An Nguyệt Lê liên tục vượt vô số đèn đỏ, ngay cả tay cầm lái cũng có chút run run, trong lòng lo lắng cho Tưởng Niệm, âm thầm nhắc nhở: chờ anh! Nhất định phải chờ anh!
Vừa rồi hắn nhận được điện thoại, người gọi là một hầu rượu không biết tên ở ‘Bán Đảo’, người đó nói là một cô gái rất xinh đẹp nhờ anh ta giúp một việc, nếu nửa tiếng mà cô ấy chưa đi ra thì xin anh ta dựa theo số điện thoại trên đơn hàng gọi cho một người đàn ông họ An, bảo người ấy nhanh lại đây!
An Nguyệt Lê vừa nhận điện thoại chỉ biết rằng Tưởng Niệm, em ấy gặp nguy hiểm!
Nửa tiếng?
Trái tim An Nguyệt Lê thắt chặt, hắn không dám tưởng tượng nếu…nếu….nếu Tưởng Niệm xảy ra chuyện. thì làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Bằng tốc độ nhanh nhắt đến ‘Bán Đảo’, vứt xe ở cửa, cũng mặc kệ cậu trai đậu xe ở cửa kêu la, hùng hổ vọt vào, mỗi một bước đi đều có thể cảm giác thêm một phần khẩn trương, loại cảm giác này sắp khiến hắn nghẹt thở.
An Nguyệt Lê tiến váo nhìn cảnh tưởng xa hoa trụy lạc, cũng giống như Diêm Thương Tuyệt, lấy tay che mũi, cau mày, chán ghét loại mùi này.
An Nguyệt Lê kích động bắt đầu tìm phòng 208, không biết, tất cả hành động của hắn đều rơi vào trong con ngươi âm trầm của một người ở phòng trên tầng hai.
Người đàn ông nâng ly rượu, tao nhã bắt chéo hai chân, lười biếng dựa vào ghế da, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm An Nguyệt Lê gắp gáp vẻ mặt bất an, khỏe môi giương lên một nụ cười nham hiểm.
“Xin hỏi phòng 208 ở đâu?” An Nguyệt Lê loay hoay mấy vòng cũng không thấy, lại không tìm được đường lên tầng 2, lập tức kéo một cô gái hỏi.
Cô gái lẳng lơ nâng cằm liếc hắn một cái, ánh mắt rất mê hoặc, sau đó thân mật quấn lấy thắt lưng hắn: “Làm gí thế!”
An Nguyệt Lê bất mãn mím môi, dùng sức kéo cô gái say rượu ra, sau đó muốn rời đi thì nghe thấy cô gái kia nói: “Cầu thang bên cạnh toilet đấy.”
An Nguyệt Lê tò mò quay đầu lại, đã thấy cô ta đi xa rồi.
Không nghĩ nhiều liền đi đến bên trái toilet lên lầu 2, hắn liền vội vàng tìm phòng 208, lúc nhìn đến phòng 205, hắn kích động vô cùng, nhanh chóng chạy đến.
Liếc mắt liền nhìn thấy bảng nhỏ trên cửa, phía trên viết rõ con số ‘208’, An Nguyệt Lê ổn định hơi thở, đi đến cánh cửa gỗ khép chặt này, run rẩy đưa tay nắm khóa cửa, phát hiện không mở được!
Khóa trái bên trong rồi sao?
Tưởng Niệm! chẳng lẻ xảy ra chuyeneh?
Hắn cong lưng dung cánh tay của mình thục từng phát từng phát vào cánh cửa, sau n phát, cửa bị phá, tắt cả mọi người ở phòng 205,206,207 đều tò mò nhao nhao mở cửa ló đầu ra xem, xem phòng 208 xảy ra chuyện gì, sau khi nhìn thấy một người đàn ông xông vào, mọi người cũng theo đến cửa, mặc dù có vài người áo quần không ngay ngắn.
An Nguyệt Lê xông vào, thấy ở ghế không một bóng người, nhìn xung quanh lại thấy cửa phòng trong mở liền đi đến, mang theo mọt trái tim bất an bước nhanh tiến vào.
Vừa mới đi vào, lập tức sững sờ tại chỗ.
Quần áo phụ nữ, đàn ông văng tứ tung khắp phòng, rải rác trên mặt đắt, mà trên giường, ông chủ Trunhj ngủ bên trái, một cô gái nằm bên phải, mặt bị tóc che lấp, chôn trong gối, lưng ngửa lên trời, không thấy rõ mặt.
An Nguyệt Lê khẩn trương nuốt nước miếng, chậm rãi bước đến, vươn tay run rẩy, nhẹ nhàng vuốt tóc trên mặt cô gái, con ngươi dần dần phóng đại.
Thật sự là Tưởng Niệm!
Dường như cô ngủ rất say, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ngoài cánh môi sưng đỏ cùng gáy, còn nhiều nơi có vết xanh hồng đan xen, nói rõ cô đã bị đối xử tàn bạo thế nào, thân mình An Nguyệt Lê loạng choạng một lúc, suýt ngất đi.
