Tô Xích Cảnh đứng ở một bên sửng sốt, ly rượu đến bên miệng cũng ngừng lại.
“Đổng sự trưởng Lý hiểu lầm rồi, đêm nay vị hôn thê của tôi quá khẩn trương, cho nên có chút thất lễ.” Diêm Thương Tuyệt không lộ dấu vế giải thích, ngón tay nhẹ nhàng gõ bên hông Tưởng Niệm, nhắc nhỏ cô, bình tĩnh một chút.
Tưởng Niệm lập tức hiểu, nhanh chóng nâng ly rượu, cười với Lý Băng: “Tuyệt nói rất đúng, đêm nay em có chút thất lễ, tôi xin cạn một ly trước, xem như bồi thường.” nói xong, liền khí khái uống một ngụm sâm-banh.
Đầu, có chút hoa mắt choáng váng....
Lý Băng cười, cũng nhận sâm-banh: “Cô có vinh hạnh được gả cho Diêm tổng, nhất định là mẹ cô chúc phúc cho cô, dù sao đây cũng là mơ ước của hầu hết phụ nữ, đương nhiên cả con gái tôi, đúng không? Emma?”
Mẹ? bà ta còn dám nhắc đến mẹ?
Tưởng Niệm tức giận nhìn bà ta, thật muốn ném phân vào mặt bà ta, cho bà ta cười.
“Đúng vậy ạ, có thể gả cho Diêm tổng thật sự là phước ba đời! Nhưng mà....không phải ai cũng đều xứng đôi với Diêm tổng đâu nhỉ?” lúc nói chuyện, Emma cũng không biết xấu hổ dán sát Diêm Thương Tuyệt, còn 'vô ý' lấy hai ngọn núi cao ngạo ma sát khuỷu tay của Diêm Thương Tuyệt.
Hành vi lớn gan quyến rũ trắng trợn khiến người ở đây nhìn líu lưỡi.
Này...này, quá rõ ràng mà!
Tưởng Niệm hận nghiến răng, phổi cũng sắp nổ tung, cô ta dựa vào cái gì mà chạm vào đàn-ông-của-cô? Sao anh không tránh?
Là không muốn tránh sao? Bởi vì thấy người ta xinh đẹp, a phi----đẹp chỗ nào chứ?
Tức chết mà, tức chết mà!
Đột nhiên cô nảy ra một kế, giơ cao ly rượu, đi về phía Emma, tiếp đó cao quý đẩy cô ta ra, tay hơi ngã về phía Emma, rượu liền thuận thế đổ lên nửa ngực Emma, cô lại thừa lúc đến cạnh Diêm Thương Tuyệt, thành công đẩy Emma bên cạnh Diêm Thương Tuyệt ra, còn tức giận trợn mắt hắn.
Emma không dự đoán được cô sẽ không không phong độ đẩy cô ta ra như vậy, liền lảo đảo, suýt nữa té, lúc cô ta thật sự muốn nổi nóng tức giận mắng mỏ Tưởng Niệm, thì nghe giọng điệu Tưởng Niệm mang theo châm chọc nói: “Trời à, cô xem, suýt té rồi? Sau này đừng đứng ở chỗ không nên đứng, nếu không lần sau cũng không biết có phải chỉ là 'suýt' té hay không, nếu té đến mặt mũi bầm dập hay thân thể tàn tật, vậy thì hoàn toàn xong rồi, đừng nói Vương tiên sinh lần trước, cả con mèo con chó cũng sẽ không cần cô, do you understand?”
Dáng vẻ Tưởng Niệm lúc này cùng bộ dạng nhu thuận ngày thường tưởng như hai người, không phải cô cố ý giả vờ, thật ra cô rất hiền lạnh, nhưng mà lúc đối diện với người cô không thích hay người cố tình hãm hại cô, cô sẽ đặc biệt cứng rắn.
Thật ra cô sớm đã học bảo vệ bản thân, chỉ là An Nguyệt Lê bảo vệ cô quá tốt.
Làm cô không có cơ hội phản kháng và cường ngạnh.
“Cô---” Emma tức vô cùng, giơ tay muốn tát Tưởng Niệm, lại bi đôi con ngươi như sói kia của Diêm Thương Tuyệt làm kinh sợ, ngượng ngùng rút tay lại, thay bằng nụ cười có mưu đồ khác: “Phải không? Chỗ không nên đứng? Cô nói là bên cạnh Diêm tổng?” khinh thường giương khóe miệng, tiếp đó đến sát bên tai Tưởng Niệm nói: “Tôi nói cho cô biết, anh ta, nhất định là của tôi, cô và mẹ cô giống nhau, đều là thứ rẻ mạt không cần mặt mũi, phải cút!”
Tưởng Niệm vốn nghe câu trước đó thì không có gì nóng giận, chỉ là hờ hững nghe, nhưng phía sau là về mẹ, cô tuyệt đối không cho phép bất kì kẻ nào lăn nhục mẹ cô.
“Chát---” Tưởng Niệm tức giận giơ tay lên cho Emma một bạt tai.
