Cam Xanh Nhỏ

Chương 2: Chương 2




Ai mà ngờ tới, Dư Hiện biết được tên của Đào Dụ Ninh lại dễ như ăn cháo, thậm chí còn biết cả địa chỉ nhà.

Bởi vì ông Dư nói: “Tiểu Đào tử, một lát ông đi dạo qua nhà con có tình cờ gặp bà Tề, chắc con biết phải nói gì rồi chứ.”

Đào Dụ Ninh hối hận rồi, hôm nay cậu không nên đến đây chơi cờ, nếu không đến thì sẽ không gặp Dư Hiện, không gặp Dư Hiện thì thông tin sẽ không bị lộ nhanh như thế.

Chắc là các vị đang thắc mắc tại sao cậu lại sợ bị lộ thông tin như vậy, cậu cũng không giải thích được, giống như diều hâu với gà con vậy đó, Dư Hiện là diều hâu, gà con Đào Dụ Ninh theo tự nhiên không muốn bị túm lại.

Tối hôm đó, ông Dư ôm trên tay một đứa nhỏ, mà đứa nhỏ trong lòng ngực ấy lại là một chú chó cảnh béo ú.

Bọn họ đi dạo dưới nhà Đào Dụ Ninh vài vòng, mãi cho đến khi xuất hiện một nhóm khiêu vũ đứng ở giữa là một người phụ nữ thanh nhã đã có tuổi.

Ông Dư đi theo Đào Dụ Ninh là trong lòng đã thầm tiếp nhận chuyện “lừa gạt người già” nhà cậu, nói: “Đi thôi Tiểu Đào, hạnh phúc về già của ông đang nằm trong tay con đó.”

Đào Dụ Ninh dẫu môi, liếc nhìn tên Dư Hiện đang nhịn cười ở kế bên.

Cậu đi, dù sao cũng là con trai, lời đã nói chính là bát nước đổ đi, Đào Dụ Ninh thẳng thắn cương nghị này sẽ không làm trẻ hư lừa gạt người già.

Cứ như vậy, dưới sự tác hợp của “bà mối nhỏ” Đào Dụ Ninh, ông Dư với bà Tề thành công cùng nhau dắt chó đi dạo, còn thừa lại hai thằng nhóc choai choai đứng nhìn nhóm người già khiêu vũ.

Dư Hiện nói: “Cảm ơn cậu.”

Đào Dụ Ninh: “Cảm ơn gì?”

Dư Hiện: “Giúp cuộc đời ông tôi nở hoa thêm lần hai.”

Đào Dụ Ninh hừ một tiếng, nói: “Vậy thì cậu phải chân thành cảm ơn tôi một phát, chơi một ván cờ thì nhặt được cháu trai, so với đứa cháu ruột còn tốt hơn nhiều.”

Hôm đó là ngày 21 tháng 9, bởi vì tình hình đặc biệt nên trường cho khai mạc đại hội sớm hơn mọi năm, tại ngày ấy, Đào Dụ Ninh và Dư Hiện xem như chính thức quen biết.

Từ nhỏ Đào Dụ Ninh đã không thích học, ngày đầu tiên đến tiểu học đã bị thầy giáo mắng vốn, nói đứa nhỏ này có khả năng bị rối loạn tăng động, khả năng chú ý quá kém.

Lúc ấy đã khiến cha mẹ cậu vô cùng lo lắng, tưởng là thật nên nghiêm túc đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói: “Không có rối loạn tăng động, đây gọi là hoạt bát.”

Con nít hoạt bát một chút sẽ đáng yêu, nhưng hoạt bát quá lại thành phiền.

Vì thế mà bắt đầu từ khi đó, cha mẹ Đào Dụ Ninh quyết chí nuôi dậy cậu theo đường lối vững vàng chính chắn, qua nhiều năm cố gắng như vậy, vững vàng chính chắn thì không thấy đâu, nhưng được cái là không còn thích náo loạn như hồi bé nữa.

