Cam Xanh Nhỏ

Chương 12: Chương 12




Đào Dụ Ninh rốt cuộc đã nhìn ra, Dư Hiện chẳng phải người tốt lành gì.

Dọc đường đi, người kia cứ lâu lâu lại chọc ghẹo cậu, giống như cậu là một con mèo, còn người kia là gậy chọc mèo.

Đến lúc sau, Đào Dụ Ninh nhoi mệt mỏi, thành thật vùi vào người Dư Hiện ngủ, ngủ một giấc là tới nơi.

Mặc dù phố cổ mà bọn họ đến không tính là quá xa thành phố, nhưng hai người đều chưa từng tới đây, xuống xe, Dư Hiện hơi bất an nói: “Cậu có chắc là cậu đã đặt chỗ ở chưa?”

Đào Dụ Ninh không vui: “Cậu đang nghi ngờ tôi đó à?”

“Không, này là hoài nghi hợp lý.”

Sau đó Đào Dụ Ninh đuổi đánh Dư Hiện, hai thằng con trai ồn ào ở nhà ga cứ như bị thần kinh vậy.

Bởi vì phố cổ này không có danh tiếng trong nước, hoặc cũng có thể nói là không có tiếng tăm gì, cho nên ít người đến, môi trường xung quanh cũng tốt hơn.

Giữa tháng tám, trong thành phố nóng nực không chịu nổi, ở đây lại rất thoải mái, Dư Hiện với Đào Dụ Ninh dựa theo bản đồ địa hình, tìm đến một khách sạn nhỏ.

Diện tích của khách sạn này rất nhỏ, nghe đâu hết thẩy cũng chỉ có mấy căn phòng, là do một ông lão sửa đổi lại nhà nhỏ của mình.

“Là ở đây!” Đào Dụ Ninh thuận lợi tìm đến khách sạn, đắc ý vô cùng, một bước đi vào, trực tiếp “gào” một tiếng.

Cùng lúc “gào” lên còn có hai con mèo to rất mập mạp, hai mèo một người, giờ khắc này đều là một bộ dáng sợ hãi không thôi.

“...Cậu không phải mèo à, sao còn sợ đồng loại?” Dư Hiện xoa xoa tóc Đào Dụ Ninh, xem như là dỗ dành.

Đào Dụ Ninh: “Không phải tôi sợ! Do bất cẩn nên bị giật mình thôi!”

Nói xong, cậu bổ sung thêm một câu: “Tôi không phải mèo, tôi là con hổ!”

Dư Hiện cười cười: “Ừ, tiểu não phủ.”

*Tiểu não phủ (小脑斧) đồng âm với Tiểu lão hổ (hổ con).

Hai người đi vào trong, đến cái sân nhỏ, một ông lão đang ôm một con mèo mập nằm phơi nắng.

“Chào ông!” Đào Dụ Ninh sinh lực tràn đầy đi tới chào hỏi, “Hôm bữa con có đặt trước phòng ở đây!”

Ông lão liếc mắt nhìn Đào Dụ Ninh: “Mặc dù ông già tôi đây đã lớn tuổi, nhưng chưa có bị lãng tai, cậu không cần phải lớn tiếng như vậy.”

Đào Dụ Ninh ngượng ngùng, Dư Hiện đứng ở phía sau cười cậu.

Ông lão vỗ vỗ cái mông mèo mập, con mèo lười biếng nằm trên người ông lão nhảy xuống đất.

“Theo tôi lên lầu.”

Đi theo dẫn dắt của ông lão, hai người bước tới cầu thang gỗ đi lên lầu hai, Đào Dụ Ninh nhìn quanh bốn phía, có chút hâm mộ ông lão, sông núi ở đây tươi tốt, có được một căn nhà nhỏ như này, nuôi thêm ba con mèo mập như thế, tóm lại đây chính là cuộc sống của thần tiên!

Cậu quay đầu nói với Dư Hiện: “Sau này già rồi mình tới đây mở khách sạn ha.”