Lúc này lập tức yên tĩnh xuống, tất cả mọi người vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía này.
Ai cũng biết tối này là tiệc đính hôn của Diêm tổng, người nào dám to gan thế?
“Tiện-nhân, cô dựa vào gì dám ra tay? Cô có tư cách gì đánh người? Cô muốn chết đúng không?” Lý Băng nóng lòng bảo vệ con gái, nhảy dựng lên, chỉ vào Tưởng Niêm tức giận mắng.
“Chỉ dựa vào cô ấy là người phụ nữ của tôi, người phụ nữ tôi yêu sâu đậm.” Diêm Thương Tuyệt kêu căng ngạo mạn nhìn Lý Băng đang tức giận.
Sao? Bà ta muốn đánh lại à?
Lời của hắn khiến hiện trường lại sôi sục lên, mọi người nhao nhao bàn luận, nghĩ Diêm tổng thật sự là 3000 yêu chiều người phụ nữ kia!
Tưởng Niệm thấy hắn che chở mình như vậy, trong lòng oán hận cảm động một phen, mắt hồng hồng, khẽ bĩu môi, nâng mắt nhìn hắn, dáng vẻ ngọt ngào đáng yêu.
“Diêm tổng?!” vẻ mặt Lý Băng rét lạnh kêu một tiếng.
Hắn ta...hắn ta thật lòng che chở cho đồ con hoang này?
Tài liệu kia không có chút ảnh hưởng nào tới hắn ta?
Tô Xích Cảnh một tay bỏ vào túi quần, thật nhàn nhã nhìn Diêm Thương Tuyệt, khóe miệng nở một cười rất có thâm ý.
Tuyệt, cậu yêu cô ấy rồi!
Cậu đã bao giờ từng vì một cô gái mà không chút che giấu thể hiện ham muốn chiếm hữu cúng ý muốn bảo vệ của bản thân?
Cũng may, cũng may là yêu, không phải hận.
“Người phụ nữ của tôi làm tất cả đều là vì tôi, hiểu? Dù đêm nay cô ấy có làm chuyện quá đáng hơn, theo tôi chẳng quả là vì cho thêm chút thú vị vào 'tiệc đính hôn' của chúng tôi mà thôi, cho nên...” hắn nhàn nhạt liếc nhìn Emma đang tức giận không thôi, đối mắt phát ra tia ghét bỏ cùng hèn mọn: “Đưng mơ mộng có thể làm người phụ nữ của tôi, không phải ai cũng có thể làm người phụ nữ của tôi, người phụ nữ của tôi, chỉ có cô ấy, hiện tại vậy, tương lai cũng vậy, cô ấy, là mạng sống của tôi.”
Lởi tuyên bố mỗi chữ chân thành, cường thế, cô ấy, là của hắn!
Lời hắn khiến Lý Băng và Emma xấu hổ vô cùng, trong lòng càng thêm hận Tưởng Niệm.
Emma vừa định lên tiếng, liền bị Lý Băng ngăn lại, liếc mắt ra hiệu với cô ta, tiếp đó nhìn Diêm Thương Tuyệt thấy thật có lỗi nói: “Thật ngại, là con gái tôi lỗ mãng, con bé à, hết sức ngưỡng mộ Diêm tổng, biết đêm nay Diêm tổng đính hôn thì có chút đau khổ, cho nên hành vi có chút cản rỡ, hi vọng Diêm tổng đừng để trong lòng.”
Tưởng Niệm chẳng thèm ngó tới, khinh bỉ bà ta, cô thật sự không nhịn được, nghĩ đến chuyện có lẽ mẹ là do bà ta chết, trong lòng liền có phần tức giận, nhưng bất hạnh là không có chứng cứ, cô cũng tay trắng không kế sách, cho nên, cô đang đợi.
Lời Diêm Thương Tuyệt vừa mới nói quá thật khiến cô cảm động đến rối tinh rối mù, sao hắn còn có một mặt thâm tình như vậy?
Cảm giác dành cho hắn dường như có chút khác biệt, cô chịu nhiều thương tổn quá rồi, bây giờ có người trân trọng cô, quý trọng cô như vậy, trong lòng cô thấy ấm áp, mấy ngày nay mất đi An Nguyệt Lê, cô luôn sống lạnh nhạt, nhưng hôm nay cô giống như đang sống dưới cầu trời xanh thẳm vậy, hóa ra bầu trời vẫn xanh thế, mây vẫn trắng thế, An Nguyệt Lê ra đi không có mang theo màu sắc trong cuộc sống cô.
Cô vẫn có thể hạnh phúc như trước kia, vẫn có thể sống vui vẻ như trước kia.
“Đổng sự trưởng Lý đã nói vậy, tôi cũng không nói gì nữa, nhưng mà, sau này xin tiểu thư Emma cách xa tôi một chút, bởi vì đứng bên cạnh tôi, chỉ có thể là người phụ nữ tôi yêu quý nhất.” Diêm Thương Tuyệt nhìn Tưởng Niệm say đắm, ánh mắt dịu dàng nói không lên lời, không lạnh nhạt giống ngày xưa.
