Cẩm Vân Che Mạch Thượng Sương

Chương 2: Q.2 - Chương 2




Nàng liên tiếp lui vài bước, thẳng đến khi dựa lưng vào cây cột bên chòi nghỉ mát, lúc này mới có thể ổn định hơi thở, nâng đầu, hỏi ngược lại: “Vậy ngươi là ai?” Một đôi con ngươi như nước nhuộm phủ, thanh nhã tú lệ, hai gò má đỏ bừng như vựng, thật là kiều diễm.

Hắn đứng ở bên chòi, một thân mặc cẩm bào thêu nổi, vạt áo theo gió hơi hơi phiêu động, tuy rằng chỉ lẳng lặng đứng như vậy, lại mơ hồ toát lên khí thế bất phàm. Hắn vẫn không nhúc nhích nhìn nàng, giống như muốn nhìn kỹ, chậm rãi nói: “Bách Lý Hạo Triết.”

Cánh mày thanh tú khẽ nhíu chặt, cái tên này dị thường quen thuộc, tựa hồ đã nghe qua, nhưng tuyệt đối không phải người quen ngày thường của nàng. Nhưng nháy mắt đã phản ứng lại hiểu ra vì sao cảm thấy cái tên này quen thuộc đến vậy, vội tao nhã động lòng người quỳ xuống hành lễ nói: “Hoàng Thượng vạn tuế.” Rốt cuộc cũng là thần dân bình thường trong thiên hạ, sau khi khôi phục thái độ bình thường lập tức biết đường tiến lui. Hắn không có lên tiếng, không khí giống như có gì khác lạ. Mà nàng chỉ có thể quỳ . Thì ra người này chính là đương kim Hoàng Thượng, phu quân của Vô Song biểu tỷ. Nghe nói Vô Song biểu tỷ qua đời vài năm nay, hàng năm hắn đều đến khuê phòng của biểu tỷ tưởng nhớ. Có thể thấy được là người cuồng dại vì yêu. Phong thái lại tuấn mỹ như thế, cùng vô song biểu tỷ thật sự là một đôi bích nhân. Chỉ tiếc Vô Song biểu tỷ đi sớm như vậy ——

Hắn yên lặng nhìn phản ứng của nàng, theo ngay từ đầu có điểm mờ mịt, đến vẻ giật mình sau này, cùng với tia sợ hãi trong mắt lúc sau. Phản ứng của nàng thực tự nhiên, cũng thực chân thật.

Hắn áp chế xúc động không ngừng cuồn cuộn trong lòng, hít sâu một hơi, mới bình thản nói: “Nàng hãy bình thân.” Nàng chậm rãi đứng lên, lẳng lặng đứng ở bên cạnh. Chỉ nghe thanh âm của hắn lại truyền tới: “Hiện tại nàng có thể nói cho trẫm tên của nàng rồi đó.”

Nàng vội trấn tĩnh, bẩm: “Dân nữ họ Mục, danh Ngưng Yên.” Bờ môi của hắn khẽ động, giống như đang nhấm nuốt: “Mục Ngưng Yên —- Mục — Ngưng — Yên ——” hồn nhiên bất giác như vậy gọi tên một người, có vẻ rất mờ ám. Lòng nàng có chút chấn động, sau khi bình tĩnh, mặt bất giác lại đỏ lên.

Gió nhẹ phe phẩy, tựa hồ hắn đã quên sự tồn tại của nàng, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía nàng. Nàng ngẫu nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy bóng dáng hắn, không biết có phải đứng ở bên chòi hay không, góc áo bay phấp phới, nhưng lại làm cho người ta cảm giác được vẻ cô tịch.

Khi giật mình bừng tỉnh, nghe thấy trong vườn tiếng bước chân dồn dập, nàng quay đầu lại, chỉ thấy dượng dì bước nhanh thẳng lại đây, phía sau theo một đám người hầu đại nội.

