Cẩm Y Chi Hạ

Chương 102: Chương 102




Thông báo xong thánh chỉ,Cẩm y vệ vẫn chưa nhìn thấy Lục Dịch,cũng không ở lại lâu,vỗ vỗ vai Du Đại Du,khách sáo hai câu tự giải quyết ổn thỏa,xoay người trở lại ngựa,rất nhanh rời đi.

“Tướng quân...”

Tường Tử thấy Tướng quân đứng tại chỗ một lát bất động,cẩn thận dò xét hỏi.

Du Đại Du cầm chặt thánh chỉ,đau đầu không ngớt chà xát trán,ra lệnh nói:“Gọi người đến đây, du kích tướng quân trở lên tất cả đều gọi đến đây.”

“Tuân mệnh.”

Tường Tử mau mau đi gọi người.

“Từ Thống soái trở xuống,toàn bộ mất chức điều tra...” Sầm Phúc trợn mắt há mồm,“Xem ra thánh thượng thật sự là để ý chuyện này.”

Lục Dịch thầm than thở:“Hiện nay ngươi đã rõ ràng,vì sao Hồ đô đốc đề nghị ta đến Sầm Cảng chưa?”

Sầm Phúc suy nghĩ một chút:“Hắn đã sớm biết được trận chiến ở Sầm Cảng đã kéo dài quá lâu,trong triều đình đã có rất nhiều lời bàn tán,thánh thượng đã không còn kiên nhẫn.Hắn mời đại công tử đến đây,chính là muốn chứng minh trận chiến ở Sầm Cảng không thể thắng trận được bởi vì có nguyên do,tuyệt đối không phải vì hắn tư thông với giặc Oa.Hắn không phải vì muốn chúng ta nói tốt cho hắn chứ?”

“Đây là một ý tứ,nhưng còn ý tứ sâu xa khác...” Lục Dịch nhẹ giọng nói:“Thánh thượng bây giờ căm tức như vậy,cũng không vì những câu nói của chúng ta mà lắng lại.Sầm Cảng này không thể thắng trận,nỗi oan ức này phải có người gánh vác....”

Nghe vậy,Sầm Phúc ngây cả người,bỗng nhiên tỉnh ngộ,nhẹ giọng nói:“Du Đại Du không quen xã giao giao du qua lại,huống hồ trước mắt chiến sự căng thẳng,hắn đắc tội với nhiều người,chắc là chịu oan ức là người được chọn.”

Lục Dịch khẽ thở dài:“Đây chính là quan trường,Du Đại Du tuy là một viên tướng tài,nhưng cùng Hồ Tông Hiến so ra thì chính hắn bất lợi hơn nhiều,dĩ nhiên là không coi trọng hắn.”

Lúc này vừa lúc Du Đại Du xoay người lại,xa xa nhìn thấy Lục Dịch,trên mặt dường như không biểu cảm gì,nhưng trong đáy mắt lại đối với vị này có ý nghĩ rằng là tên Cẩm y vệ tới giám quân,không thể che giấu được sự phiền chán.

“Ta nghĩ muốn quan sát Sầm Cảng từ đường biển,không biết Tướng quân có thể hay không thuận tiện phái một chiếc thuyền được không?” Lục Dịch chậm rãi đi tới trước mặt hắn,ra vẻ không biết chuyện gì,cười nói:“Tất nhiên,nếu như Tướng quân có thể đồng hành thì tốt.”

Vừa nhận được thánh chỉ Du Đại Du trước mắt liền khách sáo nở nụ cười xòa nói:“Ta bây giờ muốn mở hội nghị họp bàn,Lục Thiêm sự lại muốn ra biển,vậy thì ta sẽ phái cho một chiếc thuyền,để Tường Tử đi theo ngài.”

“Đa tạ tướng quân.” Lục Dịch cũng không miễn cưỡng

Du Đại Du khẽ vuốt cằm,đang muốn rời đi,chợt xoay người lại nặng nề nói:“Trên biển có nhiều cường đạo,mong Lục Thiêm sự bảo trọng...Không nên liên lụy bọn ta!”

“Tướng quân lo xa rồi!” Lục Dịch đối mặt cười yếu ớt

Du Đại Du dũng mãnh xoay người,sải bước rời đi.

