Nhìn Tô Xích Cảnh đưa rượu qua, An Nguyệt Lê chần chừ giây lát, hắn đến tìm Tưởng Niệm, lúc này lòng nóng như lửa đốt, ở đâu ra nhàn nhã thoải mái uống rượu chứ?
“Thật ngại! tôi không uống rượu.” nở nụ cười nhàn nhạt, gương mặt anh tuấn cũng không hề áy náy.(>< ko uống ứ…hum kia ai mới loạn tình..><)
Hắn không thích người đàn ông yêu mị trước mặt này, ngang nhiên cùng nhân viên nữ làm ra loại chuyện này ở tại văn phòng, chắc chắn không phải người tốt gì! Quan trọng nhất là có dính dáng đến Diêm Thương Tuyệt thì càng thêm tội không thể tha thứ, nếu không phải muốn hỏi hắn ta chút chuyện, hắn mới ở đây tốn thời gian cùng hắn ta.
Tô Xích Cảnh nghe nói, cũng không làm khó hắn, chỉ lắc đầu tỏ vẻ đáng tiếc, mang dăt lại trên quầy Bar, sau đó vẻ mặt mị hoặc nhìn An Nguyệt Lê, nhẹ nhẹ nhàng nói: “Tôi rất khâm phục cậu, dù sao trên đời này không có mấy người dám gọi ‘Diêm Thương Tuyệt’ như vậy cậu rất có dũng khí.”
Nói xong giơ ly rượu trong tay lên hướng An Nguyệt Lê tỏ ý một phen, liền uống một ngụm.
Vẻ mặt Tô Xích Cảnh chứa ý cười, gương mặt giận dữ của người đàn ông trước mắt này, nếu để hắn ta gặp Diêm Thương Tuyệt có thể rất đặc sắc hay không a?
“Cảm ơn, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn tìm anh ta, anh biết anh ta ở đâu?” Môi mấp máy, không chút nào để ý đến sự châm biếm của hắn.
Hiện tại lòng hắn hoàn toàn ở trên người Tưởng Niệm, hắn chỉ muốn biết người đàn ông giữ cô làm gì?
“Vậy tôi có thể biệt cậu tìm cậu ta làm gì chứ? Hai người biết nhau?” Mày hơi nhíu nhíu lại tựa như xây dắp một ngọn núi nhỏ, đáy mắt cùng toàn vẻ nghi ngờ, vẻ mặt tựa như yêu nghiệt lúc này cũng toàn là nghi hoặc.
Trong ấn tượng của hắn chưa từng gặp qua người như vậy a! ba chữ ‘Diêm Thương Tuyệt’ này hắn ta lại dám gọi thẳng lưu loát, hắn ta rốt cuộc là ai?
Tô Xích Cảnh lần nữa nhìn đến An Nguyệt Lê thì trong mắt có thêm một phần cẩn thận!
Kẻ thù?! Có thể! Dù sao một nhóm bọn họ làm, kẻ thù cũng không ít.
Nhưng mà hắn liền phủ định rất nhanh, sẽ không! Kẻ thù nào lại có can đảm như vậy, dám ‘đơn thân độc mã’ tự tiện xông vào nơi này?
“Tôi chỉ đến tìm vị hôn thê, nghe nói tổng giám đốc Diêm Thương Tuyệt của các người mang cô ấy đi.” An Nguyệt Lê thành thật nói hoàn toàn không để ý vẻ mặt kinh ngạc của Tô Xích Cảnh.
“Cậu…” khó khăn nuốt nước bọt một cái, đưa ngón tay trỏ lung lay chỉ vào An Nguyệt Lê, vẻ mặt nghi hoặc: “Tôi chưa từng nghe qua tên kia có thói quen cưỡng đoạt vị hôn thê của người ta! Có thể cậu nhầm hay không…A!” còn chưa nói xong, liền cảm thấy có một sức mạnh đánh đến trên mặt hắn, kết quả đau đến hắn nghiếng răng nghiếng lợi.
“Cậu làm gì thế!” Mặt bị người ta đánh một quyền, đầu nghiêng qua một chút, xoa xoa gò má phát đau, không nhịn được tức giận xông tới nắm cổ áo An Nguyệt Lê, quát.
“Không cho phép anh khinh nhục(khinh thường+ lăng nhục) vị hôn thể của tôi!” An Nguyệt Lê thật sự nổi nóng, lại lần nữa nhấc chân hung hăng đá vào bụng của Tô Xích Cảnh.
Tô Xích Cảnh không hề có phòng bị người liền bị cái chân cứng rắn khỏe mạnh đá, một cái liền té ngồi xuống đất, không tệ! mới vừa lót thảm, nếu không hắn nhất định chết đẹp mặt.
“Này! Cậu có bệnh không, đường đường là Tổng giám đốc Diêm Thị cướp đoat vị hôn thê để làm gì? Trừ khi bọn họ có quen hệ rất không bình thường, đúng chưa? “ Éc…nhìn sắc mặt của An Nguyệt Lê dần dần chuyển thành màu gan heo, Tô Xích Cảnh thức thời ngậm miệng.
Được rồi! hắn thừa nhận hắn rất không bình thường, bị người ta đánh cũng không muốn đánh trả, không biết vì sao? Hắn muốn kết bạn cùng tên này.
Ý nghĩ rất kì quái, chẳng lẻ bởi vì tên này đánh hắn, so với hắn có can đảm, dám gọi thẳng tên của ‘Diêm Thương Tuyệt’!
“Được, vậy cậu nói cho tôi biết trước, vị hôn thê của cậu tên gì? Tôi quen không? Nói không chừng tôi còn có thể giúp đỡ được.” Đứng dậy, rất dứt khoát chỉnh lại âu phục đắc tiền.
Đụng rất nhẹ rất nhẹ lên bên mặt bị đánh sưng “A—cậu xuống tay quá ác đi!”
An Nguyệt Lệ nghe nói, nhưng chỉ không chút biểu cảm mà nhìn, tiếng nói lạnh như băng: “Là anh khinh nhục vị hôn thê của tôi trước, nhưng mà nếu anh bằng lòng giúp tôi, tôi cũng bằng lòng nhận lỗi với anh, cho anh đánh mà không đánh trả.”
Nghe lời hắn nói, Tô Xích Cảnh liền ngã xuống đất từ bỏ ý nghĩ của mình!
Hắn ta cho rằng đây là đang làm gì? Trên giang hồ gọi là ‘nợ máu, trả máu’? Tô Xích Cảnh hắn không có khí phách như vậy, là tên côn đồ không có giáo dục vậy sao?
Nở nụ cười khinh bỉ, dùng đầu lưỡi lướt qua chỗ đau trong khoang miệng, trên vẻ mặt kiêu ngạo tràn đầy xem thường: “Cậu nghĩ rằng tôi là loại người không có tác phong? Stop! Tôi muốn trả thù cũng sẽ không dùng cái phương pháp này,OK? Coi như trả cậu một đấm thì là gì?”
Nếu hắn thật sự muốn báo thù, không chừng tên đánh người này bây giớ đã bị ném xuống Thái Bình Dương rồi!
“Cậu nói cho tôi biết trước, vị hôn thê của cậu là ai?”