Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

Chương 80: Chương 80: Đừng mơ chạm đến người anh không nên chạm




“Cút.” Rõ ràng chẳng làm gì cả, chỉ lạnh lùng phun ra một chữ, đã khiến người ta vô cùng áp lực, đây là khí chất vương giả trời sinh.

Người nào đó cụp đuôi hoảng hốt chạy trốn—

Kế tiếp là một mảnh tĩnh mịch như không có sự sống, trong lòng những người này có điểm bẩn(chột dạ), không dám thở mạnh, rất sợ ‘việc tư’ không muốn người biết đó của mình bị Tổng giám đốc biết.

Diêm Thương Tuyệt nhìn bộ dạng chùn bước của mọi người, liền nghĩ đến cô gái, mỗi lần thấy hắn, cô cũng luôn như vậy, nơm nớp lo sợ, có cần thiết không?

Tất cả mọi người không dám nói lời nào, Diêm Thương Tuyệt cũng không nói, chỉ miễn cưỡng nhìn mọi người, bộ dạng lạnh như băng khiến người ta sợ hãi, lúc đồng sự nào đó muốn đứng dậy ‘xin tội’, thì cánh cửa lớn rất nặng của phòng họp bị đẩy ra, Mị Cơ mặc bộ âu phục nữ sĩ chuyên nghiệp màu đen, vẻ mặt trong trẻo mà lạnh lùng bước đến bên cạnh Diêm Thương Tuyệt, cúi người nói nhỏ: “Tìm thấy cô ấy, đang ở bệnh viện.”

Diêm Thương Tuyệt đột nhiên đứng lên, dọa mọi người giật mình, lúc mọi người ở đây chuẩn bị đón nhận núi lửa phun trào, hắn lại bước nhanh ra ngoài, bỏ lại một đám người đồng sự cùng giám đốc cấp cao đang đờ đẫn. (há há chết cười)

Này..này sẽ không ra sao?

Đồng sự nào đó vừa nãy mới đứng lên thấy Diêm Thương Tuyệt đi ra, ngồi xuống ghế thở nặng nề, dọa chết hắn ta, hắn ta còn tưởng Diêm Thương Tuyệt biết chuyện hắn ta và Lý Băng âm thầm qua lại a?

Hóa ra là sợ bóng sợ gió một trận!

Bệnh viện.

“Sao rồi?” Tô Xích Cảnh gấp rút đứng bên cạnh giường bệnh, xoa tay, sốt ruột nhìn về phía bác sĩ đang làm kiểm tra cho Tưởng Niệm.

“Yên tâm đi, cô ấy không sao.” Thả ống nghe, bác sĩ trẻ tuổi xoay người mặt nhã nhặn nói với Tô Xích Cảnh.

“Không sao sao té xỉu?” không đợi bác sĩ nói xong, Tô Xích Cãnh đã cau mày quát, lúc nhìn thấy Tưởng Niệm nhíu mày, mới đè thấp giọng nói: “Có phải cô ấy bị thương chỗ nào hay không, rất cuộc anh có kiểm tra kĩ chưa?”

“Tô Xích Cảnh, anh không tin tôi?” Bác sĩ khẽ nhướng mày, quan sát người đàn ông đang nổi trận lôi đình ờ trước mắt này, hơi có phần tức giận.

Tô Xích Cảnh sửng sốt, ách..không có đâu! Đương nhiên hắn tin tưởng, nhưng thấy Tưởng Niệm không có tỉnh lại, hắn có chút nóng lòng mà thôi: “Không có! Tuyệt đối không có!”

“Hừ! tốt nhất là không có.” Người đàn ông vẻ mặt khinh bỉ trừng mắt nhìn Tô Xích Cảnh, sau đó giao thứ trong tay cho y tá bên cạnh, vuốt vuốt mày rồi nói tiếp: “Hẳn là cô ấy có chút thiếu máu, cộng thêm nhiệt độ trong phòng tắm quá cao, thiết bị tản khí quả kém nên mới dẫn đến tình trạng thiếu dưỡng khí tạm thời, không có chuyện gì, nghĩ ngơi một chút là khóe, nếu..” hắn ta dừng một chút, lại nghiên đầu cố tình nhắn mạnh chữ ‘nếu’: “Nếu, anh vẫn không yêu tâm, tôi cũng không ngãi kiểm tra ‘cẩn thận’ từ đầu đến chân một lần.”