Sầm Phúc thực tại tức giận:“Cái gì gọi là không muốn liên lụy bọn ta?”

“Nghĩ theo hướng tốt là được,chí ít Du tướng quân nói chuyện rất thẳng thắn,chúng ta không cần đoán trong lòng hắn muốn điều gì.” Lục Dịch vỗ vỗ vai Sầm Phúc.

“Đại công tử,ngài nghĩ như thế nào?”

“Dựa vào tình hình chuyện quan trường tạm thời đặt qua một bên.”

Lục Dịch lạnh nhạt nói

Đợi chờ trước cổng doanh trại thật lâu,Lục Dịch cùng Sầm Phúc mới thấy Tường TỬ chạy ra thở hổn hển.

“Tướng quân nói,để ngài đi trên thuyền lớn.” Tường Tử cho Lục Dịch xem lệnh bài trong tay,lại nói thêm một câu:“Đây chính là kỳ hạm của Tướng quân,muốn cho khách đến mà tiếp đãi.”

Lục Dịch cười cợt:“Ta phải cảm tạ tướng quân của ngươi thật chu đáo.”

Bố trí quan binh hơn một trăm hai mươi người,thuyền lớn có đến hai mươi chiếc, súng có hai mươi cổng,thần cơ tiễn một trăm cây,ống phun ba mươi ống,hỏa nổ súng ba mươi cái.Lục Dịch quan sát trên boong thuyền,nhìn ra được Du Đại Du điều quân rất chặt chẽ cẩn thận,vũ khí đều được đi lau sạch sẽ,từng ống súng đều cẩn thận cọ sát,đạn dược canh giữ nghiêm ngặt trong kho,bên trong không cho người không phận sự tới gần.

Sau khi Tường Tử cầm lệnh bài dặn dò,thuyền lớn chậm rãi ra khỏi quân cảng.

Ngày hôm đó khí trời trong lành,trên mặt biển không có sương mù ngăn cản tầm nhìn,có thể thấy được Sầm Cảng ngay cách đó không xa,ở bến cảng có hình thù ba góc,cùng tấm bản đồ phòng thủ vẽ ra như thế,mà nhìn trên bản đồ không nhìn thấy hai bên bến cảng là thiên nhiên vách đá lại còn có công trình đang xây dở,xa xa liền có thể nhìn thấy trên vách đá có ống pháo...Lục Dịch vừa nhìn liền biết,nếu phải đánh hạ Sầm Cảng từ đường biển chỉ sợ là so với đường bộ càng khó khăn.

“Tướng quân nhà ngươi từ đường biển tiến công qua mấy lần?” Hắn hỏi tên cầm súng ở trên thuyền.

“Đi thuyền ra phía sau núi,từ đường biển tiến công qua năm,sáu lần.” Tên cầm súng đáp:“Nhưng bến cảng ở Sầm Cảng vừa sâu vừa dài,thuyền mà lái vào là phải chịu đánh ba mặt giáp công,thuyền đã bị đánh chìm vài chiếc.”

Lục Dịch hướng Sầm Cảng nhìn một lúc lâu,quay người hỏi tên ống hỏa tiêu:“Nếu phun ống tiêu từ trên thuyền tầm bắn xa nhất là bao xa?”

“Đại khái mười mấy trượng.”

“Mười mấy trượng,như vậy có thể đánh tới thuyền của bọn giặc Oa ở Sầm Cảng.”

“Tuy vậy lực của ống sát thương có hạn,chỉ có thể để thuyền của giặc Oa tự bốc cháy lên,không thể nào mà đánh bại địch được.Nếu như giặc Oa ở trên biển,thuyền bị thêu cháy,bọn họ liền không thể nhảy xuống biển,nhưng thuyền ở trên bên cảng,bọn họ chỉ cần lên bờ dập lửa.” Tên sử dụng ống bắn cũng thật phiền não,“Nếu có thể đem giặc Oa ra dẫn dụ thì tốt,đáng tiếc bọn họ rất gian xảo,bất kể khiêu chiến như thế nào,đều ẩn trốn ở trong bến cảng.”

“Vậy thì...” Lục Dịch nhìn về phía Tường Tử vẫn theo sau lưng,“Vì vậy Tướng quân nhà ngươi sau đó cũng chỉ có thể tiến công bằng đường bộ sao?”