Nguyễn Sùng Cát cùng Nguyễn phu nhân quỳ xuống hành lễ: “Hoàng Thượng cát tường.” Bách Lý Hạo Triết thản nhiên nói: “Hãy bình thân.” Nguyễn Sùng Cát đứng dậy, trộm liếc mắt nhìn hoàng đế một cái, chỉ thấy thần sắc hắn vẫn thường như trước. Chính là không biết vì cái gì, trong lòng ông lại dâng lên một trận bất an mãnh liệt. Mấy năm nay Hoàng đế thật là hoài niệm Vô Song, hôm nay thấy Mục Ngưng Yên tựa như một khuôn mẫu đúc ra với Vô Song, nhất định sẽ vô cùng khiếp sợ. Nhưng giờ phút- này vẻ mặt hắn hắn bình tĩnh như nước khiến người ta không thể nhìn ra.

Kỳ thật đối với vị phu quân này của Vô Song, đương kim Hoàng Thượng, ông cũng không hiểu biết nhiều. Năm đó khi chưa gả Vô Song, hắn đối với ông mà nói, chính là một đứa con mà muội muội Nguyễn Ngọc Cẩn thu dưỡng. Loại chuyện này ở hậu cung thực phổ biến, hoàng hậu không hoàng tử, sẽ đem con trai của phi tần bên dưới thu dưỡng, danh phận cũng như con hoàng hậu. Nhưng lúc ấy ông cũng không nghĩ muốn tham gia chi tranh ngôi vị hoàng đế, cho nên lúc đó không có quá mức thân cận với một vị hoàng tử nào.

Sau đó Vô Song gả cho hắn, ông mưới tiếp xúc với hắn. Hắn biểu hiện khiêm cung có lễ, đối với ông khách khí cũng có có thập phần kính trọng. Mà ở phương diện quốc gia đại sự lại biểu hiện tài thế kinh người. ông suy nghĩ đắn đo hồi lâu, lúc sau mới quyết định trợ giúp hắn. Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là thân phận của hắn là trượng phu của Vô Song, cho nên ông không thể không can dự đến chuyện chi tranh ngôi vị. Dù sao hắn một khi tranh vị thất bại mà nói, như vậy vô song cùng nguyễn thị gia tộc đều có thể vạn kiếp bất phục.

Sau đó hắn thành công , như nguyện đi lên ngôi vị hoàng đế. Vô Song cũng thành hoàng hậu. Nhưng tựa hồ hết thảy bất hạnh cũng từ đó mà bắt đầu. Thái hậu không đến nửa năm sau liền quy tiên —- mà Vô Song sau lại bị giam lỏng ở Chiêu Dương điện, thân là phụ thân như ông, trọng thần trong triều, vậy mà ngay cả nguyên nhân con gái bị giam lỏng cũng không biết —— sau đó thì vô song lại bị chết cháy ở trong Chiêu Dương điện——-

Trong chốn hậu cung, nhiều chính là người hầu cùng thủ vệ. Ngay cả một gian thiên điện nho nhỏ, cũng có mấy người thủ gác, huống chi đường đường là Chiêu Dương điện đâu? Nhưng Vô Song lại bị lửa thiêu chết ngay trong Chiêu Dương điện rộng lớn —— nếu là không có hoàng đế nửa điểm bày mưu đặt kế, Vô Song sao có thể không cứu được chứ?

Một tướng công thành muôn đời khô —— một tướng công thành muôn đời khô a! ! ông cũng làm quan trong triều đình vài thập niên, sao lại không rõ đạo lý này đâu! Từ trước đến nay hoàng đế luôn e dè ngoại thích, mà Nguyễn gia bọn họ thanh thế cơ hồ có thể sánh vai ngang bằng cùng hoàng gia bọn họ. Không có một vị hoàng đế nào nguyện ý nhìn thấy trường hợp như vậy, Bách Lý Hạo Triết cũng không ngoại lệ.

Cho nên Vô Song đi rồi, ông cũng tâm như tro tàn, dâng tấu chương cho thấy quyết tâm từ quan. Như ông sở liệu, hoàng đế không có nửa điểm do dự liền chuẩn tấu của ông. Đây cũng khiến ông càng thêm khẳng định phỏng đoán trong lòng. Mấy năm nay ông cũng lệnh cho Vô Đào cùng Vô Lãng phải từ quan bỏ đi thực quyền, quên đi cái hư danh phò mã, nhưng Bách Lý Hạo Triết lại lặp đi lặp lại nhiều lần không chuẩn tấu. Ông đoán không ra vì cái gì, trong lòng lại lo sợ, đành phải dặn dò các con tram triệu lần hành sự phải cẩn thận, chỉ sợ bị hoàng đế bắt được nhược điểm. Nhưng mấy năm nay, hoàng đế tựa hồ cũng không có hành động nào tỏ ý muốn động nguyễn gia bọn họ. Ít nhất dưới mắt người ngoài, hoàng đế đối với một nhà nguyễn quốc trượng, ân sủng còn thịnh hơn khi Nguyễn hoàng hậu còn sống.