Có cần lần nào cũng phải nói lời kích thích như vậy không, Tưởng Niệm đỏ mắt nhìn hắn thật sâu, giờ phút này nhìn, càng thấy hắn soái khí vô cùng.
“Là con bé liều lĩnh, nên gây phiền phức cho Diêm tổng, xin hãy tha lỗi, Emma, còn không mau xin lỗi vị hôn thê của Diêm tổng?” Lý Băng liên tục gật đầu, nhưng trong con ngươi xẹt qua tia hận thấu xương.
Bây giờ cô rất vui chứ gì?
“Thật xin lỗi.” Emma rất không tình nguyện nói.
Diêm Thương Tuyệt không nói chỉ nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu.
Tưởng Niệm nhón chân nhẹ nhàng nói bên tai hắn một tiếng: “Cảm ơn.”
“Em là người phụ nữ của tôi, tôi nên bảo vệ em.” Diêm Thương Tuyệt một tay vòng qua eo cô, cúi đầu xuống nói nhỏ bên tai cô.
Hành động giửa họ làm người ta ghen chết, tất cả mọi người nhiệt tình vậy đến, vỗ tay chúc phúc cho hai người.
Tô Xích Cảnh nhìn họ cười ngọt như mật, trong lòng chua xót không thôi.
Hạnh phúc của em không phải là tôi, phải nói là trước giờ cững chưa từng là tôi.
Trong bữa tiệc Diêm Thương Tuyệt tuyên bố thẳng thừng như vậy, Tưởng Niệm từ này về sau là người của hắn, nửa đời sau hắn sẽ cùng cô dắt tay trải qua từng ngày.
“Chú---” Tô Xích Cảnh hơi say ngồi trên xích đu trong vườn hoa, tâm tư thật phức tạp, trong lòng rầu rĩ, vốn đang nhắm mắt lúc nghe giọng nói như chuông bạc này liền mở ra, nhìn Tưởng Niệm đang nhẹ nhàng bước đến.
“Sao ngồi đây một mình vậy?” Tưởng Niệm cười khanh khách bước đến, ngồi lên xích đu bên cạnh hắn, khẽ đong đưa.
“Em thì sao? Sao lại ra đây.” ánh mắt Tô Xích Cảnh dịu dàng nhìn chằm chằm vào cô, tiếp đó chăm chú nhìn vào bên trong, lại tiếp tục nói: “Không quen nhiều người mang 'mặt nạ' vây quanh em như vậy chứ gì?”
“Sao chú biết?” Tưởng Niệm mừng rỡ, hóa ra chú vẫn hiểu cô.
Cô thật sự không thích những gương mặt cố ý lấy lòng cô này.
Nhìn có cảm giác thật kì quái.
Tô Xích Cảnh không trả lời, chỉ là dựa lung vào ghế, đặt hai tay ở sau ót, đong đưa xích đu nhìn trời đầy sao, rất có cảm xúc nói: “Em nói phải, bầu trời vẫn là bầu trời, không vì mình vui mà sẽ vui, không vì mình buồng bà sẽ buồn, nó vĩnh viễn là chính nó, tựa như tôi lúc này, tâm trạng khổ sở vô cùng, nó vẫn đầy sao như trước đây.”
Hắn không vui sao? Vì sao dáng vẻ trông rất khổ sở?
Cô đau lòng.
“Chú?” Một tay Tưởng Niệm đặt lên cánh tay hắn, đau lòng kêu.
“Không có gì, nói đại mà thôi.” Tô Xích Cảnh yêu chiều vỗ đầu cô, bảo cô đừng lo lắng.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn về nơi khác, rất xa, rất xa....
“Chú, tôi kể cho chú một chuyện cười được không?” Tưởng Niệm thấy bộ dạng mặt ủ mày ê lại không muốn nói chuyện của hắn thì đau lòng vô cùng, trong lòng cô, chú rất tốt, rất tốt.
Tuy rằng dáng vẻ hắn luôn không đứng đắn, nhưng cô biết hắn đối xử với mình vô cùng tốt.
Có một số người, bạn chỉ cần liếc mắt liền có thể phát hiện, anh ta là người hiểu bạn, biết bạn, là người bạn mà lúc bạn không có gì hay có tất cả, anh ta vẫn bằng lòng chân thành quan tâm bạn.
Không cần nhiều lời hay, không cần biểu đạt trạng trọng, chỉ cần một loại cảm giác đủ để bạn thả lỏng, bạn sẽ cho rằng, anh ta, là bạn của bạn, người bạn sẽ không vì bạn nghèo túng không như ý mà khinh thường bạn, anh ta sẽ cho bạn một cái ôm những khi bạn đau lòng khổ sở, mùa đông sẽ cho bạn tách trà nóng, không hơn...
trong lòng Tưởng Niệm, Tô Xích Cảnh chính là người cho cô cảm giác như vậy, cho nên cô luôn thích ở cung với hắn, tâm sự với hắn.