng Niệm chợt đứng dậy. Có chút tức giân trừng mắt Diêm Thương Tuyệt.

Diêm Thương Tuyệt lười biếng mặc sức nằm trên giường, nhắm mắt không để ý đến Tưởng Niệm.

"Này! Rốt cuộc anh muốn so? Nói chuyện đi chứ! Này!" Tưởng Niệm nhìn bộ dạng này của hắn, càng buồn bực, đưa chân dùng sức đá cẳng chân của hắn.

"Em đá một cái, thử xem." Diêm Thương Tuyệt vẫn nhắm mắt như trước, nhưng lời nói, lại lạnh như băng.

Tưởng Niệm vội rút chân về, thấy hắn vẫn nhắm mắt, bất đắc dĩ thở dài, sau đó, đi xuống chiếc giường lớn như chiếc thuyền này.

"Em không ngủ à?" Diêm Thương Tuyệt nhắm mắt dưỡng thần, giọng có chút không vui.

Hắn biết cô sẽ không bỏ đi, nhưng hắn có chút tức giận với hành vi xa lánh của cô.

Cách xa như vậy làm gì?

"Sợ anh lại đánh chết em." Tưởng Niệm không khách khí liếc xéo hắn, trực tiếp mặc quần áo nằm ở sofa.

Lúc này cô mệt quá, nơi nơi là vết thương, cả tắm cùng không muốn.

Cô không đi, cô biết Diêm Thương Tuyệt nói vậy là vì giữ cô lại, hắn biết điều tra chủ mưu hại mẹ đối với cô quan trọng hơn tất cả, cô không ngốc, hắn biết!

"Lại đây." Diêm Thương Tuyệt nghe cô nói vậy, lập tức ngồi dậy, nhìn thân thể nhỏ bé trên sofa, giọng điệu cũng có chut ôn hòa.

Tưởng Niệm sắp điên, coi đây là gì hả? Lúc không vui thì đánh chơi, lúc vui thì cho một cục kẹo?

Hắn bị tâm thần!

Nhưng ma cô cũng chỉ dám oán thầm.

"Mục đích của anh chẳng phải là giữ em lại sao? Bây giờ em ở lại, anh còn muốn thế nào? Chuyện của mẹ nếu bây giờ anh không nói, em cũng không miễn cưỡng, có miễn cưỡng cũng không được, nhưng em biết anh nhất định sẽ điều tra ra, cho nên em không đi, em chờ!" Tưởng Niệm nghiêng đầu, nhìn hắn, ánh mắt vô cùng kiên định/

Đúng vậy! Cô không miễn cưỡng hắn được, nói không chừng còn có thể chọc giận hắn, càng không có lợi cho cô.

"Em tin tưởng tôi sẽ giúp em vậy sao?" Diêm Thương Tuyệt nhìn chằm chằm cô, phát hiện bản thân vẫn không hiểu cô, bên ngoài cô tuy yếu ớt, nhưng hắn biết cô có một nội tâm mạnh mẽ.

"Năm đó mẹ đối xử với anh tốt như thế, không đúng so? Em luôn tin tưởng anh là người tốt, đêm đó ở An gia anh cũng không miễn cưỡng em không phải sao? Là vì mẹ đúng không? Bởi vì em nhắc đến mẹ, cho nên anh dù biết dụng ý của em, cuối cùng cũng không miễn cưỡng em." Tưởng Niệm yếu ớt nhắm mắt lại, cô mệt mõi.

Diêm Thương Tuyệt vì câu nói của cô mả chấn động, thật sự là vì vậy sao?

Mười năm trước, Cố Nguyệt Như đối với mình thật sự rất tốt, sẽ vì hắn trêu chọc mà tức giận, sau đó đêu cười rất hòa nhã, điển hình là dáng vẻ mẹ hiền, nhưng dường như cô ấy đã quên, cô ấy chỉ lớn hơn hắn 10 tuổi mà thôi.