Cho nên ông càng không thể đoán ra tâm tư của hoàng đế. Mỗi lần hoàng đế tiến đến phủ đệ, ông lại thật cẩn thận, rất sợ có cái vạn nhất. Quả nhiên, hôm nay liền có ngoài ý muốn. Kỳ thật từ khi Mục Ngưng Yên vào phủ đệ, ông vẫn lo lắng sẽ xảy ra chuyện như hôm nay, cho nên sai người xây dựng một cái vườn nhỏ ở rất xa phủ chính, chỉ có một cửa thong với phủ chính. Mà hoàng đế một khi vượt đi đến, ông liền sai người đem cửa này đóng lại. Chính là ngàn phòng vạn phòng vẫn là phòng không được.

Hoàng đế hồi cung không đến một canh giờ sau, thánh chỉ đã muốn tới nguyễn phủ. Đại sảnh Nguyễn phủ bày hương án, mọi người quỳ xuống tiếp chỉ: “Dân nữ Mục Ngưng Yên của Quốc trượng Nguyễn Sùng Cát, thiên tư thông minh, tư sắc hơn người, đặc biệt phong làm Ngưng phi, ba ngày sau tiến cung. Khâm thử.”

Nguyễn Sùng Cát trong lòng run lên, không thể tưởng được chuyện xấu nhất vẫn đã xảy ra, lạinhanh như vậy, chỉ có thể dập đầu tạ ơn rồi tiếp chỉ, chỉ nghe bên người “Rầm” một tiếng truyền đến, còn chưa quay đầu, mọi người đã kinh hô lên: “Phu nhân, phu nhân —-” thì ra là Nguyễn phu nhân té xỉu.

Chúng nô tỳ ba chân bốn cẳng nâng Nguyễn phu nhân vào nội phòng. Nguyễn Sùng Cát tiếp thánh chỉ, miễn cưỡng cười vui tiếp đón công công truyền chỉ vào ngồi uống trà, công công kia lại cười nói: “Chúc mừng quốc trượng đại nhân, Nguyễn phủ lại sinh ra một Ngưng phi nương nương. Nước trà chúng nô tài không dám tiếp, Hoàng Thượng còn đang chờ nô tài về bẩm báo.”

Nguyễn Sùng Cát vội sai người đem ngân lượng lên thưởng cho bọn họ, khách khí nói: “Xin công công vui lòng nhận cho!” Công công kia cũng không khách khí, tạ ơn xong liền kéo mấy tiểu thái giám bên người rời đi.

Nguyễn Sùng Cát nhìn theo bóng dáng mấy người rời đi, vội xuyên qua hoa viên, vào nội phòng. Chỉ nghe thanh âm Nguyễn phu nhân bi thương truyền tới: “Yên nhi, biết làm sao bây giờ? Đường vào cửa cung sâu như đáy bể, dì muốn gặp con một lần cũng là ngàn nan vạn khó. Đây cũng không phải là quan trọng —- nhưng hậu cung chính là chốn ăn thịt người a — con cứ nhì Vô Song biểu tỷ ——– biểu tỷ của con cứ vậy mà ra đi ————” nói tới đây, Nguyễn phu nhân đã muốn khóc không thành tiếng .

Thanh âm Mục Ngưng Yên cũng nhỏ nhẹ vang lên: “Dì, con cũng không nghĩ muốn vào cung —- Ngưng Yên chỉ muốn ở bên cạnh hầu hạ dì —-” Nguyễn phu nhân nói: “Biết sớm như vậy, lúc trước chúng ta liền sớm đáp ứng hôn sự của Mạnh phủ, vậy thì bây giờ liền tốt rồi —-”

Nguyễn Sùng Cát nghe vậy, tâm sinh một kế, vội phất tay gọi một gia đinh, phân phó nói: “Nhanh đi mời Đại công tử cùng nhị công tử tới đây.” Gia đinh lĩnh mệnh, vội vàng mà đi. Lúc này ông mới đẩy ra cửa phòng, vào phòng.