“Tướng quân cũng không còn cách nào khác,thuyền đã chìm vài chiếc,cấp trên cấp bạc lại có hạn,mua thêm hỏa khí cũng không đủ,hơn nữa cũng không thể sửa lại thuyền.”

Đường biển không có cách nào dụ chúng ra đánh,đường bộ lại càng không thể đánh hạ bọn chúng,thánh thượng còn giáng chức điều tra,Lục Dịch chỉ tưởng tượng ra thôi mà cảm thấy đau đầu,Du Đại Du bị bức ép đến mức này,trọng trách trên vai hắn thật nặng nề.

Cùng lúc đó,ở quân doanh đại tướng Du Đại Du xác thực đã là cùng đường không còn lối thoát,đối mặt với các vị tham tướng,du kích tướng quân,hắn cũng không cố gượng ép tỏ ra mất mặt,lấy thánh chỉ ra,một chữ cũng không sót đọc một lần.

“...Từ Tổng binh trở xuống,toàn bộ bị mất chức!”

Câu cuối cùng vừa đọc xong,rất nhiều tướng quay mặt nhìn nhau,đều có cảm giác u ám bao trùm trên gương mặt họ.

Thu hồi thánh chỉ,Du Đại Du nhìn về phía mọi người,tựa như đang chờ bọn họ nói gì,nhưng đợi một lát cũng không ai hé răng,không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói:“Ý tứ của thánh thượng,các ngươi cũng biết,tình hình ở Sầm Cảng,các ngươi cũng rõ ràng...Nói thử xem,ai có biện pháp gì hay cứ nói ra,chỉ cần là có thể đánh hạ được Sầm Cảng!”

Bọn quan tướng ai cũng cúi thấp đầu,bốn phía không hề có một tiếng động.

Đợi rất lâu,mới có một vị du kích tướng quân do dự mở miệng nói:“Tướng quân....”

“Ngươi có cách gì,nói!” Du Đại Du khích lệ hắn.

“Không phải,chỉ là ta đang nghĩ,trong quân doanh của chúng ta không phải có vị Lục Thiêm sự đến rồi sao?Nghe nói hắn là con trưởng của Lục Bỉnh,mà Lục Bỉnh rất được thánh thượng hợp ý,chúng ta có thể hay không mời Lục Thiêm sự thay chúng ta nói tốt...Cũng không là nói tốt,chính là ăn ngay nói thật,đem tình hình của chúng ta báo cho thánh thượng biết,để thánh thượng thư thả cho chúng ta thêm vài tháng?”

Du Đại Du xoa trán,tức giận hỏi ngược lại hắn:“Hắn cùng thánh thượng có giao hảo,nhưng lại không cùng chúng ta có giao hảo,ngươi dựa vào cái gì mà muốn nhờ hắn giúp chúng ta nói chuyện.Đưa hắn bạc sao,bạc chúng ta toàn bộ mua hỏa khí còn không đủ,ngươi là muốn cho hắn cái gì?”

Bị Du tướng quân nói đến á khẩu không trả lời được,du kích tướng quân thở dài.

“Các ngươi!Còn cách nào khác nữa hay không?” Du Đại Du nhìn về phía những người khác.

Phó sứ Vương Sùng Cổ cau mày nói:“Tướng quân,chúng ta đã tấn công qua vài lần,với Sầm Cảng địa thế,căn bản không còn biện pháp khác,chỉ có thể dùng người mà cố gắng chiến đâu,từng điểm từng điểm dịch chuyển về phía chúng.”

Những quan tướng khác cũng không lên tiếng,Du Đại Du cũng biết lời của Vương Sùng Cổ là lời nói thật,nhưng hiện thực mà nói thì càng thêm tàn nhẫn,với đội binh lực của Du tướng quân cả doanh trại này,cho dù toàn bộ đồng ý đền mạng để đánh giặc,nhưng trong vòng một tháng cũng không thể đánh thắng Sầm Cảng được.

Nhìn trên bản đồ Sầm Cảng gần trong gang tấc,Du Đại Du tay nắm nện xuống bàn:“Nếu chỉ còn một tháng,chúng ta chỉ có thể tiếp tục đánh!Nhưng tuyệt đối không thể để các huynh đệ không công chịu chết,các ngươi quay về từng người định ra kế hoạch tác chiến cẩn thận,sáng sớm ngày mai đưa ta xem.Ai có kế hoạch tác chiến có thể hạ được Sầm Cảng,chính là lập được đại công,ta sẽ vì hắn mà thỉnh công!”