Em ấy bị làm nhục rồi! em ấy bị làm nhục rồi! em ấy bị làm nhục rồi!
Trong đầu không ngừng quanh quẩn lời này, giọng càng lúc càng lớn.
Một lát sau, hắn mới bừng tỉnh, nhìn người đàn ông ngủ như chết bên cạnh, trong cơn tức giận, An Nguyệt Lê muốn giết hắn!
Chậm rãi nắm chặt nắm tay, bỗng nhiên thấy trên đầu giường đặt một mâm hoa quả, bên trên còn cắm một con dao găm sắc bén, An Nguyệt Lê thở hổn hển cầm lấy dao, trong mắt lộ ra sát ý, đâm về phía phần dưới thân thể ghê tởm của ông chủ Trịnh.
“A---“
“A---“
Người ở cửa hoảng sợ trăm miệng kêu một lời, cả ông chủ Trịnh cùng Tưởng Niệm ở trên giường cũng bị làm cho tỉnh lại, Tưởng Niệm ngồi dậy hoảng sợ mở to hai mắt, nhìn người trước mắt---An Nguyệt Lê!
Còn ông chủ Trịnh lại vẻ mặt đau đớn tỉnh lại, ‘em trai’ của ông ta bị người ta đâm!
“Giết người! giết người…”
Người nào đó ở cửa hoảng sợ hô.
Tưởng Niệm lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt vặn vẹo của An Nguyệt Lê, lại nhìn đến ông chủ Trịnh đau đớn ôm hạ thân nằm ở bên cạnh cô, cô như bị sét đánh, đôi môi run rẩy vô cùng, miệng thở phì phò nhìn cả người ông chủ Trịnh trống không, sợ hãi chậm rãi nhìn về phía mính, oanh----
Thế giới của cô sụp đổ rồi!
Sao cô cũng trống không! ở cùng với ông ta! Lòng liền trầm xuống.
Nước mắt vội vã rơi xuống, sao lại thế này? Sao lại thế này chứ?
Tối hôm qua rõ ràng là anh mà! Rõ ràng là anh mà!
Cô nhớ rõ ràng là anh mà, mùi thuốc lá quen thuộc như thế, cô sao có thể không nhớ rõ? Nhưng vì sao người lúc này cùng cô nằm trên giường lại là ông chủ Trịnh?
Rõ ràng là anh! Rõ ràng là thế!
Đúng! Cô nhớ lúc hoan ái, cô vì….vì quá hưng phấn ( _ _!!!!!) còn cắn anh một cái, ngay sau gáy, chỉ cần nhìn xem sẽ biết.
Đúng! Nhìn xem!
Tưởng Niệm như nổi điên kéo cổ ông chủ Trịnh, rõ ràng phát hiện, sau gáy của ông ta thật sự có một dấu răng.
Cô xụi lơ dựa vào đầu giường, vẻ mặt vô cùng uể oải, sao có thể là ông ta? Sao có thể?
An NGuyệt Lê nhìn bộ dạng thất thần này của cô, rất đau lòng, lấy tấm drap che thật kín hai vai lộ ra bên ngoài của cô, sau đó nhanh chóng ôm cô, muốn cho cô chút cảm giác an toàn: “Không có gì, không có gì, anh đến rồi, sau này anh sẽ không bao giờ rời khỏi em nữa, sẽ không bao giờ để bất kì kẻ nào tổn thương em nữa, sẽ không bao giờ nữa, không bao giờ nữa.”
Dường như cho là cô đồng ý mình, An Nguyệt Lê đỏ vành mắt, ôm chặt lấy cô như sợ buông lỏng ra cô sẽ như không khí, không hình không bóng!
Tưởng Niệm bị hơi thở quen thuộc vây lấy, nhưng vẫn cảm thấy lạnh, lạnh như giờ phút này cô đang nằm trong hầm băng, bên trong rất lạnh, như sắp đông chết cô.
“Em em..” cánh môi rung động, lại không nói được một câu hoàn chỉnh, Tưởng Niệm mặc hắn ôm, vô cùng khủng hoảng.
“Không có gì, không có gì, có anh đây, không có việc gì, không có việc gì rồi.” An Nguyệt Lê tựa như muốn xoa dịu đến tận trong xương cốt cô, giọng này sao nhẹ nhàng, an ủi cô lại như an ủi bản thân mình.
Người không có việc gì là tốt rồi, hắn chưa bao giờ để ý sự trong sạch của cô, cô ở trong lòng hắn vĩnh viễn trong sạch, không gì có thể nhiễm bẩn, là thứ vĩnh viễn không thay đổi.
“Anh Nguyệt Lê, sao có thể như vậy? sao có thể? Em có thể cảm nhận được người tối qua không phải là ông ta, thật sự không phải ông ta.” Tưởng Niệm ôm An Nguyệt Lê, điên cuồng lắc hắn.