Khóe môi người đàn ông treo nụ cười xấu xa, có thâm ý khác nhìn cô gái trên giường để lộ ra hai cánh tay trắng như tuyết, lại nhướng đôi mắt hí theo tiểu chuẩn Hàn Quốc ái muội nhìn Tô Xích Cảnh một phen.

“Không cần.” Tô Xích Cảnh thấy hắn ta vươn ‘ma trảo’, liền bước ra, chắn ở trước mặt người đàn ông, bộ dạng cực kì ngây thơ.

Người đàn ông không giận, chỉ dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt sóng mũi cao ngất, quyệt miệng khinh thường Tô Xích Cảnh.

Người đàn ông rất anh tuấn, ngoài tuổi 30 cũng bởi vì chăm sóc thích hơp, nên một một cũng không nhìn ra, mái tóc phẳng, mắt hí theo tiêu chuẩn Hàn Quốc, mát tuy hí, nhưng nhìn qua lại rất thoải mái, độ dày của môi vừa phải, khóe môi mang theo nụ cười ấm áp, mọi thứ của hắn ta khiến người ta cảm thấy thật yêu mến.

Tựa như ánh mắt trời ngày đông, trên người mang theo ấm áp.

“Sẽ không phải thật chứ?” Người đàn ông không tin tưởng mở to hai mắt, không thể tin được nhìn Tô Xích Cảnh.

Ai cũng biết Tô Xích Cảnh là hoa tâm có tiếng, lần này là thật? nhìn dáng vẻ của hắn hình như là thật!

Nếu không thì sẽ không kéo hắn ta tối qua thức khuya chơi mạt chược, sáng sớm còn chưa chạm đến giường đến-làm-kiểm-tra-cho-cô-gái-này, cho nên-Tô Xích Cảnh động lòng thật rồi!

“Nhìn bộ dạng tôi giống đùa giỡn? ha ha.” Tô Xích Cảnh không khách khí trợn mắt nhìn hắn ta, khóe môi cười giả nói.

“Nhưng tôi càm thấy tấm chân tình của anh thật sự bị ghét bỏ rồi, bởi vì từ lúc đưa cô ấy vào tôi liền thính tai nghe được trong miệng cô ấy gọi ‘anh anh’.” Người đàn ông bỏ hai tay vào trong áo khoác trắng, dựa vào tủ đầu giường bên cạnh, tò vẻ đồng tình sâu sắc.

“Trình Sở Đống!” Tô Xích Cảnh tức giận cắn răng, hung hăng nắm quyền chờ người đàn ông.

“Tôi nói thật đấy, anh đừng không tin, nếu không---anh đưa tai đến gần cô ấy nghe đi, chẳng qua là, tôi rất tò mò, anh của cô ấy rốt cuộc là ai vậy? bọn họ chơi trò ‘làm-tình’ à?” nói xong một tay của Trình Sở Đống còn khoác lên bả vai tức giận đến run của Tô Xích Cảnh, cợt nhã hỏi.

Tô Xích Cảnh lại hung dữ trợn mắt nhìn người này, lửa trực tiếp bốc lên, cuối cùng không nhịn được gầm lên: “Tôi giết anh!!” nói xong liền ra vẻ muốn bóp cổ người đàn ông.

“Anh mưu-sát à?” Trình Sở Đống thấy Tô Xích Cảnh đưa tay, một cái gạt ra, liếc mắt Tô Xích Cảnh một cái, lập tức nhìn thấy một người đàn ông cao đứng ở cửa, liền nghiêm chỉnh lại: “À.”

Tô Xích Cảnh bị một tiếng kêu khó hiểu của hắn ta làm ngớ ra, tìm tòi nhìn về phía cửa liền thấy Diêm Thương Tuyệt không biết đã đứng ở cửa từ bao giờ: “Cậu đến làm gì?”

Diêm Thương Tuyệt không trả lời, không coi air a gì bước đến gần giường bệnh, lạnh lùng bễ nghễ nhìn Tưởng Niệm sắc mặt trắng bệnh nằm trên giường, lúc nhìn đến màu xanh dưới chăn, da thịt trắng như tuyết lúc ẩn lúc hiện, trong mắt một mảnh hủy diệt: “Cô ấy-không-mặc-đồ?”

Mọi nguời như bị sét đánh!!!

Mọi nguời như bị sét đánh!!!