Nhưng nụ cười của cô ấy làm hắn thấy ấm áp, đó là sự ấm áp hắn chưa từng có!

Còn nhớ có lần lúc ở trong núi hắn bị bệnh, trong thôn không có bác sĩ, cho nên phải đi đường núi bốn tiếng lên trấn, vì mời người xem bệnh cho hắn, cô ấy đi đường đêm bốn tiếng, hắn nhớ lúc ấy Tưởng Niệm đang ngồi ở đầu giường của hắn, khóc rất kịch liệt, miệng luôn gọi mẹ, lúc đó hắn rất không bình tĩnh gào lên với cô 'Mẹ em không chết, khóc cái gì?', sau khi gào xong, Tưởng Niệm càng khóc kịch liệt hơn, lần đầu tiên nổi cáu với hắn 'Anh có biết mẹ em rất sợ tối không, mỗi lần thấy trời tối đen đều sợ đến run cầm cập, nhưng vì anh, mẹ em phải đi đường núi bốn tiếng đồng hồ, anh rất không lương tâm, sao có thể nói mẹ em như thế, trứng thối!'.

Diêm Thương Tuyệt nhớ rõ lúc đó hắn rất cảm động, trong lòng khó chịu nói không nên lời, nằm trên giường suy nghĩ thật lâu, cả đêm không ngủ, lúc rạng sáng Cố Nguyệt Như mới cùng bác sĩ trấn trên trở về, cô ấy mồ hôi đầy đầu, vẻ mặt lo lắng, về nhà liền trốn trong phòng khóc dữ dội, bởi vì phòng cách âm không tốt, nên hắn ở sát vách nghe rất rõ ràng, tiếng khóc mang theo khủng hoảng như thế.

Sau đó nghe bác sĩ nói, cô ấy nhà ai cũng gõ cửa, bị người ta mắng, xua đuổi. Sau đó nói tìm được nhà ông ta, ông ta thấy cô ấy mồ hôi đầy đầu, vẻ mặt hoảng loạn, liền đi theo, dọc đường đi vẻ mặt cô ấy vô cùng sợ hãi.

Lúc đó hắn không nói rõ được cảm giác trong lòng là thế nào, nhưng từ đó về sau, hắn ở trong núi không lì lơm nữa, rất nghe lời, giúp đỡ nhà đông thu lương thực, giúp đỡ nhà tay chăn trâu dê.

Từ một thiếu niên 'quần là áo lượt' biến thành một thiếu niên hiểu chuye65.

Chậm rãi thu hồi suy nghĩ, nhìn Tưởng Niệm nằm trên sofa, ngủ rất say, mày đẹp hơi nhíu, như là có chuyện phiền lòng gì, hắn mở bước chân mạnh mẽ kiểu quân nhân đi về phía cô, sau đó ngồi xổm bên cạnh cô, nhẹ nhàng vuốt ve mày đang nhíu của cô, sau đó thâm tình hôn lê.

Thật ra hắn không muốn ra tay, cũng là bị ghen tị làm cho đầu óc mê muội, ai bảo cô thừa nhận trong lòng cô chỉ có An Nguyệt Lê? Còn dám ra tay đánh hắn?

Nghĩ đến đây Diêm Thương Tuyệt cũng không vui đứng dậy, nếu sau này còn dám cả gan nhắc tới An Nguyệt Lê, hắn còn đánh cô!

Buồn bực khinh bỉ cô, sau đó đứng dậy đi nhanh ra ngoài.

Đến lúc hắn trở lại, trong tay có thêm một hòm thuốc.

Đôi con ngươi đen giờ phút này đã hoàn toàn bình tĩnh, không còn sự thô bạo cùng màu đỏ tươi vừa rồi, thay vào đó là thật nhiều thương tiếc, nhìn người cô đầy vết thương, thương tiếc thật sâu.

Hắn ra tay quá độc ác!?