Nguyễn phu nhân thấy ông tiến vào, dùng tay áo lau qua một chút nước mắt, nói: “Lão gia, biết làm sao bây giờ? Ông mau nghĩ một kế vẹn toàn đi, ngàn vạn lần không thể để cho Yên nhi tiến cung a?” Nguyễn Sùng Cát thở dài nói: “Trong thiên hạ, thành cũng do vua, bại cũng do vua a.”

Nguyễn phu nhân nghe vậy, nước mắt lập tức lại trào ra , khóc ròng nói: “Chẳng lẽ ông lỡ lòng nào để tôi trơ mắt nhìn Yên nhi sa vào cái lồng sắt kia sao, chẳng lẽ chúng ta mất đi vô song còn chưa đủ sao? Người khác mơ ước cái gì vinh hoa phú quý, trăm phương nghìn kế đem nữ nhân đưa vào cung, chúng ta lại không cần thứ đó. Tôi đã bằng bây tuổi đầu, thầm nghĩ chỉ muốn nhìn thấy Yên nhi thành thân yên ổn hạnh phúc mà thôi —” Nguyễn Sùng Cát tuy rằng là người cực kỳ nguyên tắc trên quan trường, nhưng xưa nay đối với thê tử cực yêu thương, hiện giờ thấy bà khóc sướt mướt như vậy, trong lòng cũng như bị dao cắt khó chịu, vội khuyên giải an ủi nói: “Tôi cũng không phải không chịu nghĩ cách —-”

Nguyễn phu nhân nghe vậy, liền ngừng tiếng khóc: “Cách gì?” Nguyễn Sùng Cát chậm rãi nói: “Hiện giờ, chỉ hy vọng hoàng đế còn có thể niệm chút cũ tình, nể mặt Vô Song lúc còn sống, thu hồi thánh chỉ.”

Thời gian dùng cơm tối, Thừa Càn điện.

Bách Lý Hạo Triết nói: “Không biết hai vị Phò mã vì chuyện gì mà vội vã đến đây?” thanh âm trầm ổN như ngọc, thập phần dễ nghe, cho thấy tâm tình hoàng đế hẳn là không tồi.

Nguyễn Vô Đào cùng đệ đệ Nguyễn Vô Lãng nhìn nhau, Nguyễn Vô Đào lúc này mới nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, huynh đệ hạ quan cầu kiến, là muốn thỉnh Hoàng Thượng thu hồi thánh lệnh đem biểu muội nạp làm Ngưng phi đã ban ra.” Lời này vừa nói ra, không khí lý một trận đông lạnh, giống như kết thành một tầng băng mỏng.

Thật lâu sau, lâu đến mức trong lòng huynh đệ nguyễn vô đào đã dâng lên từng trận sợ hãi. Thanh âm của Hoàng thượng lúc này mới lạnh nhạt vang lên: “À, thì ra là vì việc này. Phò mã chẳng lẽ không biết vua không nói chơi sao?”

Hai người vội quỳ xuống, Nguyễn Vô Lãng cúi đầu nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, chúng hạ quan tự biết tội không thể thứ. Nhưng vẫn là muốn cầu xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Bởi vì biểu muội sớm đã có hôn ước với người trong lòng, một nữ há có thể xứng hai phu, cầu xin Hoàng Thượng thành toàn, cầu xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”

Hoàng đế tựa hồ có chút hứng thú: “A, không biết quý công tử nhà nào lại có vinh hạnh như vậy?” Nhưng hắn càng nhẹ nhàng bâng quơ, huynh đệ Nguyễn Vô Lãng càng thấp thỏm lo âu. Vị hoàng đế này tuy rằng còn nhỏ hơn mình vài tuổi, nhưng từ trước đến nay hỉ giận không hiện ra mặt, hành sự nghiêm cẩn, tuy rằng đăng cơ mới có vài năm, nhưng đã tụ đủ thiên uy .

