Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

Chương 18: Chương 18: Em gánh nổi sự trả thù của tôi sao?




Sợ hãi rụt rè mà lên xe, Tưởng Niệm ôm túi xách vô cùng dơ bẩn, cúi đầu cắn môi co người lại sang một bên, lo lắng mà quan sát chiếc xe sang trọng này, là chiếc xe lần trước đưa cô đến bệnh viện!

Đi vào ngồi xuống hơi thở của ‘xe hơi sang trọng’ liền xông vào mũi, ở hàng sau chừng 1m57 không gian đoán chừng cả Diêu Minh (một cầu thủ TQ) ngồi bên trong cũng không ngại nhỏ, chiều dài hơn 6m, xe rộng chừng 2m, đối với kích thước thân xe này những chiếc xe hơi cùng bậc khác không thể bằng được, cũng tạo nên không gian rộng rãi bên trong phối hợp cùng dáng vẻ khí lực bên ngoài, phần trang trí bên trong lại càng làm cho người ta nhìn thấy mà líu lưỡi, chính giữa có cái màn hình tinh thể lỏng 19inch, ly rượu Champange trong suốt màu bạc, còn có phía trên cái mui xe được làm bằng thủy tinh, cao cấp nhất chính là dàn âm thanh nổi Bose 600 Watt Dolby xung quanh nổi lên âm hưởng. toàn bộ xe tổng cộng bố trí đến 21 cái loa phát thanh.

Còn sử dụng cả đầu đổi đĩa DVD là sản phẩm của AL Nhật Bản, phía dưới khu đổi đĩa toàn bộ đều là giá rượu, hàng sau sang trọng dễ chịu lớp gỗ được một lớp da thật bao quanh, có cảm giác thật khí thế.

Mở to mắt hết cỡ, nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Diêm Thương Tuyệt một chút, gò má hoàn mỹ sắc sảo, môi mỏng khé mím, hơi nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực.

Nhìn qua cả người cao quý như bậc thần thánh, Tưởng Niệm có chút thiếu tự nhiên nhích sát ra gần phía cửa xe, sau đó lung túng dùng ngón tay gãi gãi cái trán trơn bóng.

Cũng may cái xe này rất dài, cho nên cô cũng có thể giữ một khoảng cách ‘nho nhỏ’ với hắn.

Lần nữa gặp hắn, cô thật sự vô cùng lo sợ, nhưng cô càng sợ hơn chính là những tên đàn ông thấp hèn kia, nhớ đến loại ánh mắt vừa rồi, cô như là con hạc trong gió.

Nhìn dáng vẻ sợ hãi đến phát run của cô, chân mày của Diêm Thương Tuyệt lần nữa nhíu lại: “Em sợ tôi?”

Không phải hỏi mà là khẳng định, trong con ngươi lại là vẻ tàn nhẫn hung ác.

Hắn đột nhiên hỏi khiến Tưởng Niệm đang sợ hết hồn phải hít vào một hơi.

“Tôi….tôi….làm gì có?” Cúi đầu thấp hơn, thanh âm như sợi tơ mỏng.

Tưởng Niệm! lúc này hắn không có làm gì, vậy mà em bắt đầu sợ sao?

Nhìn cô cắn chặt môi dưới của mình, dáng vẻ khúm núm làm người ta cực kì chán ghét.

#đã che dấu#

Bầu không khí trong xe cũng chợt gia tăng, tràn đầy ái muội.

#đã che dấu#

Một loại hơi thở xa lạ thuộc về đàn ông xông thẳng lên đầu, đây là tình huống gi? Trên môi truyền đến cảm giác đau nhức đánh thức Tưởng Niệm đang hoảng hốt.

#đã che dấu#

Không thể! Mọi thứ của cô đều là của An Nguyệt Lê! Nhưng cô phát hiện mình càng phản kháng, thì hắn lại càng hung bạo mà hôn.

Không dãy dụa nữa, không phản kháng, móng tay cắm thật sâu vào da thịt, tựa như làm bản thân đau đớn mới có thể tỉnh táo.

Có lẻ là phát hiện người trong ngục kia tuyệt vọng, rốt cuộc Diêm Thương Tuyệt mới buông ra đôi môi đỏ mọng bị mình hôn đến sưng đỏ, ánh mắt cao ngạo nhìn xuống Tưởng Niệm. dáng vẻ như hoa lê bị dầm mưa kia làm tim hắn đau nhói.

“Không đề cho hắn hôn em nữa!” Vẫn như cũ là hời hợt như vậy, luôn là dáng vẻ trầm tĩnh, tựa như mọi thứ vừa rồi chưa từng xảy ra.

Buông cô ra, hắn chỉnh lại âu phục quý giá trên người, hắn không kiềm chế được, xem ra tối nay phải tìm phụ nữ.

Không cho hắn hôn em nữa!!! hắn……. có ý gì?

Tưởng Niệm mở to hai mắt tựa như muốn nhìn thật rõ người đàn ông này, nhưng nước mắt lại làm tầm mắt của cô trở nên mờ nhạt rồi.

Vì sao vừa rồi hắn hôn cô? Là muốn bắt đầu trả thù sao?

“Anh bắt đầu trả thù tôi phải không?” Tưởng Niệm ngẩng đầu lấy dũng khí nhìn thẳng vào mắt hắn, cô nên vì chính mình mà sống, mặc dù lo sợ, nhưng vì hạnh phúc cô tình nguyện dũng cảm một lần.

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào ánh mắt cô, khóe môi nở nụ cười quỷ dị: “Em gánh nổi sự trả thù của tôi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.