Ngồi xổm xuống, lấy bông băng và dung dịch oxi già ra, nhẹ nhàng lau chỗ trầy chảy máu cùng sưng to, sau đó vẩy lên vết thương một ít bột tiêu viêm, vừa thay cô thoa thuốc vừa quan sát cô có đau hay không, lúc nhìn thấy cô nức nở nhíu mày, liền thổi lên miệng vết thương của cô nhẹ thật nhẹ, cẩn thận tỉ mỉ.

Tưởng Niệm đang mơ hồ ngủ say giống như cảm nhận được gì đó, ánh mắt yếu ớt mở một khe nhỏ, thấy một người đàn ông, ngồi xổm, thật dịu dàng thay cô thoa thuốc, giúp cô thổi phù phù.

Cô biết đó là anh, vì sao? Vì sao lúc này hắn lại thương tiếc cô như vậy? Chẳng phải vừa rồi còn muốn đánh chết cô sao?

Môi khé mấp máy, lại nghe thấy hắn nói chuyện.

"Thật ra anh không muốn đánh em, vừa rồi ở dưới anh chỉ là không muốn lời của thím Doãn, anh biết hoa này không phải do em phá, lý do anh không giúp em còn đánh em là vì anh biết đây đều là thím Doãn làm, mục đích là muốn để anh hận em thêm? Chỉ là anh yêu em như vậy, nên bà mới giở chứt âm mưu, thật ra trong việc này, người đau khổ nhất chính là bà, bởi vì bà tự tay hủy đi hoa ba yêu thích nhất, nếu anh không trừng phạt em, trò đùa của bà làm sao diễn? Lần này bà không đạt được mục đích, anh không biết lần sau bà còn có thể làm ra chuyện gì tổn thương em.

Nhưng em vẫn bướng như thế, nói gì mà trong lòng chỉ có An Nguyệt Lê, tức chết anh, anh tức điên mới có thể ra tay tổn thương em. Nhưng em cũng đáng lắm, biết chưa? Nếu lần sau còn nói thế, anh còn đánh em!" Diêm Thương Tuyệt lòng đầy căm phẫn nói.

Nước mắt của Tưởng Niệm không kiềm nén được trào ra, nhưng dù đang mơ mơ màng màng, vẫn mơ hồ không rõ nói: "An Nguyệt Lê đã là quá khư....."

Giọng thật nhỏ, thật yêu ớt, nhưng vẫn lọt vào trong tai Diêm Thương Tuyệt, bất giác ngừng động tác trong tay, không thể tin được nhìn cô: "Cho nên hiện tại trong lòng em chỉ có anh?"

Tưởng Niệm thật sự mệt muốn chết rồi, liền không nói chuyện, nhắm mắt.

Diêm Thương Tuyệt cũng không cưỡng cầu nữa, cực kì dịu dàng lau nước mắt thay cô: "Sau này anh sẽ không ra tay đánh em, anh thế!" (editor: >.< tin không??!!! đừng tin những gì con trai nói...ố ồ ố ô...)

Lời của hắn, Tưởng Niệm không có nghe thấy, nặng nề thiếp đi.

Diêm Thương Tuyệt cười thõa mãn, sau đó khom người, dè dặt thận trọng ôm lây Tưởng Niệm đi về phía giường, tham luyên nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của cô, hôn lên chóp mũi, môi, vành tay....của cô.

Nơi nào đó trên thân thế bắt đầu kêu gào(!!cầm thú), cố nhịn xuống, sau đó đặt cô xuống, cúi ngời, hôn lên mỗi một tấc da thịt của cô từng chút từng chút, đặc biệt ở miệng vết thương, trong nụ hôn chứa đầy thâm tình cùng thương tiếc.

Tưởng Niệm ngủ không yên ổn nghiêng đầu, cảm giác ngứa ngáy kia khiến thân thể cô cũng đột nhiên giống như bốc cháy, vươn tay, tim kiếm nơi giải nhiệt, bàn tay cô đi vào bên trong những sợi tóc của Diêm Thương Tuyệt, kéo chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.