Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

Chương 29: Chương 29: Nếu em bình yên chết cũng không oán






Một chiếc Bentley Arnage 780 ngang ngược dừng ở bên đường phía ngoài căn nhà xưởng, tắt đi ánh sáng kiêu ngạo của bóng đèn xe, để mặc cho bóng tối che đậy sự sang trọng của nó.

Người đàn ông trong xe có ngũ quan vô cùng anh tuấn, môi mỏng hơi nhếch, đôi mắt đen phóng tầm nhìn chằm chằm về phía tầng 2, trên người mặc chiếc áo sơ-mi sọc ca-rô tay ngắn màu đỏ đen, phối hợp cùng mái tóc ngắn đen nhánh như Trương Dương, tất cả đều tạo cho người ta có cảm giác một người doanh nhân.

Lúc này hắn ít đi chút tàn nhẫn, nhiều hơn chút bình tĩnh, vẫn như trước không thể xem nhẹ, tựa như trời sinh có khí chất vương giả, nhất định phải chinh phuc mọi thứ.

Lười biếng dùng một tay chống lấy chiếc trơn bóng sạch sẽ, tay còn lại đặt trên vô-lăn, tầm mắt dán chặt vào bóng dáng ở tầng 2.

Từ góc độ của hắn vừa đúng lúc co thể nhìn thấy rõ ràng một nam một nữ ở trên tầng hai nhìn nhau----ôm----hôn.

Dần dần tay đặt trên vô-lăn nắm chặt lại buông ra, ánh mắt ngày càng trở nên rét lạnh, àm răng cắn chặt cố gắn áp chế dòng máu đang sôi cuồn cuồn xuống trong lòng, trên trán nổi gân xanh, cả người tản ra loại hơi thở tàn nhẫn khiến người khác phải sợ.

Cô cứ như vậy muốn nhanh chóng trở thành người của An gia sao?

Nhìn hai người trên tầng 2 vẫn không thể tách rời, điên cuồng hôn, gặm nhắm, thậm chí còn thấy người đàn ông đưa tay thăm dò vòng eo của người con gái, dịu dàng xoa nhẹ, hắn đột nhiên có ý nghĩ muốn tiến đến hung hăng đập tên nhóc An gia ngu đần kia.

Hắn----Diêm Thương Tuyệt, phụ nữ của hắn người nào cũng thể chạm vào sao?!

Nâng mắt nhìn cột sắt bên cạnh, Diêm Thương Tuyệt quả quyết khởi động động cơ, thời gian một giây nhanh đến đến khiến người ta không thể tưởng tượng nổi:”Ầm---“ một tiếng va chạm, nhưng cơ thể hắn cũng chỉ theo quán tính ngã nhào về trước, với bản lĩnh của hắn đương nhiên sẽ không bị thương, nếu không hắn làm sao có thể tùy tiện như vậy. (Ôi tình là chi >< khổ vậy anh mém mất mạng rầu)

Nhìn thấy người trên tầng hai chợt tách ra, hắn hừ lạnh một tiếng, thành thạo khởi động chiếc Bentley đầu xe đã biến dạng nghiêm trọng, lui về sau vài mét sau đó điên cuồng chạy ra ngoài.

Lúc này hắn cần phát tiết……mạnh mẽ………..

Hai người đang say sư trên tầng hai chính là vì tiếng vang thật lớn này, đều bị dọa cho giật mình, ai có bệnh thần kinh nữa đêm không ngủ ở trước nhà người ta làm loạn thế a?

Tưởng Niệm vội vàng đẩy An Nguyệt Lê đang hôn cô nồng nhiệt ra, gương mặt ửng hồng nhìn hắn, có vẻ hơi bối rối: “Nguyệt Lê, đã khuya, anh…trở về đi!”

Nếu không phải có tiếng vang kia, chỉ sợ bọn họ……….

Cô cũng không phải không muốn cho hắn, chỉ là không biết vì sao nghe được tiếng vang kia, cô đột nhiên cảm thấy bất an, cho nên cô hoảng loạn.

An Nguyệt Lê đang ở trong tình trạng gà mờ không hiểu vì sao bị đẩy ra, tuy trong lòng có chút bực, bởi lời nói của Tưởng Niệm làm hắn tựa như người đang đứng giữa trời động giá rét bị dội nước lạnh cả người, lạnh thấu xương như thế.

Hít sâu một hơi, dù hắn rất muốn, nhưng cũng không thể tùy tiệng cưỡng ép, bởi vì cô là bảo bối trong lòng hắn.

Lần nữa ôm cô vào lòng, chỉ là vùi đầu vào trong gáy cổ thiên nga thơm ngát của cô dường như bất mãn cắn một cái: “Đây là lần thứ mấy rồi hả?”

Giọng nói trầm thấp lại bởi vì dục vọng vẫn chưa hoàn toàn thối lui nên hơi khàn khàn.

Nghe được giọng nói có chút gấp gáp và dồn dập của hắn, Tưởng Niệm có vẻ hơi ngượng ngùng, rời khỏi lồng ngực ấm áp của hắn, đưa tay sờ chỗ đau sau gáy, hờn dỗi giậm chân: “Nguyệt Lê….anh…anh càng ngày càng không đứng đắn rồi!”

Dáng vẻ người con gái thẹn thùng xem ra Tưởng Niệm đã phát huy nhuần nhuyễn, An Nguyệt Lê ở bên cạnh nhìn đến dục hỏa trong người càng thêm khó nhịn, hắn thật muốn cái gì cũng không bận tâm cứ như vậy hung hăng muốn cô, nhưng thấy dáng vẻ cự tuyệt của cô, hắn lại không đành lòng, thôi, đợi không lâu nữa cô trở thành người của hắn rồi.

Cũng không sợ sẽ đánh mất cô nữa! Cô sẽ chỉ là của một mình hắn! những thứ khác sẽ chỉ còn là quá khứ…………

Nhìn người con gái như hoa trước mắt này, An Nguyệt Lê cảm thấy bản thân đã có được rất nhiều, nghỉ đến tương lai sẽ cùng cô trải qua, trong mắt hắn toàn là vui vẻ: “Tưởng Niệm, nói cho anh biết có thật em đã suy nghĩ kĩ sao? Muốn gả cho anh?”

Trước khi rời khỏi vẫn chưa từ bỏ ý định muốn xác nhận lại lần nữa, bởi vì hắn vẫn càm thấy việc này giống như là một giấc mộng, một giấc mộng khiến hắn lo lắng, sợ mất đi.

Nghiêm túc gật đầu, nắm chặt lấy đôi bàn tay mang theo vết chai sạn của hắn, đôi mất thâm tình: “Đến chết xa nhau, nguyện ý cùng người, nắm tay cả đời, đi đến giai lão(đầu bạc).”

Từ trong đôi đồng tử trong suốt xinh đẹp xuất hiện sự chân thành, kiên định khiến An Nguyệt Lê thật cảm động, vì cô, hắn bằng lòng tổn thương một người vô tội khác, mọi lỗi lầm hắn đều phải gánh vác, chỉ cần cô hưởng thụ sự vui vẻ do hắn mang đến là tốt rồi, nếu cô bình an, hắn chết cũng không oán…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.