Còn không đợi Dư Hiện nói, ông lão phía trước đã mở miệng: “Vậy thì lúc còn trẻ hai cậu phải tranh thủ kiếm tiền, mở khách sạn ở đây không kiếm được nhiều, cả tháng chỉ được hai, ba người khách.”

“Má ơi.” Đào Dụ Ninh nói, “Thì ra đây là viện dưỡng lão.”

Ông lão nghe được lời này trái lại rất vui vẻ: “Kiếm tiền ở đây thì không hi vọng, nhưng rất tốt, ở đây yên tĩnh, chúng ta ở đây nói chuyện phiếm cả ngày, chớ để người khác nhìn vừa mắt lại cho khai phá, đến lúc đó sẽ không còn cuộc sống thoải mái thảnh thơi như vậy.”

Đào Dụ Ninh dùng sức gật gật đầu: “Đúng đúng đúng, bây giờ cái này được gọi là bồng lai tiên cảnh, thật tốt!”

Ông lão dẫn họ đến trước một căn phòng: “Là phòng này, đều đã dọn dẹp sạch sẽ cho các cậu, tôi phải đi mua thức ăn, có chuyện gì thì các cậu xuống dưới tìm cháu của tôi.”

“Dạ!” Đào Dụ Ninh ngoan ngoãn nhường đường cho ông lão, “Vất vả ông rồi!”

Cậu ở cửa vẫy tay chào ông lão, lúc xoay lại Dư Hiện hỏi cậu: “Cậu chỉ đặt một phòng?”

Đào Dụ Ninh đảo mắt một cái, đẩy người vào phòng.

Cậu đóng kín cửa, nhỏ giọng nói: “Cậu không biết, giá cả khách sạn rất đen, một phòng thôi đã đắt muốn chết.”

Dư Hiện cười cậu: “Cho nên để tiết kiệm, cậu quyết định hi sinh bản thân mình, ở cùng phòng với tôi à?”

Đào Dụ Ninh vỗ một tiếng vang dội: “Người trẻ tuổi, rất thông minh.”

Cậu chỉ chỉ vào bên trong: “Cậu nhìn xem, cũng được ha, là phòng tiêu chuẩn đó.”

Trong phòng đặt hai chiếc giường song song, mà khoảng cách giữa hai bên rất nhỏ, gần như không đáng kể.

“Ừ, phòng tiêu chuẩn rất chuẩn, tốt.” Dư Hiện kéo túi trên lưng xuống, giơ tay lên cởi áo ra.

Đào Dụ Ninh làm bộ che mắt: “Đồ lưu manh cậu tính làm gì đó?”

“Tắm.” Dư Hiện nói, “Mồ hôi đầy người, tính đi tắm, cậu muốn tắm chung à?”

Đào Dụ Ninh “gừ” một tiếng, tát một cái vào lưng Dư Hiện, sau đó nhào lên giường, buồn bực nói: “Thôi đừng nhảm nữa, lo mà tắm đi!”

Dư Hiện ngoan ngoãn đi tắm, để lại Đào Dụ Ninh ở trên giường dựng đứng lỗ tai lên nghe tiếng nước chảy.

Bố cục căn phòng rất có ý tứ, phòng ngủ cách phòng tắm chỉ bằng một miếng cửa gỗ, mà cái tên Dư Hiện này lại cợt nhả kinh khủng, đi tắm không đóng cửa. Bởi vậy ngăn cách giữa hai người chỉ có một miếng màn vải.

Hơi nóng trong phòng tắm không ngừng lùa ra bên ngoài, Đào Dụ Ninh trơ mắt mong ngóng nhìn vào bên trong, có điều trừ đôi chân thon dài của Dư Hiên lộ ra ngoài thì không nhìn thấy thêm cái gì nữa.

Cũng hơi tiếc ấy chứ.

Đào Dụ Ninh nghĩ, mình đúng là tên lưu manh mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.