Nhưng mà An Nguyệt Lê lại cho rằng cô không tiếp nhận được sự thật của chuyện này, liền không nghĩ nhiều, vẫn như trước ra sức ôm chặt cô, ý đồ đem hơi ấm trên người mình truyền cho cô.
Ông chủ Trịnh ở một bên co người lại, hai tay ôm chặt hạ thân, máu, nhuộm đỏ cả drap/
Tưởng Niệm nhìn vết máu đỏ tươi này, đột nhiên kêu to: “Không phải em, không phải em/”
An Nguyệt Lê biết cô khủng hoảng, cô sợ hải, ôm chặt lấy cơ thể lay động của cô, nhỏ giọng an ủi: “KHông có gì, không có gì, có anh đây/”
Tưởng Niệm cảm thấy đầu nặng nề, người cũng nặng nề, sau đó liền ngất đi.
Trong lúc mơ hồ cô cỏ thể nghe được tiếng quát to lo lắng của An Nguyệt Lê, nghe được tiếng xe cấp cứu.
Cô không cần được cứu, cứ để hết thảy như vậy đi!
Cô bẩn rồi….rất bẩn….rất bẩn…
Bệnh viện.
Sắc mặt Trình Sở Đống có vẻ hết sức nghiêm túc, tâm tình cũng trở nên rất tệ, đứng trước giường bệnh Tưởng Niệm nhìn gương mặt trắng bệch này, ngày hôm qua còn tốt, sao….
“Tưởng Niệm!” cửa phòng bệnh bị một lực lớn đẩy ra, Tô Xích Cảnh bước nhanh từ ngoài vào, chưa kịp chào hỏi với Trình Sở Đống liền ngồi vào trên giường bệnh, nhìn vết hôn hồng trên gáy cô, trong lòng đau xót.
Hắn đang mần cô em ở Dạ điếm, đột nhiên nhận được điện thoại của Trình Sở Đống, nói Tưởng Niệm bị người ta cưỡng bức, lúc đó hắn sợ tới mức suýt đi đời nhà ma, vứt bao cao su(tớ chế >.<), đẩy cô gái trên người hắn ra, liền vô cùng lo lắng tới bệnh viện.
Dọc đường luôn là câu nói kia của Trình Sở Đống: cô ấy bị người ta cưỡng bức, cô ấy bị người ta cưỡng bức rồi!
Hắn hoàn toàn không có cách nào hình dung tâm tình lúc đó là dạng gì, tức giận? sợ hãi? Khủng hoảng? đều có! Dường như những từ này cũng không thể diễn tả hết cảm giác chân thật nhất trong lòng hắn!
Hắn chạy xe với vận tốc cao nhất, đuổi tới bệnh viện hắn cũng không biết mình có đóng cửa xe không, có lấy chìa khóa không, cũng không biết hắn đi lên thế nào.
Nhưng lúc hắn thấy dáng vẻ hấp hối của Tưởng Niệm trên giường, tim như bị dao cắt.
Trước đó không có gì, phóng túng không kiềm chế được, hiện tại trầm ổn mang theo trái tim tan nắt tê buốt.
Nữ thần của hắn bị hủy rồi!
“Là ai! Là tên khốn kiếp đáng chết nào!! Là ai!” Tô Xích Cảnh chợt đứng lên, hung ác trừng mắt Trình Sở Đống, như nổi điên mà níu lấy cổ áo Trình Sở Đống quát.
“Người, bị thương nặng, ở phòng chăm sóc đặc biệt.” Trình Sở Đống biết hắn lúc này nóng nảy, cũng không trách hắn, để hắn níu cổ áo mình, trầm giọng nói.
“Là ai? Sao lại vào phòng chăm sóc đặc biệt?” Tô Xích Cảnh bình tĩnh một chút, biết bản thân mình không khống chế được, liển buông lỏng cổ áo của Trình Sở Đống ra, hạ giọng nói.
“Là giám đốc của quán rượu nào đó, nghe nói bị một người đàn ông đâm thương hạ bộ, có thẻ là đời này không thể làm chuyện kia nữa.” Trình Sở Đống nhìn Tưởng Niệm bất an nhíu mày, cũng hỏi nhíu mày: “Chúng ta vẫn nên ra ngoài nói đi, đừng làm ồn cô ấy.”
Sau đó liền nặng nề bước ra ngoài, Tô Xích Cảnh cúi đầu nhìn Tưởng Niệm cau mày, hôn nhẹ, rất dịu dàng nói: “Bất kì kẻ nào cũng không thể tổn thương em, tôi sẽ báo thù cho em, em phải thật tốt.”
Sau đó đứng dậy mang theo tâm trạng phức tạp đi ra ngoài, lúc hắn đi rồi, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, một người đàn ông nhìn đông nhìn tây thong thả tiến vào, tới gần bên giường, nắm bàn tay cô, nước mắt, rơi mãnh liệt…..