Trình Sở Đống nhanh chóng nháy mắt, mờ mịt nhìn Diêm Thương Tuyệt, hắn quan tâm cái này làm gì?

Quen biết? không thể nào? Diêm Thương Tuyệt quen sao mình không quen?

Tô Xích Cảnh không để ý đến Diêm Thương Tuyệt, chỉ kéo chăn che khuất mảng da thịt của Tưởng Niệm lại lộ ra ngoài, mà Trình Sở Đống cũng bị chấn động tại chỗ, tự nhiên cũng không có trả lời.

“Hử?” giọng điệu rõ ràng không vui.

“Hả? phải phải, không có mặc quần áo, lúc đưa đến đã không mặc!” Trình Sở Đống trả lời thành thật, lúc nhìn đến sắc mặt Diêm Thương Tuyệt càng ngày càng đen, lập tức nói: “Anh có thể thề, anh cái gì cũng được thấy.”

Lúc này Diêm Thương Tuyệt mới thu hồi tầm mắt đặt trên người, nâng mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trình Sở Đống: “Rất tốt!”

Nói hai chữ tán thưởng, Trình Sở Đống cao hứng gật đầu một cái, sau đó nhìn Tô Xích Cảnh đồng cảm ý tứ là ‘người anh em, bảo trọng nha’.

“Anh đưa cô ấy đến.” Diêm Thương Tuyệt dời tầm mắt đến trên người Tô Xích Cảnh, ngữ điệu lạnh hơn.

“Phải, thì sao?” Tô Xích Cảnh cũng không nhìn hắn, nghĩ đến hắn làm ra loại chuyện như vậy với Tưởng Niệm, Tô Xích Cảnh thật muốn giết hắn, nhưng tình cảm nhiều năm như vậy, Tô Xích Cảnh hắn, làm không được!!

“Anh thấy hết?” lại lạnh lùng.

“Phải thì sao?” Tô Xích Cảnh rất dịu dàng dùng tay sửa sang lại sợi tóc của Tưởng Niệm.

“Anh chán sống rồi!” Diêm Thương Tuyệt lại không còn bộ dạng lạnh chết người như vừa rồi, bước nhanh lên trước, đánh một đấm vào gương mặt tuấn tú của Tô Xích Cảnh.

“A!”

“A! làm gì vậy hả!”

Y tá ở một bên say mê nhìn Diêm Thương Tuyệt kinh hô một tiếng.

Trình Sở Đống đang suy tư cũng kinh hô một tiếng, vội vàng ôm lấy hai cánh tay của Diêm Thương Tuyệt.

Tô Xích Cảnh nhận một đấm, nghiêng đầu, cười khinh thường, hừ! Tô Xích Cảnh hắn không tìm Diêm Thương Tuyệt tính nợ thì thôi, Diêm Thương Tuyệt còn dám rat ay đánh hắn? có người cuồng vọng lại không biết trời cao đất rộng như vậy sao?

Rốt cuộc lửa giận kiềm nén đã lâu phá kén chui ra, nắm chặt quả đấm đánh về phía Diêm Thương Tuyệt, Diêm Thương Tuyệt bị Trình Sở Đống ôm, cho nên trực tiếp trúng một đấm.

Ra sức giãy thoát, Diêm Thương Tuyệt níu lấy Tô Xích Cảnh, Tô Xích Cảnh cũng không yếu thế, vì thế hai người cứ như thế tôi một quyền anh một quyền mà đánh nhau.

“Tôi bảo các cậu đừng đánh nhau nữa được không?” Mắt thấy không tách bọn ho ra được, Trình Sở Đống mặt thất bại quát.

Hắn ta rất muốn về nhà ngủ đây!

Hắn ta cũng không thể đi sao?

“Anh—đừng---đừng..” Tưởng Niệm ở trên giường nghe được âm thanh cực kì ầm ĩ, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại dáng vẻ thật thống khổ.

Lúc Diêm Thương Tuyệt nghe đến giọng của cô, lập tức rút tay về, đi đến giường đưa tay thăm dò trán cô, không tệ! không có gì! Thở phảo một hơi.

Trong lòng cực kì vui sướng, cô đang gọi hắn! trong lúc ngủ gọi hắn!

“Tưởng Niệm, tỉnh tỉnh---em chỉ đang gặp ‘ác mộng’!” Tô Xích Cảnh thấy vẻ mặt đắc ý của Diêm Thương Tuyệt, gạt Diêm Thương Tuyệt ra, ngồi xuống bên cạnh giường, vẻ mặt chua chát.