Lúc này, ngữ khí của hắn giống như ân cần thăm hỏi chuyện thường tình, lại làm cho hai người cảm thấy trên trán mồ hôi lạnh đầm đìa, Nguyễn Vô Đào kiên trì trả lời: “Là Mạnh Lãnh Khiêm nhi tử của Mạnh thượng thư.” Chỉ nghe thấy hoàng đế cười khẽ ra tiếng: “Thì ra là mạnh Trạng Nguyên a, không tồi, không tồi, trai tài gái sắc, quả là một đôi bích nhân a. Hai vị Phò mã hãy bình thân.” Cũng không biết vì sao, theo như lời hoàng đế nói thì không nhận ra nửa điểm tức giận. nhưng hai người bọn họ lại cảm thấy hắn đã giận tới cực điểm.

Hai người khoanh tay đứng trong chốc lát, hoàng đế cũng không nói nữa. Hai người nhìn nhau, lại song song quỳ xuống, nói: “Cầu xin Hoàng Thượng thành toàn. Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Bách Lý Hạo Triết chậm rãi khoanh tay đứng lên. Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Hắn có thể sống lâu như vậy sao? Cho dù là có thể. Hắn cũng không muốn sống lâu như vậy? Nếu hắn còn sống, mà nàng đã mất. Như vậy hắn sống, ngàn năm vạn năm cũng chỉ có thể tưởng niệm nàng, rồi lại vĩnh viễn không thể gặp lại nàng . Loại khổ sở này so với chết đi còn sau hơn —– nếu không phải còn có Tử Tín, hắn tình nguyện theo nàng mà đi —– những năm gần đây, hắn vẫn mơ hồ cảm giác được nàng còn sống —— cho dù năm đó đám người hầu đem thi thể bê ra khỏi chiêu dương điện, hắn là tận mắt nhìn thấy. Nhưng hắn nhưng vẫn không muốn tin tưởng nàng đã thực sự rời đi —-

Cho nên hàng năm hắn không cố định sẽ đi Nguyễn phủ, tìm kiếm một ít dấu vết để lại. Mấy năm qua, hắn cơ hồ đã tuyệt vọng, cho là mình đã sai lầm rồi. Nhưng không phải hôm nay hắn đã tìm thấy rồi sao?

Trên đời này làm sao có thể có hai người giống nhau đến thế? Ngay cả cảm giác khi nắm tay, ôm nàng vào long cũng quen thuộc đến thế …. Người tên Mục Ngưng Yên kia, đường cong trên người đều giống hệt như nàng ở trong trí nhớ của hắn. Tuy rằng hương thơm trên người nàng không giống, trước kia là mùi hoa nhài thoang thoảng. Hiện tại cũng là hương thơm thanh nhã ấm áp —— nhưng trực giác nhắc nhở hắn nàng chính là Vô Song. Nhưng nàng lại không biết hắn — đây là điểm khiến hắn hoài nghi duy nhất. Hơn nữa biểu hiện của nàng chân thật đến thế, liền giống như lần đầu tiên nhìn thấy hắn, lần đầu tiên nhìn thấy hoàng đế vậy. Tự nhiên đến mức không nhìn ra chút ngụy trang nào.

Một đạo thánh chỉ này của hắn chính là thử. Nếu Nguyễn gia không hề động tĩnh mà nói, thì thực khiến cho lòng hắn lo lắng đã sai lầm. Nhưng theo lời thái giám đi tuyên chỉ trở về bẩm báo, nói Nguyễn phu nhân bỗng nhiên liền bị ngất xỉu. Lòng hắn đã có tới mươi phần chắc chắn. Mà lúc này Nguyễn gia hai huynh đệ lại xin cầu kiến, càng khiến hắn nắm chắc phỏng đoán, hắn đã có tám phần nắm chắc, nàng chính là Vô Song!

Xoay người, hướng hai người nói: “Hai vị Phò mã đi về trước đi. Trẫm đều đã có chủ trương.” Nguyễn Vô Đào cùng Nguyễn Vô Lãng liếc nhìn nhau, vội dập đầu tạ ơn nói: “Tạ ơn long ân của Hoàng Thượng.”

Huynh đệ họ Nguyễn khom người rời đại điện, lúc này mới thở phào một hơi. Nhưng hoàng đế lại nhẹ nhàng bâng quơ trả lời như thế, ngược lại bọn họ có chút không thể tin. Những lời vốn đã chuẩn bị sẵn để bẩm báo cũng không thể nói ra. Hai người không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn thoáng qua đèn đuốc sáng trưng trong thừa kiền điện, trong đầu lại dâng lên bất an.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.