Nhưng học hành, thì vẫn nát bét.

Bởi vì thành tích không tốt, cha mẹ Đào lại sợ con mình là một đứa ngốc, liền dẫn cậu đi kiểm tra IQ.

Không kiểm tra thì thôi, kiểm tra ra một cái, mọi người đều mông lung.

Đào Dụ Ninh không những không ngốc, mà chỉ số thông minh còn chẳng hề kém gì so với chỉ số bình quân.

Cha mẹ cậu nhẹ nhàng thở phào, bắt đầu thúc ép cậu học hành, nhưng cũng vô dụng, học hành này kia cũng giống như tình yêu, dưa hái xanh không ngọt.

Trên có chính sách, dưới có đối sách, cha mẹ dù có nghiêm khắc thì Đào Dụ Ninh vẫn lợi dụng sơ hở để trốn đi chơi.

Tóm lại, lên cấp ba, thành tích vẫn đứng bét.

Vừa mới khai giảng lớp mười, cả tháng đều đi muộn hơn so với người khác, tạo thành cái gai trong mắt của thầy giáo, mỗi khi kiểm tra bài tập thì đều gọi cậu đầu tiên.

Vì thế, trước khi Đào Dụ Ninh làm quen với các bạn cùng lớp thì cậu đã sớm quen với chiếc máy sưởi ở trong hành lang rồi, bởi vì gần như ngày nào cậu cũng bị thầy giáo đuổi ra phạt đứng, mà mỗi lần ra ngoài như vậy cậu đều tán dốc với máy sưởi.

Chiều hôm đó, vì chưa làm bài tập nên cậu lại bị thầy giáo đuổi ra ngoài, Đào Dụ Ninh quá quen rồi, băng băng trượt thẳng đến cửa phòng học.

Phòng học của bọn họ ở lầu một, cậu dựa lưng vào tường, xuyên qua tấm kính trong suốt xem náo nhiệt bên ngoài.

Lúc này đang có mấy lớp đang học tiết thể dục, rất xa, cậu cho là mình đã nhìn thấy Dư Hiện.

Đào Dụ Ninh híp mắt nhìn ra xa, không biết có phải ảo giác hay không, cảm thấy người nọ cũng đang nhìn mình.

Cậu sững sờ, nhón chân lên vẫy vẫy tay, nhưng không có ai để ý đến cậu.

Mặc dù ngoài miệng Đào Dụ Ninh luôn ghét bỏ Dư Hiện, nhưng dù sao ở trường người này cũng là bạn học đầu tiên mà cậu quen biết, hơn nữa còn là cháu của ông Dư, từ mối quan hệ này suy ra, cậu cũng phải xem Dư Hiện là bạn bè.

Cậu lại tán dốc với chiếc máy sưởi: “Anh Phiến à, anh nói xem vừa rồi Dư Hiện có nhìn thấy em không?” (Phiến dùng để gọi đồ vật mỏng)

Khoảng mười phút sau tiết thể dục giải tán, tự do vận động, có người kêu Dư Diện chơi bóng rổ nhưng Dư Hiện phất tay từ chối, phi thẳng tới lớp học.

Hắn đi đến bên cửa sổ, nhấc cánh tay nằm nhoài trên cửa sổ.

Dư Hiện ở phía ngoài cửa sổ, Đào Dụ Ninh ở phía trong cửa sổ, hai người cách một cánh cửa sổ nhìn nhau, Dư Hiện hỏi cậu: “Phá phách cái gì rồi?”

Đào Dụ Ninh: “Ai cần cậu quan tâm.”

Dư Hiện: “Thôi biết rồi, viết thư tình cho gái nên bị túm chứ gì.”

Đào Dụ Ninh: “Tôi không thích con gái! Viết thư tình cho gái cái gì!”

Dư Hiện mỉm cười, cười đến thâm thuý: “Ồ, không thích con gái, vậy ra cậu thích con trai à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.