“Trong ác mộng cũng có tôi.” Diêm Thương Tuyệt lười nhát xem thường Tô Xích Cảnh, rõ ràng có chút không vui, lại nhìn thấy Tô Xích Cảnh cư nhiên đưa tay chạm vào cánh tay trắng như tuyết của Tưởng Niệm, hắn cực kì tức giận. ( _ _! Bớt!!!)

Trình Sở Đống ở một bên nhìn hai người kẹp thương đeo gậy, không khỏi cảm thấy buồn cười, từ khi nào thì Diêm Thương Tuyệt lạnh như băng trở thành bộ dạng này?

“Anh Nguyệt Lê—Nguyệt Lê—“ Người trên giường lẩm bẩm tự nói, hoàn toàn không phát hiện vẻ mặt của hai người đàn ông bên giường thối đến cực điểm.

Nhất là Diêm Thương Tuyệt! cô ấy lại dám kêu tên của thằng đàn ông khác!!!

“Cô tỉnh lại cho tôi, mở to mắt mà nhìn xem tôi là ai?” Diêm Thương Tuyệt tức giận đẩy Tô Xích Cảnh ra, cúi người, đôi con ngươi như sói sắc bén đỏ tươi, mạnh mẽ thúc giục Tưởng Niệm.

“Này! Tuyệt, cậu buông cô ấy ra!” Tô Xích Cảnh thấy động tác của hắn cực kì mạnh bạo, sợ Tưởng Niệm tổn thương, thật sợ hãi muốn lấy tay hắn ra.

“Anh?!” Tưởng Niệm tử trong đau đớn tỉnh lại, đôi mát hoảng hốt nhìn gương mặt anh tuấn trước mắt này, sao hắn lại ở đây?

Lướt nhìn bốn phía, bệnh viện? sao cô lại đến bệnh viện rồi vậy? chảng phải cô đang tắm sao?

Tắm?!

Con ngươi trợn to, hai tay run rẩy, cúi đầu nhìn thể ‘đồng’ dưới chăn, cứ như vậy trần truồng!!

“A—“

Che kín chăn lên đến môi, chỉ chừa lại đôi mắt xấu hổ cùng giận dữ nhìn chằm chằm từng người ở đây: “Các người…các người đi ra ngoài.”

“Nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi, còn lúng túng cái gì?” thấy dáng vẻ sợ hãi của cô, Diêm Thương Tuyệt vặn mày thành ngọn núi, khóe môi khẽ động nở nụ cười không dễ nhìn ra, giọng điệu có chút đùa giỡn.

“Anh anh….chú!!” Tưởng Niệm thấy Diêm Thương Tuyệt, trong lòng có chút khủng hoảng, nghĩ đến tôi qua hai người như thế…như thế….chạy-đuổi! Ủy khuất trừng chết Diêm Thương Tuyệt kêu Tô Xích Cảnh, trọng giọng nói mang theo nồng đậm dựa dẫm.

Tô Xích Cảnh ngồi bên giường, nhẹ nhàng giữ bả vai run rẩy của cô: “Đừng sợ, đừng sợ, tôi ở đây, tôi đây.” Tô Xích Cảnh rất dịu dàng an ủi Tưởng Niệm, đôi mắt đào hoa mê hoặc người tràn đầy thâm tình

“Tối hôm qua vì sao chú bỏ tôi lại? tôi…tôi…oa oa—“ ủy khuất ôm lấy thắt lưng Tô Xích Cảnh, lộ ra cánh tay xanh hồng đan xen.

Nếu không phải tối qua Tô Xích Cảnh bỏ cô lại, cô làm sao xảy ra chuyện thế này? Toàn bộ cô vì An Nguyệt Lê giữ lại đều sẽ còn!

Nhưng vì sao cô phát hiện cô cư nhiên không chút ghét hắn, chẳng phải cô nên hận hắn sao?

Diêm Thương Tuyệt nhìn Tưởng Niệm ôm chặt người đàn ông khác, lửa trong con ngươi cháy đủ để thiêu rụi cả sa mac!!

Rất nhanh kéo Tưởng Niệm ra, ôm cô vào lòng, vẻ mặt lại không khách khí trừng Tô Xích Cảnh: “Đừng mơ chạm vào, người anh không nên chạm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.