“Chúng thần lĩnh mệnh!”

Bọn quan tướng rời đi,một mình Vương Sùng Cổ ở lại.

Vương Sùng Cổ đi theo Du tướng quân nhiều năm,theo hắn nhiều lần xuất chiến,đối với tính cách của Du tướng quân,tất nhiên là hiểu rõ.

“Tướng quân,nếu muốn đánh tiếp,có thể chúng ta cũng phải ngẫm lại đường lui....” Vương Sùng Cổ khuyên hắn:“Không thể hạ được chính là có duyên cớ,thế nào cũng phải để thánh thượng biết được,chúng ta không thể luôn thay người cấp trên chịu oan ức.”

“Ngươi nghĩ ra điều gì cứ việc nói thẳng đi.”

Du Đại Du nhìn về phía hắn.

“Vị Lục Thiêm sự kia bây giờ đang đi đến Sầm Cảng,tuyệt đối không phải đúng lúc,Tướng quân,ngài cẩn thận ngẫm lại.”

“Ta đã sớm nghĩ tới rồi!” Du Đại Du lấy ra một bức thư do Hồ Tông Hiến đích thân viết,“Ngươi xem một chút,Đô đốc trong thư đã giải thích rõ ràng,viết rất nhiều lý do nói chúng ta phải chờ hắn suy xét,biết gì nói nấy,còn phải coi hắn là Bồ Tát đến đây.Mọi thứ,có thể làm ta đều làm,những tư liệu bản đồ tác chiến,chỉ cần hắn muốn xem,ta đều đưa hết cho hắn.Sáng nay,hắn nói phải ra biển xem xét một vòng,ta liền đưa thuyền lớn cho hắn đi,ngươi nói thử xem,ta còn có thể làm gì được nữa...Toàn thân tài sản gộp lại của ta cũng chưa tới hai mươi lượng bạc,coi như là dâng hết cho hắn,liệu hắn có vừa ý hay không?...”

Xem xong bức thư của Hồ Tông Hiến,Vương Sùng Cổ nghe Du Đại Du nói tới xúc động phẫn nộ,không khỏi cười khổ.

“Nếu không,khi hắn quay về ta tìm cơ hội,cùng Lục Thiêm sự ăn bữa cơm,thăm dò hắn thử xem muốn gì.” Hắn nói:“Có một số chuyện,Tướng quân không tiện nói ra,ta tới nói sẽ tốt hơn.”

Du Đại Du thở dài,từ trong túi lấy ra một ít vụn bạc:“Ngươi thu xếp chuẩn bị.”

“Chút bạc này thì ta có,ngài giữ đi.”

Vương Sùng Cổ đem bạc cất cẩn thận,lo lắng hắn từ chối,vội vàng đi nhanh.

******

Đi về hướng Nam được hai ngày,được Thẩm phu nhân chăm sóc cho,Kim Hạ đã có thể đi lại bình thường,đến A Nhuệ cũng có thể chậm rãi vài bước,nội lực của hắn đã từng bước khôi phục lại.

Ngày hôm đo lúc nghỉ trọ,Kim Hạ tiến đến bên cạnh Sầm Thọ thiện ý nói:“Ca ca,có thể hay không đưa bản đồ cho ta nhìn một cái.”

Sầm Thọ sợ bị nghi ngờ tránh ra xa ba trượng,luôn mồm nói:“Không có,không có...”

“Trước khi rời đi ở quán trọ,Sầm Phúc rõ ràng là đưa bản đồ cho ngươi,ta đều nhìn thấy.” Kim Hạ vạch trần hắn,đưa đẩy hắn nói:“Một mình ngươi là đại nam nhân,nhỏ mọn như vậy cũng không cưới được lão bà.”

“Ngươi.....” Sầm Thọ tức giận đem bản đồ giấu trong người ra đưa cho Kim Hạ,thầm nói,“Thật không thể hiểu Đại công tử coi trọng ngươi ở điểm nào?”

Kim Hạ vẫn cứ thính tai,tiếp nhận bản đồ dương dương tự đắc nói:“Đại nhân tất nhiên là cảm thấy ta chỗ nào cũng tốt,ánh mắt của ngươi như thế nào so sánh được với hắn.”

Sầm Thọ nói không lại Kim Hạ,mặt lạnh lùng đi lấy nước uống.

Bản đồ này là của Cẩm y vệ thường hay dùng,so với bản đồ của Lục Phiến càng thêm chi tiết,một vùng đất một mảnh sông đều có thể đánh dấu được,Kim Hạ xem rồi cảm thấy hứng thú,không buông tay,cẩn thận tỉ mỉ xem vị trí Sầm Cảng,vị trí thành Tân Hà,còn có vị trí của thành Hàng Châu,âm thầm tính toán đoán thử Lục DỊch lúc này đã đến Sầm Cảng chưa.

Thuần Vu Mẫn không cho nha hoàn đi theo,một mình đến bên cạnh Kim Hạ,ôn như hỏi:“Viên cô nương,chúng ta bây giờ đang đi tới đâu rồi vậy?”

“Cô nương tới đây xem.” Kim Hạ đưa ra cho nàng xem:“Đi một đoạn nữa là phải qua sông....Cô nương xem,thành Tân Hà là ở chỗ này....”

Thuần Vu Mẫn vừa nhìn vừa gật đầu.

“Trên đường đi chỉ hai ngày là tới.” Kim Hạ cầm tấm bản đồ,thuận tiện lấy trong túi ra bánh lạc đưa cho cô nương nói:“Nếm thử đi,tay nghề của Đại Dương,so với bánh ở bên ngoài ngon hơn nhiều.”

“Đa tạ.”

Những ngày qua bọn họ ở chung,Thuần Vu Mẫn cùng bọn họ đã hiểu nhau rất nhiều,cũng không ngần ngại ăn.

Dương Nhạc đến đưa cho Kim Hạ túi nước,thấy Thuần Vu Mẫn ăn bánh,cười nói:“Bánh thô sơ cực kỳ,Thuần Vu Mẫn cô nương cảm thấy như thế nào?”

“Ăn rất là bùi bùi ngọt ngọt,tay nghề thật tốt.” Thuần Vu Mẫn cười nói

“Không có gì.” Dương Nhạc khiêm tốn nói:“Cô nương quá khen.”

Đi qua mảnh rừng cách đó không xa là quán trọ, họ dừng lại nghỉ, Kim Hạ chậm rãi đi tới xe ngựa của Cái Thúc.

“Thúc,Thẩm phu nhân làm gì mà không ra ngoài hóng gió một chút?” Kim Hạ hỏi thúc

CÁi Thúc tức giận:“Còn đang bận may áo cho ngươi,xe ngựa xóc nảy,bị kim châm mấy lần,chính là không chịu dừng.”

Hắn vừa dứt lời,bên trong màn xe liền truyền đến giọng nói của Thẩm phu nhân:“Đừng tin hắn,ta bất quá là không muốn nhàn rỗi,may quần áo chỉ để có việc mà làm thôi.”

Kim Hạ vén màn xe:“Dì có đói bụng không,ta đi lấy một chút thức ăn mang đến?”

“Không cần,Đại Dương đã để một chút lương khô ở trên xe,có đói cũng có mà ăn.” Thẩm phu nhân liếc nhìn Kim Hạ nói:“LÁt nói ngươi tới mặc thử xem,chỉ sợ là mặc không vừa.”

Kim Hạ nhìn trong tay Thẩm phu nhân bộ xiêm áo màu tím nhạt đã hình thành,khuyên nhủ nói:“Không cần vội vã,dì cũng đừng làm quá sức.” Dứt lời Kim Hạ hạ màn xe xuống,kéo Cái Thúc ra ngoài nói chuyện.

“Thúc, nhìn thấy bọn người bên kia sao?” Kim Hạ khẽ nói

Cái Thúc liền hiểu lời Kim Hạ:“Sớm đã nhìn thấy,đều đã đi lánh nạn,trước mắt ở vùng duyên hải giặc Oa đang huyên náo rất nhiều...”

“Loạn như vậy liền có thể khó bảo toàn được tính mạng,thúc cô gắng chăm sóc Thẩm phu nhân,cẩn thận chút mới phải.”

“Yên tâm đi,có ta ở đây,ai cũng không thể